Trong không khí tràn ngập sự xấu hổ.
Trình Minh Thành nhẹ nhàng nhếch mày lên, anh rất không hài lòng với câu mỉa mai bóng gió này của cô: “Đói bụng không?”
“No rồi.” Thẩm Minh Tước nói.
Tức đến no rồi.
Trình Minh Thành cũng không cảm thấy kỳ lạ đối với phản ứng của cô, anh dời đề tài: “Anh đưa em về.”
Thẩm Minh Tước không nói chuyện, không để ý tới anh.
Cô nương theo tay Tiểu Trần, chuẩn bị kéo chân ra khỏi khe hở nhưng mất một lúc cũng không kéo ra được.
Trình Minh Thành đang đứng đối diện cô nên cô cũng không muốn làm ra động tác quá khoa trương, nếu làm thế thì nhìn cô thua thiệt lắm.
Nhưng mà không rút ra thì cũng rất xấu hổ.
Tiểu Trần nhỏ giọng nói: “Để tôi làm cho.”
Thẩm Minh Tước ngước mắt nhìn người đàn ông đứng đối diện, cô hơi lắc đầu, dứt khoát rút chân ra khỏi giày, để chân trần đứng trên mặt đất.
Mặt đất rất lạnh, ngón chân cô vô thức cuộn tròn lại.
Bàn chân trắng nõn mịn màng đối lập hoàn toàn với mặt đất đen nhánh.
Thẩm Minh Tước dứt khoát cởi luôn chiếc giày còn lại, cô dùng tay túm chiếc giày ra khỏi khe hở rồi tự cầm cả hai chiếc trên tay.
“Tiểu Trần, về nhà.”
“Ok.” Tiểu Trần đi phía sau, sau đó trộm nhìn Trình Minh Thành, Tiểu Trần cảm thấy hai người này đúng là kỳ lạ.
Mặt đất sạch sẽ nhưng vẫn có đá vụn, đâm vào lòng bàn chân khiến cô đau, Thẩm Minh Tước cắn môi, mắt nhìn thẳng xoay người rời đi.
Ánh mắt Trình Minh Thành sắc quắc nhìn theo từng bước chân cô.
Một lúc sau, anh nhắm mắt hít sâu một hơi, vươn tay, cầm chặt tay Thẩm Minh Tước, không cho cô rút tay.
Thẩm Minh Tước theo bản năng dùng giày đang cầm trên tay đánh anh. Gót của giày cao gót rất nhỏ, mu bàn tay Trình Minh Thành bị quẹt phiếm đỏ một đường.
Trình Minh Thành chỉ nhíu mày một chút, không để ý lắm.
Ngược lại, Thẩm Minh Tước lại chột dạ, “Buông ra.”
Trình Minh Thành lời ít ý nhiều: “Anh đưa em đi.”
Thẩm Minh Tước nói: “Tôi không phải không có xe, một người mẫu nhỏ nhoi như tôi làm sao dám làm phiền tổng giám đốc Trình đưa về, không cần.”
Sắc mặt Trình Minh Thành lạnh lùng: “Nghe lời.”
“Sao tôi phải nghe anh nói.” Thẩm Minh Tước không ngừng giãy dụa, cô ghét nhất là hai chữ này, “Chúng ta đã chia tay rồi.”
“Anh không đồng ý.” Trình Minh Thành lên tiếng.
“Là tôi đá anh.” Thẩm Minh Tước muốn rút tay ra nhưng sức lực quá chênh lệch, cô cũng không dám đánh anh nữa, “Anh không đồng ý cũng vô dụng.”
Tiểu Trần nhanh chóng chạy đến giúp đỡ.
Vừa mới đụng đến tay Trình Minh Thành thì lập tức nhận được một ánh mắt lạnh lùng khiến cô không thể không rút tay về.
Thẩm Minh Tước tức giận la lên: “Đưa về thì đưa về!”
Trình Minh Thành ừ một tiếng, ánh mắt bình tĩnh.
Thẩm Minh Tước: “……”
Có phải tên đàn ông thối tha này bị điên rồi không?
Thẩm Minh Tước thở phì phì đá chân anh, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi đồng ý rồi mà sao anh không buông ra?”
Trình Minh Thành nói: “Lên xe.”
Cô hoàn toàn không thể che giấu được toan tính nhỏ này trước mặt anh.
Thẩm Minh Tước thật muốn dùng giày cao gót chọc mù mắt anh.
Tiểu Trần chớp chớp mắt nhìn tổng giám đốc Trình một bước chặn ngang ôm Thẩm Minh Tước lên, căn bản là không màng đến sự giãy giụa của cô.
Tiểu Trần vội vàng xông lên giải cứu: “Buông ra!”
Trình Minh Thành cũng không thèm nhìn tới, anh đẩy Thẩm Minh Tước vào xe.
