Các cô nương của đoàn ca vũ dốc hết khí lực toàn thân, bày ra tư thế đẹp nhất. Họ biết hôm nay là một ngày lễ lớn, hi vọng có thể biểu hiện bản thân, đổi lấy nửa đời vô lo vô nghĩ. Mặc dù đây chỉ là suy nghĩ của họ, nhưng họ vẫn không dám lãng phí cơ hội tốt khiến cho các quan lại quyền quý, nhất là đám công tử tuổi trẻ nhiều tiền chú ý đến mình.
Họ ra sức biểu diễn, sao có thể biết ngày hôm nay, nhất định sẽ trở thành ác mộng của họ, chứ không phải khởi đầu hạnh phúc.
Không lâu sau khi Tiểu Đinh Điểm phất cờ, Phương Giải đã thử đi lên điểm tướng đài nhưng đều bị ngăn cản. Người canh giữ cần điểm tướng đài hiển nhiên đã được lệnh, không cho bất cứ ai tiếp cận hoàng đế. Phương Giải đoán, hộ vệ trên điểm tướng đài đều là thủ hạ của Tô Bất Úy. Tên thái giám này sau khi Đại nội thị vệ xử mất đi tín nhiệm của hoàng đế càng ngày càng trở nên quan trọng, Phương Giải tin rằng tương lai không xa hắn sẽ hoàn toàn thay thế Hầu Văn Cực, trở thành phụ tá đắc lực của hoàng đế.
Tô Bất Úy nhìn thấy Phương Giải, hắn thấp giọng nói hai câu bên tai hoàng đế, hoàng đế khẽ gật đầu, nhưng không nhìn về phía Phương Giải. Tô Bất Úy khom người lùi ra sau mấy bước, đi sang bên cạnh điểm tướng đài. Hắn đứng trên điểm tướng đài, Phương Giải ở dưới, khoảng cách giữa hai người mặc dù rất gần, nhưng vì khoảng cách cao thấp, Phương Giải muốn nhỏ giọng nhắc nhở là không thể.
- Chuyện gì?
Tô Bất Úy hỏi.
Phương Giải nhíu mày, giơ tay viết vào không trung hai chữ.
Tô Bất Úy nhìn thấy hai chữ hắn viết, sắc mặt có chút biến hóa, gật gật đầu với Phương Giải nói:
- Ta biết rồi, bệ hạ nói, ngươi cứ ở dưới đài quan sát là được, nếu có gì phân phó, tự nhiên sẽ gọi ngươi.
Nói xong câu này, Tô Bất Úy quay đầu bỏ đi.
Phương Giải ngẩn ra, bụng thầm nghĩ cái quái gì vậy?
Trong lòng hắn có chút buồn bực, cũng dứt khoát xoay người bỏ đi. Mình đã tốt bụng nhắc nhở, Tô Bất Úy lại không nóng không lạnh. Phương Giải rời khỏi điểm tướng đài tìm đến Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu, thấp giọng nói với hai người bọn họ:
- Lát nữa nếu như có người tấn công điểm tướng đài, chúng ta không cần động thủ. Bất luận xảy ra chuyện gì, đứng nhìn là được.
Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn gật gật đầu, Phương Giải lặng lẽ lùi về phía sau, lùi tít ra sau điểm tướng đài, quan sát động tĩnh bên Hồng Tụ Chiêu qua khe hở. Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu một trái một phải đứng bên cạnh hắn, sắc mặt nghiêm nghị.
Đoàn ca vũ trước đã biểu diễn xong, Hồng Tụ Chiêu thân là át chủ bài thu hút đủ ánh mắt. Đến các đại nhân trên điểm tướng đài, cũng không kìm được quan sát họ. Có lẽ màn biểu diễn này đã tạm thời phân tán lo lắng của họ, hoặc cũng có thể họ đang vờ như không có việc gì.
Trong lúc mọi người đang nghển cổ chờ đợi, màn xuất hiện của các cô nương Hồng Tụ Chiêu khiến miệng người ta không khỏi há hốc.
Màn xuất hiện nay, đâu có phải là biểu diễn ca vũ?
