Phác Hổ nhổ một cây trúc, buộc dây thừng trên cây trúc rồi quật xuống mặt nước. Phốc một tiếng, một con cá lớn bị quật chết, dây thừng cuốn lấy con cá đưa lên bờ. Y tùy tiện vứt con cá lớn ở trên mặt cỏ, con bò già kia chạy tới gặm. Có vẻ như nó có chút bất mãn với con cá này, cho nên phì phò vài tiếng từ lỗ mũi.
Hôm nay có vẻ như Phác Hổ không có tâm tư để so đo với nó. Nhìn áo giáp quân đã xếp thành hàng ở phía xa xa, trong mắt y hiện lên một tia lo lắng.
Dương Kiên chậm rãi đi tới, đứng bên cạnh y, giơ tay sờ đầu con bò già:
- Trong khoảng thời gian dài dòng buồn chán kia, vẫn là nó luôn đi theo đệ…ta luôn nghĩ, con người muốn trường sinh, dùng mọi thủ đoạn mà không làm được, vậy mà con vật này lại làm được. Rõ ràng nó nên chết từ lâu, nhưng vẫn sống được tới tận bây giờ.
Con bò già dường như sợ hãi ông ta, trốn tránh sang một bên.
Phác Hổ trầm mặc một lúc rồi nói:
- Không phải nó nghịch thiên, mà là đệ rút ba mươi năm tu vị cho nó. Không ngờ nó lại thích ứng, hơn nữa tính cách cũng thay đổi.
Dương Kiên cả kinh, quay đầu nhìn về phía Phác Hổ:
- Sao…đệ lại làm vậy?
Ba mươi năm tu vị của Phác Hổ, cho dù là ông ta cũng phải biến sắc! Không ai hiểu rõ Phác Hổ hơn ông ta. Lúc trước ba huynh đệ bọn họ giành giang sơn, thiên phú của Phác Hổ là tốt nhất. Ngay cả Vạn Tinh Thần lúc trông thấy Phác Hổ cũng phải giật mình, nói rằng tương lai của người này không thể lường được.
Nếu không phải nhẫn nhịn sống buồn tẻ trong cái cổ mộ kia nhiều năm, chỉ sợ tu vị của y đã phá tầng kia. Nguyên khí trong cổ mộ rất loãng, y còn có thể giống như Vạn Tinh Thần sống được hơn một trăm năm, tu vị kinh người tới cỡ nào? Nhưng không ngờ y lại chia ba mươi năm tu vị cho một con bò.
Chuyện như vậy, bất kể là ai cũng khó có thể tiếp nhận.
- Huynh ngủ say ở trong quan tài, còn những áo giáp binh kia thì chờ thức tỉnh.
Phác Hổ thở dài, ngồi xuống bãi cỏ, lẩm bẩm nói:
- Ba năm đầu, người có tính cách như đệ cũng bị ma luyện để mà tĩnh tâm đọc sách. Nơi đó rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức ngay cả thanh âm lật sách cũng trở nên đáng sợ. Đệ không có ai để nói chuyện, cho nên đệ bắt đầu tự lẩm bẩm. Bởi vì đệ sợ nếu không nói trong một thời gian dài, thì đệ liền biến thành kẻ câm.
- Năm năm sau, đệ đã đọc hết những cuốn sách có thể tìm được, bắt đầu đọc lại. Mười năm sau, mỗi cuốn sách đệ đều đã đọc ít nhất năm lần…mười lăm năm sau, đệ có thể đọc thuộc làu làu số sách đó. Mà huynh vẫn còn đang ngủ say, áo giáp quân vẫn còn đang chờ để thức tỉnh…không…bọn họ vốn là người chết, cho nên không phải bọn họ chờ thức tỉnh, cũng không phải chờ sống lại, mà là chờ sứ mạng tới.
- Năm thứ hai mươi mốt, đệ cảm thấy mình sắp phát điên rồi, cho nên vào một buổi tối đệ lặng lẽ đi ra khỏi mộ, nhìn trộm bầu trời đầy sao. Buổi tối hôm đó đệ rất cao hứng giống như lần đầu tiên được mặc áo mới. Đệ không dám cười to, chỉ dám cười trộm. Về sau lá gan của đệ càng ngày càng lớn, bắt đầu tránh khỏi thủ vệ hoàng lăng, ra ngoài đi dạo. Nhưng đệ không dám rời đi quá xa, đệ sợ huynh sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
- Năm thứ hai mươi lăm, Vạn Tinh Thần tìm tới đệ, nói với đệ rằng không được đi ra ngoài nữa, bởi vì cái tâm của đệ càng ngày càng dã, sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi hoàng lăng. Ông ta tính toán đóng một cánh cửa, chỉ lúc cần thiết mới có thể mở cửa ra. Trên cánh cửa kia treo một đạo phù, trên đạo phù có một kiếm ý của ông ta.
- Đó là lần cuối cùng đệ đi ra ngoài. Ở một cánh đồng bát ngát, đệ trong thấy một con bò.
