Mấy ngày nay Mộc Thanh Lẫm vẫn luôn bất an, tuy rằng Phương Giải giống như không hề phòng bị cái gì nhưng lão cảm thấy dường như mọi chuyện đều quá thuận lợi chút. Mặc dù lão không hiểu Phương Giải nhưng lão cũng biết rằng, kẻ có được thành tựu lớn như vậy thì làm có thể là rác rưởi được cơ chứ. Cho nên mấy ngày nay lòng lão vẫn luôn rất khẩn trương, cứ sợ sẽ xảy ra sơ xuất gì.
Mộc Quảng Lăng đã rời khỏi, nếu trong thành xảy ra chuyện gì thì lão đều phải chịu trách nhiệm.
Mấu chốt ở chỗ, lão còn không chịu nổi cái trách nhiệm đó.
Buổi trưa, sau khi ăn món lẩu hải sản trứ danh của Mộc phủ thành với Phương Giải xong, lão liền chạy tới trong đại doanh chỉ huy việc vận chuyển lương thảo. Tính tính ngày thì Mộc Quảng Lăng cũng đã tới được Mã Lan sơn rồi, nếu tiếp tục kéo dài thêm nữa, lão sợ sẽ xảy ra chuyện gì lão không thể ứng phó được. Sau nhiều ngày ở chung, lão phát hiện tu vi của Phương Giải còn mạnh hơn của lão không ít. Người thanh niên này rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, hay là có loại thiên phú nào mà có thể làm cho hắn còn trẻ như thế đã có được thực lực như vậy?
Cho nên đối với Phương Giải, nội tâm Mộc Thanh Lâm càng ngày càng có chút sợ hãi.
Một người thanh niên mới hai mươi mấy tuổi đã trở thành kẻ đứng đầu Trung Nguyên, cộng thêm tu vi cao cường cũng làm người ta rung động, người như vậy thật sự sẽ dễ dàng mắc mưu sao?
Cho nên Mộc Thanh Lâm cả gan cải biến chủ ý, lão hơi thay đổi quân lệnh của Mộc Quảng Lăng một chút. Từ chỉ huy cung cấp lương thảo cho năm vạn quân trong một tháng biến thành chỉ huy cung cấp lương thảo cho tám vạn người trong một tháng. Lão lo lắng nếu Phương Giải nhìn thấy số lượng lương thảo quá ít sẽ phát giận ngay tại chỗ.
Chuyện này lão đã suy nghĩ kĩ nên ứng đối như thế nào. Dù sao Mộc Quảng Lăng đã hạ bẫy lại Mã Lan sơn, nếu Phương Giải mất mạng tại nơi đó thì không quan tâm là lương thực cho năm vạn người vẫn là lương thực cho tám vạn người, tất cả đều là râu ria. Nhưng nếu bởi vì cho lương thực không đủ mà khiến Phương Giải không đi thì đó mới là làm bất lợi cho kế hoạch của Mộc Quảng Lăng.
Buổi chiều ngày hôm sau, Phương Giải mang theo người tới lấy lương thực.
- Ngươi cũng biết.
Phương Giải nhìn thoáng qua đống lương thảo chất cao như núi kia, cười cười nói:
- Cô lần này tới chỉ đem theo hơn bốn ngàn nhân mã, vả lại đều là kỵ binh, cho nên muốn chở đống lương thảo này đi thì hiển nhiên binh lực không đủ, cho nên nếu như có thể, ta muốn mượn mười ngàn bộ binh với ngươi. Chờ sau đi đến Mã Lan sơn, ta tự nhiên sẽ để cho bọn họ trở về.
- Cái này…
Mộc Thanh Lâm há miệng thở dốc, lại không biết nên cự tuyệt như thế nào.
