Cuối tuần tốt đẹp trôi qua trong công việc tối tăm mù mịt.
Trong hai ngày ngắn ngủi này, Tả Nhan gần như mắc chứng “sợ máy tính”, vừa bật máy tính lên thể xác lẫn tinh thần đều tràn ngập kháng cự.
- -- Nếu Mr. Mạnh Niên Hoa biết bà trị mười mấy năm cũng không trị được tật xấu này, có lẽ chỉ biết cười lạnh một tiếng.
Du An Lý nói đúng, một người bận rộn với team building của tất cả bộ phận sẽ không thể làm xong.
Tả Nhan cũng đếm số lượng người, hỏi ý tưởng của mọi người đối với các hoạt động và giải trí. Cuối cùng còn phải xác định một vài món đồ giải trí dựa trên những ý tưởng này, bắt đầu mua những thứ cần đến.
May là Trương Tiểu Mỹ đã giúp nàng liên hệ với khu du lịch, nghe nói nàng bận tối mày tối mặt, còn thuận tiện đảm nhận phần liên hệ với xe buýt.
Vốn dĩ Tả Nhan ngượng ngùng vì phiền toái cô như vậy, dù sao đây cũng là công việc mà trưởng phòng Lưu giao cho nàng, Trương Tiểu Mỹ không có nghĩa vụ phải giúp chứ đừng nói là làm nhiều như vậy.
Nhưng mà, Trương Tiểu Mỹ chỉ nói một câu: “Những người thân mà tôi biết đều làm nghề vận chuyển hành khách, nước phù sa không chảy ruộng ngoài a.” Tả Nhan nghĩ nghĩ, liền giao cho cô.
Ai có thể nghĩ đến, lúc trước người “Thiếu tâm nhãn” khiến Tả Nhan mệt mỏi nhất trong công ty, hiện tại lại là người giúp nàng đại ân tại thời điểm quan trọng nhất đâu?
Chỉ có thể nói là thế sự vô thường, nhân sinh có vô số kinh hỉ.
Sau khi nợ ân tình, Tả Nhan càng ra sức làm việc, chủ nhật nàng dậy sớm làm bữa sáng trước, sau đó chờ Du An Lý dậy, nàng vừa rửa mặt vừa thông báo hôm nay mình ra ngoài đi mua gì, bổn ý là muốn Du An Lý đi cùng nàng, khi nghe xong sẽ lái xe đưa nàng đi.
Ai biết sau khi Du An Lý nghe xong, nhẹ nhàng ngáp một cái, thản nhiên trả lời, “Chú ý an toàn.”
Động tác Tả Nhan dừng lại, ngậm bàn chải đánh răng trong miệng hồi lâu, u oán nhìn cô một cái.
Du An Lý vẫy vẫy tay với nàng, Tả Nhan mới an tâm thở ra, nhanh chóng rửa mặt xong, đặt bàn chải và cốc đánh răng xuống, chạy đến trước mặt cô.
Tả Nhan đang chờ cô nói, nhưng lại bị cô kéo sang một bên, sau đó trơ mắt nhìn cô đóng cửa phòng tắm, còn khóa trái cửa.
“...”
Vậy câu vừa rồi không phải nói giỡn a?
Tả Nhan nhìn chằm chằm cửa phòng tắm một lúc, sau khi nghe thấy âm thanh bên trong liền khinh thường “tsk” một tiếng.
- -- Ai thèm nhìn chị đi vệ sinh? Khóa cửa làm cái gì?
Sau khi lời mời tổ đội bị từ chối, Tả Nhan chỉ có thể vội vàng ăn sáng, thu thập đồ đạc đi ra ngoài.
Nàng không có nhiều thứ muốn mua, nhưng ngân sách là một con dao treo trên đỉnh đầu, mỗi một phân tiền đều phải được chi tiêu cẩn thận, cho nên chuyến đi này có lẽ rất mất thời gian, giữa trưa cũng không nhất định có thể trở về.
