Đại Nội Thị Vệ Xử
Đã có hơn sáu cỗ thi thể nằm trên đất, sáu người của Ám Thị Vệ chạy tới đều đã bị diệt. Tu vị của sáu người này kém Tiêu Nhất Cửu quá xa. Cho dù Tiêu Nhất Cửu không hề đề phòng bọn họ, nhưng bọn họ vẫn không thể ngăn cản được chiêu thức vô hình kia.
- Dưới Bát Phẩm toàn bộ lui xuống, cung tiễn thủ cũng lùi lại!
La Úy Nhiên vừa ứng phó với mâu nhận vừa hô to. Ám Thị Vệ bên kia phái người tới khiến y không biết nói gì. Những người kia chẳng có tu vị gì, tới cũng chỉ chịu chết. Mặc dù không ngừng phải ngăn cản công kích, thì La Úy Nhiên vẫn có thể đoán được dụng ý của Tô Bất Úy khi phái sáu người kia tới.
Tô Bất Úy làm sao không biết tu vị của sáu người kia kém quá xa Tiêu Nhất Cửu? Nhưng y thân là thủ lĩnh của Ám Thị Vệ, đã xuất hiện ở đây thì không thể không phái người. Cho nên y chỉ có thể chọn một số người mà ngày bình thường không ai thích, tu vị cũng không cao đi tìm cái chết. Như vậy người khác không biết nói gì với y.
Sáu người kia bất quá chỉ là vật hy sinh mà thôi, bọn họ chết chỉ khiến Tô Bất Úy cao hứng hơn mà thôi. Vào lúc này Tô Bất Úy sẽ không vội tung hết thực lực ra để trợ giúp Đại Nội Thị Vệ Xử. Cao thủ chân chính của Ám Thị Vệ đã được y bố trí ở gần Đông Noãn Các rồi.
Mâu nhận quá dày đặc, dày đặc đến mức La Úy Nhiên sắp hao hết nội kình rồi.
Lúc đầu y dùng nội kình hóa thành kiếm khí ngăn cản những mâu nhận vô ảnh vô tung này. Nhưng Tiêu Nhất Cửu một người chiến nhiều người như vậy, không ngờ nội kình trong Khí Hải vẫn còn rất dư thừa. Điều này khiến cho y không khỏi giật mình và lo lắng.
Đang lúc y mất tập trung, thì suýt nữa bị một mâu nhận làm bị thương. Phải tránh đi bốn năm bước thì mâu nhận kia mới bị hóa giải.
Y vừa mới đứng vững, thì từ phía xa xa có người lướt tới như chim ưng. Lúc hạ xuống đất giẫm nát mấy viên gạch, sau đó vọt tới Tiêu Nhất Cửu như một cơn lốc.
- Không nên tới gần!
La Úy Nhiên mới kêu lên thì phát hiện đã chậm. Lão bản nương mới đuổi tới còn chưa vọt tới trước người Tiêu Nhất Cửu đã bị một cỗ lực lượng vô hình trói buộc. Nàng vẫn duy trì tư thế xông về phía trước, nhưng không thể động đậy giống như một bức tượng. La Úy Nhiên đi về phía trước, bắn ra vài đạo kiếm khí ngăn cản ở trước người lão bản nương. Sau vài tiếng đinh đang, mâu nhận tấn công lão bản nương liền bị bắn ra ngoài.
- Tiếp tục như vậy không phải là cách!
La Úy Nhiên hô lớn một câu sau đó đột nhiên hiểu ra một việc. Trước khi Phương Giải rời khỏi đế đô xuôi nam, từng hỏi hắn làm sao khống chế được nguyên khí thiên địa ở bên ngoài cơ thể. Y không biết nên không có cách nào chỉ điểm cho Phương Giải. Mà lúc này Tiêu Nhất Cửu dùng lực lượng một người ngăn cản nhiều cao thủ như vậy, mà nội kình vẫn dư thừa…La Úy Nhiên liền nghĩ, liệu đây có phải là dùng nội kình khống chế nguyên khí thiên địa bên ngoài cơ thể thành chiêu thức tấn công không?
Nếu là như vậy, thì có thể lý giải vì sao Tiêu Nhất Cửu lại tiêu hao ít nội kình. Nội kình mà ông ta tiêu hao, bất quá chỉ là để thúc giục nguyên khí thiên địa mà thôi. Chứ không phải là trực tiếp chuyển hóa nội kình thành mâu nhận rồi tiến hành công kích. Làm vậy, chỉ cần tiêu hao rất ít nội kình là có thể phát huy ra uy lực cực mạnh.
