- So sánh thì phản tướng Hạ Nhược Hùng ở Sơn Nam Đạo bại còn nhanh hơn. Hữu Tiền Vệ Đại tướng quân Hạ Hầu Bật chỉ cần đem theo một vệ chiến binh cùng tám vạn dân dũng đã gột rửa được Sơn Nam Đạo rồi. Phản quân dễ dàng sụp đổ, cơ hồ không có sự phản kháng mạnh mẽ nào. Hạ Nhược Hùng đã dẫn theo tàn binh lui về phía đông bắc Sơn Đông Đạo bố trí phòng ngự, lui thêm bước nữa thì còn cách Tương thành không xa.
- Còn có Ân Phá Sơn, lần đó đại bại, Ân Phá Sơn tổn thất hơn một nửa binh lực. Y dẫn theo tàn binh chỉ giữ được phía nam núi Mang Đãng một tháng liền bắt đầu lùi lại phía sau, đã từng bố trí phòng ngự ở Ninh Viễn, Bồng Các, Thuật Nghiệp để chống cự Tả Tiền Vệ của La Diệu. Hiện tại chỗ phòng ngự của Ân Phá Sơn cách Tương Châu cũng chưa tới 400 dặm.
Phương Giải đánh dấu lên bản đồ:
- Hạ Hầu Bật ở đông bắc, đại quân của bệ hạ ở chính đông, Tả Tiền Vệ của La Diệu ở tây nam, đã tạo thành ba mặt vây kín. Toàn bộ phản quân co rút trong phạm vi ngàn dặm. Binh lực Thạch Lỗi tổn thất một nửa, binh lực Hạ Nhược Hùng tổn thất một nửa, binh lực của Ân Phá Sơn tổn thất một nửa…
Nói tới đây, Phương Giải nhíu chặt lông mày.
- Lúc tính toán lại con số, mới phát hiện nó trùng hợp.
Trác Bố Y thở dài:
- Hoặc là cố ý làm vậy, căn bản không phải trùng hợp…phòng tuyến của Hạ Nhược Hùng cách Tương Châu chưa tới 400 dặm, phòng tuyến của Thạch Lỗi nếu còn chưa bị công phá, thì cũng cách Tương Châu chừng 400 dặm. Phòng tuyến của Ân Phá Sơn vẫn là 400 dặm. Nếu đây không phải là trùng hợp, thì là có người cố ý bố trí như vậy.
Phương Giải quay đầu nhìn Tôn Khai Đạo:
- Tiên sinh thấy thế nào?
Tôn Khai Đạo thở dài:
- Tướng quân còn nhớ đại quân tây chinh thất bại như thế nào không?
Phương Giải ngẩn ra, sắc mặt càng thêm ngưng trọng:
- Lúc đầu đại quân triều đình vượt Thanh Hạp đánh vào Mãn Đô Kỳ. Binh mã Mãn Đô của Lạp Đồ vừa đánh vừa lui, một mực lui tới hai nghìn dặm. Đại quân triều đình thế như chẻ tre, rất nhanh đã khống chế toàn bộ Mãn Đô Kỳ. Đang lúc đại quân tây chinh tưởng rằng chiến thắng đã nằm trong tay, thì Lý Viễn Sơn lại tạo ra một lỗ hổng ở phòng tuyến, khiến cho lang kỵ Mông Nguyên đánh bất ngờ từ đằng sau, đại quân tây chinh nhanh chóng sụp đổ.
Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người trong phòng đều yên tĩnh.
- Giống nhau không?
Tôn Khai Đạo hỏi.
Không đợi người khác trả lời, y thở dài nói:
- Rất giống…
Trác Bố Y nhíu mày:
- Ý của Tôn tiên sinh là, Thạch Lỗi thất bại, Hạ Nhược Hùng thất bại, Ân Phá Sơn thất bại đều là mồi để dụ dỗ đại quân triều đình không ngừng tiến về phía tây, khiến đại quân triều đình không có ý dừng lại sao? Sau đó Lý Viễn Sơn sẽ an bài sát chiêu gì đó trong phạm vị ngàn dặm này, vậy sát chiêu đó là cái gì?
- Không biết được.
Tôn Khai Đạo lắc đầu:
- Chỉ biết rằng, nếu không ai trong đại quân triều đình chú ý tới điểm này, thì chị sợ trăm vạn binh mã phải gặp nguy hiểm rồi. Thạch Lỗi đánh những trận ác liệt chỉ là diễn trò, Hạ Nhược Hùng liên tiếp thất bại cũng là diễn trò, thậm chí ngay cả Ân Phá Sơn cũng đang diễn trò…mục đích, tất nhiên chỉ có một.
