Về chuyện chuyển nhà, trong mấy năm nay Tả Nhan không một lần nghĩ tới.
Mặc dù nhà thiết kế mà Du An Lý giao phó rất đáng tin cậy, công ty chuyển nhà và người định chế gia cụ cũng có trách nhiệm, không có sự cố nào xảy ra, nhưng Tả Nhan vẫn mệt nằm sấp xuống.
Thế cho nên bắt đầu từ lúc dọn nhà, nàng liền lâm vào mỗi ngày đều trong tình trạng uể oải bơ phờ, đứng không được, nằm cũng không xong, thậm chí lúc nói chuyện cũng hữu khí vô lực.
Trước và sau khi chuyển nhà đều bận rộn một tuần, khi nhà mới ổn định, Tả Nhan mới phát hiện đã qua 2/3 tháng đầu tiên của năm mới.
Điều này đồng nghĩa với việc thời khắc giao thừa đang thực sự đến gần.
Vội vàng mua hai tấm vé vào ngày 1 tháng 1 thật sự là hành động sáng suốt, hai ngày nay Tả Nhan tâm huyết dâng trào kiểm tra giá vé, đột nhiên cảm thấy mình đã kiếm lời được nhiều tiền.
Nàng quay đầu lại nói với Du An Lý đang xem TV bên cạnh, kết quả vừa vặn bắt gặp người này đang lén lút dùng điện thoại của mình phản hồi công việc.
Tả Nhan: “...”
Dưới cái nhìn chết chóc của nàng, Du An Lý mặt không đổi sắc gõ câu cuối cùng gửi ra ngoài, sau đó đặt điện thoại trở lại trong túi đồ ngủ.
“Ừm, em thực sự có đầu óc thương nghiệp.” Vừa nói, cô vừa đưa tay sờ vào đầu Tả Nhan như phần thưởng.
Tả Nhan kéo tay cô, xụ mặt nói: “Sao chị không nghe theo lời dặn của bác sĩ? Đều nói chị bệnh là do làm việc quá sức, một ngày bận ở công ty còn chưa đủ sao a? Còn như vậy em liền phải nhìn chị 24/24 cho xem.”
Du An Lý bị giáo huấn cũng không có phản ứng gì, cô rũ mắt xuống, vẻ mặt như đang suy nghĩ cái gì, một lúc sau mới gật đầu đáp: “Cái đề xuất này có thể phê chuẩn.”
Tả Nhan: “...”
Ngươi tưởng bở!
Về chuyện xem bệnh, mặc dù không mệt bằng việc chuyển nhà, nhưng đối với Tả Nhan cũng rất lăn lộn.
Nàng mất ba ngày nháo lên mới khiến Du An Lý đồng ý đi gặp bác sĩ với nàng.
Ban đầu Tả Nhan nghĩ là tôn nghiêm của Du An Lý trong công việc --- mặc dù lý do này thực sự là đúng, nhưng rất nhanh nàng đã sớm biết được chân tướng cửa vấn đề.
Lúc mắt to trừng mắt nhỏ với Tô Tuyết Nhã trong phòng hội chẩn của bệnh viện, trong lòng Tả Nhan như bị 10.000 con ngựa chạy lướt qua, từng con vừa gặm cỏ vừa lớn tiếng nói: “Cỏ ngon, cỏ ngon a!
“Được rồi, chị đừng nói chuyện.”
Tả Nhan giơ tay, cắt ngang lời nói của Du An Lý, rồi vỗ trán.
Sau khi đầu óc tỉnh táo, nàng nhanh chóng giải quyết sự việc.
“... Nói cách khác, hai người căn bản không phải là bạn thân, lần đó chúng ta cùng nhau ăn cơm cùng nhau thương lượng là tóm được người bị lừa như tôi đúng không?”
Tô Tuyết Nhã thở dài trả lời: “Tôi thừa nhận là mình là đồng lõa, kỳ thực trước đó tôi cũng muốn xin lỗi em.”
Không chỉ muốn xin lỗi mà còn muốn ngươi chạy trốn, vác tàu xuyên đêm.
Nhưng nhìn tình cảnh trước mắt, giống như kết quả tồi tệ nhất sẽ không còn xuất hiện nữa.
Tô Tuyết Nhã không chắc chắn mà nghĩ, quay đầu nhìn người bên cạnh.
