Giang sơn loạn, loạn vì lòng người
Cũng không biết ai là người đầu tiên nói ra câu này, lúc nhàn nhã đọc lại thấy lời này mang theo sự cổ hủ. Lúc thái bình nói ra lời này có vẻ già mồm cãi láo. Nhưng tới lúc thiên hạ đại loạn, cẩn thận nghĩ lại, kỳ thực lòng người luôn loạn, bằng không sao có thể loạn tới nhanh như vậy?
Trong lòng người đều cất giấu một con mãnh thú, phần lớn thời gian nó ngủ say, một khi ngửi thấy mùi máu tươi nó sẽ tỉnh lại. Muốn khống chế lại nó liền khó khăn.
Bởi vì chến tranh, không ít dân chúng hiền lành liền biến thành loạn phỉ giết người không chớp mắt.
Phương Giải lại lần nữa đại khai sát giới trong đại doanh quận binh, sau đó phái vài tướng lĩnh Hắc Kỳ Quân chỉnh đốn lại quận binh. Ba vạn người này nếu đã lấy được từ trong tay Tổng Đốc các đạo, Phương Giải không ý định trả lại. Mà tướng lĩnh lãnh binh đều là thân tín của ba vị Tổng Đốc. Giống như lời của Lang tướng kia trước khi chết, cuối cùng Phương Giải vẫn giết bọn họ.
Phương Giải nói, nếu các ngươi không phạm sai lầm, ta không có lý do gì để giết các ngươi, lời này cũng không phải giả dối.
Nhưng bọn họ, sao có thể không phạm sai lầm được?
Sau khi rời khỏi Yến Tử Lâu, Phương Giải bảo tất cả tùy tùng đều trở về, sau đó lưu lại Đại Khuyển ở Yến Tử Lâu ngẩn người, còn hắn thì đi một mình xuống đường cái, tính toán đi dạo một lát. Sau khi xuống lầu, Phương Giải quay đầu nhìn thoáng qua chỗ Đại Khuyển đứng, bỗng nhiên cảm thấy mình hơi làm khó y.
Đại Khuyển luôn nói mình không có tham vọng phục quốc, nhưng đó là khúc mắc mấy chục năm của y, nếu không giải được thì chỉ sợ cả đời này sẽ không nỡ. Bản thân y luôn trốn tránh, Phương Giải muốn giúp y đối mặt. Nhưng lúc xuống lầu, Phương Giải chợt phát hiện bóng dáng của Đại Khuyển rất cô đơn. Phương Giải lắc đầu, trong lòng tự nhủ, hy vọng đó chỉ là ảo giác.
Việc Hắc Kỳ Quân diệt tộc đã qua, dân chúng lại trở lại cuộc sống bình thường. Người tới người đi trên đường cái. Phương Giải khoác mũ của áo choàng lên che nửa mặt lại. Ngày đó đại phá người Hột, Phương Giải mang theo Hắc Kỳ Quân vào thành, muôn người đổ ra nhìn. Hiện tại khuôn mặt của hắn đã không còn xa la gì với thành Ung Châu nữa rồi.
May mắn, cái áo mà Phương Giải tự thiết kế có mũ choàng, sau khi che lại chỉ lộ ra đôi mắt, không dễ gì nhận ra.
Hắn đi tới quầy bán chữ của một thư sinh, nhìn những chữ đặt trên bàn.
Nói thật, chữ của Phương Giải rất khó coi, cho nên hắn thấy chữ người khác đều rất đẹp.
- Cầu chữ gì?
Thư sinh thoạt nhìn bốn mươi tuổi cầm một cuốn sách, ngẩng đầu nhìn Phương Giải rồi hỏi. Phương Giải lắc đầu, thư sinh này hừ một tiếng không để ý tới hắn nữa.
- Vì sao ngươi không hỏi ta có mua hay không, mà dùng tới chữ ‘Cầu’?
Phương Giải hỏi y.
Thư sinh nhướn mày, dùng một giọng điệu đương nhiên nói:
- Ta là văn nhân, sao có thể dính hơi tiền được? Cho nên không thể nói mua bán, ngươi muốn chữ, chỉ có thể nói ‘cầu’. Khí khái, khí khái ngươi hiểu không?
Phương Giải lắc đầu:
- Không hiểu.
