“... Được, tôi hiểu rồi, cảm ơn, phiền toái anh.”
Du An Lý cúp điện thoại, cầm điện thoại đi tới sô pha, nói: “Phòng an ninh có tin tức, nói về sau sẽ không để bọn họ vào.”
Tả Nhan dựa vào sô pha ôm gối, không đáp lại.
Sau khi người của phòng an ninh đưa hai người kia đi, nàng vẫn duy trì tư thế này rồi phát ngốc.
Du An Lý chỉ thuật lại diễn biến mới nhất, nhưng kỳ thực trong lòng hai người đều biết rõ --- phiền toái thực sự chỉ mới bắt đầu.
Dù cho tính bảo mật của tiểu khu này kém đến mức nào, thì đó vẫn chưa phải là thời điểm. phải truy cứu trách nhiệm.
Quan trọng nhất là sự việc đã xảy ra, địa chỉ của Tả Nhan không chỉ lọt ra ngoài, mà còn bị người nhà của đối phương tìm tới nhận mặt, sau này chính là vô số phiền toái.
Giai đoạn tranh tụng vẫn chưa bắt đầu, dựa vào tình huống vừa rồi, đối phương sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Ngay cả khi bản án được đưa ra, có vô số trường hợp vẫn tiếp tục nháo lên, một khi dính liền ném không xong.
Du An Lý ngẩng đầu nhìn đồ đạc trong nhà, sau khi nhìn một vòng, trực tiếp nói: “Thu thập đồ đạc đi.”
Tả Nhan định thần lại, vô thức hỏi: “Thu thập cái gì?”
Du An Lý liếc mắt nhìn đồng hồ, vừa ước tính thời gian vừa trả lời: “Trong ngày hôm nay đều thu thập quần áo cùng những thứ em có thể mang đi, trước tiên tìm một khách sạn ở, chờ nhà bên kia trang hoàng xong liền trực tiếp dọn qua.”
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là biện pháp tốt nhất.
Đối với người hoàn toàn không thể giao tiếp, biện pháp tốt nhất chính là không cho bọn họ bất kỳ cơ hội giao tiếp nào. Nhưng mà, dù phòng an ninh có thực sự ngăn cản họ không cho bọn họ vào, hai người cũng không thể không đi ra ngoài, cho nên dọn đi càng sớm càng tốt.
Dù sao hai người cũng đã sớm quyết định trang hoàng xong liền dọn đi.
Tả Nhan chỉ tốn vài giây đã nghĩ thông logic này.
Thành thật mà nói, hiện tại tâm tình nàng tốt hơn nhiều so với dự đoán.
Có thể là vì toàn bộ quá trình đều có Du An Lý ở bên cạnh, sấm rền gió cuốn chặn bọn họ lại, gọi kêu người trong phòng an ninh, nàng còn chưa tiêu hóa hết biến cố bất thình lình thì người cũng đã bị đưa ra ngoài.
Cho nên sau khi phát ngốc trên sô pha lâu như vậy, kỳ thực nàng không nghĩ tới chuyện này.
Mà là một chuyện khác đã xảy ra cách đây rất lâu, nhưng tựa hồ trùng lặp với hiện tại.
Vào đêm giao thừa năm mười tám tuổi, Tả Nhan và Du An Lý đã trải qua một cơn ác mộng thảm họa.
Ảnh hưởng của sự việc đó khiến Tả Nhan sau đó không muốn ngủ một mình trong một thời gian dài, bởi vì ngay khi nàng nhắm mắt lại, nàng sẽ thấy Du An Lý đang bị bóp cổ, sau đó tỉnh dậy sau cơn ác mộng.
Cho nên dù Mạnh Niên Hoa có ở nhà, Tả Nhan cũng sẽ không ngủ một mình, dù chỉ một lần cũng không chịu nổi, tìm mọi cách lẻn đến ngủ trong phòng Du An Lý.
Điều hiếm thấy chính là phòng của Du An Lý lúc này cũng không có khóa.
Tựa như là một loại ngầm đồng ý.
Mùng hai Tết, Tả Nhan theo Mạnh Niên Hoa về nhà ông bà nội để báo tin bình an, bị hai người lớn tuổi lôi kéo nhìn trái nhìn phải, cho đến khi xác nhận mình thực sự không mất một miếng thịt nào mới an tâm, sau đó tức giận vỗ bàn một cái, nói muốn cho tên súc sinh kia ngồi tù đến sông cạn đá mòn.