Dàn nhạc Hồng Tụ Chiêu mang theo diễn tấu khúc nhạc mọi người chưa từng nghe qua, tiếu tấu rất nhanh. Các cô nương đi giày cao gót, trên người là váy ngắn phù hợp phong cách thời địa sải một người nối tiếp một người sải bước đi theo tiếng nhạc. Họ cũng không có nhiều động tác, chỉ lắc hông lượn một vòng trên vũ đài. Kiểu dáng của những bộ y phục kia ai cũng chưa từng nhìn thấy, lập tức tạo nên một trận kinh hô!
- Đó là y phục gì?
- Đồ chơi của người phương tây sao?
- Ai biết… Mặc váy ngắn như vậy, tổn hại văn hóa quá! Nhưng… nhưng cũng khá đẹp…
- Ai ya, mặc y phục đó lên còn không xấu chết người, cái váy kia quá ngắn… Nhìn cũng muốn đỏ mặt, các tỷ muội, hãy nhìn những nam nhân kia, người nào người nầy đều không rời mắt!
- Ta lại cảm thấy, thực sự rất đẹp.
Đám đông bắt đầu nhao nhao nghị luận. Mười mấy cô nương mặc đủ kiểu trang phục, bày ra tư thế trên vũ đài, không lâu sau liền nhận được những tiếng hoan hô. Rất nhanh, đến các binh sĩ Tả vũ vệ bên kia vũ đài cũng có chút náo động, không biết trong đám đông là ai huýt sáo trước, lập tức nhận được những tiếng khen ngợi.
Hoài Thu Công đứng trên điểm tướng đài có chút sững sờ, vô thức quay đầu nhìn về phía hoàng đế.
Sau đó hắn kinh ngạc phát hiện, hoàng đế đang cầm một thiên lý nhãn quan sát…
Thời điểm mọi người bắt đầu hoan hô, khúc nhạc dàn nhạc diễn tấu bỗng nhiên thay đổi… Từ tiết tấu nhanh, biến thành uyển chuyển như nước. Mười mấy cô nương trên đài bước xuống sân khấu từ một phía, lại có mười mấy nữ tử khác dáng người yểu điệu, mặc sườn xám tay cầm quạt chậm rãi đi lên.
Gia điệu nhẹ nhàng, mỹ nhân như nước.
- Trời ạ… đó là kiểu váy gì, đẹp quá!
Một nữ tử ở sân khấu bên cạnh không kìm được kêu lên khe khẽ, mắt đầu những sao.
Một nữ tử khác lại kinh ngạc há hốc miệng:
- Kiểu váy này mặc dù có dài… Nhưng tà lại xẻ quá cao, lộ cả phần đùi, xấu hổ chết đi được… Còn nữa còn nữa, ngươi nhìn thắt lưng thu hẹp thế kia, phần mông lại bó như vậy, trông… trông giống như chỉ mặc y phục bó người, mất mặt quá.
- Thật đẹp… ta cũng muốn một bộ y phục như vậy.
Lễ bộ thượng thư Hoài Thu Công nhìn nhóm nữ tử thứ hai đi lên, không kìm được thở dài một tiếng. Hắn nhìn sang tùy tùng bên cạnh, trầm mặc một lúc nói:
- Tìm cho ta một thiên lý nhãn…
Các cô nương mặc sườn xám sải bước rất chậm, thắt lưng uốn lượn như rắn. Chỉ một động tác đơn giản như vậy, lại trở nên quyến rũ đến cực điểm. Y phục này so với quần sa lưu hành trước đó, đẹp hơn không biết bao nhiêu lần. Hơn nữa y phục này nhìn gợi cảm quyến rũ, lại không mất đi vẻ đoan trang. Các nữ nhân càng nhìn càng thích, các nam nhân càng nhìn càng kích động.
Giai điệu tốt, cô nương tốt, y phục cũng tốt.
Mặc dù các cô nương chỉ là đi lại trên vũ đài, nhưng so với đoàn ca vũ khác biểu diễn một vũ đạo độ khó cực lớn còn khiến người ta ấn tượng sâu sắc hơn. Đại bộ phận người nhìn thấy các cô nương Hồng Tụ Chiêu đi catwalk, liền lập tức quên mất các đoàn ca vũ trước đó đã biểu diễn những gì.
Trong lúc mọi người đang chậc chậc tán thưởng, giai điệu lại đột nhiên biến đổi một lần nữa.
