Vẻ mặt Lục Yến Lâm có chút phức tạp.
Không phải anh thực sự tin câu nói kia của Lâm Sơ Huỳnh, nhưng là nghe cô bình tĩnh nói xong thì một chút cũng không có biến chuyển.
Lâm Sơ Huỳnh trừng mắt nhìn, “Lừa anh đó.”
Vừa khéo cô đang khát liền lại gần đoạt lấy chiếc cốc trong tay anh.
Lục Yến Lâm vậy mà lại không buông tay.
“Cho em uống một ngụm đi.” Lâm Sơ Huỳnh oán giận: “Sao anh có thể nhỏ mọn như thế, chẳng lẽ một cốc nước cũng không nỡ cho em?”
Cả ngày ở bên ngoài, lớp trang điểm của cô đã nhạt bớt, phối hợp với vẻ mặt bất mãn, lộ ra chút hờn dỗi, đôi mắt lấp lánh như những vì sao.
Người đàn ông trước mặt không chút thay đổi, lạnh nhạt phun ra một câu: “Đàn ông hoang dã ngay cả nước cũng không cho em uống?”
“...........”
Thật không có tình thú.
Chẳng lẽ không phải là dịu dàng hoặc bá đạo mà diễn tiết mục “Yêu đương vụng trộm” một chút sao, đây là tình tiết lái xe tốt cỡ nào cơ chứ?
Lâm Sơ Huỳnh giương mắt nhìn, đôi mắt lộ vẻ không hài lòng.
Lục Yến Lâm và cô nhìn nhau thật lâu, mới tự mình uống một ngụm nước, sau đó dưới ánh mắt trông mong của cô, đưa cốc tới bên môi cô.
Thế còn tạm được.
Lâm Sơ Huỳnh cầm tay anh uống mấy ngụm, môi được tẩm nước trơn bóng mềm mại, phản chiếu dưới ánh đèn vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác.
Ánh mắt Lục Yến Lâm tối sầm lại.
Hai người cùng nhau đi lên lầu, anh thấp giọng nói: “Chuyện chụp ảnh hôm nay Lục Nghiêu đã nói với anh rồi.”
Lâm Sơ Huỳnh không thấy ngoài ý muốn chút nào.
Lục Nghiêu kia là tên ham thích mách lẻo lải nhải, đi theo Thẩm Minh Tước chụp ảnh còn báo cáo cho cô từng giây từng phút, khẳng định cũng nói một đống lời với chú hai mình.
“Vậy anh cảm thấy em làm tốt hay không tốt?”
“Em thích là được.” Lục Yến Lâm nói.
Anh hiểu cực kỳ rõ tính cách của Lâm Sơ Huỳnh, nhìn đoạn tin nhắn trước Lục Nghiêu gửi đến đã có thể đoán cô sẽ làm gì tiếp theo.
“Lúc nào cũng nói những lời rập khuôn này.” Lâm Sơ Huỳnh trừng mắt, liếc anh một cái, “Những lời này nghe thật qua loa đó, chú hai à.”
Nếu không phải cô biết anh nói thật tâm thì có thể đã ầm ĩ lên rồi.
“Cực kỳ tốt.” Lục Yến Lâm nhìn cô, thỏa mãn ý nguyện: “Không có cách làm nào tốt hơn cách làm đó.”
“.........”
Càng nghe càng thấy giả tạo.
Quên đi, đừng mong nghe mấy câu nịnh nọt từ miệng chú hai, vẫn là miệng fans trên weibo ngọt hơn nhiều.
Lâm Sơ Huỳnh nhăn mũi, cảm thấy có thể ngửi được mùi thịt nướng trên người mình.
Tối nay bọn họ định đi ăn lẩu, sau đó hai người Lục Nghiêu và Thẩm Minh Tước lại muốn ăn thịt nướng, tất nhiên cô không thể một mình cưỡng ép yêu cầu.
Thịt nướng cũng không tồi.
Nãy giờ Lục Yến Lâm sẽ không ngửi thấy nhỉ?
Lâm Sơ Huỳnh lại hít hít, cảm giác càng không ổn, đối với bà xã một thân mùi thịt nước mà còn có thể bình tĩnh như vậy.