- Ta biết rằng ngươi không làm chủ được. Không bằng bây giờ ngươi cứ về trước xin chỉ thị đi. Cô nghĩ Quốc công chắc sẽ không thể không nể mặt mũi cô đi? Nếu như làm ngươi cảm thấy khó xử, vậy cô sẽ trực tiếp tới phủ Quốc công ngay bây giờ, tự mình đi hỏi Quốc công vậy.
- Không không không
Mộc Thanh Lâm vội vàng xua tay:
- Quốc công bệnh nặng, đã nhiều ngày không thể gặp khách, ngay cả nếu tiểu nhân đi bẩm báo thì cũng không biết lang trung có cho phép tiểu nhân vào hay không. Ông ấy nói quốc công gia mấy ngày nay không thể gặp gió, là thời điểm nên cẩn thận nhất.
Thấy sắc mặt Phương Giải không tốt, lão trầm ngâm một lúc mới nói:
- Tuy nhiên quốc công gia từng phân phó qua, không được vi phạm mệnh lệnh của vương gia. Nhưng chuyện điều động binh mã tiểu nhân lại không thể làm chủ, không bằng như vậy, Vương gia xin hãy đợi một chút, tiểu nhân tới chỗ đóng quân, hỏi vị tướng được Quốc công gia chỉ định có thể làm chủ hỏi thử xem?
Phương Giải lắc đầu:
- Trong vòng nửa canh giờ, nếu như mười ngàn bộ binh không đến, ta liền trực tiếp đi tìm Mộc Quảng Lăng.
Mộc Thanh Lâm nào còn dám trì hoãn, lão lập tức bung người vội vã xông ra ngoài hướng về phía đại doanh.
Phương Giải quay đầu lại nhìn Hạng Thanh Ngưu liếc mắt một cái:
- Làm phiền Đạo tôn đi Mộc phủ đi một chuyến, tuy rằng Mộc Quảng Lăng không ở nhà, nhưng trong thư phòng của Mộc Quảng Lăng chắc chắn sẽ có một số đồ trọng yếu. Một kẻ như gã có thể không tín nhiệm bất kì người nào nhưng lại tín nhiệm gian phòng của chính mình. Có thể tìm được cái gì liền lấy cái đó, bất cứ thứ gì ngươi cảm thấy hữu dụng cứ mang hết đi là được.
- Sắp xuất phát rồi ngươi lại bảo ta đi làm kẻ trộm?
Phương Giải cười nói:
- Nếu như đi sớm thì khi người của Mộc phủ phát hiện thư phòng mất trộm, khó tránh khỏi sẽ loạn đứng lên. Nửa canh giờ đối với ngươi mà nói, thời gian rất đầy đủ rồi.
Hạng Thanh Ngưu tự hào nói:
- Vậy cũng được, khinh công của ta so với ngươi vẫn đỡ hơn chút ít.
Nói xong câu đó, y liền xoay người rời đi.
Phương Giải hỏi Liêu Sinh:
- Trước đó bảo ngươi phái người đi truyền tin cho ba người Trần Định Nam, Trần Bàn Sơn, Lục Phong Hầu, nhiều ngày rồi, tin tức có thể đã tới rồi đúng không?
- Đã đến rồi.
Liêu Sinh nhẩm tính lại thời gian, nói:
- Xa nhất tuy rằng mất bảy ngày nhưng hẳn là cũng đã chuẩn bị xong rồi, chỉ còn chờ Chủ Công nữa thôi.
Phương Giải gật gật đầu:
- Lại phái người đi tới chỗ Tán Kim hậu, bảo Tán Kim Hậu mang tất cả binh sĩ tiến về hướng đông nam. Bảy ngày sau, cần phải tới được Mã Lan sơn. Khiến thủy quân Đoạn Tranh và Trịnh Thu thanh lí sạch thuyền của bọn nước ngoài tại trên sông Trường Giang đi. Đa số thủy quân của người nước ngoài đều đang thả neo tại cửa sông, bảo hai người đó có thể đánh lớn cỡ nào cứ việc đánh lớn cỡ đó, ta muốn dẫn đám thủy quân của bọn ngoại quốc kia lên trên đất liền.