Thẩm Minh Tước tức giận đến mức muốn chửi bậy, hai người bọn cô không đấu lại một người, sau đó cô liên tục mắng Trình Minh Thành.
Thấy anh cũng nhấc chân ngồi vào, cô liền ngồi dịch sang một bên, bảo trì khoảng cách xa nhất với anh.
Một lát sau, Thẩm Minh Tước mới phục hồi tinh thần: “Trợ lý của tôi đâu?”
Tiểu Trần đứng ở ngoài xe, “Không mở cửa xe ra được.”
Thẩm Minh Tước dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn Trình Minh Thành.
Trình Minh Thành ngồi tao nhã, mặt không đổi sắc: “Không đủ chỗ.”
“……?”
Siêu xe lớn như vậy mà không đủ chỗ cho một trợ lý?
Tuy nói như thế nhưng cuối cùng Tiểu Trần vẫn lên xe.
*****
Từ đầu đến cuối Thẩm Minh Tước không muốn nói chuyện với Trình Minh Thành.
Cô mở điện thoại, quyết định xem tin tức gì đó để dời sự chú ý, hot search của bà chủ đã giảm xuống nhưng lượt tìm kiếm vẫn còn rất cao.
Bà chủ và tổng giám đốc Lục từ đầu đến cuối đều thích nhau, dù có điểm nào khó khăn thì bọn họ cũng nhanh chóng giải quyết được và tiếp tục ngọt ngào với nhau.
Là một cô gái, cô thật sự rất hâm mộ.
Thẩm Minh Tước rất có hy vọng vào tình yêu, cho dù lăn lộn trong giới giải trí thì cô vẫn mong gặp được người đàn ông khiến cô muốn đi đến cuộc sống hôn nhân.
Không biết từ khi nào, Trình Minh Thành trở thành lựa chọn của cô.
Mặc dù lúc trước có nhiều lời đồn đãi vớ vẩn nhưng cô không để bụng, hai người yêu nhau thì đâu liên quan đến người khác, chỉ cần bản thân vui vẻ là được.
Điều không vui cuối cùng chính là lúc chia tay.
Thẩm Minh Tước mở wechat, phát hiện vài phút trước bà chủ nhắn vào nhóm hỏi sao hôm nay cô không xuất hiện.
Cô trả lời: [Em đang trên đường về chung cư.]
Lục Nghiêu: [Trễ như vậy sao?]
Thẩm Minh Tước: [Anh đừng có bắt chước tôi.]
Lục Nghiêu: [?]
Lục Nghiêu: [Đồng chí chim sẻ nhỏ, đây đều là những chữ trong từ điển Tân Hoa, tôi bắt chước cô khi nào?]
Thẩm Minh Tước không biết Lục Nghiêu học cái câu ngụy biện này từ đâu, rõ ràng cái chữ cuối cùng là bắt chước theo cô. Hơn nữa chim sẻ nhỏ là nickname của cô trên wechat, không ngờ Lục Nghiêu lại còn gọi như thế.
Lâm Sơ Huỳnh: [Trễ vậy mới xong sao?]
Bà chủ vừa xuất hiện là Lục Nghiêu lập tức offline.
Thẩm Minh Tước trải qua một trận chí chóe (với Lục Nghiêu) thì tâm trạng cũng tốt lên một chút, ngón tay liên tục gõ bàn phím: [Em cũng không ngờ là lại muộn như vậy.]
Lục Nghiêu: [Thế à?]
Bên trong xe yên tĩnh tối tăm, ánh sáng màn hình vẽ ra một không gian sáng ngời.
Trình Minh Thành quay đầu đi.
Từ góc nhìn của anh thì có thể nhìn thấy sóng mũi cao thẳng của Thẩm Minh Tước, cánh môi hơi mím, và cả đôi mắt to sáng ngời.
Chỉ là ánh mắt cô từ đầu đến cuối đều đặt trên di động.
Thẩm Minh Tước trong trí nhớ Trình Minh Thành hình như không phải một cô gái nghiện mạng xã hội.
Cô thật sự thay đổi rất nhiều.
Thẩm Minh Tước trả lời tin nhắn một lát, vẻ mặt sảng khoái, cuối cùng cô cũng cảm nhận được tầm mắt của người bên cạnh, ngẩng đầu trừng mắt một cái.
Rồi quay mặt sang một bên.
Sau đó cô thấy một con đường vô cùng quen thuộc.
“Trình Minh Thành anh muốn đưa tôi đi đâu?” Thẩm Minh Tước lập tức xoay đầu: “Cái câu anh nói anh đưa tôi về nhà chỉ là đánh rắm à?”
“Đừng nói th ô tục.” Trình Minh Thành nói.