Cô nhanh chóng tháo trang sức rồi ngâm bồn, chờ đến khi đi ra đã là nhiều giờ sau, trong phòng bật đèn, Lục Yến Lâm ngồi trên giường đọc sách.
Cô lại gần nhìn xem, không phải loại sách cô thích đọc.
Mùi hương tinh khiết đập vào mặt, len lỏi vào trong mũi, anh nâng mắt, hỏi: “Xong rồi?”
“Xong rồi.”
Lâm Sơ Huỳnh chui vào chăn, đôi chân trực tiếp chạm vào chân anh, thoáng chốc tiếp xúc khiến cô bật cười thành tiếng.
Cô dứt khoát bò lên trên.
“Đừng đọc sách nữa, ngủ.” Lâm Sơ Huỳnh vươn tay lấy đi quyển sách trong tay Lục Yến Lâm, đặt ở trên tủ đầu giường.
“Em chắc chắn?” Lục Yến Lâm quay đầu đi.
“Ngày mai em phải đi làm đúng giờ.” Lâm Sơ Huỳnh nói với anh: “Cho nên sáng mai phải dậy sớm, nếu không em làm bữa sáng cho anh nha?”
“Chưa hẳn em đã dậy nổi.”
“Đây là anh khinh thường tài nấu nướng của em có phải không? Hay là sợ em độc chết anh?”
“.........”
Lục Yến Lâm vươn người tắt đèn, cũng không muốn líu ríu với bà xã về vấn đề nấu nướng có được hay không, còn sờ sờ đầu của cô.
Lâm Sơ Huỳnh cảm giác mình như là một cô gái nhỏ được trấn an, mặc dù thấy hơi ngây thơ nhưng tạm thời vẫn chấp nhận được.
Nhưng qua một lát sau, cô lại không kìm được, mở miệng: “Lúc vừa mới về anh có ngửi thấy mùi gì trên người em không?”
“Nếu ý của em chính là mùi thịt nướng.” Lục Yến Lâm từ từ nhắm hai mắt, bình tĩnh trả lời: “Ngửi được.”
“...........”
Lâm Sơ Huỳnh có chút xấu hổ và tức giận, lập tức xoay người đè lên người anh, ép hỏi: “Vậy sao anh không nhắc nhở em?”
Đột nhiên có sức nặng đè lên, Lục Yến Lâm liền mở mắt.
“Dù sao thì lúc đó em đang nhắc đến đàn ông hoang dã.”
Anh có thể ngừng bướng bỉnh nữa được không hả??
Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy nếu tiếp tục nói về đề tài này thì mình sẽ không có lợi, vậy nên cô chuẩn bị nằm về vị trí cũ để không tự rước lấy nhục thì thắt lưng lại bị nắm lấy.
Bên tai là giọng nói trầm thấp.
“Làm chồng, tất nhiên là phải tức giận.”
“.........?”
Sau đó, Lâm Sơ Huỳnh không còn cơ hội mở miệng nói chuyện nữa.
Ánh trăng bên ngoài lọt vào trong phòng.
*****
Sáng sớm hôm sau, Lâm Sơ Huỳnh tỉnh giấc.
Cô theo bản năng nhìn về phía bên cạnh, lại không thấy bóng dáng Lục Yến Lâm, hình như đồng hồ sinh học của cô đã bị anh cố định lại rồi.
Trên người Lâm Sơ Huỳnh vẫn còn mềm mại vô lực.
Chắc là do lời nói đêm qua của cô, lời nói ra ngoài như bát nước đổ đi, lại không ngờ phải nhận hậu quả nghiêm trọng.
Mọi ngày Lục Yến Lâm hơi khắc chế một chút, nhưng tối hôm qua có lẽ vì muốn trừng phạt, cũng có thể là muốn biểu hiện sự tức giận của mình nên lăn qua lộn lại mấy lần liền.
Mãi cho đến gần rạng sáng cô mới ngủ.
Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy như vầy là không được, lúc này mới kết hôn được có ít ngày, tầm khoảng nửa tháng, bọn họ quá không biết tiết chế rồi.
Cũng may mỗi lần cô đều yêu cầu mang đồ bảo vệ, nếu không có khả năng tháng sau liền truyền ra tin tức cô mang thai, đây không phải điều mà cô muốn ở thời điểm hiện tại.