Thư sinh bĩu môi, lẩm bẩm, ngay cả hai chữ ‘khí khái’ cũng không hiểu, nói gì tới chuyện cầu chữ?
Phương Giải lấy một chồng ngân phiếu từ ống tay áo, rồi rút tờ một trăm lượng đặt lên bàn:
- Ta muốn mua vài chữ.
Lúc nhìn thấy ngân phiếu, thư sinh liền động tâm, há to miệng sau đó lắc đầu:
- Ngươi phải nói cầu chữ, nếu nói là mua, ta sẽ không viết.
Phương Giải lại lấy một tờ năm trăm lượng đặt lên bàn:
- Ta muốn mua vài chữ.
Thư sinh liếm môi, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ:
- Vị khách nhân này, ngài thật tinh mắt. Chữ của ta, ngay cả đại nho Tống Lan Kiều cũng từng khen rằng có khí khái. Ngài có biết Tống Lan Kiều không? Đó là đại nho bác học nổi tiếng khắp Tây Nam, danh truyền ngàn dặm.
- Viết chữ gì?
- Tiền vào như nước.
Phương Giải trả lời.
Thư sinh hơi sửng sốt, có chút khó tin nhìn Phương Giải:
- Bốn chữ này, có phải hơi…tục chút không? Ta thấy ngài là người có thân phận, nếu viết chữ tặng người, không bằng viết văn vẻ chút.
Phương Giải đặt một tấm ngân phiếu ngàn lượng xuống:
- Viết một trăm tờ.
Thư sinh cắn răng nói:
- Không thành vấn đề!
Sau đó múa bút vẩy mực. Không thể không nói, người này viết chữ rất nhanh cũng rất đẹp. Viết chữ thoăn thoắt, một trăm tờ ‘tiền vào như nước’ chỉ mất nửa tiếng là viết xong. Một chồng giấy đặt trên mặt đất, còn dùng hòn đá chặn lại. Lúc viết xong tờ cuối cùng, y xoay xoay cổ tay, có vẻ như rất hài lòng với chữ của mình.
- Đã hoàn thành, ngài có muốn ta đưa tới quý phủ không?
Phương Giải nhìn chồng giấy kia, lắc đầu, sau đó thu hồi ba tờ ngân phiếu lại, xoay người rời đi.
- Này!
Thư sinh giận dữ:
- Ngươi có ý gì vậy? Nói muốn mua chữ của ta, hiện tại sao lại bỏ đi? Ta muốn tới nha môn cáo trạng ngươi, ngươi chớ đi!
Phương Giải quay đầu lại, liếc nhìn thư sinh một cái, rồi lắc đầu:
- Ta vốn định mua khí khái, quả nhiên không mua được. Mặt khác…cái kẻ tên là Tống Lan Kiều kia, lúc trước đã bị tịch thu tài sản, cả nhà bị giết rồi. Trước khi chết đã hiến tiểu thiếp của mình cầu đường sống. Y khen chữ của ngươi có khí khái, chứ không phải khen bản thân ngươi.
Thư sinh đỏ mặt, ngượng ngùng không biết nói gì.
Đợi Phương Giải đi xa, y mới dám mắng một câu, vừa mới ngồi xuống thì có một người đi tới hỏi tờ ‘Tiền vào như nước’ này bán như thế nào? Thư sinh thuận miệng trả lời một lượng bạc một tờ, không bán thấp hơn! Người nọ cũng không mặc cả, lấy ra một lượng bạc, cầm tờ giấy rời đi.
Thư sinh sửng sốt, nhìn một lượng bạc này, lại nhìn chồng giấy viết bốn chữ ‘tiền vào như nước’.
Cảm thấy như hiểu ra cái gì đó, nhưng vẫn mơ hồ.
Một ngày này, y bán được năm tờ ‘tiền vào như nước’, được năm lượng bạc. Trong khi mười ngày trước, y chẳng bán được đồng nào. Ngày hôm sau, y treo cái biển ‘bán chữ’ lên, cảm thấy trong lòng thoải mái hơn không ít.
…
…
Phương Giải đi tới đầu phố, nhìn thấy có hai lão già đang chơi cờ, xung quanh có năm, sáu người xem, nhưng mọi người đều trật tự, không ai nói chuyện.
