Tranh Đoạt Mỹ Nhân

Chương 25: Người nhà Rossinett



"Anh điên rồi Alexander, chúng ta không thể nào giữ lại đứa bé được!"- Olwen gào lên, cố gắng kìm chế để không đập vỡ tất cả những gì nằm trong tầm với.

"Tôi van xin cô, nó là một sinh mệnh sống, nó không có tội tình gì cả, nó thậm chí còn chưa thành hình."

Alexander tuyệt vọng khẩn nài.

"Im đi, tôi không đến để thương lượng, tôi tới để thông báo. Thứ sáu tuần sau tôi sẽ đi gặp bác sĩ, anh chỉ cần biết vậy. Chuyện của chúng ta tới đây thôi."

"Làm ơn mà Olwen. Đứa trẻ là con của chúng ta, đừng bóp chết nó từ trong trứng..."

"Chúng ta? CON CỦA CHÚNG TA?"

Olwen bị đạp trúng vảy ngược, cô điên tiết, vơ lấy lọ hoa đập mạnh xuống đất. Chiếc lọ vỡ tan tành, những mảnh thủy tinh sắc nhọn rải rác khắp nơi. Cô run người:

"Nghe cho rõ, tôi và anh là một tai nạn, thứ trong bụng tôi là một sai lầm. Không có chúng ta nào ở đây cả, cũng không có đứa con nào ở đây hết. Giờ thì tránh ra!"

Alexander đột ngột quỳ xuống, nước mắt lưng tròng, anh tuyệt vọng ngước lên:

"Olwen, tôi không có người thân, không có gia đình, đứa trẻ đối với cô có thể là một gánh nặng. Nhưng với tôi, nó là tất cả những gì tốt đẹp nhất. Tôi cầu xin cô, đừng vứt bỏ nó."

Nhìn người đàn ông khốn khổ dưới chân của mình bằng ánh mắt thương hại, cô hít một hơi sâu, lấy lại bình tĩnh.

"Alex, đứng lên đi."

Olwen cúi người, hành động thì dịu dàng gỡ đôi bàn tay chai sần thô ráp đang níu lấy chân mình, nhưng giọng cô đã trở nên lạnh lẽo đáng sợ:

"Đúng, có thể với anh, nó là cả thế giới. Tuy nhiên, với tôi, nó là quả bom phá hủy hết thảy. Tôi phải đặt dấu chấm hết cho cuộc đời nó."

"Cô... cô đang giết người! Cô là một kẻ giết người vô nhân tính!"

"Đạo đức gì đó với tôi không quan trọng bằng danh dự của chính mình và gia đình đâu Alexander. Cha mẹ tôi sẽ giết tôi ngay lập tức nếu họ biết chuyện này, mong anh hiểu cho."

Cô quay người bước ra phía cửa, cẩn thận tránh khỏi những mảnh vỡ la liệt dưới đất.

"Tôi sẽ kể hết mọi chuyện với ông bà Beckett, rồi cô sẽ tiêu đời."

Olwen khựng người, cảm nhận cơn thịnh nộ len lỏi qua từng tế bào.

"Anh nghĩ họ sẽ tin anh à?"

Cô cố tỏ ra không quan tâm.

"Họ sẽ tin vào camera ở khách sạn, sẽ tin vào vị bác sĩ sắp phá thai cho cô."

"Thằng khốn khiếp này, mày..."

"Chó cùng dứt dậu Wen à, cô không biết rằng ngoài đứa con, tôi không có gì để mất nữa ư?"

Alexander đứng dậy, cuối cùng anh cũng nở được một nụ cười gượng gạo.

"Tôi sẽ một mình nuôi nấng em bé, đảm bảo không làm ảnh hưởng đến tương lai của cô đâu."



"Con sẽ tạm nghỉ học một năm để đi tình nguyện tại một vùng nông thôn nghèo ở một đất nước kém phát triển. Cha mẹ đừng liên lạc với con, con muốn trải nghiệm cuộc sống cùng những người dân ở đó."

Olwen nói ngắn gọn. Từ bé, cô đã luôn một cô gái hay đưa ra quyết định một cách tức thời, thậm chí có phần bộp chộp, thiếu suy xét.

Vì thế, cha mẹ cô không nghi ngờ lời nói dối của cô, họ chỉ nghĩ đơn giản con gái của mình đang trong giai đoạn tìm tòi và khám phá mà thôi.

"Nhớ giữ lấy thân mình, con gái yêu."- Bà Beckett không quên nhắc nhở.

"Đừng để thằng nào dụ dỗ đấy nhé."

"Vâng, yêu hai người."

