“Cậu nghĩ chính mình là người có nguyên tắc sao?”
Phòng tư vấn sơn màu kẹo xanh lá sáng sủa, ba mặt được cửa sổ sát đất bao quanh, bên ngoài tràn ngập cây xanh, những đóa hoa nở nộ rực rỡ cùng tươi tốt, ánh nắng mặt trời vàng nhạt tràn vào từ màn cửa sổ, chiếu vào sườn mặt nhợt nhạt của nữ nhân.
Tô Tuyết Nhã ngồi trên ghế sô pha đối diện với cô, nhẹ giọng hỏi, ý đồ hạ thấp tâm lý phòng bị của cô.
Mái tóc dài xoăn buộc đuôi ngựa, ăn mặc đơn giản phóng khoáng, từng nếp gấp đều được chăm chút tỉ mỉ, giống như một người có chút nghiêm cẩn khắc khe.
Nhưng cuối cùng khi cô trả lời, lại là dùng ngữ khí bình tĩnh đưa ra đáp án phủ định.
“Tôi chưa từng nghĩ vậy.”
Cô nói “Chưa từng”.
Tô Tuyết Nhã nhanh chóng có được thông tin mấu chốt từ câu nói này.
—— Chưa từng, chính là chưa từng có một lần.
Thật làm người kinh ngạc, nhưng lại là một sự thật được coi là đương nhiên.
Tô Tuyết Nhã nghĩ, không khắc chế được ý định lập tức ghi lại câu nói này vào bệnh án.
Hai tháng nay, nàng đã ăn nhiều mệt mỏi với bệnh nhân này, cho nên hiện tại, nàng chỉ đơn giản cởi áo blouse trắng ra, vứt bỏ hồ sơ bệnh án, thậm chí còn chuyển đổi phòng tư vấn nghiêm khắc hơn để bệnh nhân này tiến hành điều trị.
Trong suốt quá trình điều trị, nàng phải thiết lập giao tiếp với cô như “bằng hữu bình thường“.
Nữ nhân buộc tóc đuôi ngựa quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, Tô Tuyết Nhã lập tức nhìn theo, ngoài cửa sổ có một bãi cỏ xanh, những con thỏ trắng nhỏ mà đồng nghiệp nuôi đang chạy quanh bãi cỏ.
Đúng vậy, hiện tại đã đến lúc chúng phải thông khí một thời gian.
Mà chính mình còn phải tiếp tục làm việc.
Tô Tuyết Nhã nghĩ, đang chuẩn bị cho bước câu thông tiếp theo, nhưng nữ nhân trước mặt hiếm khi chủ động nói: “Đại đa số người quen biết tôi đều tin tôi là người có nguyên tắc, bởi vì thoạt nhìn tôi rất giống.” .
Cô nói “Thoạt nhìn“.
Tô Tuyết Nhã lại ý thức được lần nữa, hôm nay cô đã có khuynh hướng nguyện ý nói ra, đây thật đúng là tiến triển lớn nhất trong hai tháng qua.
“Chỉ là thoạt nhìn thôi sao?” Nàng hỏi.
“Ừ, chỉ là thoạt nhìn.”
Cô trả lời câu này bằng tiếng Trung.
Tô Tuyết Nhã bắt đầu mong đợi câu trò chuyện tiếp theo, cho nên thậm chí nàng còn không chút dấu vết nghiêng người về phía trước, dùng tư thế chuyên chú lắng nghe.
Bệnh nhân của nàng cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt khỏi cửa sổ, tiếp tục dùng phương thức tôn trọng - lý giải bản thân mình.
“Xã hội luôn dễ dàng tiếp nhận một người cứng nhắc, nghiêm túc cùng cẩn trọng mà không phải nhân tố không ổn định khác, không phải sao?”
Khi nói ra những lời này, rõ ràng không có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng Tô Tuyết Nhã lại hiểu cô đang trào phúng.
“Đúng vậy, cho nên con người nhất định phải sắm vai làm người tốt ở thời điểm thích hợp nhất, như vậy mới có thể được tán đồng, cũng sẽ không bị cảnh giác.”
Tô Tuyết Nhã nhìn cô không chớp mắt, chậm rãi trả lời.
Cô giống như không quan tâm đến ánh mắt của Tô Tuyết Nhã, mà bình tĩnh nói tính toán hiện tại của mình, hoặc là những gì cô muốn nói.
“Nghiêm cẩn, có năng lực, xinh đẹp, không có tính công kích, đủ loại từ ngữ tạo thành tính cách thích hợp nhất để sinh tồn, cái này chính là là tôi trong mắt người khác.”
“Bọn họ cho rằng - đây là nữ nhân không tồi, xinh đẹp ưu tú, nghiêm túc lại có nguyên tắc, quan trọng nhất chính là vô hại. Dùng đến lại quá thuận tiện, vô luận là ở công ty hay là trong nhà.”
