Ngày hôm sau, Thường Miên đi cùng với bố mẹ đến trường học để ngồi xuống nói chuyện với gia đình phía bên kia một lần nữa xem thử thế nào. Gia đình Thường Miên đã đến trường từ lâu, ngồi trong phòng hiệu trưởng đợi suốt gần một tiếng đồng hồ mà không thấy họ đến. Hiệu trưởng thì đành cười gượng, khuyên bố mẹ An cố gắng đợi thêm một chút nữa. Bởi hiệu trưởng là một người biết thấu hiểu lý lẽ. Mặc dù lần này là Vĩnh Huân ra tay đánh người trước, nhưng ông biết rằng không phải tự nhiên thằng bé đánh bạn. Bởi Tiểu Huân từ xưa đến nay luôn ngoan ngoãn, học giỏi, hiền lành, rất ít khi xích mích với bạn bè. Các giáo viên và bạn cùng lớp đều rất quý mến cậu nhóc. Còn thằng bé Triệu Thừa thì cũng là học sinh giỏi nhưng cậy nhà mình giàu có, lại có đóng góp nhiều cho nhà trường nên luôn vênh váo không coi ai ra gì. Thậm chí, luôn bắt nạt những người yếu thế hơn mình nên chẳng được lòng ai. Chuyện này thường xuyên xảy ra nhưng từ trước đến nay người bị đánh đều không phải là Triệu Thừa cho nên cũng dễ dàng giải quyết. Nhà họ Triệu chỉ cần bỏ ra một chút tiền là có thể xử lý êm xuôi mọi việc. Nhưng lần này, người bị đánh lại là con trai của bọn họ, thì hỏi xem làm sao họ có thể nuốt trôi được cục tức này. Biết là vậy, nhưng hiệu trưởng chỉ đành giấu những suy nghĩ trong đầu mà chẳng thể nói ra. Bản thân ông cũng không đủ năng lực để giải quyết được chuyện này.
Thường Miên cùng bố mẹ đợi đã lâu, nghĩ rằng họ sẽ không đến. Đang định đứng dậy xin phép ra về thì đằng sau có giọng nói cất lên:
- Chà, mới đợi có một chút mà đã định bỏ về rồi sao? Thật là không có thiện ý chút nào!
Mọi người quay lại nhìn. Một người phụ nữ tầm ngoài ba mươi ăn vận rất đẹp với gương mặt sắc sảo, kiêu kỳ bước vào cùng với một chàng trai khá trẻ tầm hơn hai mươi. Nhìn thôi cũng biết được một người là mẹ và một người có thể là anh trai của thằng nhóc kia. Hai người họ Triệu ngoài việc đến muộn, họ còn luôn tỏ thái độ không coi ai ra gì, kể cả ngay khi có mặt của hiệu trưởng tại đây. Thường Miên âm thầm đánh giá. Đúng là không thể nhìn vào vẻ ngoài mà nhận xét con người được. Thấy họ đến, bố mẹ An rất không ưa gì đối phương nhưng đành phải nhịn mà xuống nước với họ, tất cả chỉ vì con trai của mình. Người phụ nữ tiến lên không thèm nhìn gia đình Thường Miên lấy một lần mà trực tiếp nói chuyện với hiệu trưởng:
- Thế nào rồi, hiệu trưởng? Thứ tôi cần là tờ giấy thôi học của thằng bé kia. Có rồi chứ?
- Cô.. Cô đừng có mà ức hiếp người quá đáng!
Mẹ An nghe vậy liền không chịu nổi nhảy dựng lên. Bố An và Thường Miên giữ bà lại. Người phụ nữ kia lúc này lia đôi mắt sát thủ về phía bọn họ, giọng lạnh tanh:
- Sao, tôi nói sai à? Cả đám các người nữa. Tất cả mọi tiền nằm viện cùng chi phí thuốc men, tiền bồi dưỡng, tiền tổn hại tinh thần của Tiểu Thừa. Các người sẽ phải chịu trách nhiệm với số tiền này. Không thì đợi mà hầu tòa đi. Hiệu trưởng thấy tình hình khá căng, ông mở lời một cách khá điềm đạm:
- Mọi người, từ từ ngồi xuống nói chuyện được không? Không nên nóng vội. Ngôn Tình Sủng
Nghe thấy hiệu trưởng lên tiếng, hai bên đều cùng ngồi xuống. Tuy nhiên, từ nãy đến giờ Thường Miên đã rất khó chịu với cái nhìn kỳ quái của tên thanh niên họ Triệu kia. Từ lúc tên đó bước vào thì đã nhìn Thường Miên một cách điêu đứng, không thể rời mắt. Bởi cô gái này rất xinh đẹp. Mục đích, tên này đến đây hôm nay là để thêm dầu vào lửa nhưng vì bận việc ngắm gái nên anh ta để cho mẹ mình một mình ra trận khiến cho bà ta rất bực bội với thằng con bất tài này nhưng không thể làm gì. Lúc này hiệu trưởng mới nói:
- Bà Triệu, trước tiên hãy để cho chúng tôi đến thăm tình hình của Tiểu Triệu đã, rồi..
Hiệu trưởng chưa kịp nói hết câu đã bị Bà Triệu cướp lời:
- Thăm hỏi gì? Thằng bé chưa đủ thảm hay sao mà còn đến để bêu riếu nó. Tôi không cho phép.
Kỳ thực, nếu Tiểu Triệu bị thương nặng thì bà ta sẽ cho mọi người cùng chứng kiến để tạo áp lực cho đối phương. Nhưng đằng này, thằng bé chỉ bị xước một tí ở một bên má, không chừng giờ này còn đang nằm vừa xem tivi và ăn vặt cũng nên. Nếu như để họ biết được sự thật, chẳng phải gia đình bà sẽ đeo mo lên mặt mà sống sao?
