Từ Khánh Chi chọn lựa hai trăm quận binh tinh nhuệ nhất bảo vệ Lạc Thu. Y đã điều động tất cả các quận binh có thể điều động được, khoảng hai vạn người. Lần đàm phán này, y muốn dẫn theo toàn bộ binh lực đi theo. Đương nhiên, một khi Lạc Thu xảy ra chuyện gì ở trong đại doanh, y chưa hẳn có quyết tâm dẫn hai vạn quận binh tử chiến với kẻ thù đông gấp mình năm mươi lần.
Ngày hôm qua lúc y rời khỏi phủ của Lạc Thu liền tới thẳng quân doanh của Phương Giải, tính toán mời Hắc Kỳ Quân ra mặt bảo vệ Lạc Thu ra khỏi thành. Dù sao Hắc Kỳ Quân nhiều kỵ binh, một khi Lạc Thu xảy ra bất ngờ gì thì có thể tập kích cứu người. Y còn có một tính toán, chính là y không muốn để toàn bộ quận binh Ung Châu đi ra. Như vậy việc phòng thủ thành liền không thuộc về Hắc Kỳ Quân nữa. Một khi Hắc Kỳ Quân có ý đồ, y liền đóng cửa thành lại, Hắc Kỳ Quân và Lạc Thu muốn về cũng không trở về được.
Nhưng lúc y tới đại doanh Hắc Kỳ Quân, vài tướng lĩnh cầm quân đều lắc đầu. Nói rằng Đại tướng quân không ở đây, không được động binh. Mặc kệ y nói thế nào cũng đều vô ích. Tới lúc này, y đột nhiên nghĩ, liệu có phải mình và Lạc Thu đều bị Phương Giải tính kế hay không?
Phương Giải cố ý trì hoãn không trở lại, Lạc Thu sẽ đi gặp Đồ Hồn Đa Biệt. Mà y không thể không mang binh bảo vệ.
Đương nhiên, Lạc Thu cũng có thể không cần ra khỏi thành.
Nhưng y biết tính cách của Lạc Thu, ở vài thời điểm, làm rùa đen rút đầu rất khó.
Nếu đây đều là âm mưu của Phương Giải, thì mục đích của Phương Giải liền rõ ràng rồi. Phương Giải chính là muốn toàn bộ quận binh Ung Châu điều ra ngoài, sau đó Hắc Kỳ Quân của hắn tiếp quản Ung Châu…Nghĩ tới đây, Từ Khánh Chi liền đổ mồ hôi lạnh sau lưng. Lúc trước Phương Giải đáp ứng tới giúp Ung Châu một cách nhanh gọn như vậy, y đã nghĩ liệu Phương Giải có ý đồ gì hay không. Nhưng lúc ấy y không thể tưởng tượng được sẽ xuất hiện cục diện như bây giờ, hoàn toàn vượt ngoài khống chế.
Cho dù chính là Phương Giải yêu cầu đàm phán với Đồ Hồn Đa Biệt, nhưng y không ngờ rằng Phương Giải lại làm như vậy. Kế hoạch thật tinh vi, khiến người ta càng nghĩ càng sợ. Đầu tiên Phương Giải ước định ngày đàm phán với Đồ Hồn Đa Biệt, sau đó đột nhiên mang binh yên lặng rời đi, mặc kệ Lạc Thu có dám ra khỏi thành hay không, Phương Giải đều là người thắng.
Nếu Lạc Thu không ra khỏi thành đàm phán với Đồ Hồn Đa Biệt, thì sẽ buộc Từ Khánh Chi y đi. Bất kể Lạc Thu gặp chuyện không may hay là y gặp chuyện không may, Phương Giải đều là ngư ông đắc lợi.
Nam tử mặt mày thanh tú kia, sao lại có tính toán âm trầm như vậy?
Hắn mới tới Ung Châu, đã tính kế tất cả mọi người rồi.
- Đại nhân…
Từ Khánh Chi giục ngựa đuổi theo Lạc Thu, hạ giọng nói:
- Thuộc hạ cảm thấy, việc ngày hôm nay có chút không ổn, đại nhân nên suy nghĩ kỹ hơn. Hay giờ chúng ta trở về chờ thêm một lát?
- Chờ?
