Làm một đống giấc mơ lộn xộn, kết cục chính là buổi sáng thức dậy uể oải không phấn chấn.
Mãi cho đến khi vào công ty Tả Nhan đều không có tinh thần, tâm tình giống như bị ảnh hưởng, khi chào hỏi đồng nghiệp cũng hữu khí vô lực, đến mức có người hỏi có phải nàng bị bệnh hay không.
Ngày thường Tả Nhan cẩn thận quản lý xã giao nơi làm việc cũng không phải uổng phí, nàng trả lời từng người, nói mình không sao, sau khi đặt túi xách xuống liền bắt đầu chuẩn bị cho cuộc họp buổi sáng.
Trương Tiểu Mỹ vừa bưng tách trà nóng trở về từ phòng trà, thấy nàng làm như vậy không khỏi kỳ quái hỏi: “Chị không đọc thông báo nhóm sao a? Hôm nay không họp buổi sáng.”
Tả Nhan kiểm tra WeChat trên máy tính, thật đúng là Du An Lý gửi tin nhắn, là nửa giờ trước.
Nửa giờ trước hai người còn kẹt xe, gửi tin nhắn này dưới mí mắt nàng từ khi nào?
Còn không nói cho nàng biết.
Tả Nhan mắng thầm vài câu, nhưng trên mặt lại lộ ra bộ dáng cao hứng, nói: “Thật tốt quá, tối hôm qua tôi ngủ không ngon, hôm nay vừa lúc có chút lười biếng.”
Trương Tiểu Mỹ bưng trà trở về chỗ ngồi, Tả Nhan nhìn cô hôm nay vẫn giống như chiều hôm qua, nghĩ nghĩ, bấm vào cửa sổ tin nhắn, gửi tin nhắn cho cô.
“Hôm qua cô xin nghỉ có phải là trong nhà có chuyện không?”
Tả Nhan gửi tin nhắn xong liền nhìn cô một cái, thấy cô rõ ràng nhìn thấy tin nhắn nhưng lại lập tức ẩn khung thoại, tiếp tục làm công việc của mình, hiển nhiên là tạm thời không muốn trả lời câu hỏi này.
Tả Nhan nhún vai, nàng cũng chỉ xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo mà quan tâm đến đồng nghiệp một chút, người khác không muốn nói cũng không sao.
Buổi sáng không họp buổi sáng quả thực quá tốt đẹp, Tả Nhan có nhiều thời gian thả lỏng cùng làm chuyện cá nhân hơn, ỷ vào trưởng phòng Lưu và Du An Lý không có thói quen buổi sáng đi tuần tra, nàng chống cằm trên bàn làm việc ngủ gật.
Nàng luôn cảm thấy tối qua có rất nhiều giấc mơ, nhưng đến sáng cùng nhau quên sạch sẽ, chỉ còn lại uể oải không phấn chấn cùng tâm tình bất định, thật sự rất tra tấn người.
Thoạt nhìn Du An Lý ngủ khá ngon, dậy rất sớm, làm một bữa sáng phong phú, phần lớn đều là điểm tâm được giao tới, Tả Nhan ăn đến cảm thấy được chút an ủi.
- -- Ít nhất cũng thỏa mãn được dạ dày.
Nghĩ nghĩ, Tả Nhan nửa ngủ nửa tỉnh chậm rãi chuyển hướng suy nghĩ, bắt đầu tự hỏi tại sao hôm nay không họp buổi sáng.
Tính cách của Du An Lý như vậy, trừ khi có nguyên nhân đặc biệt nghiêm trọng, nếu không thói quen ngày thường đều phải nghiêm khắc chấp hành, ai khuyên cũng không được.
Tả Nhan lướt trong tin nhắn nhóm, chỉ thấy cô đã gửi thông báo, trừ cái này ra không nói thêm gì nữa, thật giống như tâm huyết dâng trào quyết định không mở họp.
Nhớ lại tư liệu cuộc họp sáng nay, vẫn giống như thường lệ, không quan trọng lắm, nhưng không đến mức nói không mở liền không mở.
Có chuyện khác thường tất có quỷ.
Tả Nhan vừa mới không có tinh lực nghĩ tới, hiện tại liền không còn buồn ngủ, nhiều ít có chút tinh thần, nhịn không được bắt đầu cân nhắc.
Cân nhắc này là nàng chợt nhớ tới, hình như đây không phải là lần đầu tiên Du An Lý khác thường trong công việc.
- -- Vào ngày đầu tiên Du An Lý nhậm chức, liền phá lệ đến muộn.
Từ ngày đầu tiên Du An Lý xuất hiện trong công ty, đến bây giờ kỳ thực vẫn chưa tới 20 ngày.
Đối với Tả Nhan lại giống như một cuộc giằng co kinh tâm động phách kéo dài, nàng không có chút chuẩn bị, sau khi nhìn thấy Du An Lý cũng liền mất đi tấc vuông, từ lúc bắt đầu đã bị động mà rơi vào vòng lẩn quẩn chỉ có hai người biết.
