- Vậy ngươi nói xem, ta nên đi con đường thứ nhất hay là con đường thứ hai?
Phương Giải hỏi.
Ngụy Tây Đình nói:
- Xin hỏi Đại tướng quân, con đường thứ nhất còn đi được nữa không?
Y không đợi Phương Giải trả lời, liền tiếp tục nói:
- Đại tướng quân đã đi lên con đường thứ hai rồi, làm gì có con đường khác để lựa chọn. Cũng chính vì vậy, mà thuộc hạ mới phải suy nghĩ thật lâu. Thuộc hạ cảm thấy con đường này là sai lầm, con đường thứ nhất mới là chính đạo. Cho nên thuộc hạ một lòng muốn khuyên Đại tướng quân nên quay đầu lại. Nhưng mấy ngày trước lúc chia ruộng cho người Hột, thuộc hạ bỗng nhiên nhiểu ra, lúc này bất kể là ai, nếu khuyên nhủ Đại tướng quân quay đầu lại để đi con đường thứ nhất thì chính là hại Đại tướng quân.
- Bởi vì nếu lúc này quay đầu lại đổi con đường, thì có khác nào dẫm lên vết xe đổ của Tôn Lương đâu? Bất kể là xuất phát từ mục đích gì, vì muốn tốt cho Đại tướng quân hay là muốn hủy hoại Đại tướng quân, thì khuyên nhủ Đại tướng quân như vậy đều không phải là cách hay. Thuộc hạ có tìm đọc sách sử, rốt cuộc hiểu ra một điều rằng…thoạt nhìn, chỉ khi đi con đường thứ nhất mới có khả năng thành công, đi con đường thứ hai chắc chắn sẽ thất bại. Kỳ thực, đi con đường nào chỉ là thứ yếu, cái quan trọng là…trong lòng phải kiên định không được thay đổi.
- Các triều đại đổi thay, những người thành công khi đi trên con đường thứ nhất đều là những người kiên định. Bọn họ biết làm sao được sự ủng hộ của thế gia, biết làm sao hồi báo thế gia mà không ảnh hưởng tới ích lợi của bản thân. Chỉ khi làm tốt hai điểm này, thì mới thành công. Con đường thứ hai không có người nào thành công, vì không có người nào trong đó là kiên định.
Phương Giải nhìn y, chờ y nói tiếp.
Ngụy Tây Đình hít một hơi dài, sau đó quỳ xuống nói:
- Cho nên, thuộc hạ muốn khuyên Đại tướng quân rằng, nếu đi con đường thứ hai, thì phải giữ trong lòng kiên định, không có bất kỳ do dự hoặc bồi hồi nào. Con đường thứ hai tất nhiên khó đi hơn con đường thứ nhất gấp trăm lần, nên phải giữ được một trái tim sắt đá từ lúc bắt đầu tới khi chết.
- Đó chính là giết!
Bờ môi của Ngụy Tây Đình run rẩy:
- Giết tới tận đáy, cho dù giết không sạch sẽ, thì cũng phải giết tới khi không kẻ nào dám phản đối thì thôi. Chỉ có giết tận đáy, dân chúng mới không sợ hãi. Nâng cao vị trí của dân chúng, để cho dân chúng nhìn ra được, đám thế gia đại hộ từng khiến bọn họ sợ hãi cũng chỉ bình thường thôi, khiến cho bọn họ dám ra tay giết…Tới một ngày dân chúng trong thiên hạ đều đi theo Đại tướng quân giết người. Vậy còn ai…có thể ngăn cản Đại tướng quân được nữa?
Lời này từ một văn nhân như Ngụy Tây Đình nói ra, mang theo một mùi máu tươi khiến cho người ta phải sợ hãi.
- Nuôi dưỡng dân chúng phản tâm.
Ngụy Tây Đình nói:
- Khiến dân chúng đều nguyện ý đi theo Đại tướng quân làm phản, ngoại trừ Đại tướng quân ra, bọn họ nguyện ý phản kháng tất cả. Để cho dân chúng cảm thấy, ai ngăn cản Đại tướng quân, ai muốn hủy diệt Đại tướng quân, thì chính là hủy hoại hạnh phúc của bọn họ. Cho nên điều này không những cần sự kiên trì của Đại tướng quân, còn cần sự kiên trì của cấp dưới. Nếu Hắc Kỳ Quân không thể thống nhất, thì sao có thể khiến cho dân chúng thống nhất?
- Cho nên, thuộc hạ nghĩ, Đại tướng quân lập tức đề ra nghiêm lệnh. Về sau trong quân đội không được có người nào nhắc tới việc liên kết với thế gia. Cho dù có liên kết, thì cũng chỉ là lợi dụng.
Y một hơi nói nhiều như vậy, bởi vì quá mức kích động nên ngực phập phồng mãnh liệt. Kỳ thực ngay cả bản thân Ngụy Tây Đình cũng cảm thấy có chút khó tin. Không ngờ mình có thể nói hết ra những lời này. Y biết một khi những lời của mình bị truyền ra ngoài, thì mình sẽ đắc tội một số người trong Hắc Kỳ Quân.
