Thanh Uyển từ trên cao nhảy xuống cạnh một binh sĩ giành lấy cây cung trên tay gã giương cung nheo mắt nhắm thẳng về hướng Tiểu Thất bắn tới. Ba mũi tên liên tiếp nhau nhắm thẳng mục tiêu xé gió bay vút tới.
Tiểu Thất thất kinh trợn tròn mắt, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng trong khoảnh khắc tận mắt nhìn thấy cái chết đến gần cũng khiến y sợ hãi.
Trong không trung vang lên tiếng “keng” chói tai, sau đó ba mũi tên chuyển hướng cắm thẳng xuống đất cách Tiểu Thất không xa. Y run rẩy không dám thở mạnh đến khi trước mắt xuất hiện bóng dáng nam nhân mặc một thân bạch y Tiểu Thất mới kịp hoàn hồn.
Một tiếng “Tiểu Bạch” còn chưa kịp thoát ra Tiểu Thất đã nghe tiếng hét vang trời từ tứ phía.
“Thái tử Bắc Triều xuất hiện rồi mau bắn tên.”
“Người đâu bao vây chỗ này lại.”
“Mau bắt người không được để hắn thoát.”
Giữa vô vàn tiếng hô hoán Tiểu Thất vẫn nghe thấy tiếng nói trầm ấm của Bạch Thái Thiên vang lên bên tai mình, rất khẽ nhưng cũng khiến người khác rất an lòng.
“Đừng sợ, ta đưa đệ rời khỏi đây.”
Tiểu Thất chưa bao giờ thấy tự trách bản thân như bây giờ, y vẫn luôn là gánh nặng của người thân, y lúc nào cũng đem lại phiền phức rồi lại khiến những người quan tâm y bị liên lụy. Y đáng ra nên chết đi từ sớm phải, y vốn không nên xuất hiện trên đời này.
Trước mắt Tiểu Thất là một trận chiến ác liệt, tuy rằng người bên Bạch Thái Thiên không nhiều nhưng võ công đều rất lợi hại không hề yếu thế.
Bạch Thái Thiên bị không ít binh sĩ bao vây hơn nữa chàng vừa phải đối phó với Thẩm Tri Minh vừa phải chú ý bên phía Tiểu Thất nên sự tập trung liền bị phân tán. Chàng bị Thanh Uyển đánh lén, trên mặt bị phi tiêu sượt qua để lại một vệt máu không dài không ngắn.
Tiểu Thất lo lắng muốn xông tới nhưng nhớ tới chính mình còn đang bị trói liền cố gắng gào thật lớn.
“Đừng đánh nữa, mau đi đi. Ta không cần huynh cứu, đừng có lo chuyện bao đồng.”
Bạch Thái Thiên chỉ để lại cho y một nụ cười cùng với ánh mắt quyết tâm như muốn nói với Tiểu Thất “hôm nay nếu không cứu được đệ ta sẽ không rời đi”.
Ở một góc khuất không ai chú ý tới có một bóng dáng đang thập thò. Người đó lén đánh giá trận chiến một lượt mới từ từ tiến về phía đoạn đầu đài.
Tiểu Thất nhìn thấy người đang lén lút đi về phía mình ban đầu thì kinh ngạc sau đó liền kích động lo lắng gọi nhỏ.
“Lục sư huynh sao huynh cũng tới đây, có biết nguy hiểm lắm không?”
Tiểu Thất để ý thấy Tiểu Lục không đúng lắm, cậu bước từng bước nhỏ lại còn cà nhắc bước thấp bước cao nên dò hỏi.
“Chân huynh làm sao vậy?”
Tiểu Lục vừa vội vàng cởi dây trói trên tay Tiểu Thất vừa nhàn nhạt đáp lời.
“Cứ đợi mãi ở nhà ta không yên tâm nên đã trốn bọn họ tới đây, dù sao thêm một người thì thêm một phần thành công mà. Ta đưa đệ rời khỏi đây trước, điện hạ sẽ nghĩ cách thoát thân.”
“Đệ hỏi chân huynh bị làm sao?” Khi hai tay không còn bị dây trói kìm hãm Tiểu Thất liền giữ lấy bả vai Tiểu Lục mặc kệ cổ tay vẫn rất đau.
“Là Mộ Dung Hoa?”
Tiểu Lục hơi khựng người trong chốc lát, cậu không nói đúng cũng chẳng nói sai chỉ mím môi giữ im lặng.
Kì thực lúc đó rất hỗn loạn, Bạch Thái Thiên đột nhập nhà lao cướp ngục, Mộ Dung Hoa cũng chỉ vì tình thế bắt buộc mới phải làm như vậy. Tiểu Lục biết hắn đã nương tay với mình chứ nếu không mũi tên đó thay vì trúng chân hẳn sẽ là trúng vào tim.
