Công tử áo trắng cười nói:
- Một vị Đại tông sư cụt một tay bị một người tu hành trẻ tuổi hút thành người khô, mất đi vài chục năm tu hành, ngươi nói xem có thú vị không? Người trẻ tuổi kia từng có tên là La Tiểu Đồ, về sau đổi tên thành La Đồ, nghe nói hiện tại đã đổi thành Đồ…có thú vị không?
Phương Giải lắc đầu:
- Chẳng thú vị chút nào.
Công tử áo trắng nói:
- Nhưng ta lại thấy thú vị. Công pháp hút tu vị của người khác kia khiến ta khá ngạc nhiên. Ngươi thấy qua bao giờ chưa?
Phương Giải nói:
- Thấy qua.
Công tử áo trắng ừ một tiếng:
- Nếu ngươi đã thấy qua, thì thấy không thú vị cũng đúng.
- Ngươi muốn nói cho ta biết điều gì?
Phương Giải hỏi.
Công tử áo trắng thu hồi cần câu. Mồi câu đã bị ăn sạch sẽ. Lúc trước cần câu có giật giật nhưng y không câu lên, hiện tại hiển nhiên đã chậm. Tuy nhiên, ai biết y đang câu cá hay là câu thứ khác? Ai biết trong mắt y, Phương Giải có phải là một con cá béo hay không?
Công tử áo trắng ngẩng đầu nhìn bầu trời, không muốn trả lời vấn đề của Phương Giải:
- Ngươi có cảm thấy rằng, có cánh tay nào đó đang âm thầm chi phối nhân gian không? Ngươi cảm thấy bản thân có thay đổi hết thảy, nhưng lúc ngươi tưởng rằng thành công lại phát hiện kỳ thực ngươi đang đi trên một con đường đã được định trước. Ngươi chẳng quan trọng gì, bởi vì có rất nhiều người có thể đi trên con đường này. Nếu ngươi không làm được, thì sẽ có người khác xuất hiện. Có lẽ ở một nơi nào đó trên thế giới này mà ngươi không biết, còn có một ngươi nữa đang đi tới, đi thẳng tới.
Lời này rất tối nghĩa, ít người có thể hiểu được, mà Phương Giải vừa vặn là một người trong đó. Càng cẩn thận suy nghĩ càng cảm thấy những lời này đáng sợ. Rất nhiều ‘ngươi’, đang bước đi ở những nơi khác nhau.
- Ngươi trèo càng cao càng thấy rõ nhiều chuyện, kỳ thực chỉ càng mơ hồ mà thôi. Chẳng hạn như đứng trên đỉnh núi…
Công tử áo trắng dừng một lát rồi nói:
- Nhìn xuống là mây mù dày đặc, nhìn không thấy nhân gian. Người của nhân gian cũng không nhìn thấy ngươi, cho nên mọi người đều cảm thấy ngươi rất giỏi. Mà ngươi nhìn lên trên, rõ ràng là nhìn thấu triệt mọi thứ lại không nhìn thấu được bầu trời. Mà nếu có người từ bầu trời nhìn xuống, thì ngươi vẫn còn rất thấp.
Phương Giải hỏi:
- Ngươi thấy được gì?
Công tử áo trắng lắc đầu:
- Chẳng thấy được gì cả.
Nói xong câu đó, y liền trầm mặc. Mà Phương Giải dường như cũng không tìm thấy đề tài gì để nói. Thậm chí hắn không muốn tiếp tục hỏi công tử áo trắng này rốt cuộc là ai. Bởi vì hắn đang kháng cự. Giống như kháng cự cái thứ ở sâu trong nội tâm mà hắn luôn luôn phỏng đoán, căn bản là không đoán được kia.
- Ngươi còn chưa đủ cao.
Qua một lúc lâu, công tử áo trắng mới nói:
- Nhưng ngươi đang thử nhìn, đúng không?
Phương Giải gật đầu.
Công tử áo trắng cười cười:
- Những người vừa mới ra đời đã có thể nhìn rõ thế giới này thật giống như phượng mao lân giác, cho nên người như vậy được gọi là Thiên Tuyển. Còn có một loại người lúc còn trẻ hoặc về già đột nhiên lĩnh ngộ, trong thoáng chốc hiểu ra rất nhiều chuyện, người như vậy được gọi là Thiên Thụ.
Y nhìn Phương Giải:
- Ta từng nghe người ta nói, ngươi là Thiên Tuyển.
