*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Pi sà Thần
Chuỗi hạt trầm hương giá trên trời này chắc cũng không ngờ có ngày mình bị coi như bã đậu, lăn vào góc tường khóc bi ai.
Hoàng Anh đắc ý khẽ cười, nâng mặt anh lên, cánh môi mềm mại phát ra tiếng chùn chụt, ngậm bờ môi mỏng của anh, đầu lưỡi tự giác chui vào trong miệng anh, nếm nước bọt của nhau, không biết miệng ai nồng nhiệt hơn ai.
Chiếc đồng hồ máy cơ để bàn trên giá sách lạnh lùng vang lên tiếng kim giây tích tắc.
Trần Tông Nguyệt nắm một tay cô vòng ra sau lưng, cô nhanh trí hiểu ra, tự cởi áo lót, căn phòng ấm áp mềm mại non nớt trở thành món đồ chơi trong tay anh, bóp véo khi tàn nhẫn khi nhân từ.
Một tay vẫn bị giữ sau lưng, tay kia của Hoàng Anh giật cúc áo anh không được dứt khoát lắm, thiếu nữ nôn nóng khó nhịn chính là sự quyến rũ màu anh đào.
Cơ ngực màu lúa mạch mới nửa kín nửa hở, bàn tay dày rộng của Trần Tông Nguyệt đã áp lên trán cô, ép cô phải ngửa mặt lên, kéo căng cổ cho anh liếm hôn gặm cắn, để lại dấu ấn màu hồng hồng trên làn da trắng tuyết, vùi đầu vào ngực cô, nghiến hàm, răng cắn, da thịt cô là viên đường tan trong hồng trà, phải thưởng thức từ từ từng miếng.
Hoàng Anh lúc thì khẽ ấn vai anh xuống, lúc sau lại xoa xoa đôi môi bị hôn sưng hồng lên, khó nén nổi tiếng rên rỉ, uốn éo người.
Sao chịu nổi cảnh cô cưỡi ngồi uốn éo, anh kéo quần ra, tháo thắt lưng, cởi luôn quần lót cô, ‘kẻ xấu’ đáng sợ đứng trước cánh cửa eden của cô, vùi đầu vào, nhấc cặp chân thon của cô, đè xuống, lao thẳng vào, hoàn toàn kết hợp.
Hoàng Anh kinh ngạc kêu lên ôm lấy anh, như ôm lấy cái cây cứu mạng trôi trên biển, trên dưới điên cuồng cử động, hạt thù du trên ngực cọ vào áo sơ mi của anh, gấp gáp thở dốc không kiềm chế nổi, nhưng ánh mắt lại hơi dại ra hốt hoảng.
Trần Tông Nguyệt nhả vành tai cô ra, đưa mắt nhìn mặt cô, bật cười, “Lúc này còn ngây ra được?”
Cô cắn đôi môi đỏ không nói nên lời, anh chỉ đành chậm lại, từ từ đẩy xương cụt cô về phía trước, lúc này cô mới đứt quãng lên tiếng, “Em, em chưa từng cùng người… người khác…”
Lớp sinh lý trung học, các cô gái cắt tóc ngắn ngang tai chưa từng nếm vị trái cấm, ngón tay còn dính mực, lén lút bàn tán lần đầu tiên sẽ đau như thế nào. Họ đóng giả các học giả lâu năm, nghiêm túc phân tích một cách vô căn cứ, bầu không khí sôi nổi đầy trách nhiệm, làm động tác gây cười, nhưng đều nhất trí rằng chắc hẳn là cảm giác bị đâm xuyên người.
Tuy bị anh lấp đầy căng khít, nhưng không có cảm giác đau đớn bị xé rách, Hoàng Anh rất hoang mang.
Trần Tông Nguyệt hôn lên mắt cô, “Anh biết…”
Vuốt sợi tóc trên mặt ra, giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai, “Còn nhớ một đêm, em uống say không?”
Đó là một buổi đêm mùa hạ còn vương ý xuân, bác gái ngủ lại một gia đình yêu cầu may sườn xám, gọi điện nhắc cô chờ Tiền Thừa về rồi nhớ khoá kỹ cửa sổ.
Điện thoại mới được nửa tiếng, Hoàng Anh đã thấy chờ mãi vẫn chưa thấy người chưa về, bèn chạy đến phòng trà tìm anh.