Lạc Thu lắc đầu:
- Mười ngày trước Hắc Kỳ Quân đã tuyên truyền việc đàm phán với Đồ Hồn Đa Biệt ra ngoài, nhưng không nói Phương Giải sẽ đích thân đàm phán với Đồ Hồn Đa Biệt. Hiện tại tất cả mọi người trong thành Ung Châu đều đang quan sát ta…Ngươi xem trên đường cái có bao nhiêu dân chúng! Nếu hôm nay ta không đi, Phương Giải sẽ rất cao hứng. Nếu hôm nay ta đi, Phương Giải vẫn rất cao hứng…Nhưng nếu để ta lựa chọn, ta sẽ lựa chọn đi ra ngoài.
- Nếu chẳng may người của Hắc Kỳ Quân nhân cơ hội cướp lấy Ung Châu…
Từ Khánh Chi không nói hết, bởi vì y căn bản không cần phải nói ra.
- Không dễ dàng như vậy.
Lạc Thu nói:
- Chỉ cần ta không chết, tòa thành này vẫn do ta làm chủ.
- Nhưng nếu chẳng may Đồ Hồn Đa Biệt có sát tâm thì sao?
Từ Khánh Chi hỏi.
- Vậy thì phải xem ngươi thế nào.
Lạc Thu nói:
- Ta sẽ bảo Đồ Hồn Đa Biệt chuyển địa điểm đàm phán ra ngoài đại doanh người Hột. Ngươi chuẩn bị cho tốt, hai vạn quận binh kia có thể chết, nhưng ta không thể chết, ngươi hiểu không?
- Tỵ chức hiểu!
Từ Khánh Chi gật đầu, y thấy sắp tới đại doanh người Hột rồi, vừa định ra lệnh bày trận thì bỗng nhiên có khói bụi từ phía trước cuốn tới. Chỉ trong chốc lát, mấy trăm tinh kỵ chạy tới gần. Tuy số lượng không nhiều, nhưng người giống giao long ngựa giống như thần tuấn, rất có khí thế của thiên quân vạn mã.
Người đứng đầu chắp tay nói với Lạc Thu:
- Đại nhân, tỵ chức phụng mệnh của Đại tướng quân nhà ta, mời ngài đợi ở đây.
- À?
Lạc Thu hơi sửng sốt, tim đập thình thịch:
- Đại tướng quân đã trở lại?
- Đại tướng quân đang ở trong đại doanh người Hột đàm phán với Đồ Hồn Đa Biệt!
Tướng lĩnh kỵ binh này ngẩng cao đầu, ngạo nghễ nói:
- Đại tướng quân mời đại nhân chờ ở đây, hoặc là trở về thành trước đi!
- Ngươi có ý gì?
Trong lòng Từ Khánh Chi căng thẳng, lập tức tiến lên hỏi.
Tướng lĩnh kỵ binh lạnh lùng đáp:
- Tỵ chức không có ý gì, tỵ chức chỉ truyền đạt ý tứ của Đại tướng quân. Về phần Đại tướng quân có ý tứ gì, tỵ chức ngu dốt không biết.
Từ Khánh Chi giống như bị đánh lén, muốn nổi giận nhưng căn bản không nổi được.
- Chúng ta trở về!
Y nói với Lạc Thu:
- Nếu Đại tướng quân đã đi gặp Đồ Hồn Đa Biệt, trong thành không thể thiếu người làm chủ. Đại nhân nhanh trở về vẫn tốt hơn.
- Không thể quay về.
Tướng lĩnh kỵ binh cười lạnh nói:
- Hắc Kỳ Quân trong thành đã phụng mệnh của Đại tướng quân, tiếp nhận phòng thủ thành phố. Tám cửa thành của Ung Châu đã đóng…Làm vậy là đề phòng người Hột đánh bất ngờ, hy vọng đại nhân bỏ quá cho.
- Các ngươi!
Từ Khánh Chi chỉ vào tướng lĩnh kỵ binh, nổi giận nói, nhưng Lạc Thu lại ngăn cản lại:
- Tốt lắm, ngươi trở về nói cho Đại tướng quân, bảo rằng ta chờ ở chỗ này. Ta chỉ muốn hỏi một việc…Đại tướng quân dẫn theo bao nhiêu người tới đại doanh người Hột gặp Đồ Hồn Đa Biệt?
- Đại tướng quân mặc áo vải, không mặc giáp, chỉ dẫn theo hai tùy tùng mà thôi. Tùy tùng bên trái cầm một bầu rượu, tùy tùng bên phải giơ cao một cái ô, tự tại giống như là đi ngắm phong cảnh.
Nhắc tới Phương Giải, tướng lĩnh kỵ binh lộ vẻ kiêu ngạo đắc ý:
- Đại tướng quân nhà ta nói, đi gặp mọi rợ mà thôi, vậy mà nhiều người sợ Man Vương tới mức không dám nó lời nào! Binh uy của hàng vạn Hắc Kỳ Quân, chính là binh uy của một mình Đại tướng quân!