Âm thanh nhẹ nhàng như tiên nhạc, âm vang như tiếng trống khiến tinh thần mọi người lập tức chấn động, ngay sau đó, tám nữ tử mặc váy dài lưu vân giống như phi tiên bay lên vũ đài, tám người họ hiển nhiên đều có võ nghệ, chỉ một động tác nhảy lên vũ đài đã đủ khiến người ta rung động. Tám nữ tử mặc váy lụa màu, như đạp tường vân trôi nổi trên vũ đài. Bước chân của họ vô cùng linh hoạt, mặt đối mặt tụ lại một chỗ, sau đó đột nhiên cong lưng.
Thời điểm thắt lưng mềm như cành liễu ngửa ra sau đủ chín mươi độ, ống tay áo như lưu vân nhẹ nhàng bay ra.
Khoảnh khắc này, cũng không biết bằng cách nào Tức đại gia của Hồng Tụ Chiêu đột nhiên xuất hiện giữa tám nữ tử. Nàng vừa xuất hiện, liền tạo nên một trận kinh hô. Đó là cảm giác giật mình chân chính, nữ tử này giống như từ trên trời rơi xuống, mang theo một cỗ khí chất không thuộc nhân gian.
Tám nữ tử tản ra bốn phía, tiếp theo chính là khúc lưu vân phi tụ của Tức đại gia.
Đừng nói dân chúng, rất nhiều quan lại quyền quý cũng không có phúc thưởng thức vũ đạo lưu hoa thủy tụ này. Thân hình phiêu dật trên vũ đại, giống như đập mây lướt gió. Hai dải lưu vân phi tụ, được nàng vũ động giống như tường vân bay xuống. Những tiếng hoan hô trước đó đột nhiên im bặt, cả quảng trường đều trở nên yên tĩnh.
Ánh mắt mọi người đều dán lên nữ tử đang vũ động, mi cũng không dám chớp.
Hoàng đế ngồi trên long ỷ động tác trên tay có chút cứng đờ, thời điểm đem thiên lý nhãn hạ xuống có thể nhìn ra sắc mặt của hắn có chút biến đổi. Sau đó lại giơ thiên lý nhãn, cẩn thận quan sát nữ nhân khuynh quốc khuynh thành trên vũ đài. Tô Bất Úy đứng bên cạnh hoàng đế khóe miệng khẽ nhếch lên, vô thức tìm kiếm tung tích Phương Giải, lại, lại phát hiện thiếu niên đó không biết đã đi đâu.
Hồng Tụ Chiêu bên này, Tức Họa Mi nhìn các cô nương dưới đài ngữ giọng điệu nghiêm nghị phân phó nói:
- Bây giờ các ngươi lập tức đi, không cần đợi Chúc Tâm đến nữa. Các ngươi không được ở lại quảng trường này, cũng không được đi về phía bệ hạ, lên xe, lập tức trở về Hồng Tụ Chiêu. Tiểu Đinh Điểm, ngươi dẫn bọn họ lập tức rời đi. Phía quan phủ, ta tự nhiên sẽ nói, nếu hai canh giờ nữa ta không trở lại, ngươi dẫn bọn họ rời khỏi thành Trường An.
Tiểu Đinh Điểm sắc mặt ngưng trọng gật gật đầu, do dự một lúc nói một tiếng đại nương cẩn thận.
Tức Họa Mi gật đầu nói:
- Yên tâm, ta sẽ không sao.
Tiểu Đinh Điểm trang trọng hành một lễ, sau đó dẫn theo các cô nương lập tức lên xe ngựa, phân phó mã phu tăng tốc rời đi. Thấy người bên Hồng Tụ Chiêu rời sân, lập tức có người của Đại nội thị vệ xử chạy đến tra hỏi. Tức Họa Mi đem người ngăn lại, thấp giọng nói mấy câu gì đó. Người chặn xe do dự một lát sau đó rút lui, không cản trở nữa.
Một khúc lưu hoa thủy tụ, toàn trường yên tĩnh, qua một lúc, đột nhiên có tiếng vỗ tay vang lên. Như sơn băng hải tiếu, liên miên bất tận.
Tức Chúc Tâm mặt không biểu cảm từ trên đài đi xuống, tựa hồ không có phản ứng với tiếng vỗ tay nhiệt liệt kia. Nàng từ vũ đài đi xuống, nhìn về phía Tức Họa Mi. Tức Họa Mi gật gật đầu với nàng, hai ngươi đứng chung một chỗ, tám cô nương múa phụ họa cũng tụ lại, lấy ra binh khí đã giấu sẵn dưới vũ đài, giấu trong lưu vân trường tụ.
