Ba ngày này đối với Plens mà nói là ba ngày dày vò. Ông ta ở trong lều lớn của Phương Giải không có ai quấy rầy, mỗi ngày đều có người đúng giờ mang đồ ăn tới, rồi mười lăm phút sau mặc kệ ông ta ăn xong hay chưa, người đưa cơm sẽ xuất hiện để dọn bàn ăn.
Ông ta muốn nói chuyện với những người này, nhưng căn bản không ai để ý tới ông ta.
Thậm chí không ai trói buộc tự do của ông ta. Ông ta có thể tùy ý đi lại trong đại doanh Hắc Kỳ Quân. Ông ta thật giống như một du khách có tâm sự, không yên lòng nhìn binh lính Hắc Kỳ Quân tập luyện như thế nào. Là một lão tướng đã ở trên chiến trường nhiều năm, Plens lập tức nhìn ra được đội quân này không hề tầm thường.
Binh lính Hắc Kỳ Quân có một loại khí chất mà các quân đội khác không có.
Ông ta không biết phải hình dung loại khí chất này như thế nào.
Ngày thứ ba, lúc trời sắp tối thì Kha Khắc Bác trở lại.
Điều này khiến Plens có chút cảm động.
- Ta cho rằng ngươi sẽ chạy tới chỗ Lai Mạn. Chỉ cần ngươi lấy lý do là ta phản loạn để trở về, cho dù Lai Mạn muốn giết ngươi cũng không tìm được lý do gì. Dù sao ngươi tới đây một mỉnh, ngươi không thay đổi được gì cả. Nếu Lai Mạn cưỡng ép diệt trừ ngươi, sẽ khiến rất nhiều người bất mãn. Hiện tại y đang lo lắng thế cục trong nước, nên không dám làm xằng làm bậy.
Plens nhìn Kha Khắc Bác, nghiêm túc nói.
- Ta trở lại đây không phải vì ta có tình cảm với ngươi.
Lúc trở lại Hắc Kỳ Quân, Kha Khắc Bác có vẻ thoải mái hơn nhiều, giống như một người bên lề. Nhưng Plens rất rõ ràng vì sao Kha Khắc Bác trở lại, bởi vì Kha Khắc Bác đã chuẩn bị xong cái chết. Ông ta không giống như Plens, Plens biết cho dù mình có chuẩn bị xong cái chết, thì Lai Mạn cũng không bỏ qua cho gia tộc của ông ta. Kha Khắc Bác thì khác, chỉ cần ông ta chết, gia tộc của ông ta sẽ không chịu ảnh hưởng gì nhiều.
- Ta muốn hỏi ngươi một việc.
Kha Khắc Bác nhìn Plens:
- Sau khi trở về, ta tìm tới thuộc hạ của ngươi. Y quả thực trung thành với ngươi, vì an toàn của ngươi, y lập tức hạ lệnh cho 15 vạn người giao ra vũ khí và trang bị. Mất ba ngày để hoàn thành chuyện này, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, số vũ khí này sẽ đổi được tự do của ngươi.
Kha Khắc Bác nói:
- Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, một khi giao ra 15 vạn trang thiết bị này, liệu ngươi có còn sống đi ra ngoài?
- Mạc Khắc Tư bại chưa?
Plens đột nhiên hỏi tới một vấn đề không liên quan.
- Đã bại!
Kha Khắc Bác đáp:
- Y căn bản không ngờ tới quân đội của ngươi lại đột nhiên tấn công quân đội của y, cho nên chỉ trong một buổi tối, quân đội của y liền tan rã. Tuy lúc ta tới chưa nhận được tin Mạc Khắc Tư đã chết, nhưng không hề nghi ngờ rằng Phong Tín Tử quân đã không còn tồn tại nữa.
- Có lẽ ta không sống được lâu nữa rồi.
Plens thở dài:
- Ta tưởng ngươi hiểu ý của ta.
- Có ý gì?
Kha Khắc Bác hỏi.
Ông ta bỗng nhiên hiểu ra, khuôn mặt liền trắng bệch:
- Trời ạ, ý của ngươi là, ngươi căn bản không muốn tấn công Mạc Khắc Tư, mà là muốn liên thủ với Mạc Khắc Tư?
Plens cười khổ:
- Hiện tại ngươi mới hiểu ra thì có ý nghĩa gì nữa? Ta tưởng sau khi ngươi trở về ngươi sẽ hiểu, sau đó phái người liên thủ với Mạc Khắc Tư diễn trò cho Phương Giải nhìn. Cục diện bây giờ chỉ phải liên thủ với Mạc Khắc Tư thì mới có phần thắng nhỏ nhoi. Đáng tiếc giờ đã không còn.
- Vì sao ngươi không nói thẳng ra?
Kha Khắc Bác nói tới một nửa liền nuốt vào, bởi vì ông ta biết Plens không có cơ hội nói thẳng ra suy nghĩ của mình. Cho dù là hiện tại, trong cái lều này nhất định cũng có người nghe lén.
- Ta chỉ muốn xác nhận một chút.
Ngay cả bi thương Plens cũng không còn. Ông ta duỗi lưng một cái, vẻ mặt cũng không còn quá nhiều đau khổ:
- Ta phạm sai lầm. Yêu cầu của Phương Giải rất quá phận, nhưng quá phận lại là điều kiện mà hắn thêm vào kia. Ngay từ lúc đầu hắn đã muốn quân đội của ta tiêu diệt quân đội của Mạc Khắc Tư, nhưng hắn cố ý nói ra vào lúc cuối với ngữ khí bâng quơ. Lúc ấy ta căn bản không nghĩ được nhiều.
