Cho ít màu sắc đã muốn mở xưởng nhuộm, nói chính là loại người như Tả Nhan.
Nàng hòa nhau một ván ở toilet nhà hàng, đã nếm được một chút ngọt ngào, khi buổi tối về nhà nhìn thấy Du An Lý hoàn toàn không có dấu hiệu tính toán, lá gan của nàng càng ngày càng phì.
Du An Lý không định tính toán lại đến muộn một lần, cho nên hào phóng chấp nhận lời mời của nàng, không động khẩu cũng không động thủ, chỉ đơn giản là đấu một trận.
Tả Nhan không có định lực, cọ xát một lúc liền muốn động thủ, Du An Lý trực tiếp lật người đưa lưng về phía nàng, đẩy tay nàng ra, nhắm mắt nói: “Ngủ đi, sáng mai còn dậy sớm chạy bộ buổi sáng.”
Tả Nhan bị trêu chọc, “...?”
Hảo gia hỏa, hóa ra là chờ nàng ở chỗ này.
Mùa đông này, không vận động một chút sẽ rất lạnh a, Tả Nhan chưa từ bỏ ý định mà trêu chọc cô, còn kém là khẩn cầu cô, nhưng Du An Lý giữ chặt nàng, thậm chí đến tay đều không cho nàng sờ.
Tả Nhan cũng nổi lên tính tình, xoay người về chỗ khác đưa lưng về phía cô, tư thế giống như đêm nay cũng đừng nghĩ sẽ phản ứng ai.
Đêm nay Tả Nhan không ngủ ngon, nữ nhân xấu xa kia đốt lửa rồi mặc kệ, làm nàng gấp đến lăn qua lộn lại trong ổ chăn, nếu không phải bên cạnh còn có người, nàng liền phá lệ tự mình giải quyết.
Nói đến cũng thật kỳ quái, lúc trước vừa mới cùng một chỗ với Du An Lý --- hai người còn chưa ý thức thế nào là “cùng một chỗ”, Tả Nhan cũng đã nhảy dựng lên, vượt qua ranh giới kia.
Trong khoảng thời gian tình nùng mật ý, Tả Nhan thực sự đều đã làm những chuyện cảm thấy thẹn, thậm chí còn không cảm thấy có bất kỳ vấn đề gì.
Nhưng sau những năm tách ra, không biết là do thiếu tinh lực hay vì lý do nào khác, dù ở tuổi đôi mươi, Tả Nhan cũng chẳng có hứng thú gì, nhiều lắm là đọc truyện tranh cũng những thứ linh tinh khác.
Chưa kể mấy năm sau trở thành động vật xã hội, không có năng lượng trong thời gian làm việc, cuối tuần thời gian ngủ nướng cùng chơi game còn không đủ, nơi nào còn có tâm tư này?
Thỉnh thoảng Tả Nhan nghe nữ đồng nghiệp trong nhóm nói về gia đình, dù sao trừ bỏ nói về chồng con cũng không có đề tài nào khác.
Mọi người đều muốn đồng cảm, một số người nhận được đồng cảm bằng cách khoe khoang, lại có một số người nhận được an ủi bằng cách oán giận cuộc sống.
Nhìn vào lịch sử trò chuyện của bọn họ, Tả Nhan thường cảm thấy “nàng giống như đang sống trong một thế giới hoàn toàn khác với bọn họ“.
Bởi vì nàng không chỉ vô cảm với những đề tài này, mà còn vô cảm với cuộc sống của chính mình.
Dù sao không có trở ngại là được rồi, giống như cơm hộp nấu sẵn trong cửa hàng tiện lợi, miễn là hương vị không khó ăn là được.
Tiền lương cũng vậy, đủ dùng là được.
Ôm tâm thế “được chăng hay chớ*”, quả thực nàng đã thuận lợi hòa nhập với xã hội, nhưng nàng cũng biết mình đã bị trôi đi lúc nào không hay.
(*)Thái độ thiếu trách nhiệm, không cố gắng, kết quả ra sao cũng được.
Không đắc tội với ai có nghĩa là không có giao tình với bất kỳ ai.
Ở công ty ba năm, thậm chí không ai biết nàng sống ở đâu ngoại trừ lãnh đạo và quản lý hồ sơ nhân viên.
Nàng có hai WeChat, một cái là tài khoản xã hội, một cái tài khoản cá nhân không nói với bất kỳ đồng nghiệp nào.
Số điện thoại cũng phân làm hai cái, lắp hai sim vào điện thoại dự phòng, một cái dùng để làm việc và giao dịch với người lạ như chuyển phát nhanh cơm hộp linh tinh, cái còn lại không có ai gọi vào, chỉ có tin nhắn thông báo nạp tiền hàng tháng, còn có các quảng cáo thường thường gửi tới.