Tình trạng của Du An Lý trông không được tốt cho lắm, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy là gầy đi một chút, da thịt vốn đã trắng giờ trông tái nhợt như người bệnh.
Nhưng Tô Tuyết Nhã là bác sĩ tư vấn tâm lý, cũng không thể nhìn, nghe, tiêm và kê thuốc cho bệnh nhân, nhưng nàng có thể nhìn thấy rất nhiều thứ trong biểu tình của người kia.
Cho nên, khi nhìn thấy Du An Lý hôm nay, cuối cùng nàng đã thở phào nhẹ nhõm.
Tả Nhan không thực sự muốn tính sổ Du An Lý ở bên ngoài, ngay sau đó liền thu thập tốt tâm thái của mình, bắt đầu trở thành “người nhà của bệnh nhân“.
Lúc này, cuối cùng nàng cũng hiểu Du An Lý đã lấy bao nhiêu dũng khí để đưa mình đến đây.
Cho nên nàng càng phải nỗ lực hơn một chút.
Hai người có thể đối mặt với những vấn đề còn sót lại từ quá khứ, nếu có thể bắt tay vào giải quyết từng chút một thì những việc khác sẽ không quá khó khăn.
Sau khi chuẩn bị tâm lý như vậy, Tả Nhan liền đem vấn đề bị “lừa” ném ra sau đầu, nghiêm túc trở thành thính giả.
Cho nên một cái hoàn toàn xa lạ, ngoài sức tưởng tượng của nàng, về quá khứ của Du An Lý cứ như vậy hiện ra trước mặt nàng.
Từ khi có triệu chứng đến khi phát bệnh, chủ động đi khám và tự chữa, lại dùng thuốc lâu dài rồi khỏi bệnh, về sau chống bệnh tái.
Từng cái một đều được ghi lại trong đống hồ sơ bệnh án mà Tô Tuyết Nhã lấy ra, chất thành đống, trên tay nàng nặng như núi.
Du An Lý tự thuật rất bình tĩnh, ngữ khí và giọng nói giống như trong cuộc họp, nhưng Tả Nhan lại nghe đến suýt không ngồi vững.
Cuối cùng khi bước ra khỏi phòng hội chẩn, nàng đã khóc không ra hơi, được Du An Lý dìu ra ngoài, ngược lại trông nàng giống người bệnh hơn Du An Lý.
Kỳ thực, nàng quả thực không ở trong tình trạng khỏe mạnh.
Cho dù là hàng năm đi làm thiếu rèn luyện thân thể tại nơi làm việc, hay trạng thái xã hội khép kín, Tô Tuyết Nhã đều coi đó là một bệnh nhân có tiềm ẩn nguy cơ cao.
Cho nên cuối cùng, Tô Tuyết Nhã cũng đề nghị nàng cũng nên cùng nhau tới, ngày thường hai người có bất kỳ vấn đề gì cũng đừng để ở trong lòng. “Nói ra” luôn là giải pháp tốt nhất.
Dù có cãi vã, mắng đối phương đến máu chó đầy đầu còn hơn chiến tranh lạnh không có giao tiếp gì.
Khi Tô Tuyết Nhã thốt ra từ “Chiến tranh lạnh”, cả Du An Lý và Tả Nhan đều không có đủ tự tin để phản bác.
Bởi vì hai người thực sự có rất nhiều lịch sử về mặt này.
Sau khi lên xe, Tả Nhan vẫn còn khóc nức nở không dừng được, Du An Lý chỉ có thể bắt đầu trò chuyện đầu tiên với nàng ở bãi đậu xe --- dùng phương thức Tô Tuyết Nhã đã nói với cô.
Cô ôm lấy vai Tả Nhan, Tả Nhan được cô ôm cũng thuận thế dựa vào vai cô, không quên dùng áo khoác của cô lau nước mắt.
Du An Lý nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, khi cảm xúc của nàng bình tĩnh lại một chút, cô mới nói, “Thực xin lỗi.”
Tả Nhan hít hít mũi, dùng âm mũi hỏi, “Chị nói chuyện gì?”
“Mọi chuyện.”
Du An Lý thấp giọng trả lời.
Sự ích kỷ của con người sẽ luôn được thể hiện nhuần nhuyễn ở một số khía cạnh.