- Ai nói?
Phương Giải hỏi.
Công tử áo trắng nói:
- Cần gì quan tâm là ai, chỉ cần biết mình không phải là được. Nếu ngươi không phải, vậy thì bị người khác nói như vậy, ngươi nên kiêu ngạo tự hào. Nếu ngươi đúng là, vậy thì cần gì để ý tới mấy thứ râu ria? Ta muốn nhìn ngươi một chút, chỉ vì cảm thấy nếu ngươi thực sự là Thiên Tuyển, vậy vì sao phải bước từng bước cẩn thận như vậy?
- Sao lại nói ta cẩn thận?
Phương Giải hỏi.
Công tử áo trắng nói:
- Nơi này…
Y chỉ vào đầu của mình:
- Nơi này của ngươi rõ ràng có nhiều thứ không thuộc về thế giới này, vượt qua thế giới này, ngươi lại không muốn dùng cũng như không dám dùng. Cho dù dùng một chút cũng cẩn thẩn, sợ đầu sợ đuôi. Mà những điều ngươi luôn làm, là dựa theo quy tắc của thế giới này để làm. Ngươi không dùng tới những thứ vốn có trong đầu của ngươi, lại liều mạng học tập những thứ của thế giới này…ngươi không biết, làm vậy hơi trái tự nhiên sao?
Phương Giải biến sắc, có cảm giác như bị nhìn thấu bí mật sâu nhất trong lòng. Điều này khiến cho hắn cực kỳ bất an. Hắn không biết công tử áo trắng này là ai, nhưng người này giống như hiểu rất rõ hắn. Lần này hắn còn rung động hơn so với lần đầu gặp Trương chân nhân của nói Võ Đang, cũng mạnh mẽ hơn so với lần ở Tàng Thư Lâu Diễn Võ Viện, Vạn lão gia tử nói toạc ra một số việc, thậm chí còn mạnh mẽ hơn những điều mà Đại Luân Minh Vương và La Diệu nói với hắn.
- Thiên tuyển.
Công tử áo trắng chậm rãi nói:
- Mặc kệ có Thiên Tuyển thật hay không, thì đều không phải là duy nhất trên thế giới này. Nếu ngươi không cố gắng hơn nữa, thì có một số người sẽ vượt qua ngươi.
- Ngươi…là ai?
Phương Giải đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt công tử áo trắng.
- Ta là…
Công tử áo trắng suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc tìm được từ:
- Quần chúng.
…
…
Công tử áo trắng không để ý tới địch ý dần nồng nặc trong mắt Phương Giải, y đứng dậy chỉ mặt sông:
- Kỳ thực con người vẫn đang làm thay đổi thế giới này. Chẳng hạn nếu như không có con người, thì sẽ không xuất hiện cần câu. Nếu con người bắt cá một cách tự nhiên giống như con gấu, vậy thì dùng cần câu câu cá là phản tự nhiên. Không có con người, thì cũng sẽ không có những binh khí như đao, thương, kiếm, kích. Dã thú dựa vào răng nanh tiêu diệt con mồi, đó là tự nhiên. Con người sử dụng binh khí để tấn công, đó là phản tự nhiên.
Phương Giải hơi sững sờ, suy nghĩ một chút thì thấy những lời này rất có đạo lý. Nhưng hắn còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, thì câu nói kế tiếp của công tử áo trắng lại đẩy ngã toàn bộ những lời y nói lúc trước.
- Nhưng nếu nghĩ lại, sự xuất hiện của con người chính là tự nhiên, vậy thì sự xuất hiện của công cụ binh khí cũng là tự nhiên.
Y quay đầu nhìn Phương Giải:
- Nói như thế nào cũng có lý, đúng không?
Phương Giải im lặng, không nói gì.
Công tử áo trắng cười áy náy nói:
- Do ta có nhiều thời gian để tự hỏi, với lại ở một mình cũng đã lâu, cho nên ta hay nghĩ ngợi lung tung. Sở dĩ ta thích đi du lịch, chính là vì không muốn cho bản thân nghĩ nhiều. Nhưng việc tự hỏi đã thành thói quen. Điều này sẽ khiến một người biến thành một trí giả, cũng có thể khiến một người thành kẻ điên.
Phương Giải nhìn y, nói:
- Hiện tại ngươi có chút điên.
