Thời gian nhảy sang 0:00 ngày 1 tháng 1, cả thành phố như chìm trong tiếng hoan hô nhảy múa, nhiệt liệt vô hình tràn ngập màn đêm, cuối cùng rơi vào cửa sổ sát đất.
Trong cửa sổ là một mảnh yên tĩnh.
Đèn chùm màu vàng ấm áp trên trần nhà chiếu sáng cả căn phòng, ánh sáng cùng màn đêm chiếu vào cửa sổ thủy tinh, cũng phản chiếu hình dáng mơ hồ của cô.
Du An Lý yên lặng ngồi trên ghế lười, máy tính trên chiếc bàn vuông nhỏ đen kịt, cà phê đen trong cốc cũng đã nguội lạnh, cô cầm điện thoại trong tay, không lại cúi đầu nhìn xuống.
Ngoài cửa sổ có pháo hoa.
Trong mấy năm trở lại đây, dù cô sống ở đâu hay làm việc ở đâu, mỗi ngày cuối năm, thời khắc giao thừa đều có thể nhìn thấy pháo hoa hoành tráng cùng rực rỡ từ cửa sổ.
Pháo hoa là cuồng hoan của tất cả mọi người.
Trong bầu không khí như vậy, công việc dù nhàm chán đến đâu cũng có thể tiếp thêm mấy phần sức sống, cùng cô đi qua một đêm dài.
Nhưng không hề nghĩ rằng sau khi trở lại nơi mà cô đang nghĩ tới, ngay cả cảnh sắc duy nhất cũng không còn nữa.
Có lẽ chính là mất ngủ kéo dài đã đưa cơ thể đến một giới hạn khác, Du An Lý bất động tựa vào trên sô pha, mất sức lực nhắm mắt lại.
Trong đêm đen này cô không biết phải làm gì, thời gian trôi chậm lại vô định, cô giống như đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng lại không nắm bắt được cái gì.
Quá khứ có thể lấy ra hâm nóng, sớm nhất là vô số đêm không ngủ, cô lăn qua lăn lại mà nhấm nuốt, như muốn hấp thụ chút hương vị cuối cùng còn sót lại.
Rồi lại là bởi vì bất đắc dĩ từ bỏ, cô luôn giữ chút dư vị ấy, lâu hơn một chút, lại lâu hơn một chút.
Rốt cuộc, một khi nguồn năng lượng không thể tái tạo lại cạn kiệt, cô sẽ không thể tìm ra giải pháp thay thế.
Đôi khi, Du An Lý cũng sẽ tự hỏi mình --- sao ngươi lại rơi vào kết cục này?
Trong đoạn thời gian kiên trì uống thuốc, cô đã không ngừng tự hỏi, tự xét lại, nhưng lại không thể “tự trả lời“.
Du An Lý kiêu ngạo nơi nào có thể thừa nhận thất bại lớn nhất trong cuộc đời mình?
Ngay cả chật vật, bất kham hồi tưởng những thứ đã trải qua, đều bị cô khóa trong hộp, ném vào vị trí kín đáo nhất trong ký ức, không bao giờ chạm vào nữa.
Cho nên giờ này khắc này, không còn có gì khác ngoài hoài niệm chiếc hộp kia, lắc một cái bụi trên đó đã dày đến mức sẽ rơi như tuyết.
Du An Lý nhìn nó, suy nghĩ rất lâu trước hai lựa chọn “Hủy” và “Mở“.
Cuối cùng, mang tâm thái không có việc gì, cô đã giơ tay mở chiếc hộp cũ kỹ đã niêm phong bảy tám năm, chứa đựng quá khứ chật vật nhất của mình.
Kỳ thực, không có nguyên nhân gây ra kết quả thăng trầm.
Chỉ bằng một cái nhìn lướt qua, cô có thể rút ra một chuỗi thông tin hoàn chỉnh --- đơn giản chímh là muốn trộm một con thỏ người khác nuôi, bị gia chủ phát hiện, cuối cùng bị gia chủ đuổi ra ngoài.
Đổi lại để Du An Lý đã gần 32 tuổi nhìn xem, quả thực lúc đó chính mình rất ngu ngốc.
Mà ngu ngốc nhất chính là đã đánh giá bản thân quá cao.
Cô cho rằng mình đã chuẩn bị đầy đủ, thậm chí lên kế hoạch chi tiết nhất cho hướng đi trong tương lai, mọi việc chắc chắn sẽ hoàn thành từng bước theo đúng ý muốn của mình.
Vì lý do này, cô đã không ngần ngại từ bỏ mọi thứ trong tầm tay, chuyển sang lĩnh vực mới mà mình chưa được biết đến, ngay cả nền tảng khởi đầu cũng được hoàn thành từng chút một.