Mặc dù Tả Tăng Nhạc đã theo chân bọn họ phổ cập quy định của pháp luật, người này có thể bị kết án tối đa vài năm, nhưng Tả Nãi Nãi không muốn nghe một câu, kêu ông nhìn tiến độ của đồn cảnh sát, không để cho tên súc sinh kia nửa phần cơ hội chạy thoát.
Đương nhiên là hắn không có cơ hội.
Sau một đêm điều tra của cảnh sát trực ban, nam nhân kia sống cùng tầng với Du An Lý là họ hàng của chủ tòa nhà ốn, cảnh sát lục soát nhà hắn phát hiện ra một đống chìa khóa, tất cả đều có thể mở cửa chống trộm nhà Du An Lý.
Qua thẩm vấn và điều tra, người thợ khóa đã giúp hắn bí mật làm chìa khóa cũng bị bắt, một người lấy tiền làm việc, còn người kia âm mưu phạm tội, thời gian kế hoạch bắt đầu thậm chí có thể đẩy đến mấy tháng trước.
Nói cách khác, căn bản người này không hề say xỉn mới xuất hiện âm mưu, mà là mượn rượu để thêm can đảm, thừa dịp thời điểm Du An Lý về nhà, thực hiện hành vi phạm tội đã sớm lên kế hoạch.
Khi Tả Nhan nghe Tả Tăng Nhạc kể lại kết quả điều tra này, nàng cũng biết tại sao buổi tối ngày đó lần đầu tiên Du An Lý đến sống, cả người đều là thương tích.
Tình huống đêm đó không quá tương đồng, nhưng bản chất lại giống nhau.
Khi Du An Lý đang đi về nhà thì bị người thất nghiệp sống gần đó bám theo, kéo vào hẻm nhỏ, cũng may là trong túi có mang theo bình xịt cay tự chế, lúc đối phương không chú ý cô liền chạy thoát, lập tức báo cảnh sát.
Lúc đó, tất cả đồ đạc của cô đều rơi ở hẻm, chỉ có thể gọi Tả Tăng Nhạc để nhờ giúp đỡ --- việc này đại khái cũng có ý tưởng mượn ông giải quyết phiền toái sau này. Khi Tả Nhan nghe đến đó, vô thức sinh ra một ý niệm.
Rốt cuộc, trừ khi cần thiết Du An Lý sẽ không nhờ ai giúp đỡ.
Cho dù đó là thời điểm mùa hè hay thời điểm đêm giao thừa lúc này, đều không phải là tao ngộ duy nhất xảy ra với Du An Lý.
Nhưng nếu lần này Tả Nhan không có ở đó, e rằng nàng sẽ không biết chuyện gì đã xảy ra.
Dù ở trong mắt người lớn hay trong mắt Du An Lý, nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ, biết cũng vô dụng, cũng chỉ có thể nhọc lòng mà thôi.
Tả Nhan không cách nào phản bác, bởi vì đây vốn là sự thật.
Nhưng điều khiến nàng cảm thấy bất lực hơn, đó chính là những chuyện đã xảy ra với Du An Lý từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành, chỉ là phần nổi của tảng băng khiến nàng cảm thấy khó chịu, nhưng trước đó nàng đã chọn cách không quan tâm.
Lòng tự trọng của Du An Lý khiến nàng cảm thấy khó giải quyết, cho nên nàng dứt khoát không đi thăm dò vết thương dưới lớp vỏ bảo vệ cứng rắn.
Cho nên khi sự thật đẫm máu ở ngay trước mắt, trong lúc nhất thời Tả Nhan còn qquên mất khả năng suy nghĩ của mình.
Trong suốt ngày Tết, trong nhà bởi vì chuyện này mà có chút phiền muộn.
Tâm tình của Tả Nhan cũng rất kém, không có phản ứng tin nhắn của bất kỳ ai gửi đến, nàng chỉ tập trung vào tiến độ của đồn cảnh sát, hỏi Tả Tăng Nhạc ít nhất ba lần một ngày, “Khi nào người kia vào tù?”