Du An Lý trước nay đều thản nhiên thừa nhận tôn nghiêm cùng tư lợi của mình, bởi vì bản chất từ trong xương của cô là một người như vậy, không có nhân tình, không bằng nói là trời sinh máu lạnh.
Việc này trước hay sau khi gặp Tả Nhan cũng không có thay đổi.
Con đường trước kia cô đã chọn liền sẽ đi không do dự, không cần biết trong mắt người khác đó có phải là “thiên phương dạ đàm”* hay không.
(*) Thiên phương dạ đàm: những chuyện lạ lùng, chuyện không có thật, hoặc chuyện không thể xảy ra, không thể thành công.
Sau đó Tả Nhan đã thay thế lựa chọn ban đầu của cô.
Đương nhiên, Du An Lý biết sẽ phải trả giá bao nhiêu, không chỉ là đánh giá của xã hội về sự dốc lòng kinh doanh của cô, mà về sau còn sẽ sinh ra phiền toái, đều sẽ khiến cô như đi trên dây thép, có thể ngã bất cứ lúc nào.
Nhưng cô vẫn nghe theo con tim mình, từ lúc bắt đầu đã chọn cách đê hèn nhất để giải quyết mối quan hệ này.
Biết rằng có nhiều biện pháp thích hợp hơn, cho dù là biện pháp nào cũng có thể cho phép cô tránh được khiển trách của xã hội, nhưng cái giá phải trả chính là thời gian.
Nhưng Du An Lý không muốn chờ.
- - Nếu đặt phần ăn ngon nhất vào cuối cùng, hơn phân nửa ngươi có thể sẽ bị cướp mất.
Cho nên bản năng như thế, cô có thể đạt được hoàn hảo trong hầu hết mọi thứ, nhưng cô đã không từ thủ đoạn chọn con đường nhanh nhất, tàn độc nhất với Tả Nhan.
Che giấu, ngụy trang, viên đạn bọc đường, mọi việc như thế, chỉ cần hữu dụng, cô không ngại thử.
Nhưng lời hứa cùng chân thành không bao giờ là thứ có thể đánh đổi để có được thành công.
Du An Lý nhận thức được bộ dáng chính mình càng ngày càng bất kham, cuối cùng vẫn là thừa nhận dù phương pháp đó có khéo léo đến đâu thì cũng chỉ là nhất thời.
Một số lần, cô cần phải chờ đợi.
Mà một số kết quả, cô cũng thực sự không thể chiếm ưu thế.
“Chị cho rằng xin lỗi là được sao?”
Tả Nhan dụi mũi vào người cô, trong miệng ác thanh ác khí mà nói nhưng lại vòng tay qua eo cô, ôm cô chặt hơn.
Du An Lý không tiếng động mà cười, hỏi ngược lại: “Vậy em muốn thế nào?”
Vừa nghe lời này, Tả Nhan liềnkhông có công phu đi khóc.
Nàng lau mặt, đứng thẳng dậy nhìn Du An Lý, thăm dò hỏi: “Cái gì cũng được sao?”
Du An Lý không chút suy nghĩ trả lời, “Ngoại trừ ở bên ngoài.”
Tả Nhan: “...”
Mặc dù vừa rồi nàng thật sự không có nghĩ đến loại chuyện này, mà đường tắc cứ như vậy bị phá hỏng, vẫn là rất tức giận nga!
Tả Nhan rút kinh nghiệm xương máu, lập tức quyết định không cho cô có cơ hội nói nữa, trực tiếp bẻ đầu ngón tay đếm: “Từ hôm nay trở đi, một ngày ba bữa đề phải cùng em ăn, buổi trưa và buổi chiều không được tăng ca, ra cửa về nhà cũng là cùng em, sau khi về nhà không được phép làm việc, cũng không được sử dụng điện thoại!”
Du An Lý nhìn nàng đếm từng cái, nhưng chỉ cười không ngắt lời của nàng.
Tả Nhan nhận được tín hiệu, lập tức bắt đầu tăng cường.
“Mỗi tháng ít nhất phải ra ngoài hẹn hò một hai lần, còn cái này rất quan trọng, là bôi trơn chị hiểu không?”
Tả Nhan không ngừng nói, bỏ lỡ cơ hội này chính là bỏ lỡ một lần liền mất máu, đương nhiên phải nắm bắt thời cơ để “được một tấc lại muốn tiến thêm một thước“.