Tiểu Lục im lặng lại khiến Tiểu Thất cho rằng mình nói đúng, y vừa tức giận vừa thấy tội lỗi quấn thân cực kỳ khó chịu.
“CẨN THẬN…”
Một tiếng hét lớn khiến cả hai người đều giật mình, Tiểu Lục là người phản ứng lại đầu tiên. Cậu ôm chặt Tiểu Thất nhảy sang một bên né tránh mũi tên chẳng biết từ đâu bay tới.
Tuyết rơi ngày càng nhiều khiến tầm quan sát của những người ở đây càng trở nên khó khăn. Tiểu Lục ôm Tiểu Thất ngã khỏi đoạn đầu đài, còn chưa kịp đứng lên thì lại có mũi tên bắn tới chỗ bọn họ.
Tiểu Thất chỉ thấy trước mắt mình tối đen, không phải vì trời tối cũng không phải vì y nhắm mắt mà vì cả người y được người khác bao trọn lấy. Mũi tên không trúng người y nhưng y cảm giác tim mình bị vạn tiễn xuyên qua.
Từng tiếng “phập, phập…” cứ nối tiếp nhau truyền vào tai Tiểu Thất, y run rẩy cố đẩy người phía trên mình ra nhưng đều vô ích. Tiểu Thất lắp bắp thật lâu mới phát ra thành tiếng.
“Đừng…Tiểu Lục… đừng như vậy…”
Trên tấm lưng đơn độc của Tiểu Lục dày đặc mũi tên, máu nhiễm đỏ một vùng trên nền tuyết trắng. Cho tới khi không còn chút hơi thở cậu vẫn kiên trì bảo vệ tiểu đệ đệ an toàn.
Đầu óc Tiểu Thất hoàn toàn trống rỗng, lần đầu tiên người ta nhìn thấy sự thù hận hiện lên trong mắt y. Tiểu Thất ôm lấy thân hình đã không còn chút hơi thở của Tiểu Lục trong lòng căm hận nhìn Thẩm Tri Minh đang thẫn thờ đứng cách đó không xa.
“Ta rốt cuộc đắc tội gì ngươi? Ta giết người của ngươi sao? Ta cản trở ngươi trả thù sao? Tại sao cứ muốn dồn ta vào đường cùng? Tại sao hại người thân của ta? Tại sao? Tại sao?”
Nước mắt Tiểu Thất cứ theo từng câu hỏi lại rơi nhiều thêm một chút, đến khi nhìn lại thì trên mặt y chỉ toàn là nước.
Khung cảnh trước mặt Thẩm Tri Minh quen thuộc đến mức khiến y không dám nhớ đến. Trước đây cũng có người vì y mà không ngại nguy hiểm như thế, cũng vì người đó mà y bất chấp mọi thứ chỉ để trả thù. Nhưng rồi chính tay y lại dùng chính cách mà mình căm hận nhất để giết một người vô tội.
Thẩm Tri Minh sợ hãi đứng chôn chân tại chỗ, cây quạt trên tay chẳng biết khi nào đã rơi xuống đất. Đây không phải là điều mà Thẩm Tri Minh muốn, y chỉ biết vô lực lắc đầu liên tục nói “không biết, ta không cố ý”.
Thẩm Tri Minh bị Văn Phong chém bị thương một chân nhưng cũng không đánh trả cũng chẳng phản kháng gì. Y chấp nhận, đây là cái giá mà y đáng phải trả.
Trong đêm tuyết rơi đầy trời, Tiểu Thất nước mắt giàn giụa ôm chặt người thân duy nhất còn lại trên đời này của mình. Sau đêm nay y thật sự chỉ còn một mình thôi.
Bạch Thái Thiên không đành lòng để Tiểu Thất cứ mãi đắm chìm trong bi thương, hơn nữa binh lính triều đình ngày càng đông dù bọn họ có tài giỏi cũng chẳng thể một trọi trăm.
Chàng đánh ngã bốn binh lính đang bao vây quanh mình đi lại ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thất gấp gáp nói.
“Giao Vũ Tử cho ta, cấm vệ binh sắp tới rồi nếu còn không đi chỉ sợ không thể đi được nữa.”
Tiểu Thất không đáp lời lại ôm Tiểu Lục chặt hơn.
Bạch Thái Thiên kiên nhẫn khuyên nhủ nhưng Văn Phong thì không tốt tính như thế. Hắn chẳng biết từ đâu bay tới trực tiếp kéo Tiểu Lục ra vác trên vai lạnh lùng buông lời.
“Đừng để người nào vì công tử mà mất mạng nữa, bọn họ không có trách nhiệm này.”