Giữa hai chiếc ghế sofa đơn đối diện có một chiếc bàn tròn nhỏ, trên đó đặt một quân cờ tiêu chuẩn, quân cờ đen trắng vẫn ở vị trí ban đầu, hiển nhiên là bệnh nhân không có hứng thú.
Tô Tuyết Nhã nghe ngữ khí của cô đều đều gần như không có chút thăng trầm, nhưng tâm tình lại rất khó bình thản.
—— Nàng cảm thấy có chút đồng cảm với nữ nhân trước mặt.
Mặc dù chức nghiệp của nàng không thể tránh khỏi có đồng cảm với bệnh nhân, nhưng hiện tại nàng không phải là bác sĩ mà chỉ là người lắng nghe, từ lập trường này, đồng cảm của nàng chỉ là một loại động thái.
Động thái suy bụng ta ra bụng người.
Hai người nói rất nhiều, đề tài không có ranh giới, nhìn như nhảy lên nhưng thực chất đều bị đối phương chi phối.
Tô Tuyết Nhã nghĩ, nếu không phải biết rõ nữ nhân này là bệnh nhân cần điều trị, nhất định cũng sẽ đối xử với cô như những người khác.
Thông minh, cường đại, xinh đẹp, mỗi một cái đều giống như đại từ dành cho cô.
Đáng tiếc là, trong hiện thực thường không có những thứ hoàn mỹ như vậy.
“... Cho nên cậu đã từng thử chưa? Vì một thứ nhất định hay một người mà thay đổi nguyên tắc - thậm chí đó chỉ là nguyên tắc cậu đặt ra cho người khác thấy.”
Cuối cùng Tô Tuyết Nhã hỏi vấn đề thập phần nhạy cảm, chạm đến nơi tận sâu, mà nữ nhân trước mặt có tâm lý phòng bị quá cường hãn này sẽ không để nàng thăm dò dễ dàng như vậy.
Nhưng ngoài dự đoán chính là, đối phương cũng không dừng lại quá lâu, liền đáp lại:
“Đã quá nhiều rồi.”
Khi cô nói lời này, đôi mắt nâu không thấy đáy lần đầu tiên chiếu vào ánh mặt trời ngoài cửa sổ.
“Quá nhiều a, ăn làm sao hết?”
Tả Nhan vừa nói vừa nhìn vào một bàn đầy đồ ăn, nhưng mắt nàng đã dán chặt vào đĩa thịt bò cuộn.
Nàng nuốt một ngụm nước bọt, khi người phục vụ rời đi, nàng nóng lòng bắt đầu thả đồ ăn vào nồi.
Du An Lý cũng lười đáp lại “đạo đức giả” của nàng, chỉnh lại đĩa nước chấm, đặt trước mặt nàng.
Tả Nhan đầu tiên cuộn thịt vừa nóng chín, lập tức chấm vào nước tương một vòng, sau đó nhét vào miệng.
Nhiệt độ của nồi lẩu đã bao lấy thịt bò, lại bọc trong nước chấm, có chút vị giấm ngon miệng, nàng ăn đến híp híp đôi mắt.
Lẩu này ăn vào mùa đông là thích hợp nhất, vừa cay vừa nóng, làm ra một thân mồ hôi.
Tả Nhan vừa ăn vừa cởi áo khoác, vén tay áo, trên trán không ngừng đổ mồ hôi.
Du An Lý cơ hồ không động đũa, Tả Nhan cũng không khuyên cô ăn, dù sao đây cũng là “tiên nữ” có khẩu vị thanh đạm, không thích ăn đêm, có thể hạ mình bồi nàng ăn đại tiệc tối đã là phá lệ rồi.
Tả Nhan nghĩ vậy, đột nhiên ăn mà có chút hoảng hốt
Nữ nhân Du An lý này không phải là nhà từ thiện, hai ngày không thu thập chết mình đã là đại phát từ bi rồi, hiện tại còn mang nàng đi ăn lẩu?
Nhất định là có âm mưu.
Tả Nhan nghĩ trong đầu có hay không, miệng cũng không chậm trễ, “hút” miếng thịt bò đã chín vào trong miệng, nóng đến vừa thở dốc hà hơi vừa nhai nhanh, hai má phồng lên, thoạt nhìn có chút “mũm mĩm” như khi còn nhỏ.
Du An Lý nhấc ly lên uống một ngụm nước ấm, cô vừa nếm thử mùi vị, trong miệng đều là vị cay, chỉ có thể dùng nước ấm giảm bớt đau đớn.
Nói chính xác, bản thân “cay” chính là một loại cảm giác đau đớn, “thụ thể capsaicin” khuếch đại cảm giác nóng rát của cơ thể con người, khiến người ta cảm thấy đau đớn khi ăn đồ cay.
Cho nên, những người thích ăn cay chính là hưởng thụ loại đau đớn này.
Du An Lý chống đầu nhìn người đang cay đến hít hà, không khỏi hoài nghi có phải nàng đang hưởng thụ cảm giác này hay không.
