Địa hình Giáp Tử Câu, thoạt nhìn khá giống Thanh Hạp của Lang Nhũ Sơn.
Phương Giải không phải trải qua trận chiến đó, cho nên cảm xúc trong lòng không có nặng nề như vậy. Nhưng tướng sĩ quân Tùy đều là những người Mãn Đô Kỳ may mắn sống sót, Thanh Hạp đối với họ đều là ký ức bi thương. Thám báo phụ trách dẫn dường nhìn miệng cốc trước mặt, sắc mặt có chút khó coi. Lúc đến cũng là đi con đường này, cả quãng đường trong đầu toàn là những hình ảnh của trận huyết chiến đó.
- Tướng quân, phía trước chính là Giáp Tử Câu.
Hắn ôm quyền nói với Phương Giải.
Phương Giải ừ một tiếng, nhìn Tôn Khai Đạo bên cạnh nói:
- Thế nào?
Tôn Khai Đạo cười như nước chảy mây trôi,
- Trong mắt ta, đây chỉ là một con đường bằng phẳng.
Phương Giải cười nói:
- Nên nhét vào trong tay ngươi một chiếc quạt lông mới đúng.
Tôn Khai Đạo không hiểu, Phương Giải cũng lười trả lời.
Nếu Tôn Khai Đạo biết được lịch sử của thế giới kia, hẳn sẽ cảm thấy hãnh diện vì câu nói này. Phương Giải mặc dù chỉ nói một câu đơn giản, nhưng đánh giá trong đó có thể nói là rất cao.
- Nếu tướng quân không có gì chỉ bảo, ty chức sẽ vào Giáp Tử Câu trước.
Lục Phong Hầu thấy Tôn Khai Đạo mặc một chiếc áo đạo, trên người đến một mảnh giáp cũng không có, đừng nói là binh khí. Hắn do dự một lúc đem hoành đạo bên hông cởi xuống đưa cho Tôn Khai Đạo:
- Ngươi nên mang theo một món binh khí, nếu bị bao vây tự mình động thủ vẫn sạch sẽ hơn là chết trong tay quản quân.
Lời từ miệng hắn nói ra, ý tốt cũng biến thành ý xấu.
Nhưng Tôn Khai Đạo lại chẳng quan tâm, lắc lắc đầu cự tuyệt:
- Ngày xưa ta làm huyện lệnh, từng gặp phải một đạo sĩ Vân Du tự xưng là Lục Địa Thần Tiên. Hắn nhìn tướng mặt ta, nói ta sau này chắc chắn đại phú đại quý, vị cực nhân thần. Mặc dù hắn gieo quẻ vì một lượng bạc, nhưng ta vẫn rất tin tưởng những lời hắn nói. Cho nên, trước khi đại phú đại quý bất luận thế nào ta cũng không thể chết được. Nếu ông trời đã sắp xếp xong vận mệnh của ta, ta còn phải sợ gì nữa?
Hắn ha ha bật cười, sau đó khoát khoát tay dẫn theo năm trăm người Phương Giải phân cho hắn tiến lên phía trước. Các binh sĩ đi theo hắn, kỳ thực đều không có dũng khí gì.
Phương Giải đi cầu Mưu Lương Bật, bảo Mưu Lương Bật hạ lệnh cho quân Tùy thức đêm làm mấy ngàn người cỏ, mặc quần áo, giao cho Tôn Khai Đạo. Bởi vì muốn đóng giả là doanh quân nhu, cho nên còn được phân không ít nô mã đại xa. Những người cỏ này được đặt trên nô mã và đại xa, từ xa nhìn lại rất khó phân biệt thật giả. Đại ngũ đi có chút rời rạc, làm bộ giống như có khoảng mấy vạn người.
Trần Bàn Sơn và Lục Phong Hầu đối với thủ đoạn này không mấy kinh ngạc, hai người họ mặc dù ngoài miệng công kích Tôn Khai Đạo, nhưng dù sao cũng là đồng liêu, thấy hắn ngông nghênh bước đi như vậy, trong lòng cũng có chút lo lắng.
- Tướng quân, cứ để hắn đi như vậy sao?
Trần Bàn Sơn có chút hối hận.
- Hắn nói có một Lục Địa Thần Tiên nói hắn sau này sẽ vị cực nhân thần, câu nói này ta không biết thật giả, bởi vì ta không thể nhìn thấy tương lai. Nhưng hắn nói hôm nay hắn sẽ không chết, tám phần là sẽ không xảy ra điều gì.