Bởi vì cho dù ở bên trong Hắc Kỳ Quân, cũng có không ít người cảm thấy con đường mà Phương Giải đang đi là sai lầm. Chịu sự ảnh hưởng của quan niệm cố hữu, rất nhiều cũng cảm thấy con đường thứ nhất mới là chính đạo.
- Chia một phần lợi ích của thế gia đại hộ cho dân chúng, giống như là lột da…đã làm thì không nên dừng lại. Thuộc hạ biết những lời này có chút cực đoan, nhưng đây đều là những lời tâm huyết của thuộc hạ. Gây dựng sự nghiệp, nếu do dự thiếu quyết đoán, thì khó mà thành công. Phần lớn người đắc thế đều xem thường dân chúng, bởi vì bọn họ cảm thấy dân chúng yếu ớt dễ bắt nạt. Mặt ngoài có vẻ đúng là như vậy, so sánh với thực lực của thế gia đại hộ, dường như dân chúng không có lực phản kháng nào.
- Nhưng!
Ngụy Tây Đình kích động nói:
- Nếu Đại tướng quân đi hết con đường này, thì sẽ được toàn bộ dân chúng khắp thiên hạ ủng hộ…không, không cần khắp thiên hạ, chỉ cần một nửa dân chúng trong thiên hạ ủng hộ Đại tướng quân, thì còn lo lắng gì nữa?
Bởi vì kích động, nên sắc mặt của y đỏ lên.
Đây là lần đầu tiên Phương Giải nghe được có người nói như vậy ở thời đại này, cho nên hắn hơi kinh ngạc nhìn Ngụy Tây Đình. Một thứ như tư tưởng, có đôi khi chịu sự hạn chế rất lớn. Thời đại nào thì có tư tưởng đó, giống như là thủy triều. Những lời của Ngụy Tây Đình, hiển nhiên là ngược dòng thủy triều mà đi.
- Cho nên, điều mà Đại tướng quân cần làm bây giờ không phải là cẩn thận thi hành chính sách phân điền nhập hộ, ngược lại phải tuyên dương nó ra ngoài.
Ngụy Tây Đình sửa sang lại từ rồi nói tiếp:
- Dân chúng đều biết rằng đây là chuyện tốt, nhưng thế gia đại hộ đều biết rằng đây không phải là chuyện tốt gì. Vì vậy những việc mà Đại tướng quân làm ở Bình Thương Đạo, đám thế gia đại hộ nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp phong tỏa tin tức lại. Bọn họ không dám để cho dân chúng ở các địa phương khác biết chuyện. Bởi vì nếu dân chúng bên ngoài biết Đại tướng quân muốn chia ruộng đất cho bọn họ, thì dân tâm sẽ thay đổi. Bất kỳ thế lực nào, cũng không muốn dân chúng nổi loạn.
Phương Giải gật đầu:
- Nói tiếp đi.
Ngụy Tây Đình nhận được cổ vũ, suy nghĩ cùng càng trở nên rõ ràng:
- Nếu Đại tướng quân muốn dành được dân tâm, thì cần tạo thế. Dân chúng không biết, thì để cho dân chúng biết. Không nói tới các địa phương khác, các đạo Tây Nam và Hoàng Dương Đạo đã nằm trong tay của Đại tướng quân, Bình Thương Đạo cũng đã được củng cố. Ba đạo là Bắc Huy Đạo, Nam Huy Đạo, Ung Bắc Đạo vẫn còn nằm trong tay của thế gia. Hiện tại Đại tướng quân không có lý do gì để tiêu diệt bọn họ, mà những người đó chắc chắn cũng sẽ không cam tâm tình nguyện làm việc cho Đại tướng quân.
- Cho nên, hiện tại nên mau chóng để cho dân chúng ba đạo Tây Nam và dân chúng Hoàng Dương Đạo biết được dân chúng của Bình Thương Đạo sống tốt thế nào!
Ngụy Tây Đình nói:
- Nên có một đội ngũ chuyên môn, phân bố tới các đạo. Những người này không cần tu vị mạnh mẽ, thậm chí không cần quá trung thành. Bọn họ có thể là dân chúng bình thường, có thể là bất kỳ ai. Bọn họ tới các đạo khác để tuyên truyền chỗ tốt từ chính sách phân điền nhập hộ của Đại tướng quân, khiến cho dân chúng các đạo đó động tâm…cho dù những người đó bị bắt thì sao chứ? Việc này vốn không cần phải che lấp.
Ánh mắt của Phương Giải hơi thay đổi:
- Sau đó thì sao?
- Lâu thì nửa năm, ngắn thì ba tháng, các đạo Tây Nam sẽ biết được việc làm của Đại tướng quân. Thậm chí dân chúng Giang Nam cũng sẽ sinh lòng kính trọng và ngưỡng mộ Đại tướng quân. Nếu có một ngày Đại tướng quân mang binh rời khỏi Tây Nam, các dân chúng đó sao có thể giơ đao lên chống lại Đại tướng quân? Hơn nửa sẽ cực kỳ hoan nghênh!