Cúp máy, Olwen nhìn chòng chọc vào "thằng" nọ.

"Kế hoạch là gì?".

"Tôi biết một người phụ nữ, bà ấy sẽ giúp chúng ta."- Alexander xách chiếc vali nặng trịch của cô, cười nhăn nhở.

"Cô sẽ thích bà ấy cho mà xem."



"Alexander, người đàn bà đó là một con quỷ, tất cả những gì bà ta cho tôi làm là ngồi bẹp một chỗ, đan len, đọc sách và lải nhải mấy câu chuyện cổ tích ngớ ngẩn như một kẻ tâm thần. Tôi không được làm bất cứ điều gì tôi muốn hết!"

"Thế cô muốn làm gì?"

"Tôi muốn đi bơi trong bể bơi ngoài trời, mẹ kiếp, tôi muốn đi uống rượu cùng đám bạn, tôi muốn đi đua xe với mấy tên con trai, tôi muốn chết quách đi cho rồi!"

"Làm ơn làm phước tha cho cậu trai tội nghiệp này đi tiểu thư."- Bà đỡ Margaret ngán ngẩm liếc xéo Olwen.

"Sắp rồi cô gái, cô sắp được tự do rồi."- Alexander nhìn chiếc bụng ngày một căng tròn của Olwen, cười ngốc.



"Là một bé trai! Alex! Là một bé trai khỏe mạnh!"

"Margaret, cảm ơn bà, con cảm ơn bà nhiều lắm!"

Margaret đã từng đỡ đẻ cho nhiều người phụ nữ, đã từng chứng kiến niềm hân hoan của nhiều người đàn ông, nhưng sự hạnh phúc trên gương mặt Alexander lúc này dường như là tinh túy và thuần khiết nhất.

"Con sẽ đặt tên cho thằng bé là gì?"

"Daniel!"

Alexander Lambord cười rạng rỡ, anh nói không ra hơi, tim anh đang đập liên hồi, ngôn từ trở nên lộn xộn:

"Daniel là gia đình, thằng bé là người thân duy nhất của con. Daniel Lambord, một cái tên thật là hay!"



"Cha ơi, tại sao con lại không có mẹ?"- Daniel nằm gọn trong lòng Alexander, thằng bé cất giọng trong trẻo.

"Ôi con yêu, tất nhiên là con phải có mẹ chứ. Chẳng qua bà ấy đang bận bịu với vài công trình lai tạo trong phòng kín được chính phủ cấp phép mà thôi."- Anh khúc khích cười, đáp.



"Cha ơi, tại sao mẹ lại ghét con?"- Daniel ngồi ngay ngắn bên cạnh anh, thằng bé cúi đầu, vân vê lòng bàn tay.

"Ôi con yêu, ai đã nói vậy với con thế?"- Alexander nhíu mày không hài lòng

"Bà Margaret ạ, bà ấy nói kể từ khi sinh con ra, mẹ con không cho con lấy một giọt sữa nào. Và ngay khi có thể đi lại bình thường, mẹ con lập tức một đi không quay đầu trong đêm."

"Dan, đó chỉ là một phần của câu chuyện thôi. Hãy nhớ, dù sao đi chăng nữa, mẹ con vẫn là mẹ con, phải luôn tôn trọng bà ấy."

"Vâng, vì phụ nữ không mang tới bất hạnh, họ mang đến những món quà."



"Daniel, ta hỏi một lần nữa, sợi dây chuyền bằng vàng này từ đâu ra?"

Nó im lặng, không chịu mở miệng.

"Con đã ăn trộm của ai?"

"Con không có ăn cắp!"- Thằng bé gào tướng lên, hai mắt nó rưng rưng:

"Carlyn... Là Carlyn đã đưa cho con."

Alexander định tiếp tục chất vấn, chợt anh khựng lại.

Carlyn?

"Con đã gặp mẹ con rồi à? Bà ấy bắt con giữ bí mật sao?"

"Con..."

"Chết tiệt!"

Daniel co rúm người, chưa bao giờ cha nó lớn tiếng như thế này.

"Con đã gặp em gái con rồi phải không Dan?"- Anh trấn tĩnh lại, khom người, mặt đối mặt với cậu con trai.

"Dạ..."

"Con thấy con bé thế nào?"

"Rất xinh đẹp, em ấy là bé gái đẹp nhất mà con từng gặp!"- Gương mặt Daniel sáng rực, hai mắt ánh lên tia vui thích. Nó rất thích có em, đặc biệt là một người em gái đáng yêu như Carlyn.

"Con có muốn em ấy hạnh phúc không?"

"Có ạ, Carlyn là một thiên thần! Em ấy xứng đáng với những điều tuyệt vời nhất!"

