Trăng Trong Lồng

Chương 20: Địa ngục



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hàn thái tử

Beta: Pi sà Thần

Hoàng Anh mở cửa, đã gần sáu giờ tối, trời vẫn còn sáng.

Đứng ngoài cửa là một nữ sinh mặc đồng phục trung học, tay áo ngắn ướt đẫm làm lộ ra lớp áo lót màu xanh lam ở trong, tóc mai thấm ướt mồ hôi, trên chóp mũi cũng phủ đầy mồ hôi hột.

Hai tay Hoàng Phiên Phiên ôm cái nồi giữ nhiệt bằng inox, “Bà nội làm bánh nhân thịt tươi [1] bảo em mang tới…” Đôi mắt to như nòng nọc liếc vào trong phòng nói, “Sẵn thăm bác gái.”

[1] Bánh nhân thịt tươi:

chapter content



Hoàng Anh nhận lấy cái nồi giữ nhiệt nghiêng người để cô đi vào, đặt cái nồi cạnh bếp, rút mấy tờ khăn giấy đưa cho cô rồi nói, “Mẹ tôi ở trong.”

Cô dám thì vào.

Hai giây trôi qua, Hoàng Phiên Phiên đứng ở đó có vẻ khá mất tự nhiên, như đang kiêng dè cái gì.

Sau đó, cô thấy Hoàng Anh không hiểu sao lại nở nụ cười, chỉ xuống cái ghế cạnh bàn, nói với cô, “Cô ngồi đi, uống Coca không?”

Vào cửa chính là nhà bếp và bàn ăn, phòng của Đặng Quyên vừa có sofa bàn trà vừa là phòng ngủ, tủ lạnh cũng ở đây.

Cô cười nhạo Hoàng Phiên Phiên nhát gan, bản thân cô còn không như vậy.

Ai bảo lúc nào bọn họ cũng nói, kẻ nghiện phát điên, mất hết tính người, giết người như mổ cá.

Lúc Đặng Quyên sắp đập cái điều khiển lên TV thì bị Hoàng Anh đi qua ngăn lại.

“Hẳn là đầu dây điện bị lỏng…” Cô nói rồi ngồi xổm xuống, bàn tay đưa ra sau TV, xoay tới xoay lui đấu dây lại, màn hình nhiễu sóng [2] lại xuất hiện màu sắc rực rỡ, âm lượng đột ngột tăng cao khiến tai cô ê ẩm.

[2] Màn hình nhiễu sóng:

chapter content



Cô xoa tai đứng dậy, mặt Đặng Quyên vẫn không có chút cảm xúc, ngồi hút thuốc cạnh giường, mắt tập trung nhìn lên màn hình TV.

Hoàng Anh mở tủ lạnh, so với trước khi cô ra ngoài thì số lon bia lại tăng thêm, nhớ lại mình đã nói với Đặng Quyên, lúc nào có thời gian thì ra chợ bán thức ăn một chuyến.

Cô kẹp 50 đồng trong sách giáo khoa, vẽ một tờ hướng dẫn rồi đặt lên bàn cùng với tiền sinh hoạt phí cho một tháng kia.

Lần đầu về nhà, cô trước hết lật sách giáo khoa qua lại, tiền không còn, có lẽ là tờ hướng dẫn vẽ quá thô sơ khó hiểu.

Hoàng Anh lấy một lon Coca ra khỏi tủ lạnh, lấy thêm một bịch cá đông lạnh ra, định làm bát canh cá, vừa hợp với bánh thịt.

Cô rửa sạch nấm, thêm muối vào nước ngâm, mở máy hút mùi lên, lại rót dầu vào đáy nồi đun nóng.

Hoàng Phiên Phiên chăm chăm nhìn cô tùy ý buộc tóc lên, vài sợi rũ bên cái cổ thiên nga của cô, “Bà nội bảo, nếu trong nhà thiếu cái gì cứ nói…”

Cô ta đang nói, Đặng Quyên bước ra vào nhà vệ sinh. Bệnh trạng làm người phụ nữ trở nên ốm yếu và già đi, sắc mặt hơi ngả vàng, tóc xơ xác rối tung trên vai.

