Người của thành Đại Lý đều biết rằng, trong Vi Man Tự có vài phong cảnh nổi tiếng, suối trong điện, hoa trong núi, hồ trong rừng. Suối trong điện là chỉ trong chính điện của Vi Man Tự có một con suối. nghe nói lúc mới xây ngôi chùa này, con suối đấy là cạn. Lúc chuẩn bị lấp nó lại thì bỗng nhiên xuất hiện nước. Lúc đó Phương trượng bảo người để lại con suối đó, không cần lấp đi.
Nhiều năm sau, con suối này chẳng những không khô, ngược lại nước suối càng ngày càng mát lạnh. Dùng để pha trà sẽ có hương vị ngọt ngào.
Nước suối từ đại điện chảy ra ngoài, tạo thành một hồ nước nhỏ ở trong rừng trúc phía sau đại điện. Hàng năm trữ nước, đã có phạm vi 200 mét. Tăng nhân lại mở một con đường nhỏ, tính toán lượng nước suối mỗi ngày chảy ra, cho nên hồ nhỏ vẫn duy trì quy mô như bây giờ.
Rừng trúc xanh biếc có một dòng suối trong vắt như vậy, nhìn thế nào cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Hoa trong núi, là chỉ núi giả ở phía trước đại điện. Đây vốn là một tảng đá trụi lủi, ai ngờ lại mọc ra rất nhiều hoa nhỏ không biết tên. Hoa này một năm nở một lần, có màu vàng, trông rất tươi và tao nhã.
Lúc Phương Giải trốn ở thành Đại Lý, đã từng tới Vi Man Tự, cho nên biết ba phong cảnh nổi tiếng của nơi này. Nhiều năm sau trở lại, dù phong cảnh vẫn vậy, nhưng cảm giác lại khác. Hắn và Ngộ Kỷ Đại hòa thượng đi tới sau Đại Điện, ngồi xuống ghế đá bên hồ trong rừng trúc, vừa thưởng thức trà vừa nói chuyện phiếm.
- Ngươi không ở trong thành làm chuyện nên làm, chạy tới Vi Man Tự của ta làm gì?
Ngộ Kỷ Đại hòa thượng nhấp một ngụm trà rồi hỏi.
Phương Giải cười cười đáp:
- Rảnh rỗi.
Hắn nhìn hồ nước trong vắt bên kia, hít sâu một hơi rồi nói:
- Trong thành đã không còn chuyện gì cần đích thân ta xử lý. Quan văn làm chuyện của quan văn, võ tướng làm chuyện của võ tướng. Chỉ cần mỗi người làm tròn bổn phận của mình, thì ta không phải động tay động chân vào. Nếu việc gì cũng quan tâm, thì chỉ khiến người dưới lười biếng mà thôi.
Ngộ Kỷ Đại hòa thượng gật đầu:
- Đạo dùng người, cùng lắm chỉ như vậy.
Phương Giải nhìn Ngộ Kỷ Đại hòa thượng, hỏi:
- Kỳ thực ta tới đây còn có một việc. Ngoại trừ nói lời cảm ơn đại sư, chính là muốn hỏi đại sư có biết lai lịch của vị Hắc Thượng quốc sư kia không?
Ông ta lắc đầu nói:
- Không biết…người này tới thành Đại Lý cũng không quá lâu, cũng không biết vì sao được Mộ Dung Sỉ trọng dụng, phong làm quốc sư. Với lại người này không thích giao du, chỉ làm theo ý mình, tính cách lập dị, cho nên người khác không muốn lại gần.
Phương Giải ừ một tiếng, có chút thất vọng.
- Ta đã nghe nói trận chiến của ngươi ở trước cửa thành.
Ngộ Kỷ Đại hòa thượng thở dài nói:
- Còn nhớ lúc ngươi vẫn ở thành Đại Lý, ta thấy trong mắt ngươi đầy trí tuệ, cho nên thử qua ngươi, phát hiện khí mạch trong cơ thể ngươi không thông thuận, căn bản không thể tu hành, còn từng tiếc nuối rất lâu. Ai ngờ nhiều năm sau, chuyện mà ta cho rằng tuyệt đối không thể xảy ra, lại xảy ra.
Phương Giải nói:
- Ta cũng không ngờ, thế sự thật vô thường.
Ông ta liếc nhìn Phương Giải:
- Ta nghe nói, ngươi từng chiến một trận với Đại Luân Minh Vương?
- Đúng vậy!
- Ta còn nghe nói, ngươi từng chiến một trận với La Diệu?
- Đúng vậy!
Qua hồi lâu, ông ta thở dài:
- Vậy mà ngươi vẫn còn sống. So với chuyện ngươi có thể tu hành, còn khiến ta kinh ngạc hơn.
Phương Giải nói:
- Bản thân ta cũng cảm thấy khó tin.
Ông ta cười cười:
- Ta nói câu nào, ngươi liền lặp lại câu đó. Ngươi có ý gì vậy?