Mặc dù trong lòng nàng biết rất rõ quy trình xét xử là quy trình tất yếu, vội vàng cũng vô ích, nàng cũng không nghĩ tới nhờ quan hệ của cha mẹ đi giúp đỡ mối --- cho dù có muốn, bọn họ cũng sẽ không đồng ý.
Nhưng một ngày không nhìn thấy người kia bị kết án, liền một ngày không thể cảm thấy dễ chịu.
Mỗi đêm, khi trên lầu ba không có động tĩnh gì, Tả Nhan đều lẻn ra khỏi phòng, vô thanh vô tức mở cửa phòng ngủ đối diện rồi lẻn vào đi ngủ.
Buổi sáng hôm sau liền ra ngoài, trở về phòng ngủ, nằm trên giường giả vờ như chưa từng rời đi.
Mặc dù Du An Lý không cấm nàng làm như vậy, nhưng Tả Nhan biết cô có rất nhiều quy tắc, cho nên nàng vẫn luôn hiểu rõ mà tự giác tuân thủ quy tắc này, không có tùy tiện như trước.
May là kỳ nghỉ đông hàng năm của Mạnh Niên Hoa và Tả Tăng Nhạc không dài, phải vừa làm việc vừa bôn ba giải quyết vụ án, không có nhiều thời gian ở nhà cùng chú ý đến bí mật nhỏ giữa hai người.
Tả Nhan mất mấy ngày để tiêu hóa di chứng của vụ việc này.
Cuối cùng, tất cả những gì còn lại là suy sút cùng khổ sở không rõ.
“Tại sao chị không nói với em?”
- - lời này này đã trở thành một câu hỏi mà Tả Nhan không có cách nào nói ra.
So với lúc mới gặp, hiện tại nàng biết rất rõ người này.
Nơi nào và tại sao?
Du An Lý “không nói”, không bao giờ nhằm vào một mình nàng.
Nguyên nhân chính là như thế, cuối cùng Tả Nhan mới phát hiện chính mình không phải là “ngoại lệ” trong lòng của Du An Lý.
Du An Lý không tin tưởng người khác, cũng không tin tưởng nàng.
Ở nơi nàng, Du An lý cũng không có nhiều cảm giác an toàn nhiều như vậy.
Đúng vậy, cảm giác an toàn.
Từ rất lâu trước đây, Tả Nhan đã phát hiện Du An Lý là người không có cảm giác an toàn.
Ở hoàn cảnh xa lạ, Du An Lý sẽ tuyệt đối không cởi quần áo đi ngủ, đặc biệt là trong khách sạn, cô luôn ăn mặc kín mít, tùy thời có thể xốc chăn chạy ra khỏi phòng.
Trong lòng Tả Nhan vẫn luôn chê cười cô --- đây là phòng chống hỏa hoạn hay phòng chống động đất sao? Nếu có động đất, cũng không có khả năng không kịp chạy ra ngoài.
Sau đó, sau khi thực chất quan hệ giữa hai người thay đổi, cuối cùng Du An Lý cũng cởi quần áo trước mặt nàng đi ngủ.
Đến một bước này cũng thật không dễ dàng, người ngay từ đầu đã không ham thích hôn môi, dưới “công kích” trong tối ngoài sáng của Tả Nhan, chỉ mới bước qua ranh giới kia liền tiến gần đến “quan hệ yêu đương” thực sự.
Nhưng mà, Du An Lý nguyện ý chạm vào Tả Nhan không có nghĩa là Tả Nhan có thể chạm vào cô ở mức độ tương tự.
Từ cởi quần áo đến chạm vào, hiện tại chỉ còn một bước nữa, mỗi bước đều khiến Tả Nhan tốn không biết bao nhiêu thời gian cùng sức lực, thậm chí đến bước cuối cùng, nàng thường tự hỏi rốt cuộc Du An Lý có “Thiết T” hay không.
Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới hướng khác một lần.
Cho nên, sau khi sự việc xảy ra, Tả Nhan thực sự bị đả kích, không thể không nói câu kia với Du An Lý vừa trải qua một cơn ác mộng.
- - “Chị không tin tưởng em chút nào.”
Lúc đó nàng không nên hành động theo cảm tình như vậy.