Lời phía sau là tướng lĩnh kỵ binh nói với Lạc Thu, ý là…Đại tướng quân, không sợ!
Người Hột từng sống chung với người Hán ở Thương Quốc mấy trăm năm, hơn nữa đia vị cao hơn người Hán. Nhưng bởi vì xuất thân từ vùng hoang dã, lễ nghi không có, cho nên bọn họ học rất nhiều của người Hán. Chỉ là bọn họ tuyên bố rằng đó là văn hóa của dân tộc mình, rồi sửa thành một mớ hỗn tạp.
Chẳng hạn như uống trà.
Người Hột lúc đầu không có thói quen uống trà, sau khi sinh sống cùng với người Hán, bọn họ mới thấy uống trà là một chuyện rất phong nhã, nhất là quy trình pha trà, cảnh đẹp ý vui. Nhưng bọn họ lại không muốn khiến người ta nói rằng bọn họ chỉ biết rập khuôn, cho nên bọn họ dựa theo cách pha trà của người Hán mà sáng tạo mấy động tác của chính mình.
Vì vậy mà lúc Phương Giải nhìn thiếu nữ tộc Hột mặc váy da thú ngắn, lộ chân trắng, eo nhỏ dùng một động tác rất kỳ quái để pha trà, hắn có cảm giác như đang nhìn múa thoát y. Một giây sau thiếu nữ không ngừng vặn vẹo vòng eo này sẽ cởi váy da thú ra. Không thể không nói, vóc người của thiếu nữ này đẹp tới mức khiến người ta nhìn qua khó quên.
Nữ tử người Hán pha trà, tạo cho người ta cảm giác thoải mái, nho nhã.
Nữ tử người Hột pha trà, lại đầy quyến rũ và dục vọng nguyên thủy. Nếu người có định lực không tốt, có lẽ nhìn nàng vặn vẹo thân hình như vậy, sẽ có phản ứng sinh lý mạnh mẽ.
- Phương tướng quân, ngươi thấy thiếu nữ của bộ tộc ta pha trà có đẹp mắt hay không?
Đồ Hồn Đa Biệt thấy ánh mắt của Phương Giải một mực nhìn lên người thiếu nữ kia, không nhịn được cười nói:
- Có lẽ hơi khác với cách pha trà của người Hán các ngươi?
Phương Giải ngồi trên cái ghế rộng, hơi nghiêng người một bên, bàn tay chống cằm, thoạt nhìn lười nhác. Đồ Hồn Đa Biệt đã từng thấy qua La Diệu, y vĩnh viễn không quên được kiểu ngồi đoan đoan chính chính của La Diệu. La Diệu ngồi ở đó, giống như là một ngọn núi lớn chắn trước mặt.
Mà Phương Giải rất tùy ý ngồi ở đó, nhưng Đồ Hồn Đa Biệt không dám cho rằng nam tử trẻ tuổi này yếu ớt. Từ khi Phương Giải đi vào lều lớn, Đồ Hồn Đa Biệt luôn có cảm giác như bị một con mãnh thú hồng hoang nhìn chằm chằm, cả người phát lạnh. Qua nhiều năm như vậy, quyền uy của y là tuyệt đối ở tộc Hột, chỉ có người khác sợ y, chứ y chưa từng sợ người khác. Nhưng hiện tại, người Hán trẻ tuổi này gây cho y một áp lực chưa từng có từ trước tới nay.
Mặc dù La Diệu cũng gây áp lực lớn lên y, nhưng y biết rằng La Diệu sẽ không giết mình. Bởi vì y là Thổ Ty có địa vị cao nhất trong tộc Hột, mặc dù La Diệu có chèn ép tộc Hột độc ác hơn nữa thì cũng không xuống tay với y. Hơn nữa, La Diệu còn cần y trợ giúp tìm kiếm những Vu Sư có thủ đoạn nghịch thiên.
Còn Phương Giải thì khác, tuy biểu hiện của hắn rất tùy ý, rất lười nhác, nhưng Đồ Hồn Đa Biệt rõ ràng cảm nhận được mùi máu tươi trên người Phương Giải.
- Mỗi người mỗi vẻ.
Phương Giải mỉm cười trả lời, ánh mắt vẫn nhìn theo vòng eo của thiếu nữ.
- Nếu Phương tướng quân quân, đêm nay thiếu nữ này liền thuộc về ngươi.
Đồ Hồn Đa Biệt chỉ thiếu nữ pha trà nói.