Cách bọn họ vài mét có một tên ăn mày co ro phơi nắng dưới cây hòe, bên cạnh để một cái bát mẻ, trong bát có ít đồ ăn, thoạt nhìn tên ăn mày trôi qua cũng không tính là cực khổ. Chỗ xa hơn, có một con chó hoang đang nhìn chằm chằm vào bên này. Có lẽ trong mắt nó chỉ có cái bát đồ ăn bị mẻ kia.
Phương Giải không đi tới xem hai lão già chơi cờ, mà là ngồi xuống bên cạnh tên ăn mày, hỏi:
- Có bán đồ ăn không?
Tên ăn mày mở mắt, rất kinh ngạc nhìn Phương Giải, xác định Phương Giải đang hỏi mình, y do dự một lát mới hỏi dò:
- Bán?
- Bán thế nào?
Phương Giải hỏi.
- Năm…năm văn?
Tên ăn mày lại hỏi dò.
- Một trăm lượng.
Phương Giải đưa tờ ngân phiếu trăm lượng cho tên ăn mày.
Tên ăn mày há hốc miệng, vươn tay ra nhưng không dám lấy.
- Ta…còn có thể giúp gì được ngài?
Tên ăn mày run rẩy hỏi.
- Ngươi cảm thấy một trăm lượng bạc này rất nhiều sao?
Phương Giải hỏi.
- Vâng!
Tên ăn mày gật đầu mạnh:
- Nếu ngài muốn bố thí ta, vậy thì một trăm lượng bạc này quả thực quá nhiều. Người như ta, cầm ngân phiếu một trăm lượng bạc này đi đổi ngân hàng sẽ không đổi được bạc, có lẽ sẽ bị người đoạt mất ngân phiếu rồi dùng loạn côn đuổi đi, hoặc là bị trói rồi mang tới quan phủ, nói rằng ta trộm cắp…Ta thực sự muốn tấm ngân phiếu này, nhưng ta không nhận được.
Phương Giải gật đầu, sờ sờ túi, thấy có mấy chục lượng bạc trong túi.
- Mười lượng được không?
Hắn hỏi tên ăn mày.
- Được!
Tên ăn mày gật đầu như băm tỏi, nhận lấy bạc rồi đưa cái bát mẻ cho Phương Giải. Phương Giải lắc đầu, chỉ con chó hoang cách đó không xa:
- Cho nó.
- Cho nó? Vì sao?
Tên ăn mày hỏi.
Phương Giải không trả lời, tên ăn mày cũng không hỏi lại, bưng cái bát mẻ đặt ở ven đường sau đó trở về. Con chó hoang do dự một lát, cuối cùng không nhịn được sự hấp dẫn, chạy tới bắt đầu ăn ngốn nghiến, thỉnh thoảng nhe răng đề phòng bên này. Tên ăn mày quay trở về, trong lòng nói thầm gặp được một quái nhân, tiêu tiền mua cơm thừa của ăn mày cho chó hoang. Việc này dù nói ra cũng không ai tin.
Phương Giải nhìn con chó hoang kia, lắc đầu.
Hắn nhớ con chó này. Lúc hắn tỉnh lại ngày đầu tiên, lúc đứng ở cái hồ cạn trong La phủ, trong đám phế tích xa xa luôn có một con chó kêu rên. Về sau Phương Giải phái người đào đống hoang tàn đó lên, phát hiện phía dưới có một thi thể già nua. Lão già này không nghe theo khuyến cáo của Hắc Kỳ Quân rời khỏi nhà, kết quả là bị nhà đổ xuống người.
- Chỗ này còn có chút bạc.
Phương Giải đưa cho tên ăn mày:
- Tùy tiện tìm năm người trên đường, tới chỗ thư sinh bán chữ ở phố tây kia, bảo bọn họ giúp đỡ mua năm bức ‘tiền vào như nước’.
Tên ăn mày lại sững sờ, trong lòng nói mình đã từng thấy qua không ít người, nhưng lần đầu tiên gặp người kỳ quái như vậy. Tuy nhiên y không dám cự tuyệt, ai biết người này có lai lịch gì. Y đứng dậy dùng bạc nhờ vài người trên đường đi mua chữ, còn thừa mấy lượng bạc thì bỏ vào người.
- Hỏi ngươi một vấn đề.