Tuy đã hiểu ra điểm này, nhưng La Úy Nhiên lại bất lực.
Y căn bản không làm được như vậy.
- Cùng nhau chiến đấu thì mới được!
Y hô to một câu, sau đó vọt tới mấy người khác. Xung quanh người y có vô số mâu nhận đang xoay quanh. Mâu nhận này có lực công kích cường đại, hoàn toàn không yếu đi vì phân tán. Một người có thể khống chế nội kình và nguyên khí thiên địa tới mức này, chỉ có thể dùng hai chữ ‘đáng sợ’ để hình dung.
Điều này đã vượt quá nhận thức của La Úy Nhiên. Lúc trước Phương Giải nhắc tới phương pháp khống chế nguyên khí thiên địa ở bên ngoài cơ thể, y không hề do dự phủ định. Dựa theo lẽ thường, đây là việc bất khả thi. Sở dĩ người tu hành có thể vận dụng được nguyên khí thiên địa, là dựa vào nguyên khí hấp thu vào trong cơ thể rồi mới chuyển hóa thành nội kình để sử dụng. Mà nguyên khí thiên địa ở bên ngoài cơ thể là vật vô chủ, là tự do, hơn nữa nguyên khí thiên địa thuần túy không có bất kỳ lực công kích nào. Nếu không thông qua cải tạo thì làm sao mà sử dụng được.
Giải thích theo một cách đơn giản, lúc này Tiêu Nhất Cửu tương đương với đặt Khí Hải ở bên ngoài cơ thể, với lại nó mở rộng vô hạn. Không câu nệ ở đan điền. Nguyên khí thiên địa vốn phải đi vào Khí Hải đan điền để cải tạo, thì lại phóng ở bên ngoài cơ thể.
Tiêu Nhất Cửu đã siêu thoát sự trói buộc của Khí Hải trong đan điền, đã lợi dụng nguyên khí thiên địa tới mức lớn nhất.
Cũng chính ở thời khắc này, La Úy Nhiên bỗng có một suy nghĩ trong đầu.
Chẳng lẽ phương hướng tu hành của Phương Giải mới là chính xác nhất sao?
Nhưng điều này căn bản không thể nào!
Thế gian này không thiếu nguwofi tu hành, nhưng có thể làm được điều này chỉ có một mình Tiêu Nhất Cửu mà thôi. Có lẽ về sau còn có người làm được, nhưng nó không phải là phương pháp tu hành chính thống trong trăm nghìn năm qua!
- Cùng nhau chiến đấu, chia ra phòng ngự và tấn công!
La Úy Nhiên vứt bỏ những suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu. Y biết hiện tại không phải là lúc nghĩ tới mấy việc đó.
- Nếu chúng ta cứ phân tán như vậy, thì sẽ kiệt sức mà chết. Mà phương thức tấn công của người này rất kỳ lạ, dù chúng ta có hao hết nội kình cũng không hề ảnh hưởng gì tới y.
Y la lớn:
- Tức đại gia phụ trách phòng ngự đao khí vô hình kia, những người khác chỉ để ý tìm cơ hội tấn công!
La Úy Nhiên, lão già què, lão bản nương, lão quản gia của phủ Trung Thân Vương, Tức Chúc Tâm cùng hai vị cung phụng của Đại Nội Thị Vệ Xử còn đang vất vả chống đỡ. Bảy người nhanh chóng lại gần nhau sau đó tạo thành một vòng tròn. Lão già què, lão quản gia, La Úy Nhiên và Tức Chúc Tâm tạo thành một hình tứ giác, dùng nội kình ngăn cản mâu nhận đầy trời.
Bảy người tập trung vào một chỗ, việc phòng ngự ngay lập tức trở nên dễ dàng hơn.
- Nghĩ biện pháp đưa ta tới gần!
Lão bản nương cau mày nói:
- Ta không thích hợp với viễn chiến. Chỉ cần đưa ta tới gần là được!
Tu vị của nàng đặt ở hai bàn tay. Viễn chiến không phải là sở trường của nàng.
- Để chúng tôi!
Hai lão cung phụng phân biệt nắm lấy tay lão bản nương, sau đó dùng lực vứt ra ngoài. Hai người dùng hết sức mình, khiến tốc độ của lão bản nương tăng lên cực hạn!
