Không khí trong phòng bỗng trở nên lạnh đi. Từng câu từng chữ của Tức Họa Mi khiến Phương Giải không thể phản bác. Lúc đầu hắn vốn dĩ không tự cho mình là truyền nhân của Trung thân vương, nhưng ngươi ta nói nhiều, dần dần ngay cả hắn cũng cảm thấy hay thật là như vậy? Hơn nữa thân phận này mang đến cho hắn nhiều lợi ích, đáng chết mà không chết, tất cả là nhờ vào thân phận này.
Lời nói của Tức Họa Mi lạnh lùng chẳng khác nào tảng băng khiến Phương Giải lạnh hết cả người.
Nếu như mình và Trung thân Vương quả thật không có mối quan hệ thân thiết, vậy thì làm sao có thể sống yên ổn ở Trường An này được? Tuy bệ hạ và Chu viện trưởng hoài nghi hắn có quan hệ với phật tông, nhưng vì hắn có mối quan hệ với Trung Thân Vương, cho nên hắn mới được thả ra khỏi mật lao Đại Nội Thị Vệ Xử. Nếu như hắn bị vạch trần là đồ giả mạo... Phương Giải không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào nữa.
Còn vị Chí Tôn ngồi trên ghế rồng kia chỉ sợ sẽ giận dữ đến mức hài cốt của hắn cũng không tha.
- Đa tạ đại nương nhắc nhở, ta ghi nhớ rồi.
Trầm tư suy nghĩ rất lâu Phương Giải mới đứng lên chắp tay cúi người hành lễ nói câu từ biệt.
Tức Họa Mi xem ra hài lòng với phản ứng của hắn, gật đầu nói:
- Ta nói những điều này với ngươi là để cho ngươi hiểu một đạo lý... Bất kể ở trong hay ở ngoài thành Trường An nếu như ngươi vẫn nghĩ rằng dựa vào một thân phận không có thật để sống qua ngày thì sớm muộn gì ngươi cũng bị té ngã và sẽ rất khó để đứng dậy được. Đại Tùy lập quốc hơn một trăm năm qua, những thanh niên ưu tú hơn ngươi, biết cách cư xử hơn ngươi bị dìm chết trong thành Trường An nhiều vô kể. Vận khí tốt của ngươi chưa chắc có thể theo ngươi đến hết cuộc đời.
Phương Giải gật đầu, sau đó lại yên lặng ngồi trở lại chiếc ghế.
Không khí càng ngày càng căng thẳng, đề tài dường như đã tới hồi kết rồi.
- Có gì muốn hỏi ngươi cứ hỏi đi
Tức Họa Mi đứng dậy, đi tới trước chiếc lư hương gẩy gẩy làm cho dòng khói tản đi chút ít. Từ những lời nói này, Phương Giải có thể cảm giác được người nữ nhân này và Trung thân vương có quan hệ cực kỳ mật thiết. Nếu không, bà ta đã không bảo vệ Trung thân vương như thế, thậm chí ngay cả chuyện truyền nhân bà ta cũng xử lý một cách triệt để, tuyệt đối không cho phép kẻ nào đó dễ dàng dính đến người nam nhân tên Dương Kỳ kia.
Bà ta không thừa nhận Phương Giải là truyền nhân của Trung thân vương, chính là vì lý do bà ta nói trước đó, bà ta không cảm thấy Phương Giải có tư cách này.
Hôm đó... Rốt cục Trung thân vương đã làm cái gì?
Phương Giải do dự trong chốc lát, rồi hỏi một vấn đề mà hắn quan tâm nhất:
- Vì sao đại nương nói ta lúc ấy sắp chết, Trung thân vương cứu ta chỉ xuất phát từ sự thương hại?
Tức Họa Mi suy nghĩ một chút nói rồi nói:
- Ngươi vẫn cho là y thay đổi thể chất của ngươi?
Phương Giải gật đầu:
- Khi vãn bối còn ở thành Phan Cố có tới một trăm hai mươi tám khí huyệt không thông, nhưng kể từ đêm hôm cùng Trung thân vương uống rượu tại quán lẩu chó Vân Kế thì tất cả đã thay đổi. Tuy rằng khí huyệt của tiểu nhân vẫn không mở được nhiều chỗ nhưng thân thể lại có chuyển biến rất rõ rệt. Nếu không phải ngài ấy thì là ai, tại sao vãn bối lại thay đổi như thế?
Tức Họa Mi có chút tò mò hỏi:
- Ngươi chắc chưa bao giờ nghĩ tới, có thể bản thân ngươi không giống với những người bình thường? Y là người mạnh nhất trên thế gian này nhưng cũng không có bản lĩnh biến một phế vật thành một thiên tài. Ngươi đã từng thấy có kẻ nào có thể biến tảng đá thành vàng chưa?
Phương Giải ngẩn ra, lẩm bẩm nói:
- Nhưng trước khi vãn bối gặp ngài ấy….