“Anh còn quản không cho tôi nói á? Tôi còn chưa mắng anh đâu.” Thẩm Minh Tước không lưu tình chút nào, buột miệng thốt ra: “Tôi muốn xuống xe.”
“Không thể.”
“Anh có tin tôi nhảy xuống ngay tại đây không?” Thẩm Minh Tước cất điện thoại, trực tiếp ấn lên chỗ mở cửa trước mặt Trình Minh Thành.
Trình Minh Thành đối diện với ánh mắt cô.
Một lúc lâu sau anh thấp giọng nói: “Tin.”
Sao anh lại không tin cho được.
Thẩm Minh Tước hơi giật mình, chỉ một vài giây sau, cửa xe bị khóa lại, ngay cả cửa sổ cũng không mở được.
“……”
Đúng là tên đàn ông thối!
Cuối cùng xe dừng trước biệt thự của Trình Minh Thành, rốt cuộc Thẩm Minh Tước cũng được xuống xe, cô mang giày cao gót vào định đi.
Còn chưa đi được vài bước thì đã bị Trình Minh Thành giữ lại.
Thẩm Minh Tước uy hiếp: “Anh còn như vậy thì tôi báo cảnh sát là anh bắt cóc tôi.”
Trình Minh Thành ừ một tiếng.
Thẩm Minh Tước cảm giác như mình vừa đánh vào bông.
Lúc trước khi còn hẹn hò thì cô thấy việc Trình Minh Thành ít khi tức giận khá là vui, lâu lâu cũng thấy tình thú, nhưng bây giờ thì không thấy vui chỗ nào.
Tức giận muốn chết mà còn cãi nhau với cô được.
Thẩm Minh Tước tức đến đỏ mặt.
Trình Minh Thành nhìn, môi nhếch lên, ý cười nhẹ lướt qua: “Hẳn em biết là ở đây không có xe.”
Thẩm Minh Tước cười lạnh: “Tôi kêu xe.”
Trình Minh Thành nói: “Không ai đến.”
Thẩm Minh Tước nói: “Vậy tôi đi ra bên ngoài.”
Vẻ mặt Trình Minh Thành bình tĩnh nhưng câu nói tiếp theo đã ngăn chặn bước chân Thẩm Minh Tước: “Em không đi ra được.”
“……”
Đúng là Thẩm Minh Tước không đi ra được.
Thứ nhất ở đây là giữa sườn núi, thứ hai khu biệt thự này rất lớn, hơn nữa cô còn là một người không phân rõ đông tây nam bắc, nói thẳng ra là bị mù đường.
Có thể đi được 100 mét đã là một kỳ tích rồi.
Trình Minh Thành rũ mi dỗ dành: “Nghe lời.”
Thẩm Minh Tước nói: “Nghe cái rắm.”
Cô định nói nghe anh đánh rắm, nhưng nghĩ lại từ này mà nói với Trình Minh Thành thì thô lỗ quá, không ổn cho lắm.
Đỉnh mày xinh đẹp của Trình Minh Thành nhíu lại, cuối cùng tầm mắt dừng trên mặt cô, anh không nói gì thêm mà chỉ kéo cô vào.
Sau vài tháng, cô lần thứ hai bước vào căn biệt thự này.
*****
Khi mở cửa, ánh sáng ở phòng khách liền rọi đến huyền quan.
Thẩm Minh Tước nhìn thấy dép đi trong nhà của mình vẫn còn ở huyền quan. Đôi dép có hai cái tai mèo, cùng một đôi với đôi dép husky của Trình Minh Thành.
Lúc trước trước khi đi sao cô không vứt nó nhỉ.
Thẩm Minh Tước nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy hôm nay nếu nhìn thấy mấy món đồ mà cô còn để quên thì vừa vặn giải quyết luôn một lượt.
Cô muốn mang đôi dép này nên dứt khoát mang giày cao gót vào.
Trình Minh Thành mắc bệnh sạch sẽ nhẹ, nhìn thấy hành vi này của cô thì chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Tước Tước đổi giày.”
Thẩm Minh Tước nói: “Không đổi.”
Trình Minh Thành im lặng vài giây, cũng không ép cô.
Thẩm Minh Tước thấy anh thỏa hiệp, tâm trạng cuối cùng cũng vui lên một chút, chân dài sải bước vào phòng khách, sau đó nhìn thấy một cô gái đang ngồi trên sofa.
Đôi mắt xinh đẹp híp lại.
Thẩm Minh Tước quay đầu, dáng vẻ quyến rũ: “Tổng giám đốc Trình, trong phòng có người mà còn dẫn bạn gái cũ về, điểm này hình như không ổn cho lắm nha.”
Trình Minh Thành nhìn sang.
Trình Phi trùng hợp đi ra từ nhà ăn, kêu một tiếng: “Anh.”