Trước khi ra khỏi nhà, Tả Nhan đã cố ý nói với Du An Lý chuyện này, điên cuồng ám chỉ cho cô, nhưng mà Du An Lý đứng trong phòng khách vươn người, nghe thấy lời này cũng chỉ nhàn nhạt nói “Đừng ăn đồ ăn vặt”
Nhìn nữ nhân lạnh nhạt vô tình này, Tả Nhan hừ lạnh một tiếng, ưỡn ngực ngẩng đầu xoay người lại, trực tiếp ra khỏi cửa.
Nếu không phải tiết kiệm tiền xe, ai lại hiếm lạ muốn ra ngoài với ngươi?
Giữa trưa ta không chỉ không trở về ăn cơm, ta còn muốn ăn McDonald!
Sau khi cửa đóng lại, Du An Lý nghiêng đầu nhìn thoáng qua, sau đó thu hồi tầm mắt, vận động bài tập kéo duỗi thân thể cuối cùng.
Cô vào bếp nấu một tách American nóng bằng máy pha cà phê, sau đó cầm notebook đến ghế lười, bắt đầu làm công việc hôm nay.
Hai giờ sau, Du An Lý đứng dậy, đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn ra cửa sổ, thuận tiện hoạt động tứ chi và cổ vai.
Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, cô xoay người cầm lấy tiếp máy. “Xin chào, có phải là Du tiểu thư không? Về cặp nhẫn cưới mà ngài đã đặt ở cửa hàng của chúng tôi...”
Nói đến đây, người đối diện cũng hiểu nhưng không biết là do không hiểu ý tứ trong lời nói hay do yêu cầu công việc, nhân viên trực điện thoại ngập ngừng trả lời: “Là thế này a, tôi sẽ tham khảo ý kiến về vấn đề này với quản lý của tôi, xem như thế nào mới có thể giúp ngài xử lý thỏa đáng.”
Du An Lý không có thói quen làm người khó xử, chỉ trả lời, “Được, phiền toái rồi.”
Sau khi cúp máy, cô kéo số điện thoại này vào danh sách đen, sau đó đặt điện thoại xuống.
- -- Khoản tiền đặt cọc này, coi như là mua vì hành vi qua tuổi 30 còn ngớ ngẩn xúc động của cô.
Mặt dây có nhiệt độ tương đương với nhiệt độ cơ thể, thường không có nhiều cảm giác tồn tại dưới lớp quần áo mềm mại ở nhà.
Du An Lý nâng cằm, đưa ngón tay thon dài vào cổ áo, nhẹ nhàng câu chiếc nhẫn ở ngực ra.
Cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn bạc trên đầu ngón tay, ánh nắng buổi trưa vẫn rất ôn hòa, hai chữ khắc bên trong chiếc nhẫn có thể dễ dàng nhìn thấy từ ánh sáng chiếu vào cửa sổ kính.
- -- T.N
Du An Lý biết --- ngày cô nhận được món quà này, cô biết người tặng món quà này thực sự còn rất ngây thơ.
Đối với một cô gái 18 tuổi, tất cả các khái niệm về hôn nhân đều xuất phát từ mối quan hệ giữa cha mẹ cùng đủ loại đồn đoán khác nhau.
Nàng không biết trọng lượng của hôn nhân, cũng không biết khi nàng đưa nhẫn đến tột cùng có ý nghĩa gì.
Nhưng Du An Lý vẫn nhận lấy món quà này.
Đây là điều đê tiện nhất mà cô từng làm.
Mà cách đây không lâu, suýt nữa cô đã tái hiện loại đê tiện như vậy.
Du An Lý không xem hôn nhân như đại đa số người trên thế giới.
Kỳ thực, cô có khuynh hướng nghĩ rằng đại đa số người không hiểu về hôn nhân.
Vô luận trang trí bao nhiêu lời hoa mỹ, thực chất chỉ là mối quan hệ ràng buộc được pháp luật bảo hộ.
Có người chọn sống trong quan hệ đối tác, bất kể đối phương là cái dạng gì, chỉ cần có thể chắp vá là được.
Giống như mở một công ty hợp tác, cùng hoạt động kinh doanh, cùng gánh vác hết thảy rủi ro.
Cũng có người ôm ý nghĩ “Ta sẽ hạnh phúc” đi vào mê cung, đối với loại người như vậy, Du An Lý không có ý kiến.
Nhưng rất lâu trước kia, cô biết mình không cần một mối quan hệ trói buộc như vậy.