- Vâng
Liêu Sinh đáp ứng, vội vàng quay đầu lại phân công những nhân thủ đắc lực của mình đi làm.
- Đi kiểm kê lương thảo.
Phương Giải đi nhanh về phía trước, nói:
- Ta xem thử Mộc Quảng Lăng có thể bỏ bao nhiêu tiền vốn để dụ bắt được ta. Nếu cho quá ít, sao có thể đủ tiền phí để ta phối hợp hành động với gã cơ chứ? Bảo kỵ binh bắt đầu bố phòng từ chỗ này, một đường thẳng đến cửa thành, đuổi đám binh Mộc phủ đang gác thành đi, nếu có kẻ nào dám động thủ cứ đánh là được.
- Vâng
Kỳ Lân đang đứng sau Phương Giải nghe được quân lệnh liền lập tức xoay người đi phân công nhân sự. Lần xuất chinh này, Phương Giải lại đem Kỳ Lân và Nhiếp Tiểu Cúc điều trở về, hai người kia cùng ở bên cạnh Phương Giải, rất nhiều chuyện đều có thể dễ dàng làm được
Phương Giải mang người kiểm kê lương thảo, không đến nửa canh giờ, trên đường cái liền có thanh âm ồn ào truyền đến. Phương Giải quay đầu lại nhìn nhìn, thấy là một đội binh lính của Mộc phủ đang tiến lại đây. Mộc Quảng Lăng không ở trong thành, Mộc Thanh Lâm hiển nhiên sợ chậm trễ sắp xếp của gã cho nên lập tức đi quân doanh điều động nhân mã.
Bởi vậy có thể thấy được, địa vị tại Mộc phủ của Mộc Thanh Lâm quả thật không thấp.
Thấy người đã đến, Phương Giải liền khiến cho bọn họ chất hàng lên xe.
Hắn nhìn Mộc Thanh âm sắc mặt đang rất khó coi, bỗng nhiên liền cười thật quỷ dị. Nụ cười này, làm cho thần kinh vốn căng thẳng của Mộc Thanh Lâm cơ hồ muốn hỏng mất. Mộc Thanh Lâm theo bản năng lui về sau một bước, không biết phía sau nụ cười âm hiểm này của Phương Giải cất giấu chuyện âm hiểm gì.
- Biết vì sao ta chỉ cho ngươi có nửa canh giờ không?
Phương Giải bỗng nhiên hỏi một câu.
Mộc Thanh Lâm lắc đầu, không nói gì.
- Bởi vì ta muốn biết địa vị của ngươi trong tòa thành này. À mặc dù không có công danh, cũng không phải chiến tướng trong quân đội nhưng ngươi có thể điều mười ngàn binh lính tới trong vòng nửa canh giờ, hiển nhiên phân lượng của ngươi rất nặng nhỉ. Ta muốn này mười ngàn người kỳ thật cũng chẳng có chỗ lợi gì, mà là muốn ngươi.
Mộc Thanh Lâm nghe xong những lời này sắc mặt xoát một cái liền đổi.
Trong xe ngựa
Sắc mặt Mộc Thanh Lâm thật có coi nhìn chăm chú người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi trước mặt mình.
Người này cũng đang nhìn lão, nhìn lão một cách thật cẩn thận. Thật giống như một khách làng chơi đang nắm cằm của kỹ nữ thanh lâu nhìn một cái, ngay cả trên mặt có mấy khối tàn nhang mấy chút mỡ thừa đều phải nhìn cho rõ ràng. Cũng giống như một người khách đến mua thịt, đứng tại trước sạp thịt heo lật qua lật lại kiểm tra miếng thịt xem rốt cục có phải là thịt lợn sề hay không.
Loại cảm giác này thật không tốt.
- Lão không cần khẩn trương như vậy.