Bốn phía tắt đèn, chỉ có hạt dưa đậu phộng rải rác lung tung trên bàn, Tiền Thừa đang uống chút rượu với phục vụ, chắc là men rượu bốc lên đầu, lại còn mời cô ngồi xuống uống hai ly.
Đôi mắt trong suốt của Hoàng Anh lặng lẽ nhìn xung quanh, không thấy Trần Tông Nguyệt, chắc là về từ lâu rồi. Mục tiêu thực sự không có ở đây, cô đi về phía bàn trà bốn người, rầu rĩ không vui giật ly rượu của Tiền Thừa, uống một hơi cạn sạch.
Ngày hôm sau tỉnh lại thấy mình nằm trên giường ở gác xép trong nhà, trước mắt vẫn treo tấm màn cũ nát, lần say rượu này không chỉ đau đầu, mà đau luôn cả người không ngớt, nhất là eo.
Nhưng Hoàng Anh mơ thấy mình và Trần Tông Nguyệt làm chuyện đó, những hình ảnh vụn vặt vẫn đọng lại trong đầu, chân thực đến đáng sợ.
Nhân lúc hơi ấm từ suy nghĩ hoang đường ấy chưa mất sạch, cô nhanh chóng nhắm mắt lại, muốn quay lại giấc mơ lần nữa.
“Anh giúp em nhớ lại…” Trần Tông Nguyệt nói vậy, vẫn gắn kết như vậy bế cô lên, Hoàng Anh ôm cổ anh theo phản xạ, hai chân lập tức quấn chặt eo anh.
Trần Tông Nguyệt đưa tay hất hết đồ trang trí trên bàn sách xuống đất, điếu xì gà mới bị vứt cũng rơi trên thảm, tàn thuốc rơi ra.
Vai cô vừa chạm vào mặt bàn lạnh lẽo đã bị anh nâng cao chân lên, vòng hông khoẻ khoắn rướn về phía trước, bắt đầu tấn công cô lần nữa với nhịp điệu nặng ền hơn, làm cô rên rỉ một cách quyến rũ dung tục, có che miệng cũng vẫn len ra khỏi kẽ ngón tay, không tìm nổi cờ trắng đầu hàng.
Phủi sạch vỏ đậu phộng hồng hồng trên mép, Hoàng Anh chóng mặt muốn ngất, đạp một phát vào Tiền Thừa gục trên bàn, anh ngã lăn quay ra đất, bình rượu còn lăn vài vòng được, còn anh thì say như chết luôn.
Vịn cầu thang, cô ung dung đi lên tầng, tĩnh mịch như biển sâu đen kịt, rèm cửa sổ buộc lại, bóng đêm rải thành ô trên đất.
Bỗng nghe thấy, có người gọi tên cô, “Hoàng Anh?”
Giọng nói ấy trầm như một quyển Thánh kinh, là sự cứu rỗi dịu dàng, sự lôi kéo quyến rũ.
Người đàn ông đưa tay ra đỡ cô, lại bị cô thuận thế kiễng chân vòng tay lên cổ mình, làn thu thuỷ mơ màng chuyển động, chóp mũi sượt nhẹ qua tai anh, “Trần Tông Nguyệt…” [1] Giọng lả lướt, thôi thúc người ta đề súng lên đạn.
[1] Ở chương 17 từng có 1 đoạn Hoàng Anh gọi tên Trần Tông Nguyệt và nói rằng đó là lần đầu tiên cô gọi tên anh, nguyên văn như sau: “ “Trần Tông Nguyệt.” Đây là lần đầu tiên Hoàng Anh gọi thẳng tên họ ngay trước mặt anh như thế. Có lẽ là vì vậy nên sức lực còn sót lại không đủ, cô ngắc ngứ hỏi, “Anh có… người yêu chưa?” ”. Thực ra đây mới là lần đầu tiên cô gọi thẳng tên Trần Tông Nguyệt.
Ánh trăng lưỡi liềm ngoài chấn song sáng rỡ, và dục vọng trần trụi trên bàn trà làm nổi bật lẫn nhau.
Hoàng Anh nằm xụi lơ trên bàn bị anh túm một chân, thúc mạnh một cái, nguồn nhiệt lưu động làm cô quên cả đau đớn, co chân kêu a a.
Trong cơn hoa mắt quay cuồng, cô quay sang, một tay khác của anh chống lên mặt bàn, tràn ngập hình xăm.
