Lưu Khoát là Tứ Phẩm Lang Tướng, độc lĩnh một quân. Dựa theo quân chức thì y ngang với La Môn Thập Kiệt, nhưng ở Tả Tiền Vệ, La Môn Thập Kiệt giống như là đệ tử của La Diệu vậy, địa vị của trở nên siêu nhiên. Dựa theo đạo lý, trong quân đội không nên có kiểu phân chia theo kiểu giang hồ thế, nhưng tính cách của La Diệu là vậy, ai có thể quản được?
Lúc Đại Tùy mới lập quốc, không thiếu chuyện các tướng lĩnh làm gương cho binh sĩ. Về sau, rất ít có vị tướng quân nào từ Tứ Phẩm trở lên đấu tranh anh dũng. Một người có thể làm tới Tứ Phẩm tướng quân, kinh nghiệm và năng lực là không thể nghi ngờ. Nếu tổn thất người như vậy trên chiến trường, có đôi khi là tổn thất khó có thể bù đắp.
Nhưng, La Diệu chỉ nói một câu, chỉ cho một Tứ Phẩm tướng quân ba trăm binh lính, dùng mấy chục thuyền nhỏ vượt sông, Lưu Khoát nhất định phải nghe theo.
Quân của Lưu Khoát là một trong ba đội quân tiên phong. Mà Văn Tiểu Đao là đại tướng tiên phong. Tuy chức vị của Lưu Khoát bằng với y, nhưng phải chịu sự quản lý của y. Không có quân lệnh của Văn Tiểu Đao, Lưu Khoát chắc chắn sẽ không tùy tiện qua sông. Bởi vì tùy tiện qua sông mà không có lệnh của La Diệu, có thể dẫn tới cuộc chiến tranh toàn diện.
Tuy Lưu Khoát không phải là thân tín của La Diệu, nhưng ở Tả Tiền Vệ cũng khá lâu. Cho nên y hiểu La Diệu nghĩ gì. Tả Tiền Vệ giống như là tư binh của La Diệu vậy, nên y sẽ không dễ dàng khai chiến.
Đây cũng là lý do vì sao y nhất định phải xin chỉ thị của Văn Tiểu Đao. Nhưng Văn Tiểu Đao chậm chạp không ban xuống lệnh cứu viện. Lưu Khoát chỉ có thể làm là triệu tập nỏ xe áp chế binh lực của phản quân ở bờ bên kia, sau đó lại phái phụ binh đắp cầu nổi. Chuyện y có thể làm đều đã làm rồi.
Cho nên La Diệu sai y mang binh qua sông cứu người, thoạt nhìn như La Diệu có chút bất công.
Nhưng sắc mặt của Văn Tiểu Đao lại trắng bệch, nhìn rất khó coi. Dù La Diệu không trách tội y, nhưng vừa nãy nói chuyện với La Diệu với thanh âm lạnh như băng, điều này chẳng khác nào tát vào mặt y một cái. Văn Tiểu Đao có thể cảm nhận rõ ràng rằng, nếu Phương Giải xảy ra chuyện gì, Lưu Khoát sẽ khó tránh khỏi một kiếp. Mà ngay cả mình chỉ sợ cũng phải chịu liên lụy. Có thể bị La Diệu dần dần lãnh đạm, rồi cuối cùng mất đi địa vị của mình.
La Diệu không răn dạy cũng không quở trách, thậm chí cũng không hỏi y một câu. Trong suy nghĩ Văn Tiểu Đao, điều này còn nghiêm khắc hơn cả ra lệnh cho Lưu Khoát mang binh qua sông.
Cho nên hiện tại y càng thêm hoài nghi, Phương Giải và La Diệu rốt cuộc có quan hệ gì?
Y nhìn trộm La Diệu một cái, phát hiện La Diệu cũng đang nhìn lướt qua mình với ánh mắt vô tình lạnh lùng, khiến cho Văn Tiểu Đao như rơi vào hầm băng.