Hoàng Phiên Phiên rụt rè gọi, “Bác gái.”

Đặng Quyên nhìn về phía cô, hốc mắt trũng xuống hoàn toàn yên tĩnh, cởi quần lót xuống đi vào nhà vệ sinh trước cầu thang.

Trong lúc Hoàng Phiên Phiên bị ánh mắt kia dọa sợ thì Hoàng Anh quay lại đối mặt với cô nàng, nghiêm chỉnh trịnh trọng nói, “Thiếu tiền.”

Cô thoáng sững sờ, sau đó mới do do dự dự đáp, “…. Được, em về sẽ nói với bà nội.”

Hoàng Anh lại nở một nụ cười không nói rõ được, không hiểu rốt cuộc đang cười cái gì, có cái gì buồn cười.

Rõ ràng cô mới là người buồn cười nhất, chỉ là bản thân cô không biết. Hoàng Phiên Phiên cúi đầu, không ai nhìn thấy thứ chất lỏng màu đen, toả ra mùi mục nát liên tục tuôn ra từ cơ thể đang dậy thì của cô…

Tràn xuống bên chân Hoàng Anh. [3]

[3] Ý nói ẩn dụ, ám chỉ rằng Hoàng Phiên Phiên ghen tị với Hoàng Anh.

WC vang lên tiếng xả nước, Đặng Quyên kéo quần lên quay về phòng.

“Chị họ…”

Hoàng Anh hờ hững đáp lại một tiếng.

“Em có chuyện muốn nói cho chị biết, nhưng sợ nói ra làm chị tức giận.”

“Vậy thì đừng nói.” Hoàng Anh rất nhanh đáp một cách chắc chắn.

Cắt gọn cá thành từng miếng bỏ vào nồi, sau một lúc bỏ ớt và gừng vào chính giữa rán lên, Hoàng Anh liên tục né dầu nóng bắn tới, cầm cái xẻng lật thức ăn không khác gì người ngoài nghề đẩy mấy cái.

Sau đó chỉ cần đợi nó cháy vàng, cô quay đầu lại liếc mắt nhìn Hoàng Phiên Phiên một cái, dáng vẻ như đang nhịn đến gần chết.

Cô quay đầu lại, lật miếng cá qua lại hai lần, “Cô nói đi, tôi nghe.”

Im lặng một hồi lâu, Hoàng Anh cũng đã đổ nước vào nồi, còn tưởng cô ta không nói thì cô ta đột nhiên lên tiếng, “Em nghe lén được…”

“Chị họ, chị không phải con gái ruột của bác cả.”

Tay cầm dao của Hoàng Anh dừng lại.

“Nói không chừng bác gái đã làm chuyện bậy bạ với người đàn ông khác ở bên ngoài…” Hoàng Phiên Phiên đứng cạnh cô, vội vàng nói, “Bà ấy còn hít heroin, trước đây thường xuyên đánh chị, những thứ này là bà sai, sao chị lại để bà ta hành hạ chứ, chị mau quay về nhà bác đi!”

Hoàng Anh đè dao xuống xoay người định nói cái gì đó, nhưng nhìn thấy Đặng Quyên đứng trước cửa phòng, đôi mắt trống rỗng của bà hơi khác thường.

Cô hốt hoảng đẩy Hoàng Phiên Phiên, “Đầu óc cô hỏng rồi, nói hươu nói vượn cái gì, cô nhanh đi đi!”

Hoàng Anh đẩy cô ra ngoài cửa, chưa kịp tiêu hoá tin tức cô ta mang tới thì toàn bộ nội dung đã bị khuôn mặt khủng bố của Đặng Quyên đánh tan.

Đặng Quyên đi tới trước mặt cô, “Đừng để tao hành hạ? Tao hành hạ mày à?”

Lưng Hoàng Anh đụng vào cánh cửa không còn đường lùi, liên tục lắc đầu.