Dù là “cuộc sống hạnh phúc” hư vô mờ mịt hay tìm đối tác mở “công ty”, đối với Du An Lý cũng không cần thiết.
Bởi vì cuộc sống của cô đã nhất định là hoàn thành công việc ở cơ quan, hà tất gì phải ở nhà phí tâm cố sức xây dựng một công ty nhỏ đang đổ vỡ?
Trên thị trường hôn nhân, cô được coi là một ứng cử viên “chạm tay là bỏng”, đơn giản vì cô có giá trị, thích hợp lại có lời đối với phía đối tác.
Chưa kể, cô còn có khả năng tạo ra tài phú cùng khả năng sinh sản.
Đi sâu hơn nữa, chính là đề tài mà Du An Lý không muốn đưa ra quá nửa phút.
Nếu không có ngoài ý muốn, đời này cô sẽ độc thân đến già, đến chết.
Mà trước đó, nhất định cô đã hiện thực hóa những hoài bão của mình, nhân sinh sẽ không có hối tiếc.
Đáng tiếc là, nhân sinh sở dĩ là nhân sinh, không phải là kịch bản đã được thiết lập sẵn, chính là bởi vì nó “không thể dự kiến“.
Đối với Du An Lý, Tả Nhan chính là ngoài ý muốn kia.
Khi còn niên thiếu, ngoài ý muốn sinh ra cảm tình.
Hơn ba mươi tuổi, ngoài ý muốn hiểu bản chất của hôn nhân có lợi như thế nào.
Nếu cô đủ đê tiện, hoặc có đủ tư lợi, hôn nhân là một loại công cụ chuẩn bị tốt, sẽ trở thành vũ khí sinh tử để bắt con mồi thành công.
Thêm chút trang trí như lãng mạn, ước mơ, hạnh phúc,... một bộ xiềng xích liền trở thành chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, vững vàng tròng vào tay hai người, không ai có thể cắt ra được.
Thuận tiện cỡ nào, lại đơn giản cỡ nào.
Mà Du An Lý cũng có đủ tự tin, có thể điều hành tốt mọi “công ty” do cô chi phối.
Nhưng tự tin của cô không hơn không kém.
Nhân tâm là một môn khoa học phức tạp hơn tài chính hàng ngàn lần.
Trước hai mươi ba tuổi, Du An Lý tự xưng là người thấy rõ nhân tâm, có thể tự do đi lại giữa đám đông xa lạ mà không để lại bất kỳ liên lụy nào.
Nhưng cô tuyệt nhiên không dự đoán được, sẽ có một người có tâm tư đơn thuần đến mức liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu, dạy cho cô một bài học vĩnh sinh khó quên.
Trong một năm ngắn ngủi đó, Du An Lý như bị một loại độc mãn tính âm thầm xâm nhập vào thân thể, từ não đến tim, không một may mắn nào thoát khỏi.
Cô đã chứng kiến khoảnh khắc chật vật nhất của mình, cũng nhìn thấy ý niệm đê tiện nhất của mình, nhưng cho dù cô có làm như thế nào đi nữa, cho dù cô có nghĩ như thế nào đi chăng nữa, cuối cùng cũng chỉ có thể thừa nhận đó là vọng tưởng.
Nhưng “thừa nhận” sẽ không đặt dấu chấm chết cho “vọng tưởng“.
Năm ba mươi hai tuổi, Du An Lý ngẫu nhiên kiểm nghiệm bản thân, phát hiện “vọng tưởng” của cô đã trở thành quái vật khổng lồ.
Vô ý một chút sẽ lật đổ cô.
Thời gian đã trôi qua quá lâu, Du An Lý không thể phân biệt rõ đến tột cùng đây có phải là khát vọng tự nhiên của cô hay không.
Cô chỉ biết, mình đê tiện cùng một chỗ giằng co với nàng.
Hôm nay cô thắng, cũng chưa chắc ngày mai không phải là ngày cô thất bại thảm hại.
Nước nóng còn lại trong cốc đã trở thành đá.
Du An Lý xoay người sang một bên, lấy một cuốn sách kinh tế từ giá sách phía sau ghế sô pha, ở trong tay mở ra.