Công tử áo trắng cười nói:
- Điên mới đúng. Nếu như nghĩ nhiều như vậy mà chưa điên, thì cũng lãng phí. Chính như ta vừa nói với ngươi, ngươi đã xác định mình không giống bình thường, vì sao không tận lực bày ra? Vì sao?
Không đợi Phương Giải trả lời, y nói tiếp:
- Bởi vì ngươi sợ người khác nói ngươi là kẻ điên…Cái từ ‘không giống bình thường’ kia, kỳ thực chẳng phải là cách nói khác của ‘kẻ điên’ sao?
- Ta càng ngày càng không hiểu ngươi đang nói gì.
Phương Giải nói.
Công tử áo trắng dường như có chút buồn bã:
- Ngươi vẫn giữ thói quen bao bọc mình lại, giấu thật sâu trong lòng. Người như ngươi sẽ đối xử thật tâm với người khác, nhưng không nói ra ngoài. Ngươi cảm thấy che giấu thật sâu thì mới an toàn, mới không bị thế giới này bài xích. Vì thế ngươi liều mạng áp chế những thứ mà ngươi biết, rồi không ngừng nhét vào đầu những đạo lý của người khác.
- Thật mệt mỏi.
Y nói.
Nói tới mệt mỏi, có vẻ như y cũng đang mệt mỏi.
Phương Giải trầm mặc, nhưng hắn càng ngày càng cảnh giác người này. Công tử áo trắng xuất hiện một cách khó hiểu này, thật giống như ma quỷ có thể nhìn thấu lòng người. Giống như y biết tất cả về mình, thậm chí ngay cả cảm thụ của mình y cũng miêu tả được rõ ràng.
- Ta nhớ rất lâu trước có người nói với ta, dấu hiệu của một người thành công là xem người đó có biết cách ngụy trang bản thân không. Ngụy trang càng tốt, thì cách thành công càng gần. Lúc ấy ta thấy những lời y nói không đúng lắm, về sau lúc y thành công rồi đoạt được rất nhiều thứ, ta mới hiểu, y vẫn luôn nói tới bản thân mình. Nhưng ngụy trang bản thân, có thực sự là hùng mạnh?
Phương Giải không hiể lời này.
Bởi vì những lời y nói không liên quan gì tới Phương Giải.
Công tử áo trắng nói:
- Có lẽ ngươi luôn nghĩ làm sao để mau chóng thích nghi với thế giới này. Nhưng kết quả là nhuệ khí của ngươi càng ngày càng bị mài mòn. Giống như là một hòn đá vì muốn thích ứng với dòng nước mà khiến bản thân càng ngày càng bóng loáng. Thế nên hắn ở trong nước, nhưng ngay cả nước cũng không cảm giác được.
- Mong ngươi đừng nói chuyện bằng cái giọng như hiểu rất rõ về ta.
Phương Giải không thể im lặng được nữa, hắn nhìn công tử áo trắng, nghiêm túc nói:
- Có lẽ ngươi cảm thấy ngươi đứng ở chỗ cao nên nhìn thấy nhiều hơn ta. Nhưng ngươi không phải là ta. Điều ngươi cảm thấy chưa chắc là cảm nhận của ta. Điều ngươi cho là đúng, chưa hẳn là đúng.
Công tử áo trắng sửng sốt, trầm mặc một lúc không nhịn được thở dài:
- Đúng vậy a…ta tưởng rằng ta đã hiểu hết về ngươi, kỳ thực…ta chỉ đang tự nói với bản thân mà thôi.
Dường như y mất đi hứng thú nói chuyện, chuẩn bị rời đi.
- Ngươi thực sự không có ý định nói cho ta biết ngươi là ai?
Phương Giải nhìn bóng lưng của y, hỏi.
Công tử áo trắng dừng lại một lát, lắc đầu nói:
- Về sau còn có thể gặp lại. Tuy ngươi nói không sai, cái ta hiểu chỉ là của ta, chứ không phải của ngươi, nhưng có một ngày có lẽ ngươi nên thừa nhận, trên đời này không ai hiểu ngươi hơn ta. Lúc ngươi phát hiện mình có chút cô độc, thì sẽ hiểu được cảm nhận của ta. Con người ở lúc huy hoàng nhất sẽ không cảm thấy cô độc, nhưng huy hoàng luôn rất ngắn…ta cũng từng có một thời gian ngắn như vậy…một thời gian mà ta…không cô độc.