Người thanh niên trẻ tuổi có một khuôn mặt rất đẹp trai và phong độ, chỉ có điều sắc mặt của y có chút trắng nhợt nên mới có vẻ có chút âm nhu. Người này nếu thay nữ trang có lẽ còn xinh đẹp hơn một nửa số nữ nhân. Đương nhiên không cần trông cậy vào việc y có thể đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng tuyệt đối sẽ không bị người hoài nghi là y đang giả nữ.
- Trước đó tôi luôn luôn tại chỗ tối, từng nghe qua lão nói chuyện cho nên tôi cũng không làm lão nhọc công mở miệng đâu.
Tiếng nói của thanh niên bỗng nhiên thay đổi, sau vài lần điều chỉnh, mấy từ cuối cùng y thốt ra không ngờ lại giống hệt giọng của Mộc Thanh Lâm!
- Có phải lão rất hứng thú biết bản thân lão sắp phải đối mặt với chuyện gì hay không?
Y một bên cười, một bên mở cái bọc tại trước mặt ra:
- Tôi cũng không nói cho lão biết tên của tôi là gì đâu, tuy nhiên, tôi cũng không ngại để cho lão biết biệt hiệu của tôi vậy. Bọn họ đều thích gọi tôi là Thiên thủ thiên diện, kỳ thật đâu chỉ là thiên diện, chỉ cần người trên thế giới này đều cứ thành thành thật thật ngồi một lát tại trước mặt tôi như vậy thì tôi có thể cam đoan ngay cả mẹ của hắn cũng không nhận ra có chỗ nào không giống cả.
- Lão ngài không hiểu à?
Thanh niên trẻ tuổi cười cười, có chút đắc ý:
- Đừng nóng vội, tôi cho phép lão từ từ xem. Đúng rồi, vừa rồi lão vừa mới ra tay đã bị chủ công nhà của tôi khống chế, có phải cảm thấy rất kì quái hay không? Tôi cũng cảm thấy thật kỳ quái, lấy tu vi của lão, nếu muốn xử lí tôi thì thật dễ dàng, nhưng bây giờ lão chỉ có thể bị tôi trêu chọc lại không thể làm gì tôi cả. Cảm giác này thật là thích mà. Tôi hơi lắm miệng một chút, lão ngài đừng có trừng tôi, lão ngài cũng nên biết rằng rất nhiều người bao gồm đồng bạn của tôi cũng không muốn nói chuyện nhiều với tôi, bởi vì nếu nói nhiều, tôi có thể bắt chước cách nói chuyện của bọn họ, làm cho ngay cả chính bọn họ cũng đều phân biệt không được.
Hiện tại Mộc Thanh Lâm rốt cục cũng biết lí do vì sao mà Phương Giải lại khống chế mình.
Vừa rồi Phương Giải dùng một loại thủ đoạn lão chưa từng gặp qua, trên người bỗng nhiên xuất hiện một tầng thanh khí mỏng manh, sau đó thân thể của lão liền không thể động đậy được, tiếp nữa, lão thật giống như bị tước đoạt toàn bộ tự do. Theo sát đó, Phương Giải liền phong bế đan điền khí hải của lão lại, phá hủy ít nhất một trăm chỗ trong một trăm hai mươi tám vị trí khí huyệt trên người lão đi.
Lão chưa từng gặp qua giới, cho nên vẫn không thể lý giải thủ đoạn của Phương Giải.
Nhưng nhìn đến người thanh niên trẻ tuổi trước mặt này dùng đôi tay thon dài trắng nõn kia dần dần chế tác ra một tấm mặt nạ, lão liền hiểu được ý đồ của Phương Giải. Lúc trước Phương Giải nói, hắn muốn biết địa vị của Mộc Lâm Thanh trong thành tốt cục có bao nhiêu phân lượng, Mộc Thanh Lâm bị lừa, chỉ nửa canh giờ liền triệu tập đến mười ngàn binh sĩ.