- Hoài lão, có phải nên mời bệ hạ duyệt binh rồi không?
Lễ bộ thị lang Bùi Húy thời khắc Tức Họa Mi đi xuống vũ đài lập tức xuất hiện trước mặt Hoài Thu Công, cũng không biết tại sao khi nói thanh âm của hắn lại có chút run rẩy. Hoài Thu Công khẽ nhíu mày, nhìn Bùi Húy trầm mặc một lúc hỏi:
- Sao đầu ngươi lại đầy mồ hôi như vậy?
Bùi Húy cười cười nói:
- Một ngày lớn như hôm nay, tự nhiên có chút căng thẳng.
Hoài Thu Công nhìn mặt Bùi Húy một lúc lâu, ánh mắt Bùi Húy bắt đầu né tránh. Hắn vô thức lùi sau một bước, giơ tay lau lau mồ hôi trên trán, mỉm cười ngượng ngùng nói:
- Hoài lão, ngài đây là có ý gì.
- Ngươi là có ý gì?
Hoài Thu Công lạnh giọng hỏi.
Bùi Húy lùi sau một bước, đột nhiên bất kham hô lên một tiếng:
- Động thủ!
Sau tiếng hô của Lễ bộ thị lang Bùi Húy, mấy chục quan viên lễ bộ sau lưng hắn đột nhiên rút binh khí từ trong tay áo, những người này tu vi hiển nhiên đều bất tục, vốn đã đến gần điểm tướng đài, một tiếng hô của Bùi Húy vừa dứt, bọn chúng đều nỗ lực xông lên điểm tướng đài.
Quan viên lễ bộ nãy giờ vẫn đứng trên điểm tướng đài hầu hạ Hoài Thu Công, bỗng nhiên lấy ra một con dao găm hung hăng đâm về phía Hoài Thu Công!
Đúng lúc này, hai quan viên lễ bộ trước đó đứng trên điểm tướng đài vũ động cờ xí chỉ huy đội ngũ vào sân, đột nhiên vặn cán cờ trong tay, trên cán cờ lập tức xuất hiện một mũi thương sắc bén. Hai người gần như đồng thời đem cán cờ giơ lên, sau đó ném mạnh về phía hoàng đế.
Hai người đó vốn cách hoàng đế không xa, khoảng hơn hai mươi mét. Cán cờ kia mang theo phong thanh dữ tợn, bay thẳng về phía hoàng đế!
Tựa hồ vẫn chưa tin tưởng hai cán cờ kia có thể đả thương hoàng đế, trong những cấm vệ quân bảo vệ hoàng đế hai bên vũ đài, đột nhiên bay lên ba mươi người, đem trường sóc trong tay làm lao ném ném ra. Những binh sĩ cấm quân này dường như đã được huấn luyện rất lâu cho giờ khắc này, nhảy lên ném lao chỉ trong vòng một hơi thở.
Trường sóc sau khi xuất thủ, họ lập tức rút hoành đao xông lên điểm tướng đài!
Cán cờ bay về phía hoàng đế, trường sóc bay về phía hoàng đế.
Vẫn chưa dừng ở đó, trong số quan viên lễ bộ xông lên không ít người kéo ông tay áo, khởi động cung nỏ buộc trên cánh tay. Thứ này được chế tạo vô cùng tinh xảo, mặc dù uy lực không lớn bằng liên nỏ do Đại Tùy chế tạo, nhưng tốc độ cực nhanh. Hơn nữa cự ly này, lực sát thương cũng không hề yếu. Loại nỏ này Phương giải đã từng gặp qua, lúc hắn đến phủ Di Thân Vương, trên đỉnh thuyền lầu, trong những lễ vệ của những người gọi là thương nhân Đông Sở dâng lên Di Thân Vương, chính là có vật này.
Di Thân Vương lúc đó đã rất khinh thường vật này, nhưng ai biết lúc này nó lại phát huy tác dụng.
Bất ngờ, ám sát ập đến!
Phương Giải trốn trong đám đông ánh mắt bình tĩnh, không có ý định xông lên điểm tướng đài cứu giá.
Lúc nãy hắn đã cảnh cáo Tô Bất Uy, hai chữ hắn giơ tay viết trong không trung chính là Lễ bộ.