Du An Lý thống khổ hơn nàng phải chịu, nhưng nàng lại bốc đồng nói ra câu này như là chỉ trích, khiến nàng vừa nói xong liền hối hận không kịp, không hiểu rốt cuộc mình đang làm gì.
Sau đó, Du An Lý vẫn không nói lời nào.
Nhưng cô cũng không khóa cửa phòng ngủ.
Tả Nhan thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi buông lỏng dây thần kinh đã căng chặt mấy ngày, cũng chậm rãi ghép lại quá khứ của Du An Lý.
Về lý do tại sao cô không có cảm giác an toàn trong môi trường ngủ của mình, tại sao cô luôn đặt một tấm gương sau cửa, tại sao cô kháng cự cởi quần áo --- cùng với, tại sao cô không muốn bị chạm vào những nơi đó.
Thân phận của một nữ nhân đã mang đến cho cô quá nhiều phiền toái cùng tai họa.
Cho nên, cô không bao giờ dành thêm một giây cho việc ăn mặc, chỉ giữ những gì cơ bản nhất là tươm tất cùng sạch sẽ.
Tả Nhan nghĩ, có lẽ Du An Lý rất ghét thân phận nữ nhân.
Đặc điểm của nữ nhân đa phần là cơ thể nhu nhược, dù có da thịt đẹp đến mấy cũng không muốn lợi dụng.
Cô cường đại, lý trí, đầy trí tuệ và khả năng nhìn rõ nhân tâm, nhưng trừ hết thảy cái này ra, cô không có ý định thể hiện bất cứ điều gì khác.
Tả Nhan cố gắng tìm hiểu nội tâm của cô, kỳ thực chính là hành vi tháo dỡ võ trang của cô.
Dù là cởi mặt nạ hay cởi quần áo thì về cơ bản đều giống nhau.
Tả Nhan muốn rất nhiều, nàng muốn tất cả những gì Du An Lý có.
Mọi kinh nghiệm một đường đi tới đều cho Tả Nhan biết, chỉ cần nàng không bỏ cuộc thì cường ngạnh của Du An Lý cũng sẽ mềm đi.
Nhưng nàng không ý thức được, nàng không có khả năng tháo dỡ võ trang của Du An Lý.
Nàng không thể cho Du An Lý cảm giác an toàn như vậy.
Trước khi năm mới kết thúc, kỳ nghỉ đông của Mạnh Niên Hoa cũng kết thúc, bà xin nghỉ thêm hai ngày để ở nhà, một mặt vì tiến độ vụ án, mặt khác lo lắng chỉ có hai người trong nhà.
Sau khi liên tục xác nhận “Muốn mời a di quản gia trở lại không”, Mạnh Niên Hoa nhìn thấy thái độ kiên định của Tả Nhan liền không nhắc lại chuyện nữa, sau khi giải thích một đống lớn liền hủy bỏ đơn xin nghỉ việc.
Kỳ nghỉ đông của Tả Tăng Nhạc chưa kết thúc, nhưng xã giao đẩy không xong đã chồng chất, ông bận rộn cả ngày đều không thấy bóng dáng.
Tả Nhan phát hiện nàng không kỳ vọng bọn họ ở nhà trong thời gian dài như những năm trước. Ngược lại, sau khi Mạnh Niên Hoa trở lại làm việc, nàng còn thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất mỗi buổi sáng không cần phải lo lắng đề phòng quay trở lại phòng ngủ.
Giai đoạn điều tra tại đồn cảnh sát diễn ra thuận lợi, nam nhân kia cũng không có nhiều chỉ số IQ và tâm lý, hắn giải thích mọi thứ trong những ngày đầu tiên ở bệnh viện, nói khai ra thợ bán khóa.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, sau khi đồn cảnh sát được bàn giao cho viện kiểm sát, quá trình sẽ tiến hành từng bước.
Du An Lý có vẻ không còn quan tâm đến kết quả này. Không bằng nói, sau khi sự việc xảy ra cũng không ảnh hưởng gì đến cô, vẫn làm việc nên làm, hối thúc Tả Nhan làm bài tập, cũng không có nương tay.
Nhưng Tả Nhan không nhấc nổi tinh thần.
Vụ án càng thuận lợi thì Tả Nhan càng thu được tình báo nói bóng nói gió.