Ngay khi cô xoay người muốn mở cánh cửa mới vừa đóng lại, Đặng Quyên vồ một cái nắm tóc cô kéo về phía sau, “Nói đi! Câm hả? Mẹ nó tao hành hạ mày à!”

Trong phòng vang lên một tiếng rít, chảo rán đập xuống đất, Hoàng Phiên Phiên ở bên kia cánh cửa sợ đến cả người đều run, ngay sau đó lại là một tiếng “ầm”, như phát súng báo hiệu, cô ta theo bản năng co chân chạy.

Trời đất đột nhiên tối sầm, lẫn vào hoàng hôn tạo thành một cụm mây đen u âm khó diễn tả.

Trên đường chạy ra khỏi căn nhà lầu cũ, cô ta không ngừng suy nghĩ, có khi nào Hoàng Anh chết không?

Ở đây, câu hỏi này cũng lóe lên trong đầu Hoàng Anh, cho nên cô giãy thoát ra khỏi Đặng Quyên, duỗi cánh tay bỏng đỏ về phía điện thoại cố định trên bàn.

Đặng Quyên nhanh hơn cô kéo điện thoại qua, “Mày muốn tìm ai! Hả?” Không để sức lực bị dư đập lên người cô.

Người đàn bà gầy khô quỳ gối trên đất đầy cặn canh, coi bản thân là gậy trúc, giống hệt người điên vừa khóc lóc vừa nện đánh cô.

Hoàng Anh ngẩng đầu nhìn thấy chuôi dao cạnh kệ bếp, nó lộ ra một phần nhỏ trắng sáng, trông như vầng sáng thiên sứ, chỉ cho cô lối thoát.

Cô với tay về phía con dao kia, lại bị Đặng Quyên ôm, “Lúc tao sinh mày, chịu bao nhiêu khổ cực, mày bù cho tao như thế nào hả…”

Cổ họng Đặng Quyên như nuốt phải lưỡi dao thù hận, “Mày là con gái của tao, không phải con gái Hoàng Mạn Hồng!”

Hoàng Anh thống khổ nhắm mắt lại, buông thõng cánh tay.

Nếu cô là con gái của bác gái, bác gái sẽ không để cô quay về bên cạnh người điên này.

Đêm nay dài dằng dặc.

Quạt điện trên đỉnh đầu vẫn chuyển động, làm tản bớt mùi cánh cá đổ đầy đất. Hoàng Anh giơ cổ tay lên lau mắt, sau đó lấy túi ni lộng gom vụn thức ăn trên sàn nhà lại, ném vào thùng rác.

Ở phía xa vang lên vài tiếng còi xe ô tô, cô tưởng tượng một cách cực đoan, có thể tông sập căn nhà lầu cũ kỹ này thì tốt rồi, xong hết mọi chuyện.

Đặng Quyên đã ngủ, cô mới bắt đầu tắm rửa.

Hoàng Anh phủ tấm plastic lên máy giặt che lại để tránh nước vào, cởi cái váy toàn mùi canh rau, quay đi soi gương.

Dưới ánh đèn màu cam, một mảng bầm đen xuất hiện trên lưng cô, nhấn xuống một cái liền thấy đau.

Hoàng Anh tháo tóc ra, mở vòi hoa sen, nước bắn lên vết thương bị nóng đến tróc da trên cánh tay, đau nhói lên, tim cũng thế.

Cô ngồi xổm trong nhà vệ sinh nhỏ hẹp, thoáng như không hợp để cô ở.

Hoàng Anh biết sau khi ngủ xong tỉnh dậy là có thể chịu đựng được, nhưng giờ phút này cô chỉ muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi Đặng Quyên, rời đi xa.

Ngày ấy, trước khi Tiền Thừa dẫn cô về nhà cũ quét dọn, cô nói, “Em muốn nói một câu với Lý Giai Hoàn.”

Tới phòng khách tìm Lý Giai Hoàn, cô đưa ra một tờ giấy ghi chú, phía trên kèm theo bút.