Phương Giải đứng dậy, đi tới rừng trúc, ngẩng đầu nhìn lá cây xanh biếc:
- Ta đang học cách nói chuyện của đại sư, bởi vì mọi lời nói của đại sư đều đúng. Ta vẫn còn sống, bản thân ta cũng cảm thấy không thể tin nổi, chứ đừng nói tới người khác. Lúc trước trốn ở thành Đại Lý, ngay cả một con gà tre ta cũng không đuổi kịp, ngay cả một bức tường thấp ta cũng không thể trèo lên được. Lúc đó ta luôn nghĩ, nếu không có người khác bảo vệ ta, chắc ta không sống nổi.
Hắn xoay người nhìn về phía Ngộ Kỷ Đại hòa thượng:
- Hiện tại ta lại có thể bảo vệ người mà ta quan tâm, thực sự là một chuyện khiến người ta vui vẻ.
Ông ta trầm mặc một lúc, sau đó gật đầu:
- Ta biết ngươi muốn nói gì rồi.
Ông ta nhìn hơi trà trôi lơ lửng:
- Có phải ngươi muốn nói với ta rằng, chớ lo lắng quá nhiều? Rất nhiều người trong thành này còn đang lo lắng, Nam Yến diệt, Hoàng Đế chết rồi, dân chúng sống thế nào? Kỳ thực không có Hoàng Đế, không có Nam Yến, dân chúng vẫn sống như cũ, hơn nữa khéo còn sống tốt hơn lúc trước. Nếu quả thực sống tốt hơn lúc trước, thì đây đúng là một chuyện khiến người ta vui vẻ.
Phương Giải cười cười:
- Ta hỏi đại sư vì sao giúp ta, đại sư vẫn chưa trả lời.
- Ngươi từng phái người tìm tới Chu Kiểm Toán…
Ngộ Kỷ Đại hòa thượng chỉ vào mình, nói:
- Cũng tới tìm ta, ta không biết Chu Kiểm Toán hỏi người của ngươi cái gì, người của ngươi đáp lại như thế nào. Nhưng ta chỉ hỏi người của ngươi một vấn đề…chính là, nếu ta không ra tay trợ giúp Mộ Dung Sỉ chống cự Hắc Kỳ Quân, ngươi dùng điều kiện gì để đổi?
Phương Giải nói:
- Người của ta nhất định sẽ nói cho đại sư biết, dân chúng sẽ sống rất tốt.
Ngộ Kỷ Đại hòa thượng gật đầu:
- Làm sao ngươi đoán được?
Phương Giải cũng chỉ vào mình, nói:
- Bởi vì là ta bảo bọn họ nói như vậy. Ta phái người trà trộn vào thành chỉ tìm hai người, một là đại sư, hai là Chu Kiểm Toán. Trước khi ta phái đi, ta đã nói cho bọn họ đáp án mà đại sư và Chu Kiểm Toán muốn. Sở dĩ đưa ra đáp án đó, là vì ta làm được.
Ông ta như có điều suy nghĩ:
- Ngươi đã sớm đoán được ta sẽ vì lý do đó mà không giúp đỡ Mộ Dung Sỉ?
- Đoán không ra!
Phương Giải cười nói:
- Đại sư làm việc cổ quái, làm sao ta biết đại sư đáp ứng hay không? Nhưng ta biết, nếu như có một lý do có thể đả động đại sư, vậy thì nhất định là lý do này.
Ngộ Kỷ Đại hòa thượng hỏi:
- Hiện tại tới lượt ta hỏi ngươi, ngươi định thực hiện như thế nào?
Phương Giải thu hồi nụ cười, nghiêm nghị nói:
- Ta đang thực hiện. Kỳ thực dân chúng không mong muốn nhiều lắm, chỉ bốn chữ đơn giản…An cư lạc nghiệp. Ta không hủy nhà của dân chúng, không cắt nguồn lương thực của dân chúng, không cướp bóc của cải của dân chúng, làm được ba điều này, dân chúng liền an cư lập nghiệp. Trăm họ yên ổn, ta rời đi cũng yên ổn.
- Phải đi?
- Phải đi.
- Vì sao nhanh như vậy?
- Bởi vì tâm ta lại dã rồi.
Câu trả lời của Phương Giải nằm ngoài dự liệu của Ngộ Kỷ Đại hòa thượng, khiến cho ông ta giật mình kinh hãi. Rất nhiều tâm đã dã, nhưng phần lớn không dám hoặc không muốn nói ra, bởi vì mọi người đều có một mặt dối trá. Mà mặt dối trá này, thường đặt ở ngoài miệng nhiều hơn.
Phương Giải nhìn ông ta, nói:
- Ta cần đại sư giúp ta.
Ngộ Kỷ Đại hòa thượng vốn định cự tuyệt, nhưng đột nhiên nghĩ ra Phương Giải cần ông ta giúp gì:
- Ngươi muốn nhờ ta thay ngươi yên ổn dân chúng?
- Đúng vậy!