Rốt cuộc nàng có thể hưởng thụ những thứ mà đại đa số người vô phúc được hưởng, việc này có thể thấy nàng là một người có “tiềm năng” không giới hạn.
Tả Nhan bắt được ánh mắt của cô, lập tức nói: “Chị nhìn lén tôi làm gì?”
Vừa nói nàng vừa cắn ống hút trong ly sữa đậu nành, ly sữa đậu nành lúc lấy ra còn nóng, lúc này gần như đã nguội lạnh.
“Như thế nào lại đưa ra kết luận này?” Du An Lý còn không có thay đổi tư thế, liền chống đầu mở miệng nói.
Tả Nhan chỉ tay về phía cô, “Còn không thừa nhận, rõ ràng là đã bị tôi bắt được.”
Du An Lý thần sắc tự nhiên hỏi, “Chủ nhân sở hữu tài sản phòng ốc ra ra vào vào trong nhà mình, vậy có bị coi là xâm nhập nhà ở phi pháp không?”
Tả Nhan mất mấy giây mới hiểu cô cố tình nói vòng vo, sau khi phản ứng lại, nàng lập tức đập bàn nhỏ giọng nói: “Chị thật biến thái a, cư nhiên lại nói loại chuyện này! “
Du An Lý cho nàng ánh mắt nghi vấn.
Mặt Tả Nhan càng đỏ hơn, đỏ bừng dưới ánh đèn của nhà hàng lẩu, giống như cái mông khỉ.
“Hơn nữa so sánh của chị không chính xác, sao có thể so vật ra tôi, tư tưởng của chị thật nguy hiểm a.”
Du An Lý không biết trong đầu nàng rốt cuộc có mớ hỗn độn rối tung gì, cô không tiếp tục tranh luận với nàng về “quyền sở hữu” này nữa.
Miệng lưỡi cực nhanh cũng vô nghĩa, từ trước đến nay cô luôn thích dùng hành động để đạt được mục đích.
Kiên nhẫn cũng có thể tổn phí, cô có thể trả.
Người nói “quá nhiều ăn không hết” cuối cùng cũng quét sạch bàn ăn đầy thịt.
Khi Tả Nhan bước ra khỏi nhà hàng lẩu ồn ào, nàng không thể cử động cả hai chân, bụng nhỏ thì tròn vo, người trên tàu điện ngầm nhìn thấy nàng không chừng còn muốn chủ động nhường chỗ ngồi.
Du An Lý lấy chìa khóa xe, sải bước đi ở phía trước nàng.
Tả Nhan bước từng bước nhỏ theo sau cô, có một loại cảm giác bi thương “thai phụ bị cướp chìa khóa xe bên đường phải ôm bụng ra sức đuổi theo“.
“Chị có thể đi chậm lại một chút được không a, dắt chó đi dạo lại đi nhanh như vậy.”
Tả Nhan không đuổi theo được, một tay đỡ eo, tay kia chỉ trỏ lên không trung, ý đồ giữ chặt người trước mặt, tốt hơn là còn có thể kéo trở về.
Đây là lần đầu tiên Du An Lý nghe người khác tự mắng mình như vậy, cô dừng lại, nghiêng thân nhìn nàng.
“Nếu tôi dắt chó đi dạo, phải là chó đi phía trước tôi mới đúng.”
Tả Nhan vừa nghe thấy lời này gần như nhảy dựng lên.
“Vậy tôi cũng đều không bằng chó đúng không?”
Du An Lý đứng tại chỗ chờ nàng, ánh mắt cẩn thận nhìn nàng từ đầu đến chân, cuối cùng nói: “Nếu không thì sao, tôi cõng em”
Lời nói hùng hùng hổ hổ của Tả Nhan còn chưa nói ra liền bị nghẹn trong cổ họng.
Nàng mở to mắt, nhìn như lần đầu tiên gặp Du An Lý.
“Nếu là chị đang nói đùa, vậy còn ba giây để chị xin lỗi tôi đấy.”
Tả Nhan uy hiếp nói, nhưng ngữ khí đều là nóng lòng muốn thử.
“Mời không lên, không lên thì tôi đi.”
Du An Lý không thèm nhìn nàng thêm một cái, liền chuẩn bị rời đi.
“Tôi lên, tôi lên ngay.”
Tả Nhan lập tức dùng tốc độ 100 mét lao thẳng về phía Du An Lý.
Nữ nhân đứng yên vỗ vỗ vào lưng áo khoác, ngăn vạt áo, khi nàng lao tới trước mặt liền hơi ngồi xổm xuống, chờ người nhảy lên rồi đứng dậy.
Tả Nhan ôm chặt lấy cổ cô, bị đôi tay người kia ôm ở dưới chân, nhìn rất an toàn.
“Cảm ơn lãnh đạo.”
“Không cần khách khí, sáng mai chạy ba vòng.”