Bao gồm cả những người ở gần toà nhà ống đối đã với Du An Lý như thế nào, cùng với bao nhiêu cá nhân đánh loại chủ ý này.
Trong kia có nhân ngư long hỗn hợp, đặc biệt có rất nhiều du côn lưu manh và thất nghiệp lang thang.
Nam nhân đều coi Du An Lý là đối tượng “săn người đẹp”, cân nhắc như thế nào chiếm tiện nghi của cô, bức cho cô tắm rửa cũng không ra khỏi phòng một bước, cuối cùng chỉ có thể phơi nội y ở trong nhà.
Mà nữ nhân xung quanh còn đang ước mong Du An Lý mau dọn đi, đừng ở chỗ này câu dẫn nam nhân, làm láng giềng đều bất an.
Vì lý do này, những người giới thiệu các cuộc hẹn hò mù quáng cho Du An Lý ùn ùn không dứt, đối tượng giàu có không phải đã từng ly hôn, mà là nam nhân trung niên có vợ đã chết muốn tìm một cô gái trẻ.
Vốn dĩ Du An Lý cũng định dọn ra ngoài, lần bị lôi vào con hẻm chính là nguy hiểm nhất, cũng gây ồn ào nhất, bất chấp Tả Tăng Nhạc ra mặt, cuối cùng người này vẫn không thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, nhưng Du An Lý cũng biết những người này có thể làm được tới tình trạng gì.
Cô không phải là người tin vào may rủi, lần đầu tiên có thể toàn thân mà lui đó là may mắn là thôi, một khi chân chính thực hiện được, cái loại nhân vi không ngồi tù liền giết người diệt khẩu cũng làm ra được.
Nhưng mà, trước khi quyết định dọn đi, Tả Tăng Nhạc đã cho cô đãi ngộ mới, để cô sống trong Tả gia.
Cần thiết chuyển nhà lập tức không có, vấn đề này bị trì hoãn cho đến nay.
Khi Tả Nhan nghe cô nói điểm này, từ đêm giao thừa đã trôi qua hơn nửa tháng.
Khai giảng sắp tới, dù có bao nhiêu tinh thần cũng không thể nhấc lên được, nàng phải liều mạng làm bài tập, thậm chí dời đi lực chú ý một phần.
Khi tin tức từ đồn cảnh sát được Tả Tăng Nhạc chuyển qua, Tả Nhan vẫn đang làm bài tập, vừa nghe là chuyện này, nàng lập tức ném cây bút trên tay xuống, đến bên cạnh Du An Lý, dán tai lên nghe thanh âm.
Đây là tin tức tốt, bởi vì sau khi được thông qua xem xét, việc khởi tố đã được đệ trình.
Có nghĩa là khoảng cách nhìn thấy người kia ngồi tù ngày càng gần.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, cuối cùng Tả Nhan cũng cảm nhận được phản ứng của Du An Lý.
Cô giống như nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi sự việc xảy ra lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Tả Nhan thấy được cảm xúc của cô, khác với chết lặng ở ngày xảy ra vụ án, đây là một loại cảm xúc sống động không giống ngày thường.
Tả Nghĩ nghĩ, kỳ thực Du An Lý cũng sợ hãi.
Chỉ là trải nghiệp quá khứ đã qua khiến cô không có quyền sợ hãi, cho nên cô phải bình tĩnh cùng lạnh nhạc đối mặt với mọi thứ.
Tả Nhan nhìn người trước mặt, dựa qua ôm lấy cô, nhẹ giọng nói: “Không cần sợ, loại người này tới em liền đánh một cái, đánh hắn đến máu đầy đầu, ngồi tù mọt gông.”
Nàng mạnh miệng nói, ngữ khí cũng không quá nghiêm túc, nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng, chậm rãi vuốt ve tấm lưng đơn bạc của cô.
Du An Lý cũng không biết nên cười hay không.
Xem xét hậu quả của việc cười, cô vẫn là nhịn xuống, sau đó đưa tay lên ôm người kia.
Bầu không khí này nên nói cái gì đó.
Du An Lý không phải là người không biết gì, vì vậy sau khi suy nghĩ, thuận miệng tìm một câu không tính là khởi đầu.
“Tôi đã sớm có ấn tượng với loại chuyện này, là khi học lớp ba tiểu học.”