Tầm mắt cậu ta đảo qua Thẩm Minh Tước và Trình Minh Thành, không thể tin được mọi chuyện lại hỗn loạn như thế.
Hứa Phái Phái đứng lên khỏi sofa, rồi nhìn chằm chằm Thẩm Minh Tước, không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi: “Sao cô lại đến đây?”
Thẩm Minh Tước hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Thẩm Minh Tước không thích Hứa Phái Phái.
Lúc trước khi còn yêu đương với Trình Minh Thành, cô cũng không nói chuyện nhiều với Trình Phi – đứa em trai ăn chơi trác táng của anh.
Cô vẫn luôn biết Trình Phi có một thanh mai, người này thường mượn thân phận đó để tới lui ở nhà họ Trình.
Rõ ràng đang có quan hệ ái muội với Trình Phi nhưng thật ra lại thích Trình Minh Thành.
Trình Minh Thành xoa xoa mí mắt, lạnh giọng hỏi: “Ai cho mấy đứa lại đây?”
Gia chủ nhà họ Trình bây giờ là anh, hơn nữa tính anh lại lạnh lùng, thích yên tĩnh nên tất cả mọi người đều sợ anh.
Anh ném áo vest lên sofa, nới lỏng cổ áo.
Trình Phi kéo Hứa Phái Phái ra sau lưng, nói: “Em…… Là mẹ kêu em nói với anh, tối mai về ăn cơm.”
“Nói xong chưa?”
“Xong rồi.”
“Nếu nói xong thì về đi.” Biểu cảm trên mặt Trình Minh Thành không thay đổi, lời nói cũng không lưu tình chút nào.
“……”
Trình Phi và Hứa Phái Phái nhìn nhau.
Hứa Phái Phái nhìn Thẩm Minh Tước: “Thế sao cô ta không đi vậy ạ?”
Không phải đã chia tay rồi sao?
Thẩm Minh Tước nhìn thấy ánh mắt của cô ta, cô phì cười một tiếng, gương mặt cao ngạo lại xinh đẹp, đối lập hoàn toàn với tính cách trẻ con của cô.
Trình Minh Thành lạnh lùng đảo mắt: “Liên quan gì cô?”
Anh cũng không định giải thích.
“Tụi em đi trước.” Trình Phi hiểu rõ tính của anh trai mình, chân bước nhanh như bôi dầu, và cũng không quên kéo Hứa Phái Phái đi.
Hứa Phái Phái muốn giãy giụa cũng vô dụng.
Lần trước Trình Phi vì chuyện Giang Tuyết Danh bội ước mà phải trả cho Lâm Sơ Huỳnh mấy chục triệu, lúc ấy hắn còn phải mượn tiền anh mình, bây giờ nhìn thấy bạn tốt của Lâm Sơ Huỳnh là Thẩm Minh Tước thì liền thấy ê răng.
Lại nghĩ tới tổn thất tiền.
Hứa Phái Phái bị Trình Phi kéo đến bên cạnh Thẩm Minh Tước, cô ta hung tợn trừng mắt nhìn cô, nhưng giây tiếp theo lại nhu tình như nước mà nhìn Trình Minh Thành.
Thẩm Minh Tước nghĩ cô ta có thể cân nhắc đi diễn kinh kịch đổi mặt là được rồi đó.
Cô bị chính suy nghĩ của mình chọc cười, mắt cô đảo qua người Hứa Phái Phái, sau đó cô chợt dừng lại.
Thẩm Minh Tước lên tiếng: “Đợi đã.”
Trình Phi cùng Hứa Phái Phái đều ngừng lại.
Thẩm Minh Tước làm lơ ánh mắt trừng trừng của Hứa Phái Phái, sau đó cô túm lấy một vật trên túi cô ta.
Đây là móc khóa cô đưa cho Trình Minh Thành, lúc trước cô chỉ tặng có một cái, chìa khóa của anh rất nhiều, cuối cùng cũng nhận.
Hứa Phái Phái liếc mắt một cái là đã biết cô đang nhìn cái gì.
Trình Minh Thành nhìn qua thì thấy Thẩm Minh Tước bỗng giơ tay lên, trước mặt anh xẹt qua một đường parabol.
“Cô làm gì vậy?” Hứa Phái Phái la lên.
“Cô không nhìn thấy sao?” Thẩm Minh Tước không nhìn đồ vật trên mặt đất mà là nói: “Thì ra cô thích nhặt những món tôi không cần.”
Móc khóa lăn hai vòng rồi ngừng bên chân Trình Minh Thành.
Đáng yêu mà non nớt.
Trình Minh Thành tự dưng có chút bực bội, vẻ mặt phức tạp nhìn Thẩm Minh Tước, sau đó anh mất kiên nhẫn nhìn sang hai người khác: “Cút đi.”