Không dễ dàng gì có được địa vị như bây giờ. Nếu bởi vì một việc nhỏ như vậy khiến cho La Diệu vắng vẻ y, vậy thì…rất không đáng giá. Nghĩ tới những thứ mình phải trả giá trong mấy năm qua, trong lòng y liền đau nhức.
Trên khuôn mặt tuấn tú của y đầy vẻ phức tạp, ánh mắt nhìn về phía La Diệu có chút thê lương.
La Diệu nhìn y một cái, trầm mặc một lúc liền thở dài.
Bên cạnh Lưu Khoát là bốn thân binh, chèo thuyền tới bờ bắc bên kia. Hai thân binh giơ lá chắn bảo vệ cho Lưu Khoát, hai thân binh phía sau dùng lá chắn che chở cho người chèo thuyền. Thuyền nhỏ vừa xuống sông, binh lực liền phân tán. Với số lượng binh lính như vậy mà tụ vào một chỗ, ngay lập tức sẽ bị mấy ngàn cung tiễn bên kia bắn thành con nhím.
Cho dù có nỏ xe áp chế, nhưng càng tới gần bờ bắc, mưa tên càng dày đặc.
Mũi tên rơi lốp bốp vào lá chắn, tuy rằng sắc bén nhưng không làm gì được lá chắn làm từ gỗ dày. Lá chắn cũng đủ cao để che hết ngươi. Nhưng ở khoảng cách xa, mũi tên sẽ bắn theo hình vòng cung rồi lao xuống dưới, cho nên có lá chắn không có nghĩa là an toàn tuyệt đối. Lúc qua sông có ít nhất hơn mười tinh bộ binh bị bắn trúng, có mấy người rơi xuống nước.
Lúc sắp tới bờ, một đội trường mâu của phản quân đứng thành hàng, không ngừng dùng trường mâu đâm loạn về phía thuyền nhỏ. Thuyền nhỏ không thể cập bờ. Có không ít tinh bộ binh được huấn luyện bài bản còn chưa giao chiến với kẻ thù đã bị loạn thương đâm chết. Mấy chục chiếc thuyền con tới được gần bờ liền tụ lại. Binh lực vốn quá ít rồi, nếu tới bờ biển còn phân tán ra, thì mặc kệ binh linh này có tinh nhuệ đến mấy thì cũng khó thoát khỏi một kiếp.
- Phương tướng quân!
Lưu Khoát vừa ngăn cản trường mâu đâm tới, vừa hướng Phương Giải, hô to:
- Chạy về hướng này!
Đám người Phương Giải bị bộ binh phản quân ngăn cách, phía trước là mấy trăm kỵ binh phản quân, phía sau là bộ binh bố trí dọc theo bờ sông. Lúc này nếu nhìn từ trên cao xuống dưới, hoa mai trận giống như một con thuyền nhỏ lắc lư trên sông lớn.
Kỵ binh vây quanh hoa mai trận, ngồi trên lưng ngựa vung đao xuống. Lúc này đã có rất nhiều phản quân tụ lại. Mà đám kỵ binh cũng trở nên hung ác hơn. Bọn họ biết mình đã khó tránh khỏi một kiếp, liền liều mạng xông tới. Nếu bắt được mười mấy người Tùy này, còn có một đường sống.
Nếu không phải giờ áo giáp vàng rất chắc chắn, thì đám người Xuân Cô đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Hoành đao chém vào áo giáp vàng chỉ tóe ra lửa chứ không chém đứt được. Trường thương đâm vào, chỉ cần nghiêng người cái liền trượt. Bộ trang bị này, có thể giúp bọn họ sống sót trong biển đao rừng thương. Lúc này đám người Xuân Cô đã dần dần mệt mỏi, tốc độ vung đại mạch đao cũng càng ngày càng chậm. Nhưng dù vậy, vẫn không ai địch nổi đại mạch đao. Kỵ binh xông tới liền ngã, một tầng lại một tầng.
Chỗ đất mà đám người Xuân Cô giẫm lên đã ngấm đầy máu. Giày dẫm lên phát ra thanh âm bẹp bẹp.
- Đổi trận hình lùi về bên kia!
Phương Giải lớn tiếng hô một câu, lập tức kéo Xuân Cô tiến vào trong trận, nhét Triều Lộ đao vào trong tay Xuân Cô rồi nhận lấy đại mạch đao:
- Đứng phía sau ta!
Xuân Cô hơi sửng sốt, lập tức đôi mắt đỏ lên.
Tuy nàng không kém đám người Đồ Phu, nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhân.
Mà lúc này, Lưu Khoát tổn thất hơn tám mươi bộ binh mới lên được bờ. Dựa vào chiến lực hùng mạnh của tinh bộ binh, miễn cưỡng chiếm được một khu vực nhỏ. Nhưng số lượng của phản quân nhiều lắm, vây quanh từng tầng từng tầng, trường thương dày đặc. Mặc dù chỉ là một khu vực nhỏ bé, nhưng bọn họ cũng khó mà phòng thủ được lâu.
Lưu Khoát cách Phương Giải chừng mười tầng binh lính phản quân. Hai người không thể nhìn thấy nhau, chỉ có thể lớn tiếng nói với nhau.
Cảm giác huyết nhục mơ hồ ở chiến trường này dần sống lại trong lòng Lưu Khoát. Y như được trở về trận chiến diệt Thương nhiều năm trước. Cảm giác này, khiến thú tính trong người y dần bộc phát ra. Lúc đầu ở chiến trường, y giết người không ít hơn những người khác.
- Giết!
Lưu Khoát rống to một tiếng, vung trường sóc lên. Mũi sóc dài gần một mét dễ dàng xé rách bì giáp của phản quân. Năm sáu binh lính bị một giáo này gần như cắt đứt bụng. Máu me cùng ruột nhầy nhụa lập tức rơi ra ngoài. Mà người bị thương kêu thảm lui về đằng sau, ruột liền rơi lủng lẳng xuống.
…
…
Lần đầu tiên dùng đại mạch đao, Phương Giải dùng không thuận tay cho lắm. Nhưng sau khi giết chết ba người, hắn liền bắt đầu thích binh khí này. Triều Lộ đao là bảo vật, thân đao dài chừng nửa mét, chuôi đao dài chừng 1/3 mét, nhưng sức nặng không hề kém hơn đại mạch đao, chừng ba mươi mấy cân.
Đao nặng như vậy, vung vẩy lên giống như một máy xay thịt.
Người của Cấp Sự Doanh đã cực kỳ mệt mỏi, Xuân Cô không thể nghi ngờ là bộ não của hoa mai trận. Những người khác đều nghe theo Xuân Cô chỉ huy. Nhưng Phương Giải nhìn ra được, lúc này Xuân Cô đã không còn lực để dẫn dắt mọi người phá vòng vây. Giờ này, không ai thích hợp hơn hắn.
Phương Giải quét ngang một đao. Đại mạch đao trong tay hắn có uy lực lớn hơn trong tay Xuân Cô đâu chỉ gấp đôi. Mũi đao dễ dàng chặt đứt người ba, bốn phản quân, máu lên như suối. Một đội trưởng phản quân bổ đao vào vai Phương Giải, Phương Giải chém xéo đại mạch đao, mũi đao cắt từ thắt lưng tới cổ đội trưởng này, đội trưởng này lập tức chia làm hai nửa.
Phương Giải giẫm chân về trước, giẫm đúng vào trái tim vừa rơi ra của đội trưởng này. Phốc một tiếng, trái tim liền vỡ nát dưới mũi giày.
Phương Giải vừa đi vừa hô:
- Đừng để tâm tới ta, các ngươi cứ tập trung đối phó với kỵ binh phia sau.
Hắn lại vung đao chém đứt trán một phản quân, thi thể ngã ầm xuống. Phương Giải giẫm lên thi thể và nội tạng của địch nhân, đi nhanh về phía trước. Một đao cắt đứt đầu một binh lính, một đao cắt đứt bả vai một binh lính. Đao thế tung hoành, khí phách vô song.