Tả Nhan sửng sốt, chưa kịp phản ứng thì đã nghe cô nói tiếp: “Trên đường đi học đều gặp họa, gặp phải liền chạy, chỉ báo cảnh sát bắt hắn liền an ổn một thời gian.”
Ngữ khí của Du An Lý vẫn bình tĩnh như mọi khi, nhưng Tả Nhan nghe thấy nhịp tim của mình tăng nhanh, không biết phải làm sao.
Không chỉ vì lượng thông tin trong lời nói, mà còn bởi vì đây là lần đầu tiên Du An Lý chủ động kể cho nàng nghe về “quá khứ“.
Đêm đó, Du An Lý đã nói rất nhiều.
Đối với một người trầm mặt ít lời quanh năm, đây chính là một lần phá lệ.
Đối với Tả Nhan, đây là một lần phá lệ khiến nàng cảm thấy vui sướng trong khổ sở.
Khổ sở vì mỗi một chữ trong lời nói, vui sướng vì chủ động mở lời của Du An Lý.
Nhưng dù mâu thuẫn đến đâu, quá trình lắng nghe cũng rất hiếm bình tĩnh.
Tả Nhan nghe cô nói rất nhiều, từ tiểu học đến đại học nàng chưa từng tiếp xúc trực tiếp với loại quấy rối tình dục đến gây án vạn phần nguy hiểu như vậy. Thương tổn giống như việc xếp gỗ, từng khối một, xây một tòa tháp cao, nhốt Du An Lý vào dưới tòa tháp, khó có thể thoát thân.
“Người ta nói 90% nữ nhân ở Trung Quốc trong quá trình trưởng thạnh đều đã trải qua trình xâm hại cùng quấy rối khác nhau, có lẽ tôi chính là một người tương đối xui xẻo đi.”
Cuối cùng, khi Du An Lý nói câu này, cô dùng ngữ khí đùa giỡn, nghe có vẻ rất thoải mái.
Mà tâm tình của Tả Nhan không thoải mái chút nào.
Nàng muốn nói cái gì đó, nhưng mọi lời nói trên môi đều sẽ bởi vì nàng may mắn, mà như loại người đứng nói chuyện không đau lưng.
So với Du An Lý, nàng lớn lên dưới sự bảo bọc của cha mẹ và các trưởng bối, nàng thực sự rất may mắn.
Loại may mắn này khiến Tả Nhan không thể nói ra để an ủi Du An Lý. Nàng chỉ có thể dựa vào cái ôm cùng cái đụng chạm để thay lời nói --- ngay lúc này, cuối cùng Tả Nhan cũng hiểu được “trầm mặc ít lời” của Du An Lý.
Ngày cuối cùng trước khi kết thúc kỳ nghỉ đông, Tả Tăng Nhạc đã dành thời gian để cùng Du An Lý đến đồn cảnh sát để làm một số thủ tục cuối cùng.
Tả Nhan cũng đi theo, dù gì nàng cũng là một trong đương sự, cho dù gia đình không muốn nàng tiếp xúc những thứ này nữa thì cũng không có cách nào lảng tránh.
Đồn cảnh sát rất bận, bọn họ giải quyết thủ tục xong mới đi ăn cơm, đang thảo luận đi ăn cơm ở đâu, đây cũng coi như là lần cuối cùng thư giãn trước khi kết thúc kỳ nghỉ.
Tả Nhan biết người kia có thể bị kết án vài năm, tâm tình cũng khá lên rất nhiều, kéo Du An Lý nói muốn ăn gì, nghe được Tả Tăng Nhạc chỉ lắc đầu.
Không biết khi nào đứa nhỏ này mới thực sự trưởng thành.
Biến cố chính là khi bọn họ bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Một nữ nhân trung niên đột nhiên chạy tới, giơ tay hướng Du An Lý hạ xuống một cái tát, Tả Nhan là người phản ứng đầu tiên, liền kéo Du An Lý lùi lại mấy bước, vô thức chắn trước người Du An Lý.
Tả Tăng Nhạc trầm mặc chặn nàng lại, nhưng bị nữ nhân có đôi mắt đỏ bừng dùng sức xô đẩy, định lao lên đánh.
Một bà lão béo lùn đi theo kéo nữ nhân trung niên lại, mắng chửi bà ta vài tiếng bằng tiếng địa phương, làm nữ nhân trung niên bình tĩnh lại.