Một tờ giấy nhăn nhúm nằm trên những trang sách, cô chỉ nhìn, liền cầm lên xé ra làm đôi.
Cuối cùng, đem vô số mảnh giấy giống như tuyết ném vào thùng rác.
Không thèm nhìn một cái.
Tả Nhan xách theo một túi lớn vội vã về nhà trước mười hai giờ.
Nàng lấy đồ từ trong tủ chuyển phát nhanh ở cổng tiểu khu --- tủ tự thu này mới được bổ sung, đặc biệt đặt ở ngoài cửa, hiển nhiên là biện pháp xử lý của bất động sản.
Rốt cuộc, sau khi sự việc kia được lan truyền, nhiều cô gái sống một mình đã dọn đi nơi khác.
Nghĩ đến đây, Tả Nhan đột nhiên linh quang vừa hiện, nghĩ đến tối qua người thuê nhà đã lâm thời thay đổi ý định.
Đó cũng là một cô gái, hẳn là trước khi tới đã nghe qua chuyện này đi?
Tả Nhan có thể hiểu, bất cứ ai cũng đều sẽ chọn cách thay đổi như vậy, huống chi phòng của nàng chính là hiện trường vụ án.
Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, nàng thở dài một hơi, đã có dự cảm có thể phòng này không dễ dàng cho thuê.
Mang chuyển phát nhanh cùng tất cả những thứ đã mua lên lầu, Tả Nhan vừa ra khỏi thang máy, vừa nghĩ xem đồ chuyển phát nhanh này là gửi cho ai.
Gần đây nàng không mua gì cả, khả năng duy nhất là hai bộ thiết bị VR mà Du An Lý mua từ nước ngoài, nhưng nhìn kích thước của hộp, có vẻ như hai bộ thiết bị không thể vừa.
Thời điểm Tả Nhan đi đến cửa nhà đã thở hồng hộc, còn ra một thân mồ hôi.
Nàng đặt đồ xuống, giơ tay bấm chuông cửa.
Kỳ thực là chìa khóa nằm trong túi xách, nhưng Tả Nhan đã mệt đến nhấc tay không nổi, hơn nữa tác dụng lớn nhất của người trong nhà không phải là giúp mở cửa sao?
Bên trong truyền đến tiếng bước chân, sau khi đến gần còn dừng lại một lúc, giống như đang nhìn vào màn hình theo dõi để xác nhận.
Tả Nhan trực tiếp nói: “Là tôi, mau mở cửa.”
Cửa mở ra từ bên trong, Du An Lý đang đeo tạp dề, trên tay còn cầm cái thìa, chỉ nhìn nàng một cái rồi xoay người đi vào bếp, thuận miệng hỏi: “Không phải em nói không trở về ăn cơm sao?”
Tả Nhan nhìn chằm chằm bóng lưng cô hỏi: “Chị không nấu cơm cho tôi sao?”
Nếu Du An Lý dám nói không, nàng sẽ, nàng sẽ, nàng sẽ rời khỏi nhà ngay lập tức!
Người đi vào bếp vặn nhỏ lửa một chút, nhấc nắp lên khuấy thịt kho tàu bên trong, mùi thơm từ bên trong bốc ra phả vào mặt Tả Nhan.
Nàng đói đến mức ngực muốn dán vào lưng, khí thế một giây trước đã tan thành mây khói, nhanh chóng vào cửa thay giày, sau đó đóng cửa lại rồi chạy vào phòng bếp.
Khi Du An Lý nghe thấy động tĩnh phía sau, cô nói: “Rửa tay ăn cơm.”
Người chạy vào cười cười, ngoan ngoãn nghe lời xoay người rửa tay sau lưng cô. Sau đó, trong lúc cô không chú ý, dùng móng vuốt ướt đẫm tiến vào vạt áo của cô.
Du An Lý bị lạnh đến thẳng thân thể, eo cũng vô thức run rẩy.
Vốn dĩ Tả Nhan muốn ăn đậu hũ của cô một chút, nhưng da thịt trong lòng bàn tay lại run lên như vậy, tâm tư liền chuyển biến bất ngờ, chạy sang hướng khác.