Hiện tại giống như trần ai lạc định, nhưng Tả Nhan vẫn không có cảm giác chân thật.
Thời gian ngắn ngủi như vậy, nàng lại có được nhiều như vậy, thật sự là làm người rất khó không nghi ngờ --- đây có phải là một giấc mơ quá mức chân thật hay không.
Nhưng xét về mặt tư duy logic thì giấc mơ này quá giả.
Người lúc trước bị nàng tổn thương như vậy, làm sao có thể nhiều năm trôi qua lại một lần nữa trở về bên người nàng?
Từ bỏ công việc tốt như vậy, còn có bảy tám năm tích lũy, đến một công ty nhỏ như vậy, lại còn chuyển đến cạnh nhà nàng.
Tả Nhan vẫn luôn quanh quẩn giữa việc “khẳng định đây không phải là trùng hợp ngẫu nhiên” cùng “nghi ngờ niềm tin vững chắc của mình”, đến bây giờ vẫn chưa nhận được câu trả lời rõ ràng.
Kỳ thực, muốn xác định câu trả lời này rất đơn giản, chỉ cần hỏi Du An Lý là được.
Bởi vì Du An Lý sẽ chỉ không muốn trả lời, sẽ không dùng lời nói dối đi trả lời.
Nhưng Tả Nhan không dám.
Khi mọi thứ chưa đi đến kết luận, nghĩa là mọi thứ đều còn có khả năng, nàng muốn dùng hết toàn lực bắt được Du An Lý trước khi có câu trả lời này.
Bất kể kết luận ban đầu là cái gì, nàng đều phải đưa ra kết luận biến thành duy nhất, cũng chỉ có thể là duy nhất.
Chỉ là Tả Nhan vẫn nghĩ tới việc tại sao Du An Lý lại trở về trong lúc nàng nhàn rỗi cùng thỉnh thoảng đầu óc trống rỗng.
Hai người chỉ mất chưa đầy hai mươi ngày đã trở lại cuộc sống như thuở mới yêu đương cuồng nhiệt cách đây bảy tám năm.
Mặc dù biết rằng đây mới chỉ là “thoạt nhìn”, nhưng cũng không cách nào xem nhẹ những biến hóa được biểu lộ trong mọi mặt sinh hoạt, dù lớn hay nhỏ vẫn luôn tồn tại.
Nhưng hai người đã ngầm ăn ý chọn bỏ qua thứ tồn tại này.
Có đôi khi Tả Nhan sẽ nghĩ lung tung cảm thấy Du An Lý cũng giống như nàng, giả vờ câm điếc, dốc lòng chờ đợi. Cho nên hai người mới ăn ý ngậm miệng không nói, chỉ nhìn trước mắt.
Tả Nhan chống cằm nhìn màn hình máy tính trước mặt, nhưng tâm trí nàng đã bay rất xa.
Nàng không nhịn được đưa tay ra chạm vào mặt dây chuyền ở cổ áo, mùa đông ăn mặc kín đáo không kẽ hở, cho dù là chiếc nhẫn thuần bạc cũng sẽ trở nên ấm áp sau khi hút đủ nhiệt độ cơ thể.
Cây bút máy màu bạc vẫn nằm trong túi, vẫn luôn mang theo bên người, dù biết Du An Lý cố tình đưa thứ này lại cũng không sợ nàng đánh mất giống như bảo bối.
Lúc trước nàng tâm tâm niệm niệm lâu như vậy, cũng không đợi Du An Lý tặng quà cho nàng, thế cho nên sau khi điện thoại bị trộm, nàng hoàn toàn mất hết mọi thứ đến từ Du An Lý.
Chiếc nhẫn nhặt về lấp đầy từng trang nhật ký, thậm chí cả những thứ lớn nhỏ hình củ cà rốt, tất cả đều như một mối tình trong tưởng tượng của nàng, cho nên nàng là tự biên tự diễn, sáng tạo ra từng ký hiệu đã được giao ý nghĩa.
Nhưng mỗi một cái đều không thể chứng minh người nàng yêu thực sự có tồn tại.
Tả Nhan thò tay vào túi, lấy cây bút lạnh lẽo kia ra.
Trong văn phòng có nhiều người như vậy, nàng cũng không có lấy ra xem thử, cứ thò tay vào trong túi xách, nắm lấy thân bút, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vào chỗ nào đó, nhanh chóng tìm thấy dấu khắc.
Đây là bút máy nàng ghét nhất.
Đây là bút máy mà nàng chán ghét nhưng lại không thể mua được.
Tóm lại, cây bút này tuyết đôi sẽ không phải do chính nàng đặt ra.
Thứ nặng nề bị nắm chặt trong lòng bàn tay, Tả Nhan chậm rãi thở ra, đặt bút trên tay trở lại, sau đó cầm điện thoại bấm vào tin nhắn, nhập một chuỗi số chưa lưu, gõ câu tiếp theo nhanh chóng gửi đi.
- -- nàng sợ chỉ cần mình chần chừ một giây, chính mình sẽ không có đủ dũng khí nói ra.
Trên bờ sông gió lạnh thấu xương, hai nam trung niên đội nón đánh cá ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ, chiếc xô bên cạnh chân không có chiến lợi phẩm, nhưng cả hai không hề nóng nảy, nhàn nhãn nhìn ra sông, thuận miệng tán gẫu.
“Tôi vừa mới tính toán a, đã không ít năm không cùng nhau ra ngoài chơi rồi.”
Nam nhân trung niên ngồi bên phải có chút tròn trịa, nhưng khí sắc rất tốt, áo khoác bên ngoài đơn giản, khuôn mặt quen thuộc bị gió thổi lạnh đến đỏ lên.
Ông vừa nói vừa cầm cần câu trên tay, kiên nhẫn chờ trên tay có động tĩnh.
Người bên trái lại buông cần câu đặt lên xô, có vài phần giống như tâm thái câu cá của Khương Thái Đông.
Nghe thấy những lời này, Tả Tăng Nhạc mỉm cười, bẻ ngón tay đếm.
“Sau khi tốt nghiệp đại học, ông chạy năm năm trời trên vùng núi, trở về lăn lộn ngũ hồ tứ hải, không tính rượu mừng hôn lễ của ông cùng rượu trăng tròn của con gái ông, hai chúng ta đã ba mươi năm không cùng nhau đi chơi rồi.”
“Ai nha, tôi nhìn hai chúng ta khi còn đi học cũng giống như hôm qua vậy, chớp mắt một cái đã 30 năm rồi.”
Nam nhân mặc áo khoác ục ịch cầm cần câu, vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn về phía Tả Tăng Nhạc.
Lời ông nói cũng không phải giả, người sống một đời, khi có tuổi không có việc gì liền rất thích nhớ về quá khứ, đặc biệt là tuổi thanh xuân.
Tả Tăng Nhạc cười nói: “Đa phần là bởi vì, ông của lúc ấy chính là ông tuấn tú nhất đời a.”
Hai người vẫn luôn tán gẫu, không câu được cá, nhưng chuyện cũ năm xưa nhảy ra không ít.
Tả Tăng Nhạc nhìn những tòa nhà cao tầng đối diện với mặt sông, khuyên ông một câu, “Lão Trương a, con cháu đều có con cháu phúc, con cái ông muốn làm gì ông liền tùy nó đi, cho ăn mệt dù sao cũng phải ăn, hiện tại ông không cho ăn, về sau ở nơi mà ông không thể nhìn thấy nó còn phải ăn.”
Lão Trương nắm cần câu, không nói gì một lúc lâu.
Tả Tăng Nhạc nhìn ông một cái, lại nói: “Nhưng thật ra, nghe đệ muội nói báo cáo khám sức khỏe của ông năm nay không khá hơn năm ngoái, ông phải chịu tuổi già, chú ý thân thể mới là hơn chuyện quan trọng nhất, nhọc lòng nhiều như vậy làm gì?”
Lão Trương chép miệng, “Lời hay nói bậy đều cho ông nói, cho ông năng lực.”
Tả Tăng Nhạc chỉ cười, đồng học cũ sau khi tốt nghiệp đều đường ai nấy đi, ngăn cách trời đất nam bắc nhiều năm như vậy, lúc trước là huynh đệ thân thiết, hiện tại gặp mặt đều dùng kính ngữ gọi ông, cũng chỉ có Lão Trương có thể nói thật trước mặt ông.
Quan hệ giữa con người với nhau chính là bị thời gian kéo ra, kỳ thực ông cũng hiểu rõ.
Cho dù là hữu nghị hay là tình thân cũng đều giống nhau.
Bờ sông lạnh lẽo, nam thanh niên lái xe đứng đợi bên đường nhiều lần chạy tới để kiểm tra thể trạng của ông, nhưng khi thấy hai người đang trò chuyện vui vẻ, cuối cùng vẫn là chưa từng quấy rầy.
Chỉ thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, tiếp vài cuộc điện thoại, so với hai vị đại gia nhàn nhã, trông hắn bận rộn hơn rất nhiều.
Tả Tăng Nhạc cũng biết thời gian không còn sớm, gặp lại bạn học cũ, gặp lại gia đình tốt đẹp của đối phương, mấy năm nay trải qua không tồi, ông tới đây một chuyến cũng không mệt.
Ở lại đây sẽ tăng thêm khối lượng công việc cho đồng chí khác.
Ông thở dài trong lòng, đang định gọi thanh niên bên kia đặt vé máy bay, nhưng sau khi lấy điện thoại ra liền nghe thấy thanh âm nhận được tin nhắn mới.