“Còn có còn có, mỗi năm có một số kỳ nghỉ dài, dù sao cũng phải đi du lịch gì đó đúng không? Trước tiên định ra số lần, bắt đầu hai lần một năm. Đến thời điểm đó chúng ta sẽ thảo luận chi tiết cụ thể.”
Tả Nhan đến đầu ngón tay, nói xong lập tức nhảy đến ngón tiếp theo.
“Còn có một chuyện rất quan trọng nữa, mỗi ngày chị gửi tin nhắn cho em quá ít, lần nào cũng là em chủ động tìm chị, chị em chính là để em làm việc, lương tâm chị không đau sao?”
Tả Nhan trừng mắt nhìn cô một cái.
Du An Lý không tỏ ý kiến, nhưng không mở miệng từ chối chính là ngầm đồng ý, Tả Nhan đã sớm sờ thấu tính tình này, hoàn toàn không sợ.
“Còn lại, chiếm ba vị trí trước, chờ em nghĩ kỹ rồi lại bổ sung.”
Tả Nhan không còn mười tám tuổi nữa, da mặt dày tỷ lệ thuận với mức độ tham lam, hơn nữa tâm thái kia được gọi là yên tâm thoải mái.
Ai bảo Du An Lý giấu nàng nhiều chuyện như vậy làm gì?
Nếu không đòi lại, Tả Nhan nửa đêm ngủ cũng đều sẽ sinh khí tỉnh dậy.
Du An Lý cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng, giống như một lần nữa những năm tháng này nàng đã có “tiến bộ.”
Tả Nhan nheo mắt, dán đến trước mặt cô, hỏi: “Chị không đồng ý?”
Du An Lý đưa tay lên ôm eo nàng, thản nhiên trả lời: “Tôi chỉ cảm thấy cảnh này có chút quen thuộc mà thôi.”
Tả Nhan hắng giọng, vờ như không hiểu ý cô.
Du An Lý không có ý định để nàng đi, một tay ôm eo nàng, một tay chế trụ sau đầu nàng, buộc nàng nâng cằm lên.
“Cho nên - em đây là cầu hôn sao?”
Tả Nhan suýt chút nữa bị ánh mắt của cô đánh cho tơi bời, cũng may là một tia lý trí còn sót lại kéo nàng lại.
“Vừa rồi không tính,“ Nàng mạnh miệng phản bác lại.
Đây là đang thảo luận “bồi thường”, làm sao tới trong miệng Du An Lý liền trở thành chính mình chiếm tiện nghi, thật sự là nữ nhân xảo trá.
Hơn thế nữa.
Cầu cái gì đó... sao lại qua loa như vậy!
Nhìn thấy Du An Lý sắp nói gì nữa, Tả Nhan trực tiếp tiến tới gặm môi cô.
Vẫn là nên lấp cái miệng này trước, thực sự quá nguy hiểm.
Tả Nhan vừa bị từ chối “ở bên ngoài” lúc này rất khắc chế, ngay cả người thân cũng rất đề phòng, vì sợ sẽ phát ra thanh âm lớn trong bãi đậu xe yên tĩnh dưới tầng hầm.
Du An Lý không tranh giành quyền chủ đạo, tùy ý để nàng hôn lên từng chút, từ bên môi đến cánh môi, lại chậm rãi cạy răng môi ra, nhẹ nhàng chạm vào.
Quá trình chậm rãi này ngược lại khuếch đại vô hạn độ nhạy bén của giác quan, hô hấp yếu ớt đã trở thành nhiệt độ không thể bỏ qua, khiến người ta càng ngày càng sa vào trong đó.
Cuối cùng thoát ra cũng tốn nhiều sức lực.
Hai người tách ra ở bờ vực nguy hiểm nhất, ngừng lại nhịp thở hỗn độn.
Tả Nhan vuốt phẳng nếp nhăn trên cổ áo cô, cài khuy áo và sửa tóc cô.
Du An Lý nhìn nàng, trong vài giây ngắn ngủi đã nhận ra thay đổi của nàng.
Nhưng cô chưa kịp hỏi thì đã bị ôm vào trong ngực.
Tả Nhan chậm rãi thở ra một hơi, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, để cô dựa vào ngực trái của mình.
“Du An Lý.” Nàng thấp giọng nói.
“Để chị một mình vất vả như vậy, thực xin lỗi.”