Thế rồi khoảnh khắc nắm thắng lợi ở trên tay, bị hoàn toàn vạch trần không mảnh vải che thân.
Đủ loại tham lam nháy mắt đều lộ ra dưới ánh mắt trời, đã trở thành vết hằn sâu nhất trên cơ thể cô.
Kỳ thực, Du An Lý không thể nhớ rõ quá trình này.
Ngay cả khi cô đặc biệt tìm thấy chiếc hộp bị khóa và mở ra xem, cô chỉ chắp nối một mạch truyện đơn giản, đặt ở điện ảnh đều sẽ đến mức bị người xem mắng chửi trả vé.
Nhưng kỳ thực, cũng không ai nguyện ý nhớ lại khoảnh khắc chật vật nhất quá rõ ràng.
Bởi một khi nghĩ lại, mọi cảm xúc lúc đó sẽ lại tràn về, tràn ngập trong người như thủy triều dâng.
Khi đó, Du An Lý luôn cho rằng mình sẽ không quan tâm đến ý kiến của người khác, bởi vì ánh mắt của người khác đối với cô vừa không có lợi ích gì, vừa không làm tăng giá trị cổ phiếu cô mua, vừa không làm khoản tiết kiệm của cô giảm mười ngàn tệ, có hay không cũng không khác biệt.
Nhưng mà, khi sự việc không hề báo trước xảy ra, cô mới phát hiện ánh mắt của người khác cũng sẽ cắt từng dao vào cơ thể cô, người trong số họ cười nhạo cô bất kham.
Du An Lý cho rằng mình đã quên, nhưng hiện tại mới phát hiện ra mình vẫn có thể dễ dàng nhớ lại buổi chiều hôm đó.
Nhớ lại toàn bộ quá trình Mạnh Niên Hoa cầm một xấp ảnh chụp đàm phán với cô.
Du An Lý không biết ảnh tự chụp trong điện thoại của Tả Nhan như thế nào lại trở thành ảnh chụp trong tay bà, nhưng cũng có thể suy đoán.
Chỉ là khiến người thất vọng chính là, một khắc đó ý nghĩ đầu tiên từ lúc cô sinh ra lại là “Cẩn thận mấy cũng có sai sót“.
Trong thời gian dài Mạnh Niên Hoa ở nhà tĩnh dưỡng, hai người vẫn giữ khoảng cách, thậm chí chưa từng có tiếp xúc thân mật bất thường, nhưng dù vậy, hai người cũng không thể làm cho sấm sét rơi xuống chậm một chút.
Đúng vậy, Du An Lý chưa từng cảm thấy sẽ giấu được lâu.
Mọi nỗ lực của cô bất quá chỉ là tranh thủ thời gian.
- -- Tranh thủ chờ Tả Nhan có thể trưởng thành, có quyền lựa chọn cho mình.
Đáng tiếc là cô đã đánh giá bản thân mình quá cao, cuối cùng không thể tranh thủ đến thời gian này, cũng đã xem nhẹ những gì mà một bậc cha mẹ có thể làm cho con cái của mình.
Mạnh Niên Hoa là một nữ nhân rất có học thức cùng cường thế.
Du An Lý ngưỡng mộ bà, nhưng đồng thời cũng rất kiêng kị sắc bén của bà.
Mà cô cũng không “cô phụ” trước phần kiêng kị này, kiên quyết nắm lấy điểm yếu của bà bằng thủ đoạn cùng tốc độ, đồng thời nắm toàn bộ lợi thế trong tay, buộc bà phải ngồi xuống tiến hành đàm phán.
Suy nghĩ một chút cũng có thể nghĩ ra nội dung cuộc đàm phán, rốt cuộc Du An Lý chưa từng che giấu dã tâm của mình trước mặt Tả Tăng Nhạc, mà ái tài chi tâm của đôi vợ chồng này giống hệt nhau, thật sự không có gì che giấu.
Nhưng điểm này cuối cùng đã trở thành mũi dao hướng vào chính mình.
Toàn bộ quá trình đàm phán không có kinh động Tả Nhan, có thể nhìn ra Mạnh Niên Hoa cố ý chọn thời điểm ngả bài lúc nàng trong thời gian thi cử, cũng không có ý định để cô gái sắp thi vào đại học phát hiện ra tất cả chuyện này.
Mà cùng lúc đó, bà không còn chịu được một người “ra vẻ đạo mạo” ở trong nhà như vậy.
Du An Lý là người khó đồng cảm với người khác, nhưng trong quá trình này, cô thần kỳ đồng tình với người mẹ đang kìm chế phẫn nộ kia.
Cô hiểu mọi lời người kia nói cùng mỗi một quyết định.