Trác Bố Y cả kinh:
- Hoàng Đế?
…
…
Tôn Khai Đạo nhận lấy chén trà Phương Giải đưa, co rút gần bếp than:
- Tuy cách nhau chưa tới 1800 dặm nhưng khí hậu khác nhau quá xa. Thuộc hạ ở bên kia núi Mang Đãng chưa từng thấy lạnh như vậy. Lúc ở nhà tuy cảm thấy mùa đông gian nan, nhưng ít nhất còn vượt qua được. Tới Phan Cố rồi thuộc hạ mới hiểu cái gì gọi là cái lạnh không ngăn cản được. Hiện tại thuộc hạ hoài nghi, nếu rời khỏi bếp lò này một nén nhang liệu có bị đông chết không.
Phương Giải cười cười:
- Ngươi chịu lạnh thật kém, xem ra nên dạy cho ngươi chút công phu quyền cước. Tuy giờ mới học thì hơi chậm, nhưng ít nhất có thể khiến thân thể cường tráng hơn.
- Đây là bệnh cũ của thuộc hạ. Lúc còn trẻ, có một mùa đông đi cùng bạn bè tới hồ chơi. Hồ đã kết băng, đang đùa vui vẻ, thì thuộc hạ đạp phải băng vỡ rồi rơi xuống hồ. Lúc ấy thực sự sợ hãi, không ngừng hô cứu. Đám bạn của thuộc hạ cũng sợ hãi, có người thử tới, nhưng nhìn thấy băng nứt, liền không dám tới gần. Về sau bọn nó đều bỏ chạy, chỉ còn lại một mình thuộc hạ giãy dụa trong nước hồ lạnh thấu xương. Nếu không phải có một đội thương nhân đi qua trông thấy, thì chỉ sợ thuộc hạ không sống được tới bây giờ.
- Từ đó về sau, thuộc hạ liền sợ lạnh. Thời tiết chỉ cần hơi lạnh cái, đã phải thay áo bông rồi. Nhưng cái lạnh ở Phan Cố này, dù mặc áo bông cũng không ngăn cản được.
Phương Giải cởi áo khoác của mình khoác lên người Tôn Khai Đạo, cho thêm than vào bếp lò.
- Lúc ở kinh thành ta có quen với một lão tiền bối, chẳng những tu vị kinh người, y đao cũng rất cao. Nếu có cơ hội, ta đi cầu ông ấy một phương thuốc.
- Đa tạ tướng quân.
Tôn Khai Đạo cúi đầu cảm ơn, sau đó nhìn Phương Giải, nói:
- Thuộc hạ có một việc vẫn muốn hỏi nhưng không dám hỏi tướng quân.
- Hỏi đi, nơi này không có người ngoài.
Phương Giải nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói.
- Theo tướng quân thấy, tương lai của Đại Tùy sẽ như thế nào.
Câu hỏi này thật khó trả lời.
Có vẻ như Tôn Khai Đạo cũng đoán được Phương Giải sẽ không trả lời, cho nên nói tiếp:
- Thuộc hạ nói mấy câu đại nghịch bất đạo…Theo thuộc hạ thấy, không dễ gì bình định Tây Bắc. Cho dù Hoàng Đế bày mưu nghĩ kế, hết thảy tính toán của Lý Viễn Sơn đều không giấu diếm được đôi mắt của Hoàng Đế, nhưng dù sao bên cạnh Hoàng Đế còn có một La Diệu như hổ rình mồi. Lý Viễn Sơn cùng đại quân triều đình liều cái người chết ta sống, La Diệu tuyệt sẽ không bỏ qua cơ hội này. Một khi La Diệu dựng phản kỳ lên, liệu còn bao nhiêu người sống sót sau lần tây chinh này?
- Nếu là bất hạnh…bệ hạ táng thân ở Tây Bắc, Thái tử tuổi nhỏ, phụ thần chuyên quyền, triều cương đại loạn. La Diệu xua quân về phía đông, còn ai đỡ nổi y? Thiên hạ sẽ rơi vào đại loạn. Dù Đông Sở suy yếu đã lâu, nhưng phú giáp thiên hạ, trong thời gian ngắn có thể dùng tiền bạc để chiêu mộ hàng chục vạn binh mã. Cho dù Đông Sở không phá được phòng tuyến phía đông ở Đại Tùy, nhưng sẽ kéo theo rất nhiều binh lực. Các bộ tộc ở phía bắc mang theo đầy thù hận với Đại Tùy, tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này. Hơn nữa…luận về tầm nhìn và quyết đoán, Đại Hãn Mông Ca của Mông Nguyên cũng không kém hơn đương kim bệ hạ.
- Nếu thiên hạ loạn lạc, tướng quân đi con đường nào?
Tôn Khai Đạo hỏi một cách trực tiếp.
Trong khoảng thời gian ngắn, Phương Giải không biết trả lời thế nào.
- Theo thuộc hạ thấy, đã không thể ngăn cản trung nguyên loạn lạc rồi. Tuy Đại Tùy cường thịnh trăm năm, nhưng bởi vì trọng võ khinh văn, khiến cho ngoại thần có thực lực quá mạnh mẽ, không dễ khống chế. Lúc trước Thái Tổ lập quốc, dặn dò con cháu Hoàng thất chớ quên căn bản dùng võ lập quốc, kết quả là khiến cho quyền lợi trong tay mười sáu Vệ Đại tướng quân quá lớn, lớn đến mức Tổng Đốc các đạo cũng không thể ép được. Như vậy không sai lầm mới là việc lạ. Bệ hạ là minh quân thiên cổ, nhưng gặp đúng lúc thời thế xoay chuyển…Một khi ngự giá Tây Bắc có bất ngờ xảy ra, tới lúc đó không chỉ là một mình La Diệu muốn chia một chén canh này.
- Trọng võ là đúng, nhưng quá coi trọng lại xuất hiện khuyết điểm. Tệ nạn kéo dài một trăm năm, một khi bộc phát, cho dù bệ hạ có nhận ra cũng không có cách nào ngăn cản. Bởi vì nếu muốn trị loạn, vẫn phải dựa vào võ tướng chứ không phải quan văn. Quyền thế của võ tướng càng lớn, thì thiên hạ càng loạn. Cái thế cục này…khó giải.
- Tướng quân chính là người tài, nên biết lời của thuộc hạ không phải lời nói quá. Cho nên thuộc hạ khẩn cầu tướng quân sớm đưa ra tính toán, bằng không chỉ sợ mất đi tiên cơ.
Thấy Phương Giải không phản bác, Tôn Khai Đạo nghiêm mặt nói:
- Theo thuộc hạ thấy, bất kể vì mình hay là vì triều đình, đều phải mở rộng thực lực. Tây Bắc có rất nhiều loạn phỉ, muốn chiêu mộ bọn họ cũng không tính là khó khăn. Nhưng những người này rất khó chỉ huy. Trên núi Lang Nhũ có bốn vạn tinh nhuệ, một vạn hàn kỵ, nếu tướng quân có thể nắm được trong tay, thì dù thiên hạ phân liệt, cũng chẳng cần phải lo lắng.
- Cho dù không tính toán về sau, thì chẳng lẽ tướng quân không nghĩ tới, bằng binh mã của Sơn Tự Doanh và Dương Tự doanh, liệu có thể chống được được hai mươi vạn kỵ binh Mông Nguyên lui về phía tây không?
Phương Giải vẫn im lặng, sắc mặt bình tĩnh.
Tôn Khai Đạo hạ giọng nói:
- Thành đại sự không nên câu nệ tiểu tiết, tướng quân nên nghĩ kỹ…Thuộc hạ thấy, ngài kia là mười lăm tháng giêng, tướng quân phái người mời Mưu đại nhân và các vị tướng lĩnh tới Phan Cố ngắm trăng uống rượu, bày yến hội, chắc Mưu đại nhân sẽ không cự tuyệt.
Phương Giải nhướn mày, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
Đúng lúc này, bỗng có thân binh ở bên ngoài cầu tiến vào. Phương Giải hỏi có chuyện gì, thân binh nói có người từ núi Lang Nhũ xuống muốn cầu kiến tướng quân. Phương Giải kêu người nọ vào, thấy là đội trưởng đội thân binh bên cạnh Mưu Lương Bật.
Đội trưởng này chắp tay hành lễ với Phương Giải:
- Ngày kia là mười lăm tháng giêng, Mưu đại nhân muốn mời tướng quân lên sơn trại một chuyến. Mưu đại nhân đã chuẩn bị rượu thịt, chỉ chờ tướng quân tới.