Lâm Sơ Huỳnh nằm ngửa trên giường suy nghĩ thật lâu.
Sau khi tâm tình tốt lên, cô mới xuống giường, lết thân thể mệt mỏi vào toilet rửa mặt, miết lên khóe mắt.
Vừa mở cửa phòng, hương thơm quen thuộc lại truyền đến.
Lâm Sơ Huỳnh sờ sờ mũi, cực kỳ không muốn nhớ lại lời thề son sắt tuyên bố mình sẽ vào bếp đêm qua.
Nhưng mà chờ đến khi cô xuống lầu thì cũng không thấy Lục Yến Lâm.
Trên bàn để lại tờ giấy.
Lâm Sơ Huỳnh than thở một lát, sắc đẹp mê người, đây chính là lỗi của Lục Yến Lâm, anh không kịp ăn cơm bà xã nấu cũng là hậu quả chính anh tạo thành.
Nể tình bữa sáng, tha thứ việc anh lăn qua lăn lại mình.
Kiều Quả mò mẫm đúng chuẩn thời gian bà chủ nhà mình làm việc và nghỉ ngơi, buổi sáng còn nhận được tin nhắn trợ lý Trần gửi đến, nói địa khái khi nào thì tới đón là cô ấy biết ngay.
“Bà chủ, buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành.”
Lâm Sơ Huỳnh nhàm chán muốn chết mà chơi điện thoại, đột nhiên sực nhớ ra, hỏi: “Chuyện ở studio chụp ảnh ngày hôm qua thế nào rồi?”
Kiều Quả nói: “Trình thị đã sắp xếp lại, hai ngày nữa chờ Thẩm tiểu thư nghỉ ngơi tốt thì sẽ chụp ảnh lại, lần này sẽ không xảy ra chuyện như vừa rồi đâu.”
Lâm Sơ Huỳnh gật gật đầu.
Đều là quan hệ hợp tác, đương nhiên Trình Minh Thành không thể đánh vào mặt bọn họ.
Khi đến công ty, Lục Nghiêu đã ở đó, hai ngày đầu mới đi làm luôn có cảm xúc mãnh liệt, chờ đến khi gặp đòn hiểm thì sẽ héo ngay.
Lục Nghiêu đợi thật lâu, mặc dù có ăn có uống nhưng vẫn nhịn không được mà nói: “Sao cậu đến muộn thế, làm bà chủ thật là tùy hứng.”
“Nói nữa là tạm biệt cậu.” Lâm Sơ Huỳnh thuận miệng nói.
“.........” Lục Nghiêu cứng họng.
Cuối cùng cậu cũng cảm thấy làm xã súc cũng có điểm không tốt, cứ phát biểu ý kiến như vậy thì căn bản cậu không thể nói lại.
Cách vài giây, Lục Nghiêu nghĩ tới: “Cậu với chú hai tôi đều kết hôn mà tôi đâu thấy chú hai đi muộn đâu.”
Lâm Sơ Huỳnh với cậu quen biết nhiều năm như vậy, đương nhiên biết làm thế nào mới có thể ‘tiêu diệt’ cậu, nhất là với những đề tài như này.
Cô đưa tay xoa cằm, hạ giọng: “Này phải hỏi chú hai cậu rồi, vì sao mỗi ngày đều làm tôi không thể dậy sớm.”
“.........”
Không cần lái xe, cậu vẫn là một đứa nhỏ.
Lâm Sơ Huỳnh nhìn dáng vẻ bị đả kích không thể tin nổi của Lục Nghiêu, khóe môi cong cong, nện giày cao gót ngâm nga vào phòng làm việc.
Lục Nghiêu chưa tiến vào, hỏi: “Hôm nay tôi cần làm gì?”
Kiều Quả nói: “Ngài muốn xem tư liệu nghệ sĩ không?”
Lục Nghiêu nghĩ nghĩ: “Xem một chút đi.”
Rất nhanh, cậu nhận được một chồng văn kiện thật cao.
Vốn cậu đoán có thể là ảnh chụp chân dung của nhiều nữ minh tinh, kết quả chiếm phần lớn trong văn kiện, mỗi người đều chỉ có mấy bức.
Cậu nhìn đến nỗi mắt muốn mù luôn rồi.