Phác Hổ nhìn con bò già với ánh mắt dịu dàng, thật giống như nhìn người bạn tốt nhất của mình:
- Đệ bắt nó tới lăng mộ, vốn định ăn thịt nó, về sau đệ đổi ý, giữ nó lại làm bạn. Nhưng đệ đã quên bên trong lăng mộ không có thứ gì cho nó ăn. Nếu không được ăn nó sẽ chết đói. Đệ sợ hãi, sợ cô độc, cho nên…
Dương Kiên thở dài:
- Cho nên đệ truyền cho nó ba mươi năm tu vị!
- Vâng!
Phác Hổ gật đầu:
- May mắn, chỉ có mấy ngày đầu là nó không được ổn cho lắm, nhưng trăm năm sau nó vẫn luôn ở bên cạnh đệ.
Con bò già quay đầu nhìn Phác Hổ, dường như nghe hiểu lời Phác Hổ nói.
- Vậy hãy để nó bên cạnh đệ đi.
Dương Kiên trầm mặc một lúc rồi nói:
- Ta sắp qua sông rồi.
- Vâng!
Phác Hổ gật đầu, không nói gì thêm.
- Thiên hạ là của Dương gia.
Dương Kiên nói.
- Vâng!
Phác Hổ lại gật đầu một cái.
- Ta sẽ giết sạch tất cả kẻ thù.
- Vâng!
Dương Kiên nhìn y, không nói gì nữa. Cứ đứng như vậy hồi lâu, Dương Kiên xoay người rời đi. Y chỉ tay về phía trước, áo giáp binh bắt đầu di chuyển. Mỗi người ôm một tảng đá lớn đã chuẩn bị sẵn ở bên bờ, sau đó bước vào trong lòng sông.
Mười lăm nghìn áo giáp binh, ôm đá vượt sông lớn!
…
…
Trên đường sông Trường Giang
Tướng quân thủy sư dưới trướng của La Đồ là Nhiếp Ngọc Minh trợn tròn mắt. Bàn tay nắm Thiên Lý Nhãn của y phát run, khuôn mặt không có tí huyết sắc nào. Y nhìn áo giáp binh tiến vào lòng sông giống như là nấu sủi cảo, không thể dùng bất kỳ ngôn ngữ nào để hình dung tâm tình của y vào lúc này. Y cảm thấy cả đời của mình đã từng gặp qua không ít chuyện ly kỳ cổ quái, nhưng hôm nay thứ mà y nhìn thấy, đâu chỉ là ly kỳ cổ quái?
Khó có thể tin!
Lật khắp sách sử, y cũng chưa từng thấy trận chiến nào có chuyện như vậy, thế nên mọi tự tin lúc trước của y bị xé tan tành. Y từng tin tưởng rằng, không có thủy sư hùng mạnh làm hậu thuẫn, thì quân đội triều đình không thẻ vượt qua được Trường Giang. Con sông này giống như là lạch trời ngăn cách binh mã triều đình. Nếu muốn qua sông, trừ khi binh mã triều đình đều mọc hai cánh ở sau lưng…
Y phát hiện mình sai lầm rồi. Kẻ thù quả thực không biết bay, nhưng kẻ thù đang dùng một phương thực càng thêm rung động để qua sông.
- Bắn tên!
Qua hồi lâu y mới phản ứng, lớn tiếng hạ lệnh cho cung tiễn thủ bắn tên. Nhưng cung tiễn thủ căn bản không nhìn thấy rõ những áo giáp binh kia, chỉ nhìn thấy đáy nước có bóng đen chậm rãi đi qua. Nước sông nhìn có vẻ mềm mại vô lực nhưng lại có thể ngăn cản được mũi tên sắc bén. Dù tên có bắn mạnh hơn nữa cũng đừng hòng bắn tới đáy sông. Rất nhanh, mặt sông lơ lửng một tầng lông vũ.
Bất lực
Làm sao bây giờ?
Nhiếp Ngọc Minh cảm thấy cổ họng đau rát. Y không ngờ kẻ thù lại dùng phương thức như vậy qua sông, cho dù y tận mắt trông thấy.
Đúng lúc này, y bỗng nhiên cảm thấy thân thuyền lay động. Theo sau đó là những tiếng kinh hồ:
- Rỉ nước rồi! Bọn chúng đục đáy thuyền của chúng ta!
Nước tràn rất nhanh vào trong khoang thuyền, trong nháy mắt đã khiến thuyền lớn hơi nghiêng. Binh sĩ trên boong thuyền bối rối tìm chỗ để bám. Vì sợ hãi, mà bọn họ quên rằng kỹ năng bơi của bọn họ cũng không tệ lắm. Kẻ thù dùng một phương thức yêu dị vượt qua Trường Giang, điều này đã đả kích rất lớn tới tâm lý của bọn họ. Lúc con người bối rối, sẽ quên đi rất nhiều bản lĩnh mà mình có.