Cảnh tượng hai nơi trùng khít, đầu cô không còn chỗ trống mà suy nghĩ, mồ hôi từ khuôn mặt điển trai kinh người của Trần Tông Nguyệt nhỏ xuống, cực kỳ gợi cảm.
Hoàng Anh gom lại mái tóc và bộ xương bị hành hạ sắp vỡ vụn đến nơi, anh làm khó dễ, thay đổi vị trí, dựa vào ngực anh ngồi xuống, lần thứ hai lấp đầy cô.
Cánh tay cơ bắp luồn quay dưới cánh tay cô ôm ấp, áp ngực vào lưng cô, ôm siết cô, không ngừng không ngừng chọc vào như lên dây cót, suối ngọt tràn trề, nhỏ giọt trên đất.
Con thú dữ chọc vào nơi nào đó, cô mất khống chế, hét lên, không trốn nổi run lên trên người anh, hai chân giật giật, đốm lửa tê dại từ cơ vòng xộc thẳng lên da đầu.
Trần Tông Nguyệt ôm cô trước khi tước khí giới, rút ra, kéo tay cô nắm lấy nó rồi phóng thích.
Bờ môi ướt át, yết hầu khô như ruộng cạn, Hoàng Anh mệt đến mức muốn nằm nhưng lại bị anh đè sấp xuống mặt bàn, giữ chặt eo, đâm vào từ phía sau, cánh tay mảnh mai yếu ớt của cô vươn lên phía đỉnh đầu, nắm chặt mép bàn.
Không biết mồ hôi hay nước mắt thấm ướt lông mi, cô coi bản thân là một tấm ga giường phơi nắng đang tung bay trong gió đêm, bên cạnh còn có tiếng người khuấy đảo nước đường phát ra âm thanh ngọt ngào. Sức gió càng mạnh, âm thanh càng mau.
Kim giây đồng hồ để bàn tích tắc đi qua, đèn treo sáng lên, miếng pha lê hình giọt nước phản quang như ánh sáng vỡ vụn.
Lúc Hoàng Anh toại nguyện nằm thẳng trên bàn, nhìn trần nhà thở dốc là khi cuộc chiến kéo dài đã kết thúc.
Vệt hồng trên cổ chưa lui hết, mái tóc đen nhánh dính bết vào nhau, dưới lưng lót áo sơ mi của anh, váy đắp trên người phập phồng lên xuống theo lồng ngực, bên tai vang lên tiếng đi lại đeo thắt lưng leng keng của đàn ông.
Nhắm mắt lại, chiếc đèn pha lê lộng lẫy treo trên trần biến thành trần gỗ nghiêng ngả, Hoàng Anh ôm bụng ngồi dậy, ván giường rên rỉ cọt kẹt, hai chân thò ra ngoài màn, đau không nói nên lời, đứng cũng khó khăn.
Vịn tường đi vào phòng tắm, nước từ vòi hoa sen xối ướt cô từ đầu đến chân, giữa hai chân trắng nhỏ chảy ra vệt đỏ như tơ máu, chảy xuống cống. Kỳ kinh nguyệt đến, chẳng trách.
Bỗng nhớ ra cái gì đó, Hoàng Anh lấy cái váy thay ra hôm qua trong chậu giặt, móc túi, rỗng tuếch.
Tối hôm qua lúc đến phòng trà, trong túi còn khoảng 20 đồng.
Ngày đó mưa lất phất như sợi bông, càng không nổi bật dưới ánh mặt trời.
Nhảy vào phòng trà, Hoàng Anh muốn tìm Tiền Thừa hoặc người phục vụ uống rượu cùng hôm qua hỏi thử, tìm không thấy, bất ngờ gặp Trần Tông Nguyệt.
Dường như anh đang đi về phía Hoàng Anh, cô không nhúc nhích nổi, lo lắng nhìn anh đi đến trước mặt, hỏi cô, “Hôm qua nghỉ ngơi khoẻ hẳn chưa?”
Chắc hẳn Trần Tông Nguyệt biết chuyện họ say tuý luý trong phòng trà, dù sao anh cũng là ông chủ ở đây.
Dù hôn mê không được tính là nghỉ ngơi, Hoàng Anh vẫn vội vội vàng vàng gật đầu, trong mơ có thể làm xằng làm bậy, ở hiện thực vẫn hơi sợ anh, “Em, em đến tìm Tiền, Tiền Thừa.”
Trần Tông Nguyệt nhận ra cô căng thẳng, không biết nghĩ gì trong lòng, im lặng một lát, mới nói, “Nó xem sổ sách ở trên tầng.”