Phương Giải thản nhiên nói một câu, sau đó quay người nói:
- Trần Bàn Sơn, kêu Sơn tự doanh chuẩn bị, một lúc nữa nghe theo hiệu lệnh của ta.
Trần Bàn Sơn ngẩn người, không hiểu Phương Giải định làm gì. Nhưng hắn vẫn lập tức ôm quyền.
- Ty chức tuân mệnh!
- Lục Phong Hầu, binh mã Dương tự doanh đã đợi sắt ở miệng cốc, bất luận bên trong phát sinh chuyện gì, không có mệnh lệnh của ta tuyệt đối không được phép rời đi, cho dù là Tôn tiên sinh bị bao vây trong cốc, cũng không cho phép các ngươi đi vào. Nếu làm trái quân lệnh làm hỏng kế hoạch hôm nay của ta, việc đầu tiên ta làm chính là chém đầu các ngươi.
Lục Phong Hầu chưa từng nhìn thấy Phương Giải nghiêm túc như vậy, lập tức ôm quyền nói:
- Tướng quân yên tâm, nếu không có mệnh lệnh của tướng quân, bất luận bên trong Hạp Tử Cốc phát sinh chuyện gì ta cũng không đi vào, bên ngoài phát sinh chuyện gì, ty chức cũng không rời đi.
- Ừm.
Phương Giải gật gật đầu:
- Việc hôm nay, không phải ta không muốn nói cho các ngươi biết, mà là có chút bất đắc dĩ. Đợi đại công cáo thành, cùng nhau uống rượu mừng công, ta sẽ xin lỗi chư vị!
Nói xong câu này, Phương Giải nhảy lên lưng xích hồng mã.
- Trần Bàn Sơn, dân Sơn tự doanh đi theo ta.
- Rõ!
Trần Bàn Sơn biết sắp có chuyện lớn phát sinh, lập tức dẫn theo kỵ binh của Sơn tự doanh điều khiển chiến mã cùng Phương Giải xông ra ngoài. Sau khi đi được khoảng hơn mười dặm, Trần Bàn Sơn cuối cùng cũng hiểu Phương Giải muốn làm gì. Trái tim hắn nhất thời vọt lên tận cổ họng, bàn tay nắm dây cương càng lúc càng chặt.
Trước khi Phương Giải dẫn theo nhân mã ra ngoài, quân Tùy đã rút đi cả đêm. Binh sĩ quân Tùy nghe nói Phương tướng quân mang theo người của mình bọc hậu cho đại quân, trong lòng có thêm vài phần khâm phục người này, nhất là, lại nghe nói Phương tướng quân muốn dẫn binh đi qua Giáp Tử Câu, mở đường cho đại quân, họ càng cảm thấy Phương đại nhân can đảm hơn người.
Những tướng lĩnh quân Tùy trước đây có thành kiến đối với Phương Giải, ít nhiều cũng cảm thấy xấu hổ. Ngòi xích mích Lý Hiếu Tông châm trước khi chết, kì thực vẫn phát huy tác dụng. Họ không kìm được nghĩ, Phương Giải ngàn dặm xa xôi từ Hoàng Dương Đạo chạy đến Sơn Đông Đạo, chẳng lẽ là thực sự muốn nương tựa Vương gia?
Nếu Phương Giải không minh không bạch đoạt đi binh quyền, bọn họ sẽ không phục.
Nhưng nếu để cho bất cứ ai trong họ dẫn binh đi qua Giáp Tử Câu, bọn họ không có lá gan này.
Mưu Lương Bật thúc giục đội ngũ khởi hành, trước khi trời sáng đã đi được hơn hai mươi dặm. Mọi người vốn tưởng Mưu Lương Bật sẽ hạ lệnh ngựa không dừng vó di chuyển liên tục, bởi vì không biết người của Phương Giải có thể lừa được phản quân hay không, ai ngờ sau khi được hai mươi dặm, Mưu Lương Bật đột nhiên hạ lệnh đại quân nghỉ ngơi tại chỗ, điều này khiến cho mọi người có chút kinh ngạc. Có người đi hỏi Mưu Lương Bật, Mưu Lương Bật chỉ nói các binh sĩ đêm qua không được ngủ ngon, không thể di chuyển quá gấp, có người khuyên, Mưu Lương Bật vờ như không nghe thấy.
Thôi Trung Chấn ở bên cạnh khiển trách vài câu, bắt những người khác làm việc theo lệnh của Mưu đại nhân.
Cứ như vậy, quân Tùy nghỉ ngơi bên đường cho đến khi trời sáng, nhưng Mưu Lương Bật vẫn không hạ lệnh tiếp tục xuất phát, trong lúc những tướng lĩnh còn lại đang có chút sốt ruột, Mưu Lương Bật đột nhiên lại đưa ra một mệnh lệnh khiến người ta không khỏi giật mình.
- Rút quân về!
Mưu Lương Bật nhìn thám báo đứng ở trên cao đột nhiên múa cờ, ánh mắt lập tức xuất hiện một tia vui mừng,
- Hạ lệnh, để lại ba ngàn binh mã hộ tống lương thảo quân nhu trở lại đại doanh, những doanh còn lại lập tức khởi hành, dùng tốc độ nhanh nhất trở về, nếu có người vi phạm quân lệnh, giết không tha!
Đây là lần đầu tiên văn nhân này hô lên ba chữ giết không tha, hết sức lạnh lùng.
Hắng ôm ôm quyền nói với Hoàn Nhan Trọng Đức:
- Tất cả trông chờ vào điện hạ!
Hoàn Nhan Trọng Đức nói:
- Đại nhân yên tâm, nếu phụ hãn và Vương gia lập được minh ước, ta sẽ dốc sức tương trợ.
Hắn điều khiển chiến mã, chỉ tay về hướng đại doanh:
- Con dân Bắc Liễu Địa, theo ta trở về!
Trong nháy mắt, vạn mã tung vó lao đi!
Trần Định Nam căng thẳng đến mức lòng bàn tay đều là mồ hôi, thỉnh thoảng hắn lại sờ vào cây trường sóc treo bên hông chiến mã, tìm kiếm một chút an ủi. Mặc dù hắn tự phụ từ nhỏ, nhưng lần đầu tiên làm chuyện to gan thậm chí có thể gọi là hoang đường như vậy sao có thể không căng thẳng được? Dù sao hắn cũng chỉ là một thiếu niên chưa đầy mười bảy tuổi, cứ cảm thấy kế hoạch hôm nay của Phương Giải như một giấc mộng khiến người ta không sao tin nổi.
Hắn quay đầu nhìn Bắc Liêu Địa lang kỵ sau lưng, thấy những kĩ sĩ dị tộc này người nào người nấy phong khinh vân đạm một chút căng thẳng cũng không có, vì vậy hắn hít một hơi thật sâu bắt mình tỉnh táo trở lại, tự nói với mình ít nhất không được để mất thể diện trước mặt những người Bắc Liêu Địa này.
Những Hàn kỵ binh này người thì đang nghịch bím tóc lớn sau lưng mình, người thì đang lau mã đao dài hơn hoành đao trong tay, có người nằm trên lưng ngựa nghỉ ngơi, hoàn toàn không nhìn thấy không khí căng thẳng. Trần Định Nam sớm đã nghe nói đến sự dũng cảm của người Bắc Liêu Địa, hiệu xưng kị binh vạn người không địch nổi, nhưng trước đó chưa từng nhìn thấy cho nên chỉ coi như đó là chuyện thổi phồng, mấy hôm nay tiếp xúc với họ hắn có thể nhìn ra, những hán tử với mái tóc kì quái này, là những kẻ quá coi thường chuyện chém giết.
Bắc Liêu Địa tổng cộng cũng chỉ có ba vạn kị binh, lần này Nam hạ xuất động hơn một vạn người, đối với Bắc Liêu Địa mà nói, đã là dốc hết khả năng hỗ trợ quân Tùy.
Cho nên Trần Định Nam càng không muốn tỏ ra sợ hãi trước mặt dị tộc. Để tiêu diệt phản quân, dị tộc còn không sợ chết, mình thân là người Tùy sao có thể để mất thể diện được?
Đang nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng tù và của Hán kỵ binh đứng trên cao, Trần Định Nam thoáng sững người, lập tức gỡ trường sóc bên hông chiến mã xuống, chỉ về phía trước:
- Xông lên!