Nhờ có mấy cái túi nặng cùng hộp chuyển phát nhanh, Tả Nhan mệt đến không nhấc tay nổi, cũng tránh rơi vào kết cục không được ăn cơm.
Nhưng nàng vẫn đủ nghiện dẫm lên giới hạn chịu đựng của Du An Lý, sau đó bị một chân đá tới cầm bát đũa đoan mâm.
Đương nhiên, trước khi cầm bát đũa phải rửa tay một lần nữa.
Chờ nàng rửa tay xong, Du An Lý mới tắt lửa chuẩn bị dọn đồ ăn, nói: “Thắt lại cho tôi.”
Tả Nhan suýt nữa đã quên chuyện này --- nàng thề, ít nhất đây không phải cố ý.
Du An Lý cầm lấy mâm, giơ hai tay lên, Tả Nhan cúi người buộc chặt dây thắt lưng của cô, còn thắt thành một chiếc nơ lạ mắt.
Sau khi buộc xong nàng đi xúc cơm, lúc mở nồi cơm ra liền biết Du An Lý đã nấu cơm cho hai người.
- -- hũ nút, nói một câu giống như có thể muốn mệnh ngươi.
Tả Nhan mắng thầm mấy câu, nhưng tâm tình buồn bực buổi sáng ra ngoài đã trở thành hư không.
“...Cho nên tôi đã chạy đến ba cửa hàng mua tất cả những thứ này. Nếu không, tôi đã định đi ăn McDonald rồi.”
Trên bàn ăn, Tả Nhan ăn cơm cũng không thể ngậm miệng lại, lải nhải chuyện hôm nay đi ra ngoài mệt mỏi như thế nào.
Nàng thật sự không có oán giận, nàng chỉ muốn cái gì cũng nói cho Du An Lý nghe, nếu không thì làm sao Du An Lý biết nàng đã làm nhiều như thế nào?
Đồng chí Tả Nhan đã học được tiểu tâm cơ này từ khi còn nhỏ, không phải hài tử biết khóc liền có kẹo ăn sao.
Khi còn nhỏ, chỉ cần nàng khóc, trong nhà sẽ không có ai răn dạy nàng, kể cả Mr. Mạnh Niên Hoa.
Nhưng mấy năm nay không có cơ hội sử dụng, Tả Nhan cũng không biết có quen hay không, cho nên vừa nói vừa quan sát biểu hiện của Du An Lý, xem cô sẽ phản ứng như thế nào.
Du An Lý đã quen tính tình ăn cơm nhắc mãi của người kia, nhưng chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến quy củ khi ăn cơm của cô.
Khi gần ăn xong, cô bưng bát canh nhỏ trước mặt lên nhấp một ngụm, làm dịu đi hương vị.
Thấy người đối diện còn tha thiết nhìn mình, Du An Lý đặt bát xuống, nhìn nàng một cái rồi hỏi: “Vậy sao em không đi McDonald ăn đi? Không có tiền sao?”
Tả Nhan, “...”
Đúng là nữ nhân không có tình thú.
Nàng vừa mới nói nhiều như vậy, cường điệu khắc họa chính mình chạy bên ngoài cả buổi sáng mệt mỏi như vậy, trung tâm tư tưởng còn không phải là “mệt mỏi như vậy ta còn vội vã trở về ăn cơm với ngươi” sao?
Tả Nhan hít một hơi thật sâu, dứt khoát không để ý tới cô, vùi đầu ăn cơm.
Không thể không nói, món thịt kho tàu này thật sự rất thơm, mặn mặn cay cay, thịt thì dai, còn có củ cải ngọt cùng khoai tây nghiền mềm như bông, xứng là thịt kho tàu, ăn với cơm rất ngon..
Tả Nhan ăn đến tiêu hết khẩu khí.
Cho dù McDonald có ngon, có thể ngon bằng món này sao?
Không uổng công nàng giật từng giây về nhà ăn cơm trưa, vất vả lại mệt mỏi thế nào cũng đều xứng đáng a.
Tả Nhan vui vẻ ăn cơm, lập tức chân chó tặng Du An Lý một ngón tay cái.
“Rất ngon, cảm ơn lãnh đạo.”
Du An Lý nhìn toàn bộ tâm lý biến hóa của người này, cảm xúc thay đổi cực nhanh.
