Hạng Thanh Ngưu hơi sửng sốt, cười ngượng ngùng nói:
- Ta là Đạo Tôn, hiểu hơi nhiều đạo lý, khó tránh khỏi hỗn loạn. Không nói nữa, đi tiểu trước đã…
Nói xong, y đứng trên tường thành Ung Châu, cởi đạo bào nã pháo xuống dưới tường thành.
Phương Giải liếc một cái, rồi cất tiếng hát:
- Chim quyên đi tìm bạn, ong mật đi tìm mồi…
- Lăn.
Hạng Thanh Ngưu cười mắng:
- Đái xong rùng mình, sao mà thích ý.
- Giác Hiểu, có chuyện ta vẫn muốn hỏi ngươi…Trong thành Trường An đột nhiên xuất hiện một người đại tu hành, có thể đánh La Diệu phải kêu cha gọi mẹ…người này liệu là ai nhỉ? Đột nhiên xuất hiện giống như ma quỷ. Sư tôn của ta đã ẩn cư trong thành Trường An đã hơn một trăm năm, nếu có người đại tu hành mạnh mẽ như vậy thì sao sư tôn có thể không biết được.
Phương Giải lắc đầu:
- Chắc là biết, nhưng không nói.
- Ngay cả ta đều không nói?
Hạng Thanh Ngưu bĩu môi.
- Vậy ngươi nói xem, Nhị sư huynh của ta liệu có biết không?
- Chắc là biết…
Phương Giải thở dài:
- Giờ ta mới có thể hiểu một chút, vì sao lúc trước Nhị sư huynh của ngươi lại nhẹ nhàng rời khỏi thành Trường An như vậy, thậm chí không trở về một lần. Cho dù Thiên Hữu Hoàng Đế sắp chết, Đại Tùy hỗn loạn, ông ấy cũng không trở về. Thẳng tới La Diệu vây Trường An, ông ấy vẫn còn đang đuổi giết Đại Luân Minh Vương. Dường như ông ấy không lo lắng cho thành Trường An, không lo lắng cho thiên hạ của Dương gia…Hoặc là, ông ấy đã tới cảnh giới mà ngươi và ta không thể giải thích được, đã không còn để ý giang sơn của Dương gia nữa rồi. Hoặc là, từ đầu ông ấy đã biết, thành Trường An có một bí mật không thể bị phá.
- Đúng vậy…
Hạng Thanh Ngưu chậm rãi nói:
- Dường như rất nhiều bí mật, chỉ có sư tôn và Nhị sư huynh biết. Đại sư huynh không biết, Tam sư huynh không biết, ta cũng không biết.
- Nói tới Đại sư huynh…
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Không biết lão mũi trâu đó giờ đang ở chỗ nào.
- Ở thảo nguyên.
Phương Giải trả lời:
- Ta phái người giao dịch với người Bắc Man, dùng lương thực đổi da và ngựa, cho nên biết hiện tại trong bộ tộc của người Bắc Man có một lão đạo sĩ, tám chín phần là Đại sư huynh của ngươi rồi.
- Lão ấy còn chưa chết?
Hạng Thanh Ngưu cười cười:
- Không chết là tốt rồi…Đạo tông giao cho một mình ta giữ thể diện, ta thực sự xin lỗi cái danh Trung Nguyên Đệ Nhất a.
Đang nói, y bỗng nhiên giơ tay chỉ một người đang đi trên quan đạo về hướng này:
- À, sao lại có một người mặc đạo bào tới đây vậy? Là đồ tử đồ tôn của đạo quan nào vậy nhỉ?
Vừa nói xong, y liền sửng sốt, lập tức gắt một cái:
- Con mẹ nó…là một đại gia hỏa.
…
…
Giang Nam
Thư viện Thông Cổ
Tòa tháp cao tượng trưng cho địa vị của thư viện đã bị một kiếm của Vạn Tinh Thần chém làm đôi, khiến cho thư viện thiếu đi một phong cảnh đẹp. Nhưng học sinh vẫn kéo tới thư viện học tập, hoặc là những tài năng tuấn kiệt Giang Nam hâm mộ danh tiếng mà tới. Trong thư viện vẫn người tới người đi như cũ, các học sinh mặc trường bào màu xanh tụ lại một chỗ cười cười nói nói.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa lớn của tiền viện bỗng nhiên có người hô to.
- La Tiểu Đồ của La gia quân, xin chào chư vị tiền bối của thư viện Thông Cổ!
Các học sinh đều nhìn ra ngoài cửa lớn nơi phát ra âm thanh, thì thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo gấm màu xanh đứng chắp tay ở cửa. Người này tuổi chừng 25, dáng người cao ngất. Tuy cách rất xa, nhưng các học sinh đều có thể cảm thấy sự lạnh lẽo trên người y.
Vì vậy bọn họ đều im lặng không dám trả lời.
- Sao Tiểu Vương Gia lại tới thư viện của ta?
Đáp lời là một vị trưởng giả, tuổi chừng sáu bảy mươi tuổi, mặc bộ áo vải sạch sẽ, chân đeo đôi giày vải màu đen. Giữa hai hàng lông mày của người này có một nốt ruồi, nhưng không ảnh hưởng tới dung mạo của ông. Ngược lại nhờ có nốt ruồi này mà khiến ông ta càng thêm uy nghiêm.
