Khương Dĩ Nhàn cảm thấy mình đã bỏ mạng.
Ở trước mặt anh ta nói anh ta thích kiểu người gì thì thôi đi, lại còn một tay cướp rượu của anh ta để uống mừng thắng lợi, không biết anh ta đã uống chưa.
Nhất là vẻ mặt cười như không cười của Chu Khải Hoài, rõ ràng là muốn nói cho cô biết những gì cô vừa nói anh ta đều nghe thấy.
“Dĩ Nhàn.”
Chu Khải Hoài vừa gọi một tiếng, da đầu Khương Dĩ Nhàn liền run lên, nâng ly nhét vào trong tay anh ta, “Tôi đi xem yến hội đã chuẩn bị thế nào rồi.”
Cả người chạy trối chết, giống như cô bé lọ lem lúc 12 giờ.
Lâm Sơ Huỳnh thật sự nhịn không được, dùng ly rượu ngăn bên môi để ý cười không tràn ra, phí sức một hồi mới mở miệng: “Chu công tử.”
“Lâm đại tiểu thư.” Chu Khải Hoài nâng ly với cô.
Sau đó liền uống một ngụm lên vị trí mà Khương Dĩ Nhàn vừa uống.
Về phần Khương Cam đã sớm bị bỏ quên một bên, muốn nói lại thôi, nửa ngày mới nghẹn ra hai chữ: “Chu công tử —“
Chu Khải Hoài: “Xin lỗi không tiếp được.”
Lâm Sơ Huỳnh gật đầu: “Ok.”
Khương Cam: “.......”
Lâm Sơ Huỳnh cũng lười phản ứng cô ta, đặc biệt là với thái độ vừa nãy nên thì thuận miệng nói một câu “Xin lỗi không tiếp được” liền rời đi.
Chuyện của Khương gia không phải bí mật ở Thịnh Thành, lại còn thường xuyên bị người lấy ra bàn tán, bởi vì hành động thực sự quá loạn.
Khương Dĩ Nhàn vẫn biết ba mình nuôi tình nhân bên ngoài, nhưng nếu không đưa đến trước mặt mình thì liền mở một mắt nhắm một mắt, dù sao đây cũng là việc rất bình thường, mà cô có ghét cũng vô dụng.
Sau đó lại lấy về nhà, Khương Dĩ Nhàn không đồng ý cũng chẳng ngăn được, hơn nữa vì thời gian đi học, cô không ở trong nước nên chẳng có tình cảm với ba Khương, mà cưới về thì thôi đi, lại còn mang theo con gái riêng.
Trời sinh Khương Dĩ Nhàn và chị ta đã không hợp, bắt đầu từ ngày đầu tiên về nhà.
Bên ngoài thì nói là con gái riêng nhưng sau đó vào sinh nhật Khương Cam lập tức tuyên bố cô ta chính thức sửa thành họ Khương, trở thành con gái Khương gia.
“Tớ nói thêm hai câu với chị ta cũng cảm thấy phiền.” Khương Dĩ Nhàn ở trong góc oán giận với Lâm Sơ Huỳnh: “Đại khái chị ta là nữ chủ sảng văn đi.”
“Cậu mới đúng.” Lâm Sơ Huỳnh nói.
“Nếu là tớ thì còn có thể thành như vậy?” Khương Dĩ Nhàn hỏi.
“Hiện tại cậu ở loại nào?” Lâm Sơ Huỳnh nhướng mày: “Có hội sở tự mình tạo nên, là người thừa kế duy nhất bên nhà ông ngoại, cái nào mà chẳng tốt hơn cô ta.”
Nói đến cái này, Khương Dĩ Nhàn thực sự có một ông ngoại tuyệt vời.
“Vả mặt và nghẹn khuất chỉ ở một suy nghĩ.”
Lâm Sơ Huỳnh rũ mắt, bâng quơ nhẹ nhàng nói.
Cô sẽ không can thiệp vào cuộc sống của người khác, trừ phi xảy ra chuyện. Nhưng là bạn tốt của nhau, khuyên nhủ đôi câu là không thể tránh khỏi.
Nếu thực sự nghẹn khuất, vậy sớm hay muộn cô cũng sẽ làm cô ấy thay đổi.
Nói chung là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Lâm Sơ Huỳnh không quá có thể chấp nhận nữ chính quanh năm suốt tháng sống khổ sở chính là bạn thân của mình.
“Thôi bỏ đi, không nói nữa.” Khương Dĩ Nhàn xua tay: “Hai ngày trước chị ta muốn nịnh ba tớ cho chị ta một công ty con, nhưng xét thấy mấy tháng vừa qua chị ta mới làm một công ty mắc nợ nên đã bị từ chối.”
Việc này cũng không tính là lớn trong giới phú nhị đại, rốt cuộc ai cũng có lúc thất bại, việc này buồn cười ở chỗ: Khương Cam nhét một đám đàn ông mà chị ta thích vào công ty!
Dẫn tới chị ta trực tiếp trở thành một kẻ khôi hài có tiếng trong vòng.
Kéo theo thanh danh của Khương gia tụt dốc không phanh, mỗi lần Khương Dĩ Nhàn ra ngoài đều bị hỏi thăm một chút, ngay cả khi biết cô với Khương Cam quan hệ không tốt nhưng vẫn thích xem náo nhiệt.
Khương Dĩ Nhàn vừa bị kích thích, uống không ít rượu, hiện tại đứng ở cửa sổ gió thổi lạnh nên tỉnh hơn không ít: “Thật hâm mộ cậu với tổng giám đốc Lục.”
Giọng nói nhẹ nhàng trong gió.
Lâm Sơ Huỳnh khẽ chạm ly với cô: “Được rồi, tớ đã được người hâm mộ riết quen.”
Khương Dĩ Nhàn bật cười: “Cái người phía trước kìa, chính là bị cậu làm cho tức giận đó, một đám người trong vòng luẩn quẩn này đều mong chờ để chê cười cậu.”
“Vậy thì bọn họ đợi không được rồi, ai bảo cuộc sống của tớ hoàn mỹ quá làm chi.”
“Bọn họ cũng là sợ bị show ân ái chết.”
Tiếng nói vừa dứt, hai người cùng nhìn nhau, lại chạm cốc uống rượu, trở thành một phong cảnh mỹ lệ.
*****
Lễ kỷ niệm này Khương Dĩ Nhàn đoán trước không hề sai.
Thấy Lâm Sơ Huỳnh ở hội trường, mắt ba Khương gần như sáng rực, thời điểm đọc diễn văn còn quả quyết nhắc đến cô.
Nhưng mà còn hơn Lâm Sơ Huỳnh, hiển nhiên Chu Khải Hoài cũng có cảm giác tồn tại, ba Khương đã coi hắn thành con rể của mình, khen hết sức hăng hái.
Về phẩn là con rể của cô con gái nào, ông ta cũng không quan tâm.
Lâm Sơ Huỳnh ở trong đó không lâu thì chúng đại tiểu thư liền vây quanh cô, đều khen cuộc hôn nhân của cô và Lục Yến Lâm.
Thậm chí còn có người đến vì muốn biết nguyên nhân của thư kiện.
Lâm Sơ Huỳnh:?
Cái này có nghĩa là gì, tin này sao có thể đơn giản chỉ là một tờ giấy, người này nói chuyện với cô mà không mang theo chỉ số thông minh hả?
Một vòng người còn đang khí thế ngất trời thảo luận, có người thuận thế chen vào trong vòng, hỏi: “Các người đang nói cái gì thế?”
Ánh mắt của đối phương phút chốc dừng trên người Lâm Sơ Huỳnh.
Cũng là không khéo, hôm nay chiếc váy hai người mặc có màu giống nhau, việc đụng màu bình thường cũng chẳng có vấn đề gì to tát, dù sao hết thảy có biết bao nhiêu kiểu dáng, luôn có thể đụng phải.
Trùng hợp chính là, thiết kế cũng hệt nhau.
Vì thế sắc mặt của cô gái trùng màu không tốt lắm, mình và người ta cùng mặc một kiểu một màu thì cũng thôi đi, vậy mà còn không đẹp bằng đối phương.
Nhưng chiếc váy này cô dùng một số tiền lớn để mua, không thể nào có vấn đề được.
Có người không chê náo nhiệt, che môi nói: “Chiếc váy hôm nay của cô đẹp quá.”
“Cảm ơn.” Đối phương khẽ mỉm cười.
Rồi lại quay đầu nhìn thân hình yểu điệu của Lâm Sơ Huỳnh: “Hiện tại người nào cũng có thể tham dự tiệc rượu, đồ giả cũng mặc nổi, Khương gia sắp xếp kiểu gì không biết.”
“.........”
Chung quanh an tĩnh lại.
Chúng đại tiểu thư suýt chút nữa buột miệng thốt ra ba chữ “bệnh thần kinh”, vậy mà lại dám nói như vậy trong trường hợp này.
Người bên cạnh xấu hổ giữ chặt cô ta: “Đừng nói nữa.”
Người này từ xó xỉnh nào ra, cư nhiên không biết Lâm Sơ Huỳnh, ngày thường đều không lên mạng sao?
Cô gái trùng màu thấy người khác lên tiếng, còn tưởng rằng muốn hòa giải, lại thấy Lâm Sơ Huỳnh một bộ không liên quan đến mình, nhấp rượu vang đỏ, tiêu sái tự tại.
Cô ta hừ lạnh.
Động tĩnh bên này không nhỏ, rốt cuộc bầu không khí cũng quỷ dị nên chỉ chốc lát sau, Khương Dĩ Nhàn liền dùng ánh mắt hỏi Lâm Sơ Huỳnh: Chuyện gì xảy ra?
Lâm Sơ Huỳnh chớp chớp mắt: Có thể là phát hiện không đẹp bằng tớ, tức giận.
Khương Dĩ Nhàn:......
Đúng là có khả năng.
“Khụ.” Khương Dĩ Nhàn ho nhẹ một tiếng: “Chắc là có hiểu lầm rồi, vị này chính là bạn của Khương Cam, mới từ nước ngoài về, Cindy.”
Cô còn nhấn mạnh hai chữ nước ngoài.
Một đám người bừng tỉnh, chẳng trách đến bây giờ cũng không nhận ra Lâm Sơ Huỳnh, thật đúng là không ở trong nước.
Lâm Sơ Huỳnh cười cười: “Nói tiếng Trung không tồi.”
Cô lại không phải người mềm yếu, thuận miệng trào phúng một câu là chuyện thường.
Bên cạnh có người nhịn không được cười ra tiếng.
Tiếng phổ thông vừa nãy nghe giống như mang khẩu âm, cố tình còn không biết khẩu âm ở nơi nào, nghe cực kỳ quái dị.
“Cô có ý gì?” Cô gái này lập tức nổi giận.
“Khen cô đó.” Lâm Sơ Huỳnh lại nghiêng đầu: “Cô nhìn mình xem, không phải ý tứ rất dễ hiểu sao, là khá tốt đó.”
Tính cách của cô chính là tức chết người không cần đền mạng.
Khương Dĩ Nhàn vui vẻ xem diễn, khi đối phương định mở miệng phun hương thì ngăn lại: “Khương Cam đang tìm cô kìa.”
Cô gái Cindy trừng mắt nhìn Lâm Sơ Huỳnh lại nhìn Khương Dĩ Nhàn, không khách khí hỏi: “Cô là em gái Khương Cam?”
“Không phải.” Khương Dĩ Nhàn trực tiếp trả lời.
“Vậy cô chen miệng vào làm gì, tôi không nói chuyện với cô.” Cô ta sẵng giọng.
“......”
Lâm Sơ Huỳnh thực sự bị chọc cười.
Khương Cam này chính là kẻ dở hơi, ngay cả bạn bè cũng dở hơi nốt.