Nếu muốn đếm một vài ưu điểm không nhiều trên người nàng, hẳn là điểm này có thể sẽ chiếm vị trí đầu bảng.
Du An Lý nghĩ, thong thả ung dung đứng dậy bỏ lại một câu, “Rửa bát.”
Dọn dẹp phòng bếp xong, Tả Nhan sờ sờ bụng ăn no, cả người như mãn huyết sống lại, lại có tinh lực tiếp tục chiến đấu với công việc.
Hai người mỗi người chiếm hai cái ghế sô pha trong phòng khách, ôm máy tính bận rộn công việc, dưới ánh mặt trời buổi trưa cũng có chút thư thái cùng yên tĩnh.
Tả Nhan không ngại học hỏi, khi gặp phải cái gì không thể giải quyết hoặc không hiểu liền chạy tới tìm Du An Lý.
Cũng không phải Du An Lý làm giúp nàng, chỉ cần động miệng là được.
Đương nhiên, này cũng không phải không có cái giá, đồng chí Tả Nhan rất tự giác, trên đời này làm gì có nhà tư bản từ thiện nào làm từ thiện đâu? Cho nên mỗi lần nàng hỏi xong đều chủ động cắn vào môi Du An Lý một cái --- cũng không biết đến tột cùng là ai trả ai.
Số lần nhiều, cũng có thời điểm lau súng cướp cò.
Rốt cuộc, một ngày cuối tuần tốt đẹp nên được dùng để hưởng thụ, Tả Nhan không phải là hiền nhân, hai ngày này hoàn toàn treo chính mình, nếu không kết cục sẽ không thể hoàn thành công việc cùng làm công việc phức tạp lên, cái nào cũng không làm nàng dễ chịu.
Nhưng hiện tại, nàng ở trên người của Du An Lý càng lúc càng lâu, suy nghĩ vẫn còn đang giãy dụa, hành động đã đi quá xa, khi lao ra “biển” không bao giờ quay trở lại.
Chờ Du An Lý cũng bị nàng trêu chọc đến không hề khách khí, lột sạch quần áo của nàng, chuẩn bị thỏa mãn tâm tư cọ tới cọ lui không chịu nói ra của nàng, Tả Nhan mới nhớ tới vẫn chưa hoàn thành công việc.
Nàng kẹp chân lại, liên tục giãy dụa, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Chờ tôi làm xong việc đã.”
Du An Lý có chút tức giận, trực tiếp đẩy nàng, dùng sức một chút.
Một tiếng “Bang” giòn tan, làm mặt của Tả Nhan trực tiếp nóng lên.
Nàng nào dám nói chuyện, đều là tự mình làm.
Khi cuối cùng Du An Lý tiêu hết hỏa khí, Tả Nhan run rẩy mặc quần vào, bò ra khỏi khu vực nguy hiểm.
Đến tối muộn, nàng cũng không dám đi khiêu khích giới hạn kiên nhẫn của Du An Lý --- tâm nóng rát, tình nóng rát, nơi nóng rực tràn ngập màu trắng và đỏ.
Sau bữa tối, Tả Nhan tăng ca làm những việc cuối cùng, đóng gói một vài mẫu đơn gửi cho Du An Lý xem.
Khi Du An Lý xác định không có vấn đề gì, nàng liền gửi cho trưởng phòng Lưu.
Sáng mai liền phải xuất phát, bọ họ vẫn chưa đưa ra thông báo tập hợp cuối cùng, mặc dù Tả Nhan biết đó không phải là lỗi của mình nhưng nàng vẫn có chút cáu kỉnh.
Kỳ thực nàng cũng đã toàn lực, nhưng lại thiếu năng lực và kinh nghiệm, muộn như vậy thực sự làm trì hoãn thời gian của mọi người, cũng gây phiền toái cho một số người.
Loại mùi vị này có chút không dễ chịu.
Tả Nhan thà được người khác nợ ân tình, cả đời không trả, cũng không chịu phiền toái hay mắc nợ người khác.
Trương Tiểu Mỹ đã giúp nàng đại ân, thậm chí còn giúp nàng liên hệ với xe buýt, buổi sáng ngày mai đều có thể đến bất cứ lúc nào, chỉ chờ thông báo cuối cùng của bọn họ.