…
…
Tiêu Nhất Cửu thản nhiên nhìn trận hình bảy người cách đó không xa, ánh mắt hiện lên một tia hứng thú.
- À, làm như vậy không tồi…
Tựa hồ ông ta có hứng thú với sự thay đổi này, sau đó chậm rãi giơ tay trái lên. Từ lúc chiến đâu tới giờ, ông ta thủy chung chỉ đứng im ở đó. Tất cả thế công đều tới từ hai mắt của ông ta. Mà lúc này, ông ta rốt cuộc giơ lên một tay.
Sau đó…
Oành!
Một tiếng nổ thật lớn vang lên trước người ông ta. Ông ta nâng cánh tay trái lên, vừa vặn chặn lấy một quyền toàn lực của lão bản nương.
Cú đấm của lão bản nương chạm vào lòng bàn tay trái của Tiêu Nhất Cửu. Một gợn sóng không khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường bủng nổ bốn phía. Thanh âm kia quá lớn, khiến cho đám phi ngư bào cách đó xa xa bị chấn động kêu thảm, ngồi xuống ôm tai.
Đây không đơn thuần chỉ là thanh âm, mà còn là nội kình ma sát vào nhau.
Đám phi ngư bào kia mặc dù đã cách rất xa, nhưng vẫn bị thanh âm ẩn chứa nội kình làm cho chấn động tới đau đớn. Thanh âm này trong nháy mắt liền chui vào tai rồi tới óc của bọn họ. Dù bịt tai lại vẫn không có tác dụng gì.
Lúc nắm đấm của lão bản nương đụng vào lòng bàn tay trái của Tiêu Nhất Cửu, lấy hai người bọn họ làm trung tậm, một luồng sóng xung kích thật lớn lan nhanh ra ngoài. Gạch đá dưới chân bọn họ vỡ vụn, bụi bay mù mịt.
Một giây sau, thân hình Tiêu Nhất Cửu lùi lại một mét, để lại hai cái khe trên đất. Mà thân hình lão bản nương bắn ra ngoài như đạn pháo. Nếu không phải trong chớp mắt đó đao khí bị giảm đi không ít giúp lão già què thoát thân được rồi tiếp nàng ở giữa không trung, thì chỉ sợ nàng ta đã ngã xuống đất rồi gãy xương đứt gân rồi.
Dù như vậy, lão bản nương vẫn không chịu được lực xung kích, phun ra một ngụm máu liền hôn mê.
- Công kích cận thân thuần túy?
Tiêu Nhất Cửu nhìn hai cái khe trước mặt mình, không nhịn được lắc đầu:
- Tu hành như vậy thật lãng phí tiềm chất của ngươi, không khôn ngoan.
Y chậm rãi đi về phía trước, nhưng không ra tay nữa.
- Nói cho ta biết, vì sao các ngươi lại ngăn cản ta?
Y hỏi.
La Úy Nhiên thở hổn hển, dùng thời gian này để khôi phục lại chút nội kình.
- Ngươi muốn đi ra ngoài, bọn ta tất nhiên phải ngăn cản ngươi.
- Vì sao không cho phép ta ra ngoài?
Tiêu Nhất Cửu lại hỏi.
- Bởi vì…bọn ta không cho phép ngươi làm hại tới bệ hạ?
- Bệ hạ là ai?
Tiêu Nhất Cửu lại hỏi.
- Bệ hạ…dĩ nhiên là đương kim Hoàng Đế Đại Tùy!
- Hoàng Đế…Hoàng Đế là người có tu vị tuyệt đỉnh?
- Không phải, Hoàng Đế không hiểu tu hành.
La Úy Nhiên thở hổn hển trả lời.
Tiêu Nhất Cửu kinh ngạc nhìn bọn họ, lắc đầu nói:
- Nếu y không hiểu tu hành, thì ta làm hại y làm gì? Ta muốn lên chỗ cao, tìm kiếm đỉnh cao của người đại tu hành. Chỉ có giết chết bọn họ, ta mới chân chính đứng ở chỗ cao nhất. Mới có thể chạm vào thiên không mà mọi người nói cao không thể chạm. Tu vị của các ngươi đều không tồi, nhưng cảnh giới của các ngươi vẫn còn quá thấp.
Y lắc đầu.
- Các ngươi có thể nói cho ta biết, thế gian này ai là người có tu vị cao nhất?
Còn không đợi người khác trả lời, y bỗng rùng mình một cai. Đây là lần đầu tiên y ngưng trọng như vậy từ khi thoát khỏi mật lao.