Lúc này, Thường Miên mới lên tiếng:
- Cô Triệu, cháu biết người sai là Tiểu Huân nhà cháu. Thằng bé cũng đã biết mình lỡ tay nên cũng rất áy náy trong lòng. Gia đình cháu thực lòng xin lỗi Tiểu Thừa cùng gia đình. Cô có thể bỏ qua chuyện này được không, thằng bé vẫn còn rất nhỏ và chưa hiểu chuyện. Tất nhiên, nhà cháu vẫn sẽ chịu trách nhiệm về vấn đề tài chính. Chỉ mong cô bỏ qua cho Tiểu Huân, lần sau nó sẽ không tái phạm nữa.
Nghe Thường Miên nói vậy, riêng bản thân Bà Triệu nếu là lúc bình thường thì sẽ hòa hoãn, không tiếp tục truy cứu nữa nhưng lần này là bà có một lý do khác khiến bà không thể cho qua. Bà liền đanh giọng lại:
- Cô nói vậy là có ý gì đây? Ý cô bảo em cô là trẻ con không hiểu chuyện. Còn tôi là người mà ngay cả một đứa trẻ con cũng bắt nạt, không tha phải không?
Thường Miên đang định lên tiếng thì Triệu Cảnh đã lên tiếng nói nhỏ với mẹ mình:
- Mẹ, con thấy người ta khá là có thành ý đó mẹ. Hơn nữa, họ cũng biết là họ sai rồi. Bỏ qua được thì bỏ qua, cần gì phải làm khó họ làm gì nữa. Bà Triệu quắc mắt lườm con mình quát:
- Im miệng! Mày đi theo là để làm gì hả?
Triệu Cảnh đành ngậm miệng và lui ra đằng sau. Anh ta mà thường xuyên có suy nghĩ tích cực như thế thì bà cũng bớt khổ đi.
Thường Miên thấy thiện ý của mình bị người ta hiểu lầm bèn hơi bối rối:
- Không, cô hiểu lầm rồi. Ý của cháu là..
- Thôi, khỏi nói gì cả, vô ích thôi. Tôi cho các người thời gian ba ngày nữa. Không thôi học thì đừng trách tôi.
Nói xong bà ta quay người bỏ đi. Triệu Cảnh luyến tiếc nhìn Thường Miên nhưng rồi cũng phải đi theo mẹ. Lúc này, mẹ An không thể chịu đựng nổi lại nhảy lên:
- Đứng lại đó, tưởng có tiền thì giỏi lắm sao? Tôi cho các người biết, cứ tiếp tục coi thường người khác, khi dễ người khác thì sẽ phải chịu quả báo mà thôi. Nghe thấy không hả?
- Bà ơi, thôi nào. Đừng làm loạn lên nữa.
Ba An sốt sắng hơi gắt lên với vợ.
- Tôi chịu hết nổi rồi. Bà ta nói thế ông nhịn được à?
- Không nhịn được thì có thể làm gì đây? Con mình sẽ đi học trở lại được à?
Mẹ An lúc này ấm ức mà khóc. Ba An cũng rất khổ sở rồi. Từ biệt thầy hiệu trưởng, Thường Miên đưa ba mẹ An ra về. Sau khi đưa ba mẹ lên xe, cô để quên đồ trong phòng hiệu trưởng đành quay trở lại để lấy. Khi qua khúc cua, không để ý cô đụng phải một người.
- A, tôi xin lỗi nhé!
Vừa nói vừa ngẩng đầu lên liền thấy ngay một gương mặt khó ưa mà ban nãy mình vừa gặp.
- Không sao đâu!
Nói rồi, Triệu Cảnh lại nhìn Thường Miên một cách mê muội. Cô khó chịu gật đầu chào qua loa, lấy lệ rồi rời đi. Triệu Cảnh lập tức giữ tay cô lại, buông lời:
- Tiểu An này, nếu như em muốn chuyện này được giải quyết. Tôi có thể giúp được em. Thế nào?
Thường Miên ngạc nhiên nhìn lên, cô hơi bất ngờ trước lời đề nghị của anh ta. Triệu Cảnh chịu giúp cô thật sao? Nhưng cô chợt nhận ra, không có lý gì mà hắn ta lại tốt bụng giúp cô mà không có điều kiện. Cô cảnh giác hỏi:
- Anh.. thật sự muốn giúp tôi?
Mắt Triệu Cảnh sáng rực như kiểu thấy cá sắp cắn câu:
- Đương nhiên rồi.
- Điều kiện là gì?
Mắt hắn ta lúc này nheo nheo lại, khi nhìn vào hắn có thể hình dung ra hai từ 'Sở Khanh'- người mà chưa một ai rõ mặt. Hắn chậm rãi mở lời:
- Qua đêm với tôi. Khiến cho tôi thỏa mãn, chuyện sẽ được giải quyết.
Thường Miên nhìn hắn ta với ánh mắt như đang nhìn một kẻ đầu óc có vấn đề:
- Đồ điên!
Cô xoay người rời đi, hắn níu tay giữ lại:
- Em nói gì? Hay em còn muốn thêm điều gì nữa, tôi sẽ chấp thuận.
Cảm giác được tên này thèm gái đến cuồng rồi hay sao ấy? Thường Miên sợ hãi hất hắn ra mà bỏ chạy thục mạng. Lên xe một cách an toàn, Thường Miên thở phào một hơi. Chuyện quan trọng còn chưa được giải quyết, đã thế còn suýt không toàn mạng mà trở về. Chuyến đi này thật quá nguy hiểm đi.