- Hiện tại, ngay cả đường lui cũng không còn.
Plens thở dài:
- Chuẩn bị cho tốt đi ông bạn già của ta. Ta không tin Phương Giải sẽ dễ dàng thả ta rời đi. Chỉ là ta không biết ta sẽ chết như thế nào.
- Ngươi không nên trở lại.
Plens chỉ ra một sai lầm khác của Kha Khắc Bác.
- Ta bảo ngươi tới tìm A Nỗ Đương, hắn là thuộc hạ trung thành nhất của ta. Ý của lời này, thực ra là muốn bảo ngươi có thể tin tưởng được A Nỗ Đương, trợ giúp hắn phân tích tình huống. Nếu ngươi ở lại quân đội, thì với kinh nghiệm phong phú và sự cơ trí của ngươi, có thể trợ giúp hắn bày mưu tính kế.
Kha Khắc Bác lắc đầu:
- Nhưng đã chậm rồi.
Sáng sớm ngày thứ tư, lúc mặt trời ló đầu ở hướng đông, A Nỗ Đương dẫn theo năm nghìn người hộ tống 15 vạn trang bị tới một chỗ cách đại doanh của Hắc Kỳ Quân chừng 15 dặm.
Y có chút khẩn trương.
Y có chuyện giấu diếm Kha Khắc Bác.
Nhưng hiện tại dường như gặp một ít vật cản.
Hắc Kỳ Quân phái tới một đội kỵ binh chừng hơn vạn người. Tướng lĩnh đội kỵ binh này ra hiệu dừng lại, chờ đợi thủ lĩnh của Hắc Kỳ Quân là Phương Giải tới. Cho nên A Nỗ Đương càng thêm khẩn trương. Dù sao đây là lần đầu tiên y can đảm đưa ra một quyết định của riêng mình.
Y biết Plens đại công lựa chọn mình là có nguyên nhân. Mà lúc y biết nguyên nhân này liền đưa ra quyết định. Quết định này không thể nói cho bất kỳ ai, bao gồm Kha Khắc Bác.
Gia Cát Vô Ngần ngồi trên lưng ngựa nhìn đám binh lính người nước ngoài, khéo miệng nở nụ cười khiến người nước ngoài phải bất an.
- Bọn ta đã làm theo điều kiện của các ngươi, dùng vũ khí đổi lấy sự tự do của công tước đại nhân.
A Nỗ Đương điều chỉnh lại tâm tình, bước tới nói:
- Nhưng vì sao ngươi lại ngăn cản ta?
- Bởi vì nơi nhận vũ khí, vốn không phải ở đại doanh.
Gia Cát Vô Ngần chỉ chỗ đất dưới chân:
- CHính là ở đây.
A Nỗ Đương biến sắc, có thể nhìn ra được tâm tình của y cực kỳ kích động.
- Nếu ta đoán không sai.
Gia Cát Vô Ngần cười nói:
- Các ngươi không mang theo vũ khí đúng như ước định. Chủ Công nhà ta nói, bất luận là đội quân nào đều sẽ không từ bỏ một tia chiến thắng cuối cùng, dù là người Hán hay là người nước ngoài. Cho nên Chủ Công nói lần này các ngươi đưa tới nhất định không chỉ là vũ khí, chỉ sợ còn rất nhiều thuốc nổ. Các ngươi tính toán cho nổ số thuốc đó trong đại doanh Hắc Kỳ Quân, sau đó thừa dịp loạn lạc cứu Plens ra phải không? Cho dù không thể cứu được Plens, thì các ngươi cũng có thể quấy rầy kế hoạch của bọn ta. Nếu ta đoán không sai, quân đội của Plens đang chờ xuất phát phải không?
Sắc mặt của A Nỗ Đương liền trắng như tờ giấy.
Thậm chí y vô lực biện giải.
Bởi vì những lời Gia Cát Vô Ngần nói đều là đúng.
- Có biết vì sao ta không vội vã kiểm tra vũ khí mà ngươi mang tới, cũng không vội vã bảo ngươi tháo thứ đó xuống không?
Gia Cát Vô Ngần nói:
- Bởi vì không còn quan trọng nữa rồi.
Y chỉ đằng sau A Nỗ Đương.
A Nỗ Đương vô thức quay đầu lại, lập tức nhìn thấy ánh lửa ở hướng đại doanh Hắc Khiên Ngưu Hoa bên kia.
- Người tu hành của bọn ta đã tấn công vào đó ám sát các tướng lĩnh của các ngươi. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, trong năm nghìn người mà ngươi mang theo này, đã bao gồm toàn bộ xạ thủ Đồ Thần Hỏa, bởi vì các ngươi tính toán cứu Plens ra. Không có xạ thủ Đồ Thần Hỏa, thì người tu hành bọn ta đâu có gì phải lo lắng.
Gia Cát Vô Ngần cười nói:
- Hiện tại Plens và Kha Khắc Bác ở trong đại doanh Hắc Kỳ Quân, mà người chỉ huy tạm thời là ngươi lại đang ở đây. Đại doanh của ngươi mất đi người chỉ huy, bị tập kích bất ngờ, rất dễ sụp đổ. Nhất là khi nhiều tướng lĩnh chết đi, đội ngũ sẽ càng thêm loạn. Ngay từ lúc đầu vốn đã không tồn tại đàm phán gì đó rồi.
Y lớn tiếng nói:
- Chủ Công nói, kẻ địch bước lên lãnh thổ của người Hán, thì ngay cả thi thể cũng không rời đi được.
Sắc mặt của A Nỗ Đương trắng bệch không chút máu, cả người đờ đẫn ở đó không biết phải làm sao.