Cuối cùng Tả Nhan cũng nhận ra bọn họ là ai.
Nhìn thấy bà lão béo lùn đang đi về phía bên này, Tả Nhan lập tức tiến lên một bước chắn Du An Lý, không cho người kia đến gần.
Bà lão tóc hoa râm không báo trước quỳ trên mặt đất, lớn tiếng khóc với Du An Lý, ở trước mắt bao nhiêu người.
“Tiểu Du a! Ta dập đầu cầu xin con, con tha cho hắn một lần đi! Con muốn bao nhiêu tiền, dù ta có đập nồi bán sắt cũng đưa cho con, chỉ cần con tha cho hắn một lần...”
Càng ngày càng nhiều người đến cửa đồn cảnh sát, Tả Tăng Nhạc lập tức gọi tài xế, người trực ban ở đồn cảnh sát vội vã chạy ra ngoài để xem tình hình. Tả Nhan đang chắn trước Du An Lý cũng bị tình huống này là cho sững sờ.
Tả Nhan không nhớ nổi cuối cùng trong lúc hỗn loạn nàng đã lên xe bằng cách nào, một đường nàng đều chặt chẽ nắm lấy tay Du An Lý, trong đầu đều là thanh âm bà lão kia khóc lóc dập đầu, thẳng đến lên xe mới nhớ tới nhìn xem sắc mặt của Du An Lý.
Sắc mặt Tả Tăng Nhạc không tốt, nhưng vẫn hạ thanh âm trấn an hai người, để hai người không cần để chuyện này ở trong lòng, ông sẽ xử lý.
Du An Lý cảm tạ ông, ngữ khí không nghe ra cảm xúc.
Tả Nhan nhìn cô, dọc đường không nói một lời.
Chuyện này sau lại không có ảnh hưởng gì. Đồ của Du An Lý đã sớm được Mạnh Niên Hoa kêu người chuyển về, cô không cần về bên kia nữa, địa chỉ Tả gia cũng không phải ai có thể tìm được, hai người ở nhà sẽ không bị ai quấy rầy.
Tẳ Tăng Nhạc nói là làm, ông nói sẽ xử lý tốt, liền thật sự không để cho vấn đề tiếp theo tái xuất hiện, sau thời gian dài, ngay cả Tả Nhan cũng sắp quên mất chuyện này.
Cho đến ngày xét xử, bà lão khóc ngất tại tòa, sự việc được đăng báo, dù danh tính của đương sự đã được giấu kín nhưng những lời bàn tán vẫn lan truyền trong phạm vi nhỏ.
Đó là lúc Tả Nhan lần đầu tiên nhận ra “đồng cảm” cũng có thể là một thứ vũ khí.
Mà rốt cuộc Tả Nhan cũng có khái niệm cách các lớp vỏ cứng trên người Du An Lý dần hình thành qua năm tháng như thế nào.
Mùa đông đầy sóng gió này đã kết thúc ở thời điểm phán quyết của tòa án.
Sau đầu xuân, Tả Nhan đã đến khoảng thời gian thi tuyển sinh đại học, kỳ thi sắp diễn ra, nhưng sau kỳ nghỉ đông trở lại trường, nàng cảm thấy như một thế giới xa lạ.
Thế cho nên khi nhìn thấy vẻ mặt ngu ngốc của Lý Minh Minh cũng cảm thấy vui mắt.
Nhưng nam nhân ngốc này vẫn khó xử với Ngô Duyệt Lâm, Tả Nhan ghét bỏ nhìn hắn một cái, quyết định vứt bỏ hắn, tiếp tục cùng Ngô Duyệt Lâm triển khai hoạt động đoàn thể của hai người, nội dung bao gồm không giới hạn cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi WC, cùng nhau nói tới bí mật nhỏ.
Trong khi tập thể dục giữa giờ, Ngô Duyệt Lâm mắt sắc phát hiện mặt dây chuyền rơi ra khỏi cổ Tả Nhan, lập tức mở to mắt, tiến tới hỏi, “Wow, tình huống là như thế nào?”
Tả Nhan bình tĩnh nhét chiếc nhẫn bạc lấp lánh vào trong cổ áo, trả lời: “Chuyện này, nói ra rất dài.”