Du An Lý không cho rằng “đổi lại là chính mình nói” sẽ như thế nào, cô chỉ lý giải Mạnh Niên Hoa, không hơn.
Cho nên, cô không chấp nhận những điều kiện mà đối phương đưa ra.
Suy cho cùng, đó là con đường cô đã vứt bỏ không lâu, không có lý do gì phải nhặt lại.
Cuộc chiến tranh không có thuốc súng kéo dài như vậy.
Du An Lý biết Mạnh Niên Hoa sẽ không những không bỏ cuộc mà còn có rất nhiều cách để đạt được mục đích của mình.
Nói cách khác, người không đủ tư cách đàm phán điều kiện trong vấn đề này là chính cô. Mạnh Niên Hoa đã cho cô mặt mũi cuối cùng, nhưng cô không biết tốt xấu, như vậy sau đó sẽ đối mặt với bất kỳ kết quả nào chính là cô tự làm tự chịu.
Nhưng mà Du An Lý vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn có thể tâm bình khí hòa tiếp tục làm việc, tiếp nhận những công việc do lão bản mới an bài, sau đó bắt đầu giải quyết đâu vào đấy.
Cô biết mình phải bình tĩnh, phải tiếp tục bước đi, kiếm được nhiều “lợi thế” cho tương lai hơn.
Du An Lý nghĩ, nhất định Mạnh Niên Hoa không biết tự tin lớn nhất của cô là gì.
Tự tin này đã cho phép cô từ bỏ con đường mà cô hằng mơ ước, đồng thời cũng dạy cô cách khổ trung mua vui, càng đánh càng hăng.
Nhưng mà, Du An Lý chưa một lần nghĩ đến, chính tự tin đó đã giáng cho cô một đòn chí mạng vào giây phút cuối cùng.
“... Con muốn mang một người về nhà.”
Trong sân bay phá lệ ồn ào vào ngày nghỉ, giờ lên máy bay không còn nhiều, nhưng Mạnh Niên Hoa vẫn chưa di chuyển.
Bà cầm vali đứng tại chỗ, ánh mắt chăm chú nhìn cô gái trước mặt thật lâu, từng dấu vết thay đổi cảm xúc trên khuôn mặt rút đi phì nộn của cô gái đều bị thu vào đáy mắt.
Mạnh Niên Hoa thấy rõ, chính mình vẫn hiểu nàng.
Con gái của bà, đứa nhỏ mình 9 tháng 10 ngày sinh ra, một cô gái ngốc đã sống vô tư vô lự suốt mười tám năm dưới sự bảo bọc của bà, mọi suy nghĩ và cảm xúc của nàng đều quen thuộc đến mức không cần phải câu thông lý giải.
Cho nên Mạnh Niên Hoa hiểu nghiêm túc của nàng, cũng như thấp thỏm bất an của nàng, thậm chí giống như một tử tù đang chờ đợi phiên tòa cuối cùng.
Giữa hai mẹ con, rốt cuộc là vì cái gì lại đi đến ngày hôm nay?
Mấy năm qua, Mạnh Niên Hoa đã nghĩ tới câu hỏi này vô số lần.
Là phương pháp của bà quá cường thế, quá không có lối thoát, quá thương tổn hào tử chưa từng trải qua mưa gió, hoặc từ lúc đầu cách giáo dục của bà đã sai lầm đến mức thái quá, khiến con gái của bà khó có thể trao trọn niềm tin cơ bản, cuối cùng phải chạy trốn khỏi bà, một mình vất vả để tồn tại.
Mạnh Niên Hoa không thể hiểu được, cũng mệt mỏi tính toán xem ai đúng ai sai.
Có lẽ giữa thân nhân cũng không có phân ra thắng bại.
Lòng hiếu thắng đã giúp bà thăng tiến trong sự nghiệp, nhưng bà lại phải chịu thất bại thảm hại trong gia đình.
Đi đến bước này thực sự đã đủ rồi.
Tả Nhan ngừng thở, trong trầm mặc tim đập càng lúc càng nhanh, để nàng có thể nghe rõ nhịp tim của mình giữa sân bay đông đúc.
Nói câu này không đầu không đuôi, đổi lại là người khác rất khó nghe hiểu.
Nhưng Mạnh Niên Hoa thì khác.
Đây là mẹ của nàng, người hiểu nàng nhất, hiểu nàng hơn cả Tả Tăng Nhạc.
Tả Nhan biết mình không cần phải nói thêm một lời nào, điều duy nhất nàng cần là chờ người trước mặt đưa ra phán quyết cuối cùng.
Thậm chí nàng còn không chắc chắn kết quả của bản án.
Có lẽ lần này sẽ không ngừng xảy ra tranh chấp cũng lửa giận như trước kia.