- Đây mới chính là lý do y cứu ngươi.
Tức Họa Mi nói:
- Ngày đó ở Hồng Tụ Chiêu, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi y đã nhìn ra thân thể của ngươi có chỗ không ổn. Tuy nhiên lúc ấy y đã không làm gì cả là bởi vì y căm ghét thủ đoạn ở trong cơ thể ngươi. Ta nghĩ, trước khi y rời đi bỗng nhiên lại lựa chọn cứu ngươi là vì cảm thấy thủ đoạn đó có ghê tởm thế nào thì nói cho cùng ngươi vẫn là người vô tội.
- Thủ đoạn gì?
Phương Giải hỏi.
- Y chỉ nói qua với ta một câu.
Tức Họa Mi nhớ lại một chút rồi nói:
- Lấy thân nuôi dưỡng độc vật, tận hủy khí hải, phong kín khí huyệt, trở thành thứ người không ra người quỷ không ra quỷ. Thủ đoạn của kẻ đó đúng là bì ổi vô cùng.
Nếu như trước đó Tức Họa Mi nói không thừa nhận hắn là truyền nhân của Trung thân vương đã khiến Phương Giải tỉnh táo hoàn toàn thì những lời này lại như đẩy hắn vào một hầm băng. Hắn cảm giác thân thể của hắn đang run nhẹ, tay và chân lạnh dần rồi từ từ bị đông cứng. Tuy rằng hắn không phải là hiểu rất rõ ý tứ của những lời này nhưng trong nháy mắt hắn đã hiểu được quả nhiên hắn là thứ đồ vật do người khác tạo nên... Một vật thí nghiệm đáng ghê tởm?
- Kẻ đó... Là ai?
Lúc hắn hỏi câu này cổ họng của hắn khàn khàn giống như tiếng gió mãnh liệt quét sàn sạt vào vách đá. Hắn nắm chặt tay lại theo bản năng, trong lòng bàn tay hắn ướt đẫm mồ hôi.
Hỏi Đại Khuyển, Mộc Tiểu Yêu và Trầm Khuynh Phiến đều không ra được đáp án, nhưng hiện tại dường như lại sắp có được đáp áp từ miệng của Tức đại nương-một người vốn không nên được biết và cũng chẳng có quan hệ gì với hắn đang sắp nói ra. Trong lòng Phương Giải giống như có một đàn sói lớn đang lồng lộn kêu gào. Hắn sợ hãi, lo lắng thậm chí không dám hỏi câu này. Hắn phát hiện mình truy tìm chân tướng suốt mười sáu năm nay nhưng lại không hề chuẩn bị tâm lý để đón nhận chân tướng này.
- Y chỉ nói là kẻ đó, ta làm sao biết là ai?
Tức Họa Mi trả lời khiến Phương Giải cực kỳ thất vọng nhưng cũng có một điểm tích cực là khiến hắn như trút được gánh nặng.
Bà ta cũng không biết, thật là tốt quá...
Không biết vì sao, trong nháy mắt Phương Giải lại có cảm giác vui mừng này, ngay cả bản thân hắn cũng không biết rốt cuộc hắn đang sợ cái gì.
- Tuy nhiên..
Tức Họa Mi tiếp tục nói:
- Cái loại căm ghét đó, mười phần thì phải đến tám chín phần là người Mông Nguyên.
- Đúng vậy...
Cơ thể Phương Giải lại run lên, hắn liên tục lẩm bẩm:
- Tám chín phần mười là người Mông Nguyên rồi
Cơ thể của hắn giống như vừa mới bị giội nước. Viện phục của Diễn Võ Viện bị ướt đẫm mồ hôi dán chặt vào người hắn. Hắn suy sụp, cả người đổ dựa vào phía sau ghế, ánh mắt không còn chút thần thái nào nữa.
Tức Họa Mi lại có chút kinh ngạc đối với phản ứng của hắn, sau khi suy nghĩ một chút lại lập tức cười nói:
- Ngươi còn trẻ sao lại cố chấp như thế? Kẻ hại ngươi có lẽ là người Mông Nguyên nhưng ngươi đi soi lại gương xem ngươi đâu có giống người Mông Nguyên mọi rợ?
Phương Giải hơi sửng sốt, theo bản năng giơ tay lên vuốt mặt mình hỏi:
- Không giống sao?
Không đợi Tức Họa Mi trả lời, hắn chậm rãi thở phào một cái lẩm bẩm:
- Đúng là không có giống...
Trong nháy mắt, trong đầu hắn đột nhiên vụt sáng dường như là bắt được cái gì đó.
Đại Khuyển là người nước Thương, Kỳ Lân, Hoành Côn cũng là người nước Thương. Mộc Tiểu Yêu và Trầm Khuynh Phiến là người Nam Yến. Người Nam Yến cũng là người nước Thương...Vậy thì mình là người ở đâu?