Điều này nói rõ, Mộc lâm Thanh được Mộc Quảng Lăng cho quyền điều động quân đội
Như vậy, chuyện tiếp theo cũng rất dễ đoán được.
- Lão biết không, mỗi lần hoàn thành một tác phẩm, trong lòng tôi đều rất hưng phấn, qua nhiều năm như vậy cũng chưa hề suy giảm. Kỳ thật, lão ngài cứ ngẫm thử đi, khi yêu thích và chuyên nghiệp của một người liên kết cùng một chỗ, hơn nữa nó còn có thể mang đến tiền tài, địa vị, cộng thêm cả cảm giác thành tựu cho người đó nữa, đó là một chuyện sung sướng đến cỡ nào.
Thiên thủ thiên diện cười hì hì rồi lại cười, động tác trên tay rất nhanh nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng cẩn thận. Mặt nạ y chế tác tự nhiên không phải da người, mà là bằng một thứ Mộc Lâm Thanh không biết là gì. Nó thật giống như hồ dán, cẩn thận quấy đều, nhẵn nhụi cơ hồ nhìn không ra viên khối nào. Sau đó Mộc Thanh Lâm phát hiện, mặt nạ theo như lời thanh niên trước mặt này hoàn toàn khác với mặt nạ trong ấn tượng của mình.
Thiên thủ thiên diện sau khi quấy xong cái loại tương hồ kia liền bắt đầu dùng ngón tay chấm thứ đó vẽ loạn lên trên mặt của mình, có nơi vẽ nhiều, có chỗ vẽ ít. Cứ như vậy, sau khi giằng co mười phút, Mộc Thanh Lâm mới bừng tỉnh đại ngộ, tại sao lúc điều chế, Thiên thủ thiên diện sẽ không ngừng quan sát mặt của mình.
Thứ nhất, màu của loại tương hồ kia giống hệt màu da trên mặt của lão.
Thứ hai, thiên thủ thiên diện đang quan sát hình dáng khuôn mặt của lão.
Cứ như vậy, thiên thủ thiên diện không ngừng bôi trét lên mặt, xương gò má của y dần dần cao lên, hai má thoạt nhìn có chút hạ xuống. Lại qua mười phút, mặt Thiên thủ thiên diện thoạt nhìn cơ hồ đã cực kì tương tự với mặt của Mộc Thanh Lâm rồi. Nhưng thiên thủ thiên diện hiển nhiên còn rất không hài lòng, y đứng dậy lại ngồi sát bên Mộc Thanh Lâm, sau đó cầm một cái gương đồng mà soi. Soi soi bản thân rồi lại soi soi Mộc Thanh Lâm, sau đó y dùng một cây bút đao rất nhỏ tân trang lại.
- Đại khái qua một canh giờ sau, ta sẽ đi tới đại doanh của Mộc Quảng Lăng, điều động tất cả binh mã tại trong Mộc phủ thành ra ngoài. Đương nhiên, tôi không xác định lão ngài có năng lực lớn đến vậy không. Nếu không được, tôi liền bỏ chạy, gọi nhân lực mà Chủ công để lại đến tiếp ứng tôi, dù sao cũng không phải chạy không thoát. Chẳng qua nếu như thành công thì Mộc Quảng Lăng sẽ há hốc mồm nha.
Sau khi Thiên thủ thiên diện làm xong liền bắt đầu cởi quần áo của Mộc Thanh Lâm ra.
- Ai da, tôi không thích làm việc này nhất đấy, nếu như quần áo có thể tự mình chuẩn bị thì tốt rồi.
Y dường như rất ghét bỏ.
Sau đó lại rất ủy khuất.
- Cứ như vậy đi, lão ngài cứ nghỉ ngơi trước, tôi thay lão ngài đi làm tội nhân thiên cổ của Mộc phủ đây!