"Vậy thì tránh xa con bé ra. Đừng để ai biết về mối quan hệ giữa hai đứa"

Alexander lạnh lùng nhìn hai con ngươi đang bị nhấn chìm trong thất vọng của nó, anh thẳng thừng nói:

"Nếu chồng của mẹ con biết đến sự tồn tại của con, bà ấy và Carlyn sẽ sống không bằng chết với anh ta."



"Dan! Đợi em với."

Carlyn trong bộ váy đắt đỏ cố gắng bắt kịp người anh trai đang không ngừng tăng tốc của mình. Đôi chân bé nhỏ của Carlyn không đủ để giúp em rút ngắn khoảng cách. Vì thế, em vờ trượt ngã.

"Lyn!"- Nghe thấy tiếng động, Daniel vội quay người lại. Nó thấy em gái của mình nằm sõng soài trên mặt đất.

"Anh xin lỗi, em có đau lắm không?"

"Anh đi tiếp đi, cứ để mặc em."- Carlyn hờn dỗi, không chịu để người anh trai cõng dậy.

"Bởi vì anh sợ cha và ông bà ngoại của em sẽ phát hiện, lúc đó em và mẹ sẽ tiêu đời, Lynnie."

"Em đã nghe mẹ nói rồi. Em vẫn muốn tiếp tục được gặp anh, mẹ đã sắp xếp cho tụi mình một nơi để gặp nhau vào mỗi thứ Sáu hằng tuần rồi. Chú Lambord sẽ không nghi ngờ gì đâu."

Daniel lắc đầu, quá rủi ro. Cha nó đã cảnh cáo nó về người chồng của Olwen. Thằng bé không muốn người phụ nữ kia và em gái nó gặp nguy hiểm.

"Lynnie, em không hiểu..."

"Em hiểu, Dan, mẹ muốn bù đắp cho anh. Nên làm ơn, đồng ý với em, được không anh hai ơi?"- Carlyn ngước đôi mắt long lanh trong trẻo hướng về nó.

Làm sao nó nỡ khước từ đây?

***

Kết thúc dòng hồi tưởng của mình, Carlyn thở dài:

"Phần giống cổ tích nhất của câu chuyện này, chính là không một ai trong gia đình ngoại trừ chúng tôi biết đến ra sự tồn tại của đứa con ngoài giá thú của mẹ tôi.

Nhưng đến cuối cùng, bi kịch vẫn đổ xuống, và trớ trêu thay, đối tượng của nó không phải là tôi và người mẹ đã nhẫn tâm bỏ rơi con mình. Mà là chú Lambord và Daniel đáng thương."

Cô nuốt khan, đôi mắt đã ngấn lệ của cô tràn ngập sự thịnh nộ.

"Mẹ kiếp! Daniel hoàn toàn vô tội. Anh ấy luôn lải nhải cái quái gì mà phụ nữ không mang đến bất hạnh mà là những món quà, vân vân. Đến người mẹ đã ruồng bỏ mình, anh ấy còn vô cùng kính trọng thì làm sao Dan có thể bạo lực tình dục nhiều lần một thiếu nữ chỉ bằng tuổi em gái mình được!".

"Emily có những vết thương khá nặng trên khắp cơ thể, cả ở những bộ phận kín. Qua xét nghiệm người ta biết những vết thương đó không phải mới bị gây ra."- Tưởng Thành trầm ngâm, khi gặp hắn, Daniel đã không hề phủ nhận tội ác bị treo lên đầu mình.

"Cô ta đã nói dối! Những vết thương trên người là do chính tay cô ta tạo ra. Emily có xu hướng tự hoại, tự làm tổn thương bản thân ngay từ khi còn rất nhỏ. Nhưng ngoài anh trai tôi và cha mẹ của cô ta, không một ai biết điều đó."

"Tôi nghe nói chính Daniel đã thừa nhận trước tòa..."- Tưởng Thành nhẹ nhàng nói, tránh biến tình hình trở nên khó xử.

"Ừ, vậy đấy! Anh ấy là một thằng ngu chết dẫm!

Vào thời điểm đó, chú Alex đang bị bệnh nặng, đương nhiên mẹ tôi đã bí mật đề nghị giúp đỡ, nhưng lòng tự trọng đã khiến chú ấy lắc đầu chối từ.

Cũng trong lúc đó, cha của Emily đã hứa với Daniel rằng ông ta sẽ cho chú Lambord ở trong một phòng bệnh vip và chu cấp một khoản tiền lớn cho các điều dưỡng viên để chăm sóc chú ấy. Điều kiện duy nhất, chính là: Thú nhận tất cả."