Không phải Tả Nhan cố tình xây dựng hàng rào như vậy, nàng chỉ vô thức chọn cách có thể cảm thấy an toàn mà thôi.
Bằng cách này, cuộc sống của nàng rất đơn điệu cùng đơn giản, chỉ cần tan tầm trở về ổ chó của mình liền có thể thả lỏng hoàn toàn, không cần phải ứng phó với bất kỳ tương tác xã hội rườm rà nào, chỉ đắm mình trong thế giới của riêng mình, vui sướng một thời gian ngắn.
Cho nên, đời sống tình dục cùng tình cảm cũng mất đi cần thiết tại đây.
Thậm chí Tả Nhan còn không nghĩ tới, cũng không có tính toán hưởng thụ.
Cách đây không lâu, thậm chí trong thời gian rảnh rỗi chơi game nàng còn hiếm khi nghĩ - có thể nàng phải sống như vậy cả đời.
Sau đó, thực sự chính là sau đó, Du An Lý trở về.
Đồng hồ báo thức buổi sáng đúng giờ vang lên, một bên trái, một bên phải, một dưới gối, vây quanh Tả Nhan mọi hướng không có góc chết.
Nửa đêm nàng ngủ rất trầm, còn mơ một đống thứ rối tung rối mù, đang mua một bộ nội y đẹp thì bị đánh thức, mắt thấy sắp phải trả tiền thì đồng hồ báo thức reo lên.
Tả Nhan nhanh chóng vươn tay ra khỏi chăn, ấn đồng hồ báo thức, sau đó ấn đồng hồ báo thức ở bàn đầu giường bên kia, động tác này chắc chắn không tránh khỏi đè lên người Du An Lý, có thể nói là sáng sớm đã tìm đường chết.
Hai ngày nay thời điểm nàng dậy, Du An Lý vẫn chưa dậy, cô hoàn toàn khác với “Tỷ tỷ nhà bên” cần mẫn đức độ tuần trước.
Tả Nhan xem như chính là bởi vì mình cắn câu quá dễ, cho nên nữ nhân Du An Lý này mới có thể bại lộ bản tính sớm như vậy.
Dựa trên nguyên tắc mệt ai cũng không thể mệt mình, sau khi Tả Nhan tắt đồng hồ báo thức ở phía Du An Lý, kéo người kia ra khỏi chăn, đưa hai tay vào sưởi ấm, lại thuận tiện chiếm tiện nghi mới nói bên tai cô, “Lãnh đạo, đã đến giờ rời giường rồi.”
Sau khi Tả Nhan nói xong, nàng liền xoay người ra khỏi giường, cầm quần áo mặc vào rồi lao vào phòng tắm khóa cửa lại, kiên quyết không cho người nào đó rời giường có cơ hội phát tác khẩu khí.
Dưới thao tác này, khẩu khí đêm qua của nàng liền tiêu tán một chút.
Lúc này Du An Lý vẫn còn xem nàng là hài tử dễ khi dễ như trước kia, vậy nàng liền cho nữ nhân này thấy được chút uy lực của hài tử.
Rốt cuộc, từ nhỏ đến lớn nàng không có khả năng làm bất cứ cái gì khác, trình độ vô liêm sỉ cùng vô lý của nàng chính là vô song.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, Tả Nhan lại buộc tóc thành quả bóng để lát nữa chạy bộ sẽ không quét vào mặt.
Du An Lý thích đi theo giám sát nàng, cũng bị quét qua mấy lần nhưng vẫn chưa nói, Tả Nhan vô tình phát hiện ra điểm này.
Mặc kệ hũ nút qua bao nhiêu năm cũng vẫn là hũ nút*.
(*) Dốt đặc, không hiểu biết gì.
Tả Nhan cong môi, mở cửa phòng tắm bước ra ngoài.
Cửa phòng ngủ mở rộng, chưa kịp tới gần nàng đã nhìn thấy người trên giường mặc nội y, lời nói trong miệng Tả Nhan lập tức quay đầu, đi tới một bước nhỏ nói: “Tôi tới tôi tới.”
Du An Lý không cho nàng cơ hội, trực tiếp cài cúc áo sau, đứng dậy đi tới tủ quần áo, mở cửa tủ bắt đầu tìm quần áo thay.
Sắc trời vẫn chưa hoàn toàn sáng, dựa vào ánh sáng mờ ảo bên ngoài, Du An Lý đứng thẳng trước tủ quần áo, xương bướm trên lưng nhấp nhô theo chuyển động của cô, giống như ánh ban mai cũng sẽ nhảy nhót trên đường cong.
Tả Nhan liếc nhìn bụng nhỏ phẳng lặng mịn màng của cô, còn có hai chân dài trắng như tuyết.
Nhìn nhìn, nàng không khỏi xốc quần áo của mình lên, cúi đầu nhìn xuống bụng nhỏ.
Nga, mẹ nó.