Phương Giải giống như sát thần vọt vào bộ binh phản quân, đám bộ binh này đều hoảng sợ trong lòng. Có tân binh lần đầu tiên lên chiến trường sợ tới mức không biết làm sai, phân và nước tiểu rơi xuống đũng quần. Mùi thối và mùi máu tươi hòa vào với nhau, tràn ngập lỗ mũi, thật lâu không tán đi.
Trác Bố Y đứng phía sau Phương Giải, cầm hoành đao ngăn cản đánh lén hai bên thay Phương Giải. Chuôi Hoàng Đế được làm từ thép tinh này đã loang lổ vết nứt, lưỡi đao giống như răng cưa vậy.
Mười Cấp Sự Doanh vừa đánh vừa theo sát Phương Giải rút lui. Lúc Phương Giải mở một đường máu trong đám bộ binh phản quân, lúc bọn họ dung nhập vào đội ngũ bộ binh, thì kỵ binh của phản quân hoàn toàn mất đi tác dụng. Bọn họ liền như phát điên nhảy xuống lưng ngựa, tiếp tục đuổi theo giết.
Đội ngũ mười mấy người này, giống như một con thuyền nhỏ nghịch lưu mà đi. Đại mạch đao là mái chèo, máu của kẻ địch là nước.
Một cây trường thương đột ngột đâm vào vai Phương Giải, Phương Giải nghiêng người một cái bổ đao trở về. Cú đâm này tuy có lực không yếu, nhưng không ngờ chỉ đâm rách áo của hắn, không hề để lại vết thương nào.
Một Giáo úy phản quân, người mới đâm trúng Phương Giải liền trợn mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Có thể thấy được y không tin một chiêu mà mình tích lực từ lâu lại không đâm xuyên qua được vai của Phương Giải. Thân thể của nam tử áo đen trước mặt này rốt cuộc được làm từ gì vậy?
Sự kinh ngạc lưu vĩnh viễn ở trên mặt y. Phương Giải tung một đao chém đứt cổ họng y, cái đầu lăn ra ngoài bờ sông, rồi bị vô số người dẫm lên.
Lưu Khoát nghe thấy tiếng kêu càng ngày càng gần, khí huyết của y cũng dâng trào. Trường sóc trong tay giống như một con rồng giận dữ, không kẻ nào trong phản quân ngăn cản được một chiêu. Vị nam tử đã năm mươi mấy tuổi này rồi, như khoác một tầng máu xông về phía trước.
Trên vai của y trúng một đao, áo giáp trên người đã có một lỗ hổng, máu từ đó chảy ra ngoài. Nhưng con mãnh hổ kia đã tỉnh lại, Lưu Khoát căn bản không thèm để ý. Một sóc đâm thủng ngực người làm bị thương y, sau đó vung tay lên đập nát thi thể người đó.
Thi thể bắn lên, phản quân lùi lại, Lưu Khoát thừa cơ xông về phía trước hai bước.
Từ lúc lên bờ xông được mười bước, thì ba trăm tinh bộ binh giờ chỉ còn lại chưa tới năm mươi người. Thi thể trên đất, không có người nào là không trúng ít hơn mười vết thương.
Vừa lúc đó, một mực chém giết đi lên, hai mắt Lưu Khoát bỗng tỏa sáng, ngẩng đầu nhìn, phát hiện đội ngũ phản quân đã bị Phương Giải giết một lỗ hổng.
Hai người nhìn nhau, đều cười ha hả.
- Chúng ta giết ra ngoài!
Phương Giải chỉ về phía trước, Lưu Khoát lại vung trường sóc lên, khiến phản quân phải dạt ra:
- Một bữa ăn sáng!
Huyết khí trong người Phương Giải cũng dâng trào, bước nhanh về phía trước sóng vai với Lưu Khoát.
Một già một trẻ.
Đao sóc cùng bay, từng bước giết người.
Nam nhi sinh làm tướng, tung hoành sa trường, yêu ma quỷ quái, sao có thể ngăn được?