"Daniel đã thú nhận những tội ác không thuộc về mình trước bồi thẩm đoàn?"- Tưởng Thành vỡ lẽ.

"Ừ, nực cười thật, tôi nghe nói chú Lambord đã suýt lên cơn đau tim khi nghe tin con trai mình đầu thú đấy."

Tưởng Thành ôm đầu, cảm thấy lượng thông tin đang dần quá tải:

"Nhưng... Tại sao? Emily đã từng nói với tôi cha của cô ấy không hề yêu thương gì những đứa con của mình, tại sao ông ta phải bảo vệ Emily?"

"Ôi con cừu ngây thơ của tôi! Ai đã nói với cậu rằng quý ngài Saber Rossinett muốn bảo vệ cô con gái Emily yêu quý vậy? Thứ duy nhất ông ta quan tâm là thanh danh và tiếng tăm của chính ông ta mà thôi!"

Hắn cảm thấy thật khó tin.

"Saber Rossinett sợ nếu điều tra sâu hơn, mọi thứ sẽ vỡ lở, rằng ông ta đang nuôi một đứa con gái bệnh hoạn dối trá. Vì vậy, ông ta không tiếc chi tiền để bịt miệng Daniel hòng bảo toàn danh dự của gia tộc."

Carlyn đứng dậy, sầm mặt, cô nhỏ giọng:

"Không cần biết các cậu đang điều tra cái quái gì, làm ơn hãy thành công nhanh lên và tống Saber cùng những người con của ông ta vào tù. Nếu không, Ares sẽ sớm tìm ra và thanh toán các cậu mất!"

Hắn cố làm dịu cô gái đang hoảng loạn:

"Saber Rossinett sẽ bị đeo gông vào cổ ngay khi chúng tôi tìm ra bí mật của ông ta. Việc cô và Daniel giúp chúng tôi sẽ được bảo mật 100%, cô không cần lo lắng cho sự an toàn..."

"Không, cậu không hiểu đâu Tưởng Thành. Saber có 1 bà vợ cả và ngót nghét 5 cô bồ, so sánh Emily với những đứa con khác của ông ta thật đúng là bì phấn với vôi! Đặc biệt là người anh có biệt danh là Ares! Nếu không nhanh lên, chúng ta đều sẽ... sẽ..."

Cô lắc lắc đầu, cả người run bần bật.

"Đến cả Emily cũng rất sợ Ares, anh ta là một cơn ác mộng, một kẻ ham mê giết chóc biến thái! Emily kể... cô ta đã từng tận mắt chứng kiến Ares bẻ cổ một trong những đứa em cùng cha khác mẹ của mình chỉ vì nó lỡ làm bể quả bóng bay của anh ta! Thật kinh khủng!

Nhưng Ares rất được Saber ưu ái, phần là vì anh ta là người con của ông ta với người vợ cả đã mất, phần là vì anh ta có đầy đủ tố chất để trở thành người kế nhiệm nhà Rossinett. Một trong số đó chính là khả năng đánh hơi mối đe doạ đối với gia tộc và giải quyết nó bằng phương pháp nguyên thủy nhất: Thủ tiêu."

Tưởng Thành nuốt khan, hắn chưa bao giờ hình dung một ngày bản thân sẽ đối mặt với một kẻ đáng sợ như thế.

- -------------------

Nhân viên khách sạn nhìn theo đôi nam nữ đang tiến về phía thang máy, lặng lẽ ngao ngán. Giới trẻ bây giờ cũng thật là... bà thở dài.

Trái ngược với những gì nữ nhân viên lớn tuổi nghĩ, ngay khi bước vào trong và khóa cửa phòng, hai người nọ đã tức tốc chia nhau ra quét máy ghi âm và camera ẩn tứ phía.

Sau khi đã xác nhận không có thiết bị nghe trộm hay ghi hình, người con trai mới khoanh tay cất tiếng:

"Laverna, kết liễu Ares là nhiệm vụ bất khả thi."

"Không, ta sẽ làm được."

Laverna nắm lấy tay người em trai, cô cười ngọt ngào:

"Achilles, chị sẽ đưa em ra ánh sáng, chị sẽ giúp em trở thành người thừa kế, Ares chỉ là một con khỉ đột ngu dốt, một con chó của Saber mà thôi. Tin chị Achilles, chị đã tìm ra cho em một Heracles để tiêu diệt cái gai nhọn gớm ghiếc này rồi."

"Đừng nói với em là..."

"Đúng vậy."- Laverna siết mạnh tay bàn tay đang nắm lấy Achilles.

"Tưởng Thành."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv