Phương Giải trầm mặc, không trả lời.
Vấn đề như vậy, đâu phải hắn chưa từng nghĩ qua?
Trước kia mỗi khi nghĩ tới vấn đề này, Phương Giải đều liên hệ với bản thân. Có phải thực sự tồn tại thứ gì đó bên trong hư vô, rồi thông qua mình khiến cho thế giới này thay đổi gì đó? Nhưng càng ở thế giới này lâu, Phương Giải càng phát hiện mình không có liên quan quá lớn tới thế giới này. Cho dù không có mình, thế giới này vẫn sẽ thay đổi. Mà thay đổi này, chính là người nước ngoài xâm lấn.
Về phần người tu hành…
Phương Giải không thể xác định sự tồn tại của bọn họ là hợp lý hay bất hợp lý. Là có thứ gì cố ý làm ra, hay đơn giản chỉ là theo lẽ tự nhiên.
Nhưng Phương Giải xác định một việc, chính là sự tồn tại của người tu hành đã làm trì hoãn sự phát triển của xã hội. Mặc kệ sự phát triển này là tốt hay là xấu với con người, thì nó đều bị người tu hành cản trở. Lấy hỏa khí mà nói, nếu như không có người tu hành, có lẽ hơn một nghìn năm qua, người Trung Nguyên hoặc là người Tây Vực đã phát minh ra được, sẽ không lạc hậu hơn người nước ngoài.
Phương Giải nghĩ tới sự lạc hậu của thời cận đại kiếp trước, nhưng thế giới kiếp trước khá là phong bế. Mà thế giới này không hề bị phong bế, Đại Tùy thủy chung vẫn kết nối với thế giới bên ngoài. Tuy người nước ngoài bị Đông Sở chặn ở biển rộng, nhưng người Tùy biết bên kia biển rộng có các nền minh khác tồn tại.
- Đại Tùy quân vũ a…
Dương Kiên thở dài:
- Sau khi chứng kiến uy lực hỏa khí của Thắng Đồ, trẫm thực sự bị chấn động…trẫm suy nghĩ, từ khi nào binh khí trong tay chúng ta không có thay đổi nữa rồi? Đại Tùy hai trăm năm không thay đổi, Trịnh Quốc bốn trăm năm không thay đổi, xa hơn nữa thì sao? Liên nỏ xuất hiện vào hai nghìn năm trước, từ một nghìn bảy trăm năm trước, công nghệ liên nỏ đã hoàn thiện, một nghìn bốn trăm năm trước, liên nỏ đã tới cực hạn…Mặc dù Đại Tùy cũng không ngừng cải tiến liên nỏ, nhưng chỉ khiến liên nỏ bắn nhanh hơn mà thôi.
Dương Kiên nói:
- Có lẽ vào hai nghìn năm trước, người nước ngoài bên kia cũng vừa mới chế tạo ra liên nỏ. Hơn một nghìn năm trước, uy lực của liên nỏ đã tới cực hạn. Chúng ta không thay đổi, bởi vì chúng ta tồn tại người tu hành có uy lực hơn xa liên nỏ. Mà người nước ngoài không có người tu hành, cho nên bọn họ vẫn dốc sức nghiên cứu vũ khí có uy lực lớn hơn.
Dương Kiên nói:
- Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, có thứ gì đó đang cố ý tạo ra hai nền văn minh khác nhau sao? Một bên biển rộng, mọi người đang không ngừng theo đuổi cực hạn của con người, muốn cho bản thân hùng mạnh hơn. Mà một bên biển rộng, mọi người không ngừng theo đuổi cực hạn của công cụ, muốn cho công cụ càng cường đại hơn…rốt cuộc, bên nào mới đúng.
- Ta không biết.
Phương Giải lắc đầu, trả lời rất rõ ràng.
- Trẫm cũng không biết…
Dương Kiên nhẹ nhàng nói:
- Điều trẫm muốn hỏi đã hỏi xong, kế tiếp chính là trận chiến không thể tránh khỏi. Sở dĩ trẫm nói với ngươi những điều này, là muốn nói cho ngươi biết một việc…Trận chiến hôm nay, nếu ngươi chết, trẫm sẽ tiếp tục đi tìm đáp án. Nếu trẫm chết, hy vọng ngươi có thể tiếp tục tìm đáp án. Nếu chúng ta không tìm thấy đáp án đó, thì có lẽ trong một khoảng thời gian rất dài, dân chúng Trung Nguyên sẽ chịu mọi dày vò.
- Người tu hành, dù sao chỉ có hạn. Mà kẻ địch, nhét hỏa khí vào trong tay là có thể giết người.
- Tốt!
Phương Giải gật đầu:
- Ta sẽ tiếp tục tìm đáp án.
- Nếu thực sự có người cố ý làm ra…bất kể là ai!
Dương Kiên cắn môi:
- Giết hắn!
- Kỳ thực, trẫm đã có một chút đáp án. Người tu hành chỉ là một nhóm nhỏ, một nhóm nhỏ hùng mạnh, nhưng khiến cho người thường ỷ lại. Mà công cụ phát triển, khiến cho người thường trở nên mạnh mẽ. Chiến sự Đông Cương…có lẽ thất bại rồi.
Dương Kiên nói:
- Sở dĩ trẫm nói với ngươi những điều này, là vì trẫm biết, nhìn khắp thiên hạ, chỉ có ngươi là khiến cho trẫm cảm thấy ngươi thực sự muốn tốt cho dân chúng. Ngươi thực tâm đối đãi dân chúng, giống như trẫm!
Ông ta đứng thẳng lưng:
- Mặc kệ trẫm làm gì với thân nhân, làm gì với bằng hữu, thì đều xuất phát từ tư tâm, điểm này trẫm chưa bao giờ phủ nhận. Nhưng trẫm kiến quốc lập Tùy, chính là vì khiến cho dân chúng sống những ngày tốt đẹp!
…
…
- Tuy nhiên…
Dương Kiên chuyển giọng:
- Ngươi cho rằng đấu một trận sinh tử với trẫm thì mới có lợi? Trẫm ở đây, Hắc Kỳ Quân của ngươi có thể duy trì nguyên dạng. Nếu không có trẫm, đổi thành người khác, thì chắc chắn sẽ không tin tưởng ngươi như vậy. Trẫm nói nhiều với ngươi, là vì trẫm biết ngươi không giống với những người khác.
Ông ta nhìn Phương Giải, nhấn mạnh nói:
- Trẫm có thể đáp ứng điều kiện của ngươi, trẫm lãnh binh trở lại Trường An phòng thủ,, thậm chí trẫm có thể giao các đạo Giang Nam cho ngươi. Ngươi nuyện ý tới Đông Cương tiếp viện cho Mộc Quảng Lăng, trẫm chắc chắn sẽ không động chạm tới hậu phương của ngươi. Trẫm còn nguyện ý tặng vật tư lương thảo thu được từ Thắng Đồ cho ngươi. Nếu ngươi không tin trẫm, thậm chí trẫm có thể giao áo giáp quân còn lại cho ngươi! Đó là thứ mà trẫm không nỡ buông tay ra nhất, nhưng trẫm không hề keo kiệt giao hết cho ngươi.
- Sau khi trở lại Trường An, trẫm sẽ phong ngươi làm Quận Vương!
Dương Kiên nói:
- Ngươi nên biết, từ khi Đại Tùy lập quốc tới nay, chưa từng có người khác họ nào được phong Vương. Bất kể có nhiều công tích thì cũng chưa từng có ngoại lệ. Đây là quy củ mà trẫm tự đinh ra, hiện tại trẫm cũng có thể phá quy củ này. Nếu như có thể giải quyết việc ở Đông Cương, trẫm còn muốn giao việc bình định cho ngươi. Tới lúc đó, do ngươi nắm binh quyền thiên hạ trong tay.
Sau khi nghe xong, Phương Giải gật đầu, nghiêm túc nói:
- Đẹp quá!
- Cái gì đẹp?
Dương Kiên không hiểu hỏi.
Phương Giải cười đáp:
- Tiền đồ mà ngươi vẽ ra cho ta thật là đẹp. Người ngoài họ đầu tiên được lập làm Vương từ khi Đại Tùy lập quóc tới nay, quản lý binh quyền thiên hạ, nắm trong tay các đạo Giang Nam…Ai nha, địa phương mà ta quản còn nhiều hơn ngươi quản. Nếu ta là người thông minh, lúc tiến binh tới Đông Cương, một bên chống đỡ kẻ thù, một bên nhân cơ hội xử lý Mộc Quảng Lăng, vậy thì Đông Cương cũng là của ta…Tiền đồ đẹp đẽ như vậy, mơ cũng không dám mơ tới. Nhưng, ta hiểu một điều rằng, càng đẹp càng giả…
Dương Kiên biến sắc, ông ta có nghe ra được thái độ của Phương Giải từ ngữ khí của hắn.
- Đáng tiếc, có một số việc dù gian nan nguy hiểm cũng phải sắp xếp ở phía trước. Có thứ tuy đẹp, cũng phải sắp xếp ở phía sau, cho dù nó khiến ta động tâm.
Phương Giải nhìn về phía Hạng Thanh Ngưu:
- Vạn lão gia tử chẳng những là sư phụ của người bạn tốt nhất của ta, lúc trước ở Trường An ông ấy cũng rất chiếu cố ta. Ngươi quất roi vào thi thể của ông ấy, chuyện này…nếu ta gạt lương tâm sang một bên mà bỏ qua, một ngày nào đó, có lẽ ta sẽ tự đâm vào ngực mình một đao.
Phương Giải giơ cao Trực Lộ đao, chỉ về hướng Dương Kiên:
- Huống chi, hiện tại nếu không giết ngươi, về sau tìm đâu ra cơ hội tốt như vậy? Những lời ngươi nói rất đẹp đẽ, cho dù ngươi không cho ta, thì ta cũng có thể cầm được hết.