Hoàng Anh lí nhí nói ‘cảm ơn’, không to bằng tiếng ồn ào xung quanh, không bằng tiếng cô bước lên cầu thang, không bằng tiếng bàn trà lắc lư lạch cạch đêm qua.
Mở mắt ra, ánh sáng chói mắt toả ra từ trần nhà điêu khắc từng góc, cô quay đầu sang một bên.
Trần Tông Nguyệt quay lại ngồi trên ghế, lấy kéo cắt xì gà [2], cắt đầu một điếu xì gà, đang chuẩn bị châm, lại nhanh tay đỡ được một cái váy bị vò thành cục ném về phía mình.
[2] Kéo cắt xì gà:
Hoàng Anh chống khuỷu tay nhổm nửa người dậy, kéo áo sơ mi của anh lên che ngực, vừa tức giận, xấu hổ vừa khó chịu trợn mắt với anh, “Rõ, rõ ràng anh sớm đã, đã biết em, em thích anh, còn cứ nhử em mãi, muốn xem em làm trò hề?”
Trần Tông Nguyệt định trả váy cho cô, khựng lại một lát, lại đặt lên giá rượu di động bên cạnh, nói, “… Anh không biết.”
Nhớ lại lúc đó, quả thật là anh bị oan, biểu hiện hôm đó của Hoàng Anh, rất giống như không muốn thừa nhận mình say rượu loạn tính.
Hoàng Anh bực bội mím môi, nhìn anh bước lại gần, một tay chống xuống cạnh vai cô, áp cô ở dưới thân, ngón cái tay còn lại đè lên môi cô tiến vào bờ môi màu quất dưới ánh đèn, len qua hàm răng như vỏ sò, khuấy khuấy cái lưỡi còn mềm hơn bọt biển.
Bỏ ngón tay ra khỏi miệng cô, tia nước bọt cũng đứt lìa, chỉ thấy Trần Tông Nguyệt tự hôn vào lòng bàn tay mình, “May mà em ngoan như thế, giúp anh bớt không ít chuyện.”
Hoàng Anh sững sờ, đôi mắt long lanh ánh nước, giọng nhẹ bẫng hỏi, “Nếu em không ngoan, anh sẽ làm gì?”
Trần Tông Nguyệt như cười như không đáp, “Tìm cái lồng sắt giam em lại, chờ đến khi em hiểu ra mình không trốn được, lúc đó sẽ không muốn ra ngoài nữa.”
Giam trong lồng, ngày ngày cho ăn, cho tắm nắng, ngăn nó tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cứ thế mãi, nó sẽ quen dần rồi trở nên thừ ra, không dám bay lung tung ra ngoài, bộ lông vẫn tươi tắn đẹp đẽ như vậy, tiếng hót tuyệt vời hát ca.
Hoàng Anh nghĩ là anh đùa, vòng tay ôm cổ anh, không cần dùng tiếng địa phương cũng khiến người ta tan chảy, “Giam vào lòng anh được không?”
Nói xong hôn anh, quấn quýt lấy đầu lưỡi ấm áp của anh, anh không chỉ mặc kệ, còn đỡ tấm lưng trắng mịn của cô, phối hợp để cô tự do phát huy, bàn tay nóng rực thô ráp vuốt ve đùi cô.
Lúc này, vang lên mấy tiếng gõ cửa.
Hiệu quả cách âm rất tốt, Trần Nhược Ninh hoàn toàn không biết có chuyện gì trong phòng đọc sách, đợi hồi lâu, người trong phòng mở cửa.
“Chú Trần, cháu…”
Mới mở đầu đã ngừng lại, người đàn ông trước mặt ở trần để lộ cơ thể cường tráng, có một vết sẹo kéo dài từ vai xuống cánh tay.
Anh ta vô tình lia mắt vào phòng, có một cô gái đang ngồi trên chiếc bàn sạch sẽ, cũng đang nghiêng đầu quan sát anh ta, còn chưa chải chuốt lại tóc, mặc một cái áo sơ mi nhàu nhĩ, dưới chân bàn là một đống bừa bãi, căn phòng ngập một mùi quyến rũ tanh tanh, làm người ta tơ tưởng viển vông.
Trần Nhược Ninh lùi ra sau một bước, cố tách mình ra, tỏ vẻ không có chuyện gì nói, “Cháu vừa xếp hành lý xong, đến báo với chú một tiếng.”