Du An Lý còn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi cơn buồn ngủ, liền nhìn thấy người nhảy tới nhảy lui trước mặt cô rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tích cực đến mức làm người ta tưởng hiện tại hai người không phải chạy bộ buổi sáng, mà là tranh nhau mua bánh ngọt số lượng giới hạn trong cửa hàng tráng miệng.
“Nhanh lên nhanh lên, sao chị đánh răng lâu vậy a.”
Tả Nhan đang trang bị đầy đủ, mặc đồ thể thao, chân cũng đã mang giày xong, đang vận động làm nóng cơ thể ở cửa, kéo duỗi thân thể.
Du An Lý chậm rãi rửa mặt, lau khô mặt, vừa bước ra ngoài vừa buộc tóc dài, đi ra hành lang chuẩn bị mang giày.
“Đề cử cho em một món ăn ngon có hàm lượng calo thấp.” Khi cô nói, thanh âm còn có chút khàn khàn chưa tỉnh ngủ.
Tả Nhan vặn mông hoạt động eo, nghe vậy liền lập tức hăng hái hỏi: “Cái gì?”
Du An Lý đỡ vai cô nàng, khuỵu gối mang giày vào, sau đó cười trả lời, “Không khí.”
“...”
Cái chuyện cười này đã lạc hậu rồi!
Thật đúng là người già lên mạng.
Tả Nhan tức giận đóng cửa lại, trước khi bước vào thang máy, nàng bỗng nhiên giơ chân lên, dùng đầu gối đá vào mông cô để cho hả giận.
Sau đó, nàng bị giám sát chạy đủ ba vòng.
Mỗi khi đến loại thời điểm này, Tả Nhan đều cảm thấy tiểu khu này thực sự rất lớn.
Trước khi ra cửa nàng nóng lòng muốn thử cùng tin tưởng nửa vòng đầu tiên liền bị run chân, vòng thứ hai như bị giẫm lên mảnh vỡ nhỏ vụn, đến vòng thứ ba nghiễm nhiên đã là chó Nhật kéo dài hơi tàn.
Du An Lý phía sau nàng chỉ đổ tầng mồ hôi mỏng, nói chuyện đều không mang theo thở dốc.
Này là đại hận trong lòng Tả Nhan a.
Giảm béo làm cái gì! Thịt lớn lên trên người nàng rất tốt a, kháng lạnh không nói, còn sờ vào rất tốt.
Dù sao nàng cũng không phải là người ngày nào cũng soi gương, rất ít lần nhìn bộ dáng của mình, hơn nữa nếu thèm thì nhìn Du An Lý, mặc hay không mặc quần áo cũng đều đẹp, đáng giá đi nhìn chính mình sao!
Nhưng Tả Nhan không có lá gan nói với Du An Lý nghe lời này, để ngừa bị người thanh toán thù mới hận cũ cùng buổi sáng tinh bì lực tẫn này.
Sau khi Du An Lý chạy bộ buổi sáng xong, giống như đã khôi phục tinh thần, không khác gì thường ngày.
Hai người thay nhau vào tắm rửa sạch mồ hôi rồi cùng nhau làm bữa sáng, giữa lúc còn tranh cãi vì hai quan điểm “Ăn cà chua có lợi cho sức khỏe” và “Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe“.
Quá trình cụ thể không cần lặp lại, dù sao cũng không có ai hài lòng, vết thương trên miệng Tả Nhan vừa biến mất hai ngày trước lại thêm một vết mới, may mà không có chảy máu.
Du An Lý thì không may mắn như vậy, không biết cô đã mắng Tả Nhan là “Chó con” bao nhiêu lần, thậm chí còn hạ miệng ở nơi có thể nhìn thấy được.
Tả Nhan cầm cốc lên uống sữa, vờ như không nghe thấy.
Sau khi ăn sáng xong, nàng giả làm người tốt tìm khẩu trang mới cho Du An Lý, bảo cô che dấu răng trên cằm.
Sau đó, hao hết kiên nhẫn bị Du An Lý hung hăng thu thập trước khi ra khỏi cửa, phải quay lại phòng ngủ thay quần lót mới có thể ra ngoài.
Bóp thời gian trên đường đến công ty, Tả Nhan túng thành con chim cút, Du An Lý còn không buông tha cho nàng, bảo nàng sau khi tan tầm liền giặt thảm ở hành lang.
“Ai làm bẩn người đó giặt.” Tả Nhan nói, vốn dĩ chuyện lần này không phải do nàng tạo thành.
Du An Lý lái xe, cười như không cười quét qua nàng một cái, sau đó nhìn con đường phía trước hỏi: “Là tôi làm bẩn sao?”
“Cũng không phải,” Tả Nhan đuối lý nói.
Du An Lý dừng một chút, hỏi lần thứ hai: “Là đồ của tôi ướt sao?”
Tả Nhan: “…”