Mạnh Niên Hoa luôn lợi hại như vậy, có thể phản biện cảm xúc của bà từ đầu đến chân từ cấp độ đạo đức, cũng như pháp luật và xã hội.
Không phải là Tả Nhan chưa từng nếm thử tư vị này.
Khi biết được cha mẹ đã trao đổi điều kiện với Du An Lý những gì, nàng liền tức giận, ủy khuất, không hài lòng, làm ầm ĩ lên, làm trong nhà gà bay chó sủa nhưng cũng đều vô dụng.
Tả Nhan cũng đã biết mình vô dụng như thế nào.
Điều khiến nàng nam kham hơn chính là Mạnh Niên Hoa đã tàn nhẫn chọc thủng tâm tư của nàng.
“Con nghĩ là chúng ta đang ép cô ta sao? Tả Nhan, con dùng đầu óc hỏng bét của con mà ngẫm lại, rốt cuộc là chúng ta ép cô ta phải cao chạy xa bay, hay là con kéo cô ta không cho rời đi?”
“Mấy năm nay rốt cuộc mỗi ngày cô ta trải qua thế nào con không thấy được sao? Ngay cả một bộ quần áo mới cũng đều ngại mua, tiết kiệm tiền là vì cho lý tưởng này. Còn con thì ngược lại, con không cần lo cơm ăn áo mặc, ngay cả thi rớt đại học cũng không cần lo chết đói, con nghĩ cô ta bỏ lỡ cơ hội này về sau sẽ không hối hận sao? Con dám đảm bảo về sau cô ta sẽ không hối hận không?”
“Nếu hôm nay ta để con đi theo cô ta, con lại có thể làm gì? Con tìm việc làm để tạm nuôi gia đình sao? Con biết khác biệt giữa yêu đương cùng mưu sinh như thế nào sao? Củi gạo mắm muối tương dấm trà, tiền thuê nhà điện nước phương tiện giao thông, bất cứ cái gì cũng tùy thời có thể áp con suy sụp, cô ta kéo người như con, có thể đi bao xa?”
“Đến bây giờ, con vẫn nghĩ chúng ta đang ép buộc cô ta, khi dễ một hài tử không cha không mẹ, không cho cô ta ở lại nơi này sao? Được, coi như ta khi dễ cô ta, vậy cô ta không xứng đáng sao?”
“Làm thầy kẻ khác, dạy học sinh dạy đến trên giường, người đạo đức bại hoại như vậy, ta có một trăm phương thức đối phó, không tin con liền thử xem.”
Tả Nhan không tiếng động há miệng thở dốc, muốn lấy lại hô hấp, nhưng lại sợ quấy nhiễu đến cái gì, chỉ có thể nắm chặt lấy ngón tay lạnh lẽo để chống đỡ chính mình một chút.
Thời gian lên máy bay đã gần kề nhưng Mạnh Niên Hoa vẫn đứng đó không nói một lời.
Cảm giác ngột ngạt do sự im lặng này mang lại khiến Tả Nhan có chút ngột ngạt, nhưng nàng nhất quyết không để lộ ra vẻ rụt rè của mình, vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Mạnh Niên Hoa, cố chấp chờ nàng đưa ra câu trả lời.
Cái gì cũng được, dù có mắng một chút thì Tả Nhan cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
Bất kể lần này phải đối mặt với cái gì, nàng vẫn quyết tâm sẽ không bao giờ lùi bước hay từ bỏ.
Nàng sẽ chứng minh cho mọi người thấy cái gì củi gạo mắm muối tương dấm trà, tiền thuê nhà điện nước phương tiện và công việc nuôi một gia đình đều bị nàng nắm trong tay.
Ngay cả khi bây giờ vẫn chưa đủ, nàng vẫn có niềm tin nỗ lực làm việc.
Cho nên, có thể, có thể cho nàng một cơ hội không?
Chỉ một lần.
Một lần cũng được.
Khi thông báo chuyến bay lại vang lên trên đầu, cuối cùng Mạnh Niên Hoa cũng có phản ứng.
Bà quay đầu liếc nhìn về phía sau, sau khi xác định thời gian, bà kéo vali lên, xoay người đi về phía cửa kiểm tra an ninh.
Tầm mắt của Tả Nhan nhìn theo bà, trái tim nàng chậm rãi chìm xuống.
Nàng khó thở, ngay cả đầu cũng bắt đầu choáng váng, nhưng nàng vẫn đuổi theo, muốn nói thêm gì đó.
Bước chân của Mạnh Niên Hoa đột nhiên dừng lại, bà đứng yên, không quay đầu lại, nói:
“Năm mới sắp đến rồi, nhớ mua vé sớm một chút.”