Tả Nhan rất giỏi vuốt mông ngựa, nhưng khi đối mặt với chân thành của người khác liền có chút ăn nói vụng về, chỉ biết nói “cảm ơn”, “giúp đại ân”, “Tìm thời gian mời ngươi một bữa cơm lớn.”
Vô luận như thế nào, nàng nợ ân tình này, về sau nhất định sẽ trả lại.
Sau khi trưởng phòng Lưu xác nhận không có vấn đề gì, Tả Nhan gửi thông báo tập hợp chính thức về nhóm mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng thả mình trên sô pha, cảm thấy hai ngày qua đã mài mòn nửa cái mạng, nhờ khẩu khí kia mới có thể tiếp sức cho nàng kiên trì.
Hiện tại thư giãn biếng nhác, cơ thể liền đau nhức chỗ này chỗ kia, cảm thấy cơ thể như bị đào rỗng.
Du An Lý tắm rửa xong, đi ra định thúc giục nàng mau tắm rửa đi ngủ, liếc mắt nhìn hành lang rồi đột nhiên hỏi: “Em mua cái gì sao?”
“Không có a.” Tả Nhan nằm trên ghế sô pha, vô lực trả lời.
Trong đầu nàng là một mảnh hồ nhão, căn bản không thể nghĩ gì, cũng không biết Du An Lý đang hỏi gì.
“Hộp chuyển phát nhanh kia không phải của em sao?” Du An Lý đi tới, hỏi.
Sau đó Tả Nhan mới nhớ tới mình đã mang một hộp chuyển phát nhanh trở về, nàng không muốn nhúc nhích, làm nũng nói, “Vậy chị giúp tôi mở ra xem đi.”
Du An Lý nhìn nàng, không nói gì, xoay người đi ra hành lang, cầm chiếc hộp chuyển phát nhanh trên mặt đất.
Cô tìm dao rọc giấy, đặt chiếc hộp ở cạnh bàn trà, ngồi xổm xuống bắt đầu mở hộp.
Tả Nhan cũng hiếu kỳ không biết có gì trong đó, miễn cưỡng chống đỡ ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào động tác tay của Du An Lý.
Du An Lý mở hộp nhỏ, đặt con dao rọc giấy xuống, lấy ra một chiếc hộp được đóng gói tinh xảo bên trong.
Tả Nhan nhìn một thân phấn hồng, không có hoa văn hay chữ viết, chỉ có một chuỗi logo tiếng Anh, cảm giác như một món quà.
“Không phải lấy nhầm đó chứ?”
Nàng nghĩ, đưa tay cầm chiếc hộp đã mở ra, xem phiếu giao hàng có ghi số điện thoại của mình không.
Du An Lý mở hộp quà màu phấn hồng, Tả Nhan lập tức bị thu hút, quay đầu nhìn vào bên trong hộp.
“Cái gì vậy?”
Du An Lý đưa chiếc hộp đến trước mặt nàng, Tả Nhan không nghĩ nhiều, đưa tay ra lấy ra thứ bên trong.
Tả Nhan lấy ra đặt trước mặt mình, đột nhiên mở to mắt.
Đây là...
“Củ cải?”
Nàng thắc mắc nói, bóp củ cải nhỏ trong tay, xúc cảm trong tay rất tốt, mềm mại, củ cải cũng rất đáng yêu, còn có “đầu củ cải” màu xanh lục.
Nhưng Tả Nhan không nhìn ra đó là cái gì.
Cũng chỉ là hình dạng củ cải thôi sao?
Khi Tả Nhan đang cầm củ cải, kỳ quái mà bóp tới bóp lui, Du An Lý đã đưa tay ấn vào mặt củ cải.
Đó là cái nút khó thấy, Tả Nhan không chú ý đến.
“Ách, còn có nút...”
Nàng vừa nói ra khỏi miệng, cảm thấy củ cải trong tay chậm rãi rung lên, giọng nói của nàng đột ngột im bặt.
Du An Lý nhìn đồng hồ đeo tay, trong mắt ẩn chứa nụ cười, nói: “Tặng em, sinh nhật vui vẻ.”