Y từ từ xoay người lại nhìn về phía xa xa, nhìn về phía lão già đang giẫm lên một cành liễu chậm rãi bay tới.
…
…
Lúc Vạn Tinh Thần nhìn thấy Tiêu Nhất Cửu không nhịn được hơi sửng sốt, sau đó thở dài một tiếng. Người trần truồng này tuy có khuôn mặ và hình thể thay đổi rất lớn, nhưng ông ta vẫn nhận ra được. Bởi vì Tiêu Nhất Cửu là đại đệ tử của ông ta, không ai quen thuộc với Tiêu Nhất Cửu hơn ông ta.
Lúc Tiêu Nhất Cửu vẫn chỉ là một người lưu lạc giang hồ, Vạn Tinh Thần ngẫu nhiên gặp được y, liền nhìn ra được tiềm chất tu hành của Tiêu Nhất Cửu, lập tức thu làm đệ tử. Lúc ấy ông ta được tiên đế nhờ vả, đi ra Diễn Vũ Viện tìm kiếm người có thiên tư ưu việt để truyền thụ võ công.
Lúc ấy tiên đế lo lắng, nếu chẳng may Vạn Tinh Thần chết rồi, thì thành Trường An do ai trấn thủ? Cho nên tiên đế tự mình tới Tàng Thư Lâu ba lần, khẩn cầu Vạn Tinh Thần rời núi thu đồ đệ.
Vạn Tinh Thần nhớ lại giao tình của ông ta với Thái Tổ Hoàng Đế, liền đáp ứng thỉnh cầu của tiên đế.
Cơ duyên xảo hợp, mới rời khỏi Diễn Vũ Viện, Vạn Tinh Thần liền gặp được Tiêu Nhất Cửu ở trên đường. Lúc ấy Tiêu Nhất Cửu dù có tu vị, nhưng căn bản không được xếp hạng. Ỷ vào một ít thuật giang hồ lừa gạt tiền tài của mọi người. Đương kim Hoàng Đế cũng từng bị lừa gạt rồi mới quen y.
Lúc ấy Dương Dịch không ngờ mình sẽ trở thành Hoàng Đế Đại Tùy, mà Tiêu Nhất Cửu cũng không ngờ rằng y sẽ trở thành lãnh tụ của Đạo tông Đại Tùy.
- Ngươi là ai?
Tiêu Nhất Cửu nhìn lão già, hỏi:
- Vì sao ta thấy ngươi quen quen?
Vạn Tinh Thần dừng lại, đứng ở xa xa, nhìn Tiêu Nhất Cửu, nói:
- Quên thì cứ quên, đâu cần phải hỏi?
- Có đạo lý…
Tiêu Nhất Cửu gật đầu, sau đó chăm chú hỏi:
- Ngươi là đệ nhất thiên hạ?
Vạn Tinh Thần lắc đầu:
- Không phải.
Tiêu Nhất Cửu biến sắc, y trầm mặc thật lâu, thở dài nói:
- Ngay cả người như ngươi cũng không phải là đệ nhất thiên hạ, vậy thì ai mới là đệ nhất thiên hạ?
Vạn Tinh Thần cười nói:
- Mặc dù ta không dám coi mình là đệ nhất thiên hạ, nhưng miễn cưỡng có thể coi là đệ nhất Đại Tùy. Sau khi ta chết, ngươi chính là đệ nhất Đại Tùy.
- Ta không đánh lại ngươi.
Tiêu Nhất Cửu lại trầm mặc một lúc, rồi buồn bã nói:
- Ta phải đi, ngươi cũng ngăn cản ta à?
Vạn Tinh Thần không ngờ Tiêu Nhất Cửu lại nói như vậy. Ông ta do dự trong chốc lát rồi hỏi:
- Ngươi muốn đi đâu?
- Tìm một phương pháp khiến ta có thể bay lên trời.
- Đi về phía tây đi. Cực tây có một nơi gọi là Đại Tuyết Sơn, nơi đó có rất nhiều người đầu trọc có tu vị kinh người. Tuy cái người tên là Đại Luân Minh Vương kia cũng không dám nói tu vị của mình là đệ nhất thiên hạ, nhưng y vẫn nói rằng y là người tiếp cận với trời nhất.
- Vậy à?
Tiêu Nhất Cửu ngẩn ra, sau đó gật đầu:
- Vậy ta sẽ tới đó xem.