- Xin hỏi ông là?
La Tiểu Đồ hỏi.
- Ta tên là Lịch Thanh Phong.
Lão già mỉm cười trả lời:
- Sau Đổng Khanh Phục, có người mời ta tới làm viện trưởng của thư viện Thông Cổ. Nhưng ta không dám làm… cho nên, hiện tại ta chỉ là người gác cổng cho thư viện, kiêm luôn cả việc đón khách.
- Vì sao không dám làm?
La Tiểu Đồ hỏi.
- Làm viện trưởng chết sẽ rất nhanh…
Lão già vẫn cười ôn hòa:
- Sẽ không ai dư hơi mà giết một lão già gác cổng như ta.
La Tiểu Đồ gật đầu, sau đó lui về phía sau ba bước rồi quỳ xuống, trịnh trọng dập đầu một cái:
- Ta muốn học nghệ.
- Học nghệ?
Lão già hơi ngạc nhiên, sau đó cười to:
- Từ trước tới nay thư viện Thông Cổ là thư viện có học phí cao nhất, không thư viện nào bằng. Trong kinh thành có một Diễn Vũ Viện có học phí cũng rất cao, cho nên có câu rằng ‘Nam Thông Cổ, Bắc Diễn Vũ’. Câu này không phải ám chỉ hai nơi này có gì kỳ diệu, mà là học phí hai nơi này con mẹ nó quá đắt….Ngươi tính toán giao bao nhiêu học phí?
La Tiểu Đồ ngẩng đầu, trịnh trọng trả lời:
- Ngàn dặm giang sơn, bốn mươi vạn đại quân!
Lúc yên tĩnh, Phương Giải đều không tự chủ được nghĩ tới một vấn đề. Vấn đề này có đáp án rất rõ ràng nhưng mỗi lần nghĩ tới đều phát hiện nó khá mơ hồ. Về sau Phương Giải cẩn thân suy nghĩ, hóa ra sự mơ hồ này là do hắn một mực kháng cự với sự huyễn hoặc khó hiểu của nó.
Thế giới mà hắn tới này, là thế giới coi võ giả làm đầu.
Người đại tu hành chân chính như Đại Luân Minh Vương và Vạn Tinh Thần, thậm chí có thể không đặt Hoàng quyền vào mắt. Đại Luân Minh Vương nắm giữ thế giới phương tây trong tay, đùa bỡn giang sơn thảo nguyên mấy vạn dặm trong tay, thậm chí một phân thân của y cũng có thể quậy cho Trung Nguyên long trời lở đất.
Vạn Tinh Thần, tuy ông ấy không có dục vọng khống chế như Đại Luân Minh Vương. Nhưng ông ấy cũng là một cây cột chống đỡ đế quốc. Lúc ông ấy còn sống, cho dù là Đại Luân Minh Vương cũng không dám bước chân vào Trung Nguyên. Đại Luân Minh Vương dù có kiêu căng ngạo mạn hơn nữa, cũng không cho rằng mình có thể chiến thắng Vạn Tinh Thần. Sau khi Vạn Tinh Thần chết, những an bài của ông ấy vẫn có thể bảo vệ cả đế quốc này.
Có thể nói, Đại Luân Minh Vương và Vạn Tinh Thần là hai người tiếp cận với trường sinh nhất.
Thoạt nhìn, kết cục của Đại Luân Minh Vương không liên quan gì tới Phương Giải, nhưng cẩn thận suy nghĩ, cái chết của Đại Luân Minh Vương lại liên quan chặt chẽ với Phương Giải. Cái chết của Vạn Tinh Thần thoạt nhìn cũng không liên quan gì tới Phương Giải, nhưng lại cẩn thận suy nghĩ, phát hiện vẫn có chút liên quan.
Hai người tiếp cận với Trường Sinh nhất, đều đã chết.
Tuy trong thành Trường An còn có một Đại tướng quân áo giáp, nhưng sự xuất hiện của người này có lẽ là do Vạn Tinh Thần an bài.
Mặc dù Phương Giải không tham dự trực tiếp vào cái chết của hai người kia, nhưng lại biết rất rõ ràng. Cho nên hắn không nhịn được nghĩ, sau khi Đại Luân Minh Vương và Vạn Tinh Thần chết, thế gian này còn ai hiểu được thuật trường sinh? Hắn không đặt La Diệu vào vị trí của Đại Luân Minh Vương và Vạn Tinh Thần, bởi vì La Diệu vốn là một bộ phận của Đại Luân Minh Vương.
- Nếu…
Nếu tướng quân áo giáp trong thành Trường An kia mà chết, thì thế giới này liền không còn người nào biết thuật trường sinh nữa, cũng không ai có thể vươn tới độ cao đó. Phương Giải mở ra một cánh cửa, khiến hỏa khí bắt đầu xuất hiện ở Trung Nguyên. Tuy hỏa khí không phải do Phương Giải phát minh, nhưng là hắn phát triển. Thế giới bị võ giả chi phối mấy nghìn năm này, có lẽ sắp thay đổi rồi.
Vì vậy trong đầu Phương Giải mới có đáp án huyễn huyền khó hiểu kia.
Hắn tới, là để chứng kiến người tu hành xuống dốc sao?
Là do người tu hành hùng mạnh đã chạm tới cái gì đó rồi?
Cho nên, Phương Giải tới.