Những Hàn kỵ binh trước đó còn tỏ ra lười biếng, thời điểm nghe thấy tiếng tù và lập tức thay đổi bộ dạng. Tiếng tù và này dường như đã thúc giục sát ý lạnh lẽo trong người họ, ba ngàn Hàn kỵ, tay cầm mã đao thao sát phía sau Trần Định Nam, thúc ngựa xông lên phía trước.
Vòng qua sườn núi, Trần Định Nam nhìn thấy đại doanh trại phía xa đang có khói bốc lên, lúc này hắn không còn cảm thấy căng thẳng nữa, chỉ không ngựa thúc ngựa gia tốc. Chính bởi vì hắn tự phụ, cho nên không muốn thua kém người khác quá nhiều. Phương Giải chỉ lớn hơn hắn vài tháng, luận can đảm, Phương Giải thực sự mạnh hơn hắn rất nhiều!
Đại doanh đối diện không phải doanh địa trước đây của quân Tùy, mà là đại doanh của gần ba mươi vạn phản quân!
Lúc này khói trong đại doanh đều là do người Phương Giải làm. Vị tướng quân thiếu niên mặt mũi thanh tú ánh mắt lạnh lùng đó, lúc này đang dẫn theo kỵ binh của Sơn tự doanh tàn sát trong doanh địa phản quân. Ai cũng không ngờ, Phương Giải lại có ý định này!
Hắn dám dẫn theo hơn ngàn kỵ binh, đi tấn công đại doanh phản quân Tây Bắc!
Thời điểm Phương Giải nói chuyện này với Trần Định Nam, trong lòng hắn đã gần như cuộn sóng. Đợi hôm nay nhìn thấy đại doanh phản quân không ngừng bốc khói, cảm giác chấn động này càng trở nên mãnh liệt, một người rốt cuộc phải có bao nhiêu dũng khí, mới có thể làm ra quyết định điên rồ như vậy?
Lúc này trong đầu hắn chỉ còn một câu… Phương tướng quân, là một kẻ điên!
Phương Giải một đao chặt đứt nửa cái đầu của binh sĩ phản quân trước mặt, quay người hét lớn:
- Không được dừng quần chiến, chỉ giết những người cản đường, có thể phóng hỏa thì phóng hỏa, theo ta đánh lên phía trước!
Kỵ binh của Sơn tự doanh phía sau đều đã phát điên, giết người một cách hứng khởi. Vừa rồi nhận được mệnh lệnh họ còn run rẩy không tin, sau khi xông lên thế như chẻ tre, họ đều bị sự tương phản mãnh liệt này kích thích. Họ dùng mã giáo trong tay, quật ngã từng kẻ địch xông đến trước mặt, sau đó ném lửa vào trong các lêu trướng, lên đống lương thảo, rất nhanh, đại doanh phản quân lập tức bốc khói nghi ngút.
Trần Bàn Sơn lau vết máu trên mặt hưng phấn hỏi:
- Tướng quân, sao người biết đại doanh phản quân trống rỗng?
Phương Giải một đao cắt đứt cổ họng của một tướng lĩnh phản quân, thúc ngựa phóng qua huyết vụ:
- Phóng hỏa trước, đánh xong trận này ta sẽ giải thích với ngươi, nhưng không được châm lửa đốt kho quân nhu của quân địch, bằng không đừng trách ta quân pháp vô tình, bắt đầu từ bây giờ tiền lương của chúng đều con mẹ nó thuộc về chúng ta! Bảo các binh sĩ đi theo chiến mã của ta, không được ham chiến!
- Rõ!
Trần Bàn Sơn đáp một tiếng, ở bên cạnh giúp Phương Giải chăm sóc bên hông, kỵ sĩ Sơn tự doanh phía sau bám sát theo con xích hồng mã, gào thét điên cuồng, giống như một đàn sư tử xông vào giữa bầy cừu. Mở to miệng máu không ngừng nuốt chửng từng cái mạng. Rất nhanh, không ít lều trướng đã bị bốc cháy, ngọn lửa hừng hực dưới ngọn gió Bắc gào thét lập tức bốc lên.
Ai cũng không ngờ, đại doanh phản quân lại trống rỗng!
Còn nhóm phản quân lại không ngờ, quân Tùy dám trực tiếp xông vào!
Giống như ngoài thiếu niên áo giáp đã bị máu nhuộm đỏ kia ra, không ai có thể đoán được hôm nay sẽ là trường hợp như vậy.
Sơn tự doanh thuận theo phương hướng bổ xuống của triều lộ đao, một đường đạp huyết.