“Không phải cô đã nói có chuyện gì khó xử liền tìm Trần tiên sinh sao, vậy phiền cô viết số điện thoại nơi này cho tôi đi.”

Nghe vậy, Lý Giai Hoàn hơi sững sờ nhìn cô.

Hoàng Anh vô cùng kì lạ, hành vi luôn khiến người khác bất ngờ, hướng tư duy khác hẳn người thường.

Lý Giai Hoàn nhận lấy giấy bút.

Hoàng Anh tắm xong, không dám dùng máy sấy sấy tóc sợ đánh thức Đặng Quyên.

Từ trong túi áo, cô móc ra một tờ giấy ghi chú, chỉ mong Lý Giai Hoàn viết đúng số.

Đặng Quyên giấu toàn bộ điện thoại trong phòng mình, cô lặng lẽ lén lấy ra, nối dây điện thoại, vừa ấn số vừa để ý tiếng ngáy lên xuống, không biết là nước từ tóc hay là mồ hôi chảy sau cổ.

Trong một khắc kết nối được đó, cổ họng đau xót như tắc sợi bông, Hoàng Anh cực lực kiểm soát thanh âm nhỏ giọng nói, “Chú Văn, Trần tiên sinh có ở đó không?”

Lão Văn đáp lời, “Tiên sinh đã nghỉ rồi.”

Hoàng Anh ôm trong lòng chút hy vọng cuối cùng, “Có thể…”

Lời còn chưa dứt, lão Văn đã ngắt lời nói, “Chờ một chút.”

Cô bất an siết dây điện thoại, nước ướt dính vào chỗ bỏng cũng không thấy đau, mãi một lúc sau quả thật có người cầm lấy ống nghe.

“Trần Tông Nguyệt…” Giọng của cô vừa nhỏ vừa thấp, có bao nhiêu sức lực đều dồn cả cho anh, “Cứu cứu em.”

Cô không nên hơn nửa đêm gọi cú điện thoại này, chắc cho rằng, nhà từ thiện lấy giúp người làm niềm vụ không cần nghỉ ngơi, trời sắp sáng rồi.

Tiếng gõ cửa rất nhẹ, trong lòng còn nghi ngờ bản thân nghe nhầm.

Sau khi mở cửa, Hoàng Anh há hốc mồm.

Cơ thể cao to của đàn ông chặn trước cửa, cạy tay cô ra, kiểm tra vết thương của cô, biểu cảm rất đáng sợ.

Trần Tông Nguyệt ôm vai cô, kiên quyết nói, “Đi theo anh.”

Hàng hiên chật hẹp, không có đèn, người đàn ông đi trước soi đèn pin cho họ, một mình anh chiếm hơn nửa vị trí, sít sao giữ cô phía trước, quần áo bị tóc cô thấm ướt sũng.

Dưới lầu có hơn một chiếc xe dừng lại, xe con màu đen hoàn toàn không ăn khớp với căn nhà lầu cũ kỹ.

Trần Tông Nguyệt mở cửa xe giúp cô, lúc cô tiến vào trong xe thì vuốt lại tóc trên đỉnh đầu cô, giọng nhẹ như nói mê, “Cẩn thận.”

Lái xe của bọn bắt đầu tiến về phía trước, đèn trong xe tắt, mà đèn trên lầu nhà cô lại sáng.

Cô dời tầm mắt lên người đàn ông đang ôm người mình.

Anh như biến mất trong bóng tối, chỉ có tiếng nói trầm thấp mà dịu dàng là rõ ràng như thế, “Có phải điều hòa lạnh quá không?”

Bởi vì cơ thể Hoàng Anh run bần bật.

“… Anh ôm em chặt vào.” Cô vừa nói vừa run rẩy, tay ôm lấy vai anh.

Trần Tông Nguyệt siết chặt cánh tay ôm eo cô, tựa cằm lên đầu cô, “Đừng sợ.”

Cô thiếu cảm giác quan tâm, ai có thể cho cô, cô đi cùng người đó, địa ngục cũng thành thiên đường.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv