Thẩm Minh Tước mà ngạc nhiên thì kéo theo Lâm Sơ Huỳnh cũng tò mò lên, nhưng mà chỉ là nhấn một cái, sao lại có thể như vậy?
Cô liếc nhìn Lục Yến Lâm rồi trực tiếp vào weibo.
Nói là sập thì đúng là khoa trương, tuy hiện tại weibo dễ dàng sập nhưng không phải chỉ cần tùy tiện nhấn like một cái là sập được.
Lâm Sơ Huỳnh suy nghĩ một chút, lại vào official Weibo của tập đoàn Hoa Thịnh, quả là không lâu trước vừa mới like.
Official weibo của tập đoàn Hoa Thịnh chỉ đăng chuyện về công ty, đều là thông báo chính thức, đây là bài viết duy nhất bọn họ like.
Chỉ là tại weibo của Lâm Sơ Huỳnh liền thành một mảnh đỏ, bình luận trách mắng hay khen ngợi tất cả đều đầy ắp.
[Từ bên ngoài đến vây xem.]
[Tôi nhớ ra rồi, trước đó không phải tổng giám đốc Lục và Lâm Sơ Huỳnh cùng nhau đi xem biểu diễn thời trang sao?]
[Cũng có thể là người quản lí official weibo trượt tay thì sao? ]
[Tôi chỉ muốn biết, nhấn like một bài viết như vậy là có ý gì? Cảm thấy lời Lâm Sơ Huỳnh nói đúng hả?]
[Sau này người quản lí official weibo có thể dùng tài khoản riêng của chính mình không? ]
[Không phải là Lâm Sơ Huỳnh cùng tổng giám đốc Lục có quan hệ gì đi....]
[Dường như tôi đã bổ não ra một vở kịch máu chó.]
[Một người dựa vào lão nam nhân mà cũng muốn cọ Hoa Thịnh? ]
[Việc này không liên quan đến chuyện của Lâm Sơ Huỳnh nha, rõ ràng là official weibo của Hoa Thịnh nhấn like, làm sao lại thành Lâm Sơ Huỳnh có vấn đề? ]
[Like một cái chẳng liên quan gì cả, cũng chưa chắc là có vấn đề. ]
[Chẳng lẽ ông xã của cô ấy là tổng giám đốc Lục?]
[Nói như thế thì đặt Lục phu nhân ở chỗ nào? ]
[Tổng giám đốc Lục có thể nói như những gì Lâm Sơ Huỳnh viết trên weibo sao? ]
Đoạn thời gian trước tập đoàn Hoa Thịnh tăng hơn triệu fans vì tổ chức rút thưởng, mọi người đều chạy đến bài viết mới nhất trên weibo hỏi xem có phải người quản lí official weibo có phải trượt tay hay không.
Vốn độ hot của chuyện này đã hạ, lần thứ hai bay lên đầu.
Bài viết “Ông xã tôi nói....” của Lâm Sơ Huỳnh trên weibo bị lôi ra ‘mổ xẻ’, nghiễm nhiên là muốn phân tích ra kết quả.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Lục Yến Lâm chắc chắn sẽ không nói mấy lời như thế.
Nhưng thực sự mà nói, dù rằng Lâm Sơ Huỳnh có bức bách mà Lục Yến Lâm không nói nói thì dù cô có ép buộc thế nào cũng không thành công.
“Chú hai, official weibo like một cái đã đưa em lên hot search rồi.” Lâm Sơ Huỳnh nghiêng đầu đùa giỡn, “Em lại bị đả kích rồi.”
“Bọn họ nói gì.” Vẻ mặt Lục Yến Lâm bình thản.
“Đây không phải là sự thật sao? Khó khăn lắm nhiệt độ mới hạ xuống.” Lâm Sơ Huỳnh nâng cằm, làm ra dáng vẻ buồn rầu: “Vậy bây giờ phải làm thế nào mới tốt đây?”
Người đàn ông ngồi bên cạnh cô cởi tây trang, áo sơ mi không hề có nếp uốn, chỉn chu đến cẩn thận tỉ mỉ, cổ tay áo bị xắn lên đơn giản, lộ ra khớp xương cổ tay.
Ánh sáng bao phủ lên, trắng nõn như ngọc.
Không đợi Lục Yến Lâm trả lời, Lâm Sơ Huỳnh lại hỏi: “Này là ai nhấn like thế?”
Trên thực tế, official weibo của mỗi công ty xí nghiệp đều có nhân viên chuyên môn quản lí, tựa như Giải trí Thiên Nghệ, Giải trí Sơ Tâm, hay thậm chí tài khoản weibo của nghệ sĩ cũng bị quản lí luôn.
Tuy rằng Lâm Sơ Huỳnh có thể đoán ra đây là ý tứ của Lục Yến Lâm nhưng cô muốn nghe chính miệng anh nói ra cơ.
Lục Yến Lâm chống lại đôi mắt đầy ý cười của cô, bên trong phản chiếu hình bóng của anh.
Anh hỏi: “Em muốn nghe đáp án nào?”
Lâm Sơ Huỳnh nhướng mày: “Chú hai biết rõ còn cố hỏi.”
Cô không tin anh không biết cô muốn hỏi chuyện gì.
Lục Yến Lâm khẽ cong môi, giọng nói có phần nhẹ nhàng: “Anh.”
Ánh mắt Lâm Sơ Huỳnh sáng ngời, giống như hổ phách thượng hạng, như ngôi sao lấp lánh trong đêm tối, ánh sáng rực rỡ chưa từng hạ thấp nửa phần.
“Vừa lòng sao?” Lục Yến Lâm hỏi.
“Tất nhiên là vừa lòng.” Lâm Sơ Huỳnh nhìn anh, cười nói, đã nói đến mức này rồi thì cô còn cái gì mà không ưng ý nữa.
Xe đột nhiên dừng lại.
“Khụ khụ.” Lục Nghiêu rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện, trên mặt còn có vệt hồng, “Chú hai, cháu về trước đây, ngày mai gặp nhé.”
Cậu vừa xuống xe liền chạy đi.
Lâm Sơ Huỳnh nghi vấn: “Chạy nhanh như vậy làm gì chứ.”
Trợ lý đặc biệt Trần ngồi đằng trước nghĩ thầm, Lục Nghiêu thiếu gia có thể nhẫn nhịn đến bây giờ đã coi như rất tốt rồi, chứng kiến chú hai trước giờ chưa từng biến sắc và thím hai của mình thân mật, đương nhiên sẽ thấy khiếp sợ rồi.
Điện thoại của Lâm Sơ Huỳnh rung lên.
Lục Nghiêu đăng một tin nhắn mới trong nhóm chat.
Lục Nghiêu: [Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ tự lái xe đi làm, tự lực cánh sinh, làm một nhân viên tốt! ]
Lâm Sơ Huỳnh:.......
Cô nghi ngờ nhìn sang bên cạnh: “Không phải là anh hù dọa Lục Nghiêu chứ?”
Lông mày Lục Yến Lâm khẽ nhúc nhích: “Anh dọa nó làm gì?”
“Cậu ta chạy trốn nhanh như thỏ, còn nói ngày mai phải tự mình lái xe đi làm.” Lâm Sơ Huỳnh thuận miệng nói một câu: “Cơ mà cậu ta thật sự sợ anh đấy, trước kia cũng vậy.”
“Hình như trước kia em đâu có sợ.” Lục Yến Lâm bỗng nhiên nói.
Bị anh nhắc tới, Lâm Sơ Huỳnh hơi giật mình sửng sốt.
Trước kia cô thường xuyên đến nhà họ Lục, nhưng Lục Yến Lâm lại vẫn luôn ở nước ngoài, tổng cộng chỉ gặp nhau có vài lần. Hồi còn nhỏ số lần gặp nhiều hơn một chút nhưng cô đã sớm quên lúc ấy tâm tình của mình như thế nào rồi.
Dường như Lâm Sơ Huỳnh cô chưa từng sợ ai cả.
Chuyện lúc trước ở Paris cô sợ là chuyện khác, sau đó lại nhìn thấy Lục Yến Lâm thì ngược lại an tâm hơn, tâm tình nhẹ nhõm.
Có lẽ là nghe Lục Nghiêu nhắc đến nhiều nên cho dù cô hiểu biết rất ít về Lục Yến Lâm thì cũng biết người này rất đáng tin cậy.
Hiện tại, ngược lại giống hệt những gì cô mong muốn.
“Anh thử nói xem vì sao em lại phải sợ anh?” Cô nhướng nhướng mày, có chút buồn cười: “Chẳng lẽ chú hai có thể ăn em sao?”
Lâm Sơ Huỳnh nghĩ đến những gì mình vừa nói, đột nhiên bật cười, thì thầm: “Chẳng lẽ chú hai không sợ em có âm mưu khác sao?”
Cô bỗng nhiên nhớ tới một câu nói rất hot trên mạng.
Lục Yến Lâm thấy cô không hiểu sao lại cười rộ lên, hỏi: “Cười gì thế?”
Lâm Sơ Huỳnh cố ý trêu anh, “Em đang suy nghĩ xem nên vẽ anh thế nào, là vẽ anh lớn tuổi hay là vẽ anh không tắm rửa.”
“Cái này không phải em là người rõ ràng nhất sao?” Lục Yến Lâm nhẹ nhàng bâng quơ hỏi lại, rồi sau đó còn bổ sung thêm: “Nếu không nhớ được, đêm nay có thể quan sát lại.”
“........”
Đàn ông nghiêm túc sau khi khai trai thật sự làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Bữa tối dưới ánh nến hôm nay Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy rất mỹ mãn.
Nếu không có bó hoa hồng lớn này thì tốt rồi.
Cố tình Lục Yến Lâm còn không chịu giúp, trơ mắt nhìn cô ôm bó hoa để lên xe, sau đó khi về đến Hoa Đình Thủy Ngạn lại ôm vào nhà.
Người đàn ông này quá nhỏ nhen!
Lâm Sơ Huỳnh oán thầm nửa ngày, nghiến răng nghiến lợi nghĩ hôm nay phải để Lục Yến Lâm phòng không gối chiếc..... Không, vẫn là ngủ thư phòng đi.
Nhưng mà, cô nghĩ sai rồi.
Lục Yến Lâm nghiêm túc thực hiện những gì anh nói trên xe, để cô xem anh rốt cuộc là có tắm hay không tắm, những cánh hoa hồng trong bó hoa to kia cũng trở thành vật trang trí trong bồn tắm.
Có lẽ là lần trước thu được chỗ tốt, cảm giác tắm uyên ương rất không tồi.
Mãi cho đến khi mây mưa xong, Lâm Sơ Huỳnh mềm oặt trong nước, thở hổn hển nói: “Lòng dạ của anh quá hẹp hòi rồi đấy chú hai à!”
Hai chữ cuối cùng, giọng điệu của cô có chút nũng nịu.
Ánh mắt Lục Yến Lâm tối lại, lời nói ra lại khiến người ta mặt đỏ tim đập: “Không phải vừa nãy em rất thích sao?”
Nhắc tới việc này, Lâm Sơ Huỳnh liền tức giận.
Trước đó cô không chú ý tới, hôm nay vừa thấy cư nhiên mặt gương trong phòng tắm đều chống sương mù, vậy nên vừa vặn cái gì cũng có thể nhìn được!
Cô đã nói mà, vì sao Lục Yến Lâm lại đồng ý đặt nhiều gương trong nhà tắm như vậy, còn tưởng tên này chiều theo mình, không ngờ chỉ là mưu cầu phúc lợi cho bản thân thôi!
“Hiện tại biết rồi?”
Ngón tay Lục Yến Lâm nhẹ nhàng mơ/n trớn xương quai xanh của cô, cánh hoa hồng kia bám vào, màu đỏ thẫm kết hợp với làn da trắng nõn nà tương phản với nhau, cực kỳ mỹ lệ.
Cứ như muốn dụ dỗ anh để lại dấu vết trên đó.
Lâm Sơ Huỳnh nhìn ánh mắt sâu kín của anh, cảm giác một chút nguy hiểm, nói: “Đã biết, sau này không trêu ghẹo anh nữa được chưa, bây giờ em muốn đi ngủ.”
Sợ anh không đồng ý, cô lại yêu kiều gọi: “Ông xã.”
Số lần Lâm Sơ Huỳnh chân chính gọi “ông xã” có thể đếm trên đầu ngón tay, có lẽ dựa vào đạo lý vật hiếm thì đắt nên mỗi lần gọi đều có tác dụng.
Lần này cũng không ngoại lệ.
*****
Chuyện trên mạng giằng co vài ngày, rốt cuộc cũng lắng xuống.
Quan hệ giữa Lâm Sơ Huỳnh và Lục Yến Lâm bị lôi ra suy đoán một trận, cuối cùng có người lấy lý do – Lục Nghiêu đăng bài, chắc là tập đoàn Hoa Thịnh cho đứa nhỏ nhà mình chỗ dựa.
Đương nhiên, lời này cũng nhận không ít phản ứng trái chiều.
Làm sao không like của Lục Nghiêu mà lại like Lâm Sơ Huỳnh?
Thế là, weibo của Lục Nghiêu lại bị một ít người chiếm cứ, tất cả đều hỏi vấn đề này.
Cuối cùng vẫn nhờ tin tức hai nữ minh tinh tranh cãi với nhau dời đi lực chú ý của công đồng mạng. Dù sao thì không ai trả lời loại chuyện này, Lâm Sơ Huỳnh cũng không để tâm đến weibo của mình lắm, mười ngày nửa tháng mới lên một lần.
Thẩm Minh Tước nghỉ ngơi vài ngày, ảnh chụp cũng được chụp lại.
Gần đây trong công ty không có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn tổ chức một chương trình tuyển chọn, cho mấy thực tập sinh qua đó, hiện tại trên mạng rất náo nhiệt.
Thẩm Minh Tước cũng nhận được một show thời trang trong nước.
Lúc cô ấy đến hậu trường diễn tập, bên trong có không ít người mẫu đang ngồi, đa số đều bận chuyện của chính mình.
Trong đó, có một người đặc biệt nhất.
Thẩm Minh Tước nhận ra, đây là người mẫu tương đối nổi tiếng trong nước.
Mức độ phức tạp, đấu đá trong giới thời trang không hề kém giới nghệ sĩ một chút nào, thậm chí còn có chút nghiêm trọng hơn, trong siêu mẫu mà phân cao thấp cũng là chuyện bình thường.
Đối phương vừa nâng mắt cũng thấy cô ấy, dừng một chút liền nở nụ cười, “Thì ra show thời trang lần này còn mời cô à?”
Người bên cạnh phụ họa, “Ai thế?”
“Đây chính là người phát ngôn của làng du lịch.”
“A.... tôi nhớ ra rồi, thì ra là bạn gái cũ của tổng giám đốc Trình.”
Hai ba câu nghị luận đã nói hết quá khứ của Thẩm Minh Tước ra.
Cô người mẫu được vây ở giữa nghe xong rất hài lòng, bỗng nhiên mở miệng: “Cũng không thể nói như vậy, Trình thị cực kỳ vừa lòng về cô ta đó nha.”
“Cực kỳ vừa lòng?”
Hai người bên cạnh liếc nhau, đều nghe ra đây chỉ là lời nói bên ngoài của cô ta, hơn nữa hiện tại làm khó dễ Thẩm Minh Tước, làm sao chỉ bằng mấy câu đơn giản như này được.
“Có lẽ hai người đã quay lại với nhau thì sao, cho bạn gái một cái đại ngôn chẳng phải chỉ là thuận tay thôi à.”
“Cho dù không quay lại, biết đâu còn có dư tình chưa dứt?”
Người mẫu được vây quanh cuối cùng cũng trang điểm xong, cô ta mặc bộ lễ phục thời trang khoa trương, chậm rãi đi đến đối diện Thẩm Minh Tước.
“Cô với người bạn kia ––––“
Người bên cạnh thấy cô ta ngừng lại, nhanh chóng nhắc: “Lâm Sơ Huỳnh?”
Cô ta nở nụ cười châm chọc: “Ôi, trách tôi trí nhớ không tốt, quên mất cả tên, tôi chỉ cảm thấy hai người các cô đều rất có thủ đoạn.”
“........?”
Thẩm Minh Tước sớm đã quen với việc có người gắn cô ấy với Trình Minh Thành một chỗ, lúc trước cô ấy đã đeo cái mác “Bạn gái của tổng giám đốc Trình” một năm rồi nên rất khó gỡ xuống.
Nhưng, nói bà chủ của cô ấy thì không thể chịu được.
Nhóm người mẫu chung quanh đều dựng lỗ tai lên để hóng hớt, cũng không nghĩ sẽ lội vào vũng nước đục này.
Sau đó, các cô chợt nghe giọng điệu trào phúng của Thẩm Minh Tước.
–––– “Cô xứng sao?”
Ba chữ này nói chậm rãi, chắc là sợ bọn họ nghe không rõ.
Mấy người kia không nghĩ tới lại nhận được câu trả lời như vậy, sau khi phản ứng lại thì sắc mặt xanh xanh trắng trắng trừng mắt nhìn cô ấy: “Cô vừa nói cái gì?”
“Lỗ tai bị điếc à?” Thẩm Minh Tước hỏi.
Dường như cô lười nhìn người phụ nữ trước mặt, đi về vị trí của mình, bỏ lại một câu: “Tôi nói, cô không xứng.”
Cô không xứng nhắc đến tổng giám đốc Lâm.
Thẩm Minh Tước ngồi xuống trước gương, nhìn vẻ mặt của mình trong gương, lại để sát vào nhìn nhìn, nói thầm: “Không được, cần phải luyện nhiều hơn nữa.”
Khi nào học được bản lĩnh tùy tiện nói một câu liền khiến đối phương tức muốn chết là có thể chèn ép được nhiều người hơn.
Thẩm Minh Tước cũng không nhìn sắc mặt khó coi của mấy người phía sau mà khẩn cấp lên nhóm chat nhắn tin tranh công.
Thời điểm Lâm Sơ Huỳnh nhận được tin nhắn thì đang trong phòng hội nghị.
Chờ sau khi đi ra, cô thấy lời nói kích động của Thẩm Minh Tước thì nhịn không được mà bật cười thành tiếng: “Cô nàng này không sợ bị đánh sao.”
Kiều Quả nói: “Người đó dám à.”
Có vết xe đổ là Triệu Thần hắt nước, mới qua không ít ngày, người trong giới giải trí còn phải theo dõi hướng gió, ai cũng không muốn mình trở thành người kế tiếp, ai biết lần sau bị hắt có phải nước hay không.
Trên nhóm lại có thêm tin nhắn.
Lục Nghiêu: [Phụ nữ thật đáng sợ.]
Sau đó liền thấy tin nhắn mới của Lâm Sơ Huỳnh khích lệ Thẩm Minh Tước, cũng nhanh chóng xoay chuyển hướng gió: [Tôi muốn nói cô làm tốt lắm. ]
Thẩm Minh Tước: [Vừa nãy tôi còn thực sự nghĩ, nếu bọn họ nhắc tới Trình Minh Thành thì chắc tôi sẽ tỏ vẻ cao quý lãnh diễm mà trào phúng: “Tổng giám đốc Trình mắt mù”]
Lần này Lâm Sơ Huỳnh không nhịn được nữa.
Nếu lời này mà lọt vào tai Trình Minh Thành, không biết anh ta sẽ có phản ứng gì đây.
*****
Thời gian trôi qua lâu như vậy, váy cưới cuối cùng cũng bắt đầu chế tác.
Lâm Sơ Huỳnh rất hài lòng với bản thiết kế váy cưới, còn đặc biệt bay sang Paris nhìn một chút, sau đó đi mua sắm vài ngày rồi mới về nước.
Bức tranh ở nhà kia đã được treo lên trong phòng.
Lâm Sơ Huỳnh vốn nghĩ cũng treo bức tranh sao trời ở buổi triển lãm kia lên nhưng sau đó so sánh giữa hai bức thì lại thấy không quá hợp.
Cho nên, bức tranh sao trời bị đưa đến phòng ngủ dành cho khách.
Phòng ngủ dành cho khách kia chứa mười mấy cái thùng, cơ bản đều chưa mở ra, Lâm Sơ Huỳnh lại lười quản nên sau đó dứt khoát ném ra sau đầu.
Chênh lệch thời gian còn chưa đảo lại nên đêm nay cô ngủ không được.
Cố tình hôm nay Lục Yến Lâm không làm gì cả, cô rõ ràng đã gác chân lên người anh, vậy mà anh lại nằm im không động tí nào.
“Em đi xem áo cưới, rất được, nhưng mà hiện tại không thể cho anh xem, đợi đến lúc đi thử áo cưới thì mới cho xem.”
“Ừ.”
“Sao anh chỉ nói một chữ thế?”
“Em thấy đẹp là được.”
“Chú hai cứ nói chuyện phiếm kiểu này thì chẳng trách Lục Nghiêu thường xuyên phải nói mấy câu mới nghe thấy anh trả lời.”
“Nó nói nhiều lắm.”
Nghe Lục Yến Lâm đánh giá Lục Nghiêu như vậy, Lâm Sơ Huỳnh cười khúc khích: “Còn có một việc.... Em cảm thấy trong phòng tắm hơi nhiều gương, chú hai có thấy vậy không?”
“Phải không? Anh không thấy vậy.”
“.........”
Đương nhiên anh không cảm thấy vậy rồi.
Lâm Sơ Huỳnh đổi đề tài: “Chú hai, anh đã từng xem [Liêu Trai] chưa?”
“Xem rồi.”
“Cái gương cung đình trong phòng tắm nhà chúng ta, nếu vào một buổi tối nào đó, bên trong hiện ra một nữ quỷ xinh đẹp, giống như vậy.....”
Lâm Sơ Huỳnh vừa nói, ngón tay vừa sờ loạn trên ngực anh, ngón tay mượt mà di chuyển đến đâu là tê dại ngưa ngứa đến đó.
Không khác gì đang đốt lửa.
Lục Yến Lâm nhíu mày trong bóng đêm.
Lâm Sơ Huỳnh cố ý hỏi: “Vậy anh phải làm sao bây giờ?”
Lục Yến Lâm không biết buổi tối hôm nay cô bị làm sao mà hưng phấn như vậy, có chút không biết làm sao: “Trong nhà đã có một yêu tinh rồi.”
Đến thêm một cái thì không chịu nổi.
“Thịt của chú hai có ăn ngon giống thịt Đường Tăng không?” Lâm Sơ Huỳnh cười khẽ, lại bắt đầu trêu chọc anh.
Cô nhớ trong mắt vài người, Lục Yến Lâm bị nhớ thương không khác gì Đường Tăng, ánh mắt nhìn anh như là muốn ăn anh vậy.
“Em còn muốn ngủ hay không?” Giọng Lục Yến Lâm khàn khàn, bắt lấy bàn tay không an phận của cô: “Không muốn ngủ thì cứ nói.”
Anh vốn nghĩ cô vừa mới về nước nên chắc sẽ mệt, không ngờ lại nói càng nhiều hơn.
Nhưng thật ra là anh suy nghĩ nhiều.
“Chú hai.” Lâm Sơ Huỳnh cực kỳ bất mãn kêu lên, cảm giác lòng nhiệt tình của mình bị giội một chậu nước lạnh.
Không hề nể tình chút nào, giờ mới mấy giờ mà đã ngủ chứ.
Cô cào cào lòng bàn tay anh, bị anh trực tiếp nắm chặt, căn bản không rút về được, còn bị Lục Yến Lâm bắt lấy đặt ở bên người.
Tay bị bắt cũng không quan trọng, thân thể động là được.
Lâm Sơ Huỳnh lại động đậy, lần này táo tợn hơn, trực tiếp xoay người nằm úp trên người anh, mềm nhũn dán vào ngực, ngay cả hô hấp cũng cảm nhận được.
Cô nhích đến gần lỗ tai anh, vừa thổi khí vừa nhẹ nhàng ôn nhu nói: “Chú hai có biết, mấy yêu tinh trong tiểu thuyết, đều là lấy.....”
Lời còn chưa dứt, cả người cô đã ‘trời đất quay cuồng’.
Chống lại đối mắt đen nhuốm màu tình d.ục kia, Lâm sơ Huỳnh cười tươi rói, biết ngay chọc ghẹo nửa ngày vẫn là có ích, còn không quên bổ sung cho câu nói dang dở:
“Lấy đàn ông làm thức ăn.”