Rốt cuộc là vì sao mình lại chọn công việc này??
Đến khi Lục Nghiêu tìm được Kiều Quả, Kiều Quả đã sớm đoán trước, nghiêm túc nói: “Lục thiếu, ngài có thể tìm đọc tin tức mới nhất xem có tin gì bất lợi với bà chủ hay không.”
Đương nhiên không thể thật sự sắp xếp công việc cho cậu.
Lục Nghiêu nói: “Việc này được!”
Kiều Quả nói với cậu mấy nơi dễ dàng ra tin tức nhất, sau đó kêu bộ phận Quan hệ xã hội gửi một ít văn kiện lại đây.
Lục Nghiêu ngồi về vị trí của mình, chụp một pô, sau đó đăng lên weibo: “Ngày thứ hai đi làm.”
Dưới phần bình luận đều hỏi ‘làm sao vậy’.
Càng có nhiều người suy đoán có phải muốn kế thừa gia nghiệp hay không.
Lục Nghiêu thậm chí còn chưa xem đã đổi mới weibo, là một dân chơi, cậu không cho phép mình lạc hậu.
Mãi đến khi nhấn vào một cái hot search, cậu cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Đứng đầu weibo là một bài viết của blogger, nội dung bài viết cậu cảm thấy cực kỳ quen thuộc.
Gần như ngay sau đó Lục Nghiêu chia sẻ link cho Lâm Sơ Huỳnh.
Lúc đầu Lâm Sơ Huỳnh còn tưởng cậu ta bắt đầu lẩm bẩm lầm bầm cái gì, kết quả hơi bất ngờ, không nghĩ là link weibo.
Cô lập tức click mở.
Đi kèm bài viết là một bức ảnh chụp màn hình: [Đầu tiên xin cảm ơn sự thật! Tôi cảm thấy đúng là trong giới giải trí phải xem bối cảnh, muốn làm cái gì thì làm cái đó.... Ngày hôm qua tôi tìm được một công việc bán thời gian với mức lương khá cao, kết quả bên cạnh đã xảy ra một chút việc, một chậu nước hất thẳng lên người người khác, hơn nữa người bị hại lại là một minh tinh nổi tiếng gần đây, sau đó phải mặc quần áo ướt sũng bị ép chụp ảnh, lạnh đến run người. Nước trong vòng này rất sâu, khuyên mọi người không nên có suy nghĩ tốt đẹp.]
Trong bình luận cũng phi thường khiếp sợ.
[Trời ạ, quá bắt nạt người rồi!]
[Giới giải trí chính là như vậy, thật đen, cái gì cũng có thể xảy ra, chuyện này coi như còn đơn giản.]
[Ai bảo có kim chủ sau lưng chứ.]
[Trực tiếp giải mã là ai đi, người như thế có gì mà không thể đưa ra ánh sáng?]
Lâm Sơ Huỳnh: “???”
Làm thế nào loại chuyện này cũng được đăng bài?
Dạo này đúng là thời buổi rối ren của cô.
Đối phương là một người thụ động, Lâm Sơ Huỳnh nhìn một lát, không có dấu hiệu giải mã thì cô sẽ không quản.
Lục Nghiêu hỏi: “Có muốn tôi cho người xóa không?”
Lâm Sơ Huỳnh nói: “Không cần phải xen vào.”
Nhưng bài đăng này trực tiếp rơi vào tay các diễn đàn khác.
Khác với nhóm người qua đường, trên diễn đàn có rất nhiều người biết vài chuyện trong giới giải trí, sau khi thảo luận cả trang, rốt cục loáng thoáng có người lộ ra.
“Hình như tôi nghe nói ngày hôm qua cái người nổi tiếng ở Thịnh thành chụp ảnh trong studio có người cãi nhau, trong đó có một người là TT.”
Từ cái bình luận này, mọi việc diễn ra rất nhanh chóng. Tất cả những người có mặt ở studio chụp ảnh ngày hôm qua đều được tìm ra.
Đến buổi chiều, hướng gió trên mạng liền thay đổi.
Bởi vì có người đăng một video ngắn.
Video được quay bằng điện thoại, khoảng cách cũng không phải rất gần, hơn nữa lại quay từ phía sau nhưng cũng đủ để mọi người thấy rõ đã xảy ra chuyện gì.