Đợi tên ăn mày trở về, Phương Giải nói.
- Ngài hỏi đi, ta đã đi khắp hang cùng ngõ hẻm, quả phụ nhà ai có nhân tình, nam nhân nhà nào nuôi nữ nhân bên ngoài, ta đều biết không ít.
Phương Giải không để ý tới, trầm mặc một lúc rồi hỏi:
- Có người gây loạn, cho nên thiên hạ loạn, sau đó lòng người loạn. Sau khi lòng người rối loạn, người lương thiện liền biến thành người ác. Rất nhiều dân chúng thuần phác biến thành khát máu, có thể giơ dao mổ lên người từng là bạn tốt hoặc đồng hương của mình. Gặp phải chuyện như vậy, nên ngăn cản thế nào?
Tên ăn mày si ngốc, sững sờ hỏi:
- Ngài đang hỏi ta?
- Đúng vậy.
- Điều này…
Tên ăn mày suy nghĩ một lúc lâu, sau đó ngồi thẳng người, trả lời:
- Kỳ thực không phải là do thiên hạ loạn lòng người mới loạn. Lòng người vốn chính là thứ tàn nhẫn nhất. Thật giống như con chó hoang kia, hiện tại nó đói bụng không dám ăn thịt người, chỉ khi nào nó cực đói mới chạy tới chỗ mồ mả ăn người chết. Như vậy ngày hôm sau nó liền dám cắn người sống rồi. Con người cũng như vậy, trong lòng vốn có ác niệm, chẳng qua bình thường không đói bụng, cho nên không cần làm ác. Đói quá rồi, dù là chủ nhân cũng dám cắn.
- Nên giải quyết thế nào?
Phương Giải hỏi.
- Giết!
Tên ăn mày trả lời:
- Thế đạo như bây giờ, chỉ còn thiếu một người máu lạnh vô tình, giết từ đầu tới cuối, giết cho tất cả mọi người phải sợ hãi, không ai dám phản đối, hắn nói cái gì thì chính là cái đó, như vậy trật tự mới có thể khôi phục. Tuy rằng ta chưa từng đọc sách, nhưng biết rằng các triều đại đổi thay, những Hoàng Đế khai quốc không có người nào là không có hàng triệu sinh mạng trong tay. Thậm chí là hàng chục triệu.
- Để xử lý cái ác trong lòng người, ở thời thái bình có thể dùng điều thiện dạy bảo. Người người đều hướng thiện thì cái ác liền ngoan ngoãn ẩn núp, không dám làm loạn. Con người vốn hay bắt chước nhau, người này làm thế này, người kia cũng bắt chước theo. Giống như là chó, đi theo người lương thiện thì liền lương thiện. Đi theo người ác, thì chỉ biết cắn người. Nhưng loạn thế, hướng thiện có tác dụng quái gì?
Tên ăn mày văng tục một câu, vội vàng ngậm miệng lại, cười áy náy.
- Giết con chó kia, ở phía tây phủ La Diệu có một bãi tha ma, chôn cất con chó ở bãi tha ma đó.
- Vì sao?
- Để nó vẫn còn giữ được sự thiện lương.
Phương Giải đứng dậy, buông xuống tờ ngân phiếu một trăm lượng:
- Cảm ơn.
- Cảm ơn?
Tên ăn mày vô cùng kinh ngạc:
- Cảm ơn ta giết con chó đó?
- Tất cả.
Phương Giải phủi bụi đất trên quần áo, nhìn thoáng qua con chó một mực đề phòng mình.
- Ngài, có ý gì vậy?
Tên ăn mày không nhịn được tò mò hỏi.
Phương Giải chỉnh lại quần áo rồi chậm rãi đi xa. Tên ăn mày một mực nhìn hắn mãi tới khi hắn biến mất. Sau đó y lấy một cái bát mẻ chứa đồ ăn khác trong bụi cỏ, hướng con chó huýt sáo. Con chó hoang do dự một lát, cuối cùng vẫn thử đi tới. Lúc con chó hoang cúi đầu ăn, tên ăn manh nhanh chóng dùng dây thừng ghìm chặt cổ con chó lại, không bao lâu, con chó liền tắt thở.
Ăn mày giết chó, vốn là sở trường.
[/CHARGE]