“Nếu còn đang nghĩ mình hay lắm thì hiện tại ngậm miệng nghe đây.” Lâm Sơ Huỳnh đánh giá cô ta từ trên xuống dưới vài lần: “Có rảnh thì xem tạp chí thời trang nhiều vào, đừng mặc một bộ lễ phục thì tưởng rằng bản thân là thiên hạ đệ nhất, ngay cả một kẻ trộm cắp cũng không dám để lộ nhãn hiệu đâu, chẳng lẽ ở đây chỉ có mình cô dùng bản gốc hả. Hiện tại đi đến chỗ cửa sổ mà trời có mưa thì tôi cũng sợ trời cao ném vật bình thường xuống người.”
“Tham khảo” trở thành trào lưu trong giới thời trang, không ai biết khi nào mình bị dẫm phải mìn, tên tuổi lớn sau chép người không tên tuổi, tên tuổi nhỏ thì sao chép của tên tuổi lớn, đều là chuyện bình thường hay thấy.
Không khéo, Lâm Sơ Huỳnh chính là người đi đầu.
Một chuỗi dài này nện xuống khiến chung quanh yên tĩnh không một tiếng động.
Quá độc ác, quá độc ác.
Quả nhiên là phong cách của Lâm Sơ Huỳnh.
Không ra tay thì thôi, một khi vừa ra là tất nhiên địch phải tổn thất thảm hại.
Nửa ngày sau mới có người lấy lại hinh thần, nhìn theo bóng dáng rời đi của Lâm Sơ Huỳnh: “Được rồi, sợ là ngày mai lại nổi gió bão.”
*****
Có nổi gió bão hay không thì Lâm Sơ Huỳnh không biết, sau khi ra cửa, thấy Lục Yến Lâm tới đón mình thì cô vẫn rất vui vẻ.
Buổi tối, thời điểm trên giường, cô liền nhịn không được mà kể chuyện xảy ra ở lễ kỷ niệm, vẻ mặt không thể tin được.
Miệng nhỏ của Lâm Sơ Huỳnh hoạt động liên tục không ngừng nghỉ: “Không biết tới từ cái thôn nào mà dám nói em mặc đồ giả, mặt này, dáng người này của em giống người có thể mặc đồ giả lắm sao?”
Cô còn lắc lắc cánh tay của Lục Yến Lâm: “Anh nói đi!”
Lục Yến Lâm phụ họa: “Không giống.”
Lâm Sơ Huỳnh chỉ chờ câu thoại này của vai phụ, rồi tiếp tục phỉ nhổ: “Đúng là không có anh mắt, chiếc váy kia của cô ta chắc tiêu không ít tiền, chỉ tiếc bỏ đá xuống sông, Dĩ Nhàn cũng không biết xui mấy đời mới gặp phải cô chị kế như thế.”
Đêm nay trong phòng không bật đèn, trừ ánh trăng ngoài cửa sổ thì không có ánh sáng gì nữa.
“Ừ.”
“Tức chết em.” Lâm Sơ Huỳnh ngoài miệng nói tức nhưng thực ra cũng không khó chịu lắm: “Còn Chu Khải Hoài kia, thế mà thực sự làm Dĩ Nhàn rung động.”
Cô lẩm nhẩm lầm bầm nửa ngày, không nghe thấy đáp lại.
“Chú hai, anh có ở đây nghe em nói chuyện không đó?” Lâm Sơ Huỳnh kêu lên.
“Ở.” Lục Yến Lâm nặng nề đáp lại.
“Rõ ràng vừa nãy không không có lên tiếng.” Lâm Sơ Huỳnh không thuận theo, không buông tha.
“Chít.”
Trong phòng im lặng vài giây, cuối cùng Lâm Sơ Huỳnh cũng lấy lại tinh thần, cười sặc sụa: “Trời ạ, chú hai anh vừa mới kêu chít sao?”
“Em nghe lầm.”
“Không có, anh kêu chít lần nữa đi, cho em nghe lần nữa một chút thôi.”
Lâm Sơ Huỳnh trở mình, chọc chọc sườn mặt anh, người đàn ông này lại không phản ứng chút nào, cô hừ hừ, ngược lại di chuyển xuống ngực.
Lục Yến Lâm không chịu nổi cô quấy rối, mở mắt ra hỏi: “Hôm nay em tham dự tiệc tối không thấy mệt?”
“Không mệt nha.” Lâm Sơ Huỳnh mềm mại nói, rất tỉnh táo: “Chú hai, lúc này mới mấy giờ, anh đi ngủ sớm để dưỡng sinh sao?”
“......”
“Bọn họ nói ngủ sớm sẽ tốt cho thận.”
“.......”
Lâm Sơ Huỳnh cũng buột miệng nói một câu, nhưng hiển nhiên câu này có lực sát thương rất lớn, chờ đến khi trời đất xoay chuyển, dây áo ngủ hoàn toàn rụng rơi thì mới phản ứng lại.
“Định lực của chú hai không được rồi.” Cô còn khiêu khích một câu.
Nói chung vì tra tấn cô hơn nửa đêm còn khiêu khích anh, lần này Lục Yến Lâm không nhanh chóng thỏa mãn cô nữa, ngược lại vẫn luôn một mực đùa giỡn.
Cuối cùng Lâm Sơ Huỳnh thực sự nhịn không nổi nữa, vừa tê vừa ngứa, còn cọ cọ, nhưng lại vẫn không thể cao trào, chỉ đành mềm nhũn nói: “Em không nói anh còn không được sao.....”
Cô lại trộm nói thầm: Đồ thối tha.
“Anh có thể nghe thấy.” Tiếng của Lục Yến Lâm vang trên đỉnh đầu cô.
“.......”
Lâm Sơ Huỳnh quyết định đêm nay mình sẽ ngậm miệng, không tin anh còn có thể kiên trì nổi, nhưng không đến vài giây cô liền thấy lành lạnh: “Anh từ từ....”
Lục Yến Lâm không nghe cô nói, nhưng sau đó liền ngừng lại.
Hai người đều cứng người.
Sau một hồi lâu, vẫn là Lâm Sơ Huỳnh lên tiếng đánh vỡ bầu không khí quỷ dị trầm mặc này, nhỏ giọng nói: “Đã bảo anh từ từ, anh còn không nghe.”
Lục Yến Lâm vươn tay bật đèn lên.
Lâm sơ Huỳnh từ giường đứng dậy nhào vô toilet, quả nhiên thấy có vết máu, bên bồn rửa tay kia còn vang lên tiếng rửa tay.
Thời điểm cô thay xong, Lục Yến Lâm đã ngồi trên giường.
Trải qua một hồi như vậy, hiện tại không khí ám muội biến mất sạch sẽ, sau khi tắt đèn, Lâm Sơ Huỳnh cực kỳ quy củ nằm cạnh anh: “Chú hai, đêm nay anh tự mình giải quyết đi.”
Chuyện dì cả tới thăm, ai có thể khống chế được.
“Nhưng mà mùa đông tắm nước lạnh không tốt lắm.” Lâm Sơ Huỳnh lại liếc mắt nhìn, đề nghị: “Có muốn em giúp anh không.”
“Không cần.” Lục Yến Lâm nhíu mày, giọng nói có hơi khàn.
Có thể là trả thù anh chuyện vừa nãy nên Lâm Sơ Huỳnh còn một hai nói mình cần phải giữ ấm, dán thật chặt lên người anh, ngủ đến an ổn.
Lục Yến Lâm chỉ cần nghiêng đầu.....có thể nhìn thấy đôi mắt nhắm chặt của cô.
Anh biết kỳ sinh lý của cô, nhưng đã muộn vài ngày, anh cũng không nghĩ thế nào, hơn nữa Lâm Sơ Huỳnh lại vẫn luôn lẩm bẩm nói nhỏ.
Vừa khéo gặp phải.
Lục Yến Lâm nhìn vẻ mặt say giấc của cô, thở dài.
Có chút thất vọng nho nhỏ.
Về phần thất vọng cái gì, anh đã không muốn tự hỏi nữa.