Không dài, chỉ có hơn 10 giây.
Lâm Sơ Huỳnh đi đến phía sau Triệu Thần, sau đó giơ tay hất thẳng chậu nước, một chút cũng không sót.
Nhờ video trên weibo, khu bình luận nhanh chóng náo nhiệt.
[Ngay từ đâu tôi đã mắng là trà xanh, nhưng không ngờ điều đó lại là sự thật!]
[Tôi không lầm thì đây là LSH đúng không?]
[Lúc nào rồi mà còn muốn viết tắt, trực tiếp viết to cái tên: Lâm Sơ Huỳnh!]
[Hai ngày trước còn thiết lập hình tượng bạch phú mỹ, hôm nay liền sụp đổ?]
[Từ việc bị bao dưỡng, các người cảm thấy nhân phẩm của cô ta có thể tốt được sao? Làm chuyện như này không hề kỳ quái chút nào, có tiền là muốn lên trời!]
[Biết đâu mỗi ngày đều đối mặt với lão già bụng bia, lúc nào mà nghĩ như thế thì tôi lại cảm thấy cô ta thật vất vả nha.]
[Xem video, tôi cảm thấy rất tức giận, một chậu nước hắt thẳng lên người, bản lĩnh của cô ta ghê thật.]
[Tôi vẫn cảm thấy cô ta không phải bạch phú mỹ, hôm nay xem video, khẳng định chắc như đinh đóng cột là có kim chủ, ghê tởm!]
[Không cần cảm ơn, weibo @LSH]
[Đừng thảo luận nữa, để ý xem ngày mai người ta có thể hắt một chậu nước hay không kìa, thử hỏi sợ hay không sợ?]
Không bao lâu sau, #Lâm Sơ Huỳnh hắt nước# trực tiếp bay lên No.1 hot search.
Khi Lục Nghiêu nhìn thấy, đương nhiên phản bác trước tiên: “Video cắt đầu bỏ đuôi, còn không có tiếng mà đòi bôi đen?”
Vốn chỉ là bài chia sẻ nên không có nhiều người chú ý.
Kết quả không biết ai chụp màn hình weibo của cậu rồi gửi xuống phần bình luận, sau đó cậu bị cư dân mạng phun cho máu chó ngập đầu.
“Không phải tôi nói chứ, có phải là cậu đào mộ tổ tiên của bọn họ không?” Lục Nghiêu thật sự không hiểu: “Thế mà lại nói tôi chính là người đứng sau..... Không được, tôi phải xóa bài này, nếu không để chú hai thấy thì tôi xui xẻo rồi.”
“Tôi phải đi nói cho chú hai để chú ấy ra mặt vì cậu, tôi muốn để cho chú ấy nhìn xem, người khác nói về chú ấy như thế nào, chú ấy mới là người đàn ông sau lưng cậu cơ mà, tôi không muốn cõng cái nồi này đâu.”
“Cậu xóa bài càng không xong, đừng nói tôi không nhắc nhở trước.” Lâm Sơ Huỳnh vốn đang tức giận, lại bị cậu ta chọc cười.
“Cậu nói muộn rồi, tôi đã xóa.” Bình thường Lục Nghiêu không có gặp chuyện như này nên không hiểu ‘tinh túy’ trong đó.
Cậu vừa xóa bài, ngay sau đó trong diễn đàn có nhiều thêm một bài post –––– Lục Nghiêu xóa bài viết! Khẳng định là chột dạ!
Lục Nghiêu:..........
Tin hay không tôi để chú hai ‘gói’ các người lại!
Cậu còn chưa kịp mách lẻo, trong phần thông báo đã nảy ra một tin tức mới, Lâm Sơ Huỳnh vừa đăng một bài mới lên weibo.
Vừa nhấn vào, nội dung đã ập thẳng mặt.
[LSH: No no no, ông xã tôi nói làm cách này là tốt nhất rồi. @//Không gầy mười cân không đổi tên: Tôi cảm thấy kim chủ của cô ta cũng không thể chấp nhận hành vi quá phận như này# xem thường]
Còn phối cùng emoji.
Cư dân mạng:???
Ngài bộc lộ cũng quá trực tiếp rồi.