Lời nói của Văn Phong như sát muối vào vết thương còn đang nhỏ máu của Tiểu Thất, rất đau, nhưng y biết Văn Phong nói không sai, nếu cứ dây dưa mãi ở đây thì sẽ càng có nhiều người chết hơn.
Tiểu Thất cắn chặt răng cố gắng đi theo bước chân Bạch Thái Thiên.
Chỉ là bọn họ còn chưa kịp đi thì đã bị cản lại. Mục Vĩnh Kì dẫn theo binh mã chặn lại toàn bộ đường ra.
Tiểu Thất vừa lo vừa sợ níu chặt mép áo của Bạch Thái Thiên.
“Tiểu Bạch, hay là…”
Bạch Thái Thiên nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của y khẽ cười.
“Đừng sợ.”
Vĩnh Kì đứng trước mặt bọn họ nhưng không hề có ý muốn rút kiếm chỉ nhíu mày đánh giá xung quanh.
“Để Tiểu Thất lại ta sẽ thả các ngươi đi, nơi này đã bị bao vây rồi không trốn được đâu.”
Một người mặc đồ đen ở phía sau Bạch Thái Thiên tiến lên nói nhỏ.
“Để thuộc hạ mở đường máu, điện hạ mau chóng rời khỏi đây.”
Bạch Thái Thiên vẫn bình tĩnh như thường nắm chặt tay Tiểu Thất dẫn y bước lên phía trước đứng cách Vĩnh Kì chừng một thước thì dừng lại.
“Dù sao ngày mai Tiểu Thất cũng phải chết chi bằng giao người cho ta, ân tình này Bạch Thái Thiên nợ Mục tướng quân sau này nhất định báo đáp.”
Ánh mắt Vĩnh Kì vẫn luôn dừng lại ở hai bàn tay đang nắm chặt kia, nghe Bạch Thái Thiên nói xong mới rời tầm mắt.
“Tiểu Thất sẽ không chết, sư huynh sẽ không để người xảy ra chuyện.”
Rõ ràng cả Bạch Thái Thiên lẫn Vĩnh Kì đều nhìn thấy sự kháng cự của Tiểu Thất. Vĩnh Kì suy nghĩ một hồi mới nhìn Tiểu Thất lên tiếng hỏi.
“Ngươi muốn đi cùng Bạch Thái Thiên?”
Tiểu Thất siết chặt tay khẽ rũ mi.
“Ta…ta muốn rời khỏi đây.”
Vĩnh Kì thở dài một hơi lúc này mới rút trường kiếm trong tay ra.
“Đi đi. Ở đây giao lại cho ta. Tiểu Thất, hy vọng ngươi sẽ không hối hận vì quyết định của mình nữa.”
"Tiểu Thất đã chết rồi. Bây giờ ta họ Liễu tên một chữ Thần.
Mục tướng quân…đa tạ."
Sự yên tĩnh ở phủ tướng quân bị một loạt tiếng bước chân xen lẫn tiếng đập cửa phá vỡ.
Mộ Dung Hoa nhíu mày thiếu kiên nhẫn từ trong phòng nói vọng ra.
“Ai?”
“Tướng quân, thuộc hạ là Thượng Quan Dư.”
Mộ Dung Hoa với tay lấy áo choàng trên giá mới bước ra mở cửa, trên mặt vẫn hiện rõ sự khó chịu.
“Có chuyện gì?”
“Đoạn đầu đài phía tây thành xảy ra chuyện, Bạch Thái Thiên dẫn người tới cướp ngục.”
Cái tên Bạch Thái Thiên đối với Mộ Dung Hoa lúc này cực kỳ nhạy cảm, hắn không tốn nhiều thời gian đã hiểu chuyện mà Thượng Quan Dư nói là gì. Mộ Dung Hoa giận dữ nắm cổ áo Thượng Quan Dư gằn giọng.
“Không phải nói là ngày mai mới đưa người đi sao?”
“Chuyện này để tính sau đi, giờ ngài còn không tới đó là không kịp chặn người đâu. Mục tướng quân đã dẫn quân tới trước chắc giờ vẫn còn giữ được chân Bạch Thái Thiên.”
Mộ Dung Hoa buông một câu “khốn kiếp” mới vội vã xông ra ngoài.
Lúc Mộ Dung Hoa tới nơi đã không còn thấy bóng dáng thị vệ Bắc Triều nào, nếu có thấy cũng chỉ là những cái xác nằm trơ trọi.
Hắn đưa mắt tìm kiếm người hắn muốn tìm trong một đám binh sĩ nhưng lại chẳng tìm ra, hắn có chút nóng nảy lại bất an muốn tìm ai đó để hỏi chuyện. Đúng lúc bắt gặp bóng dáng Vĩnh Kì đang một mình giương kiếm chặn ngang giữa đường.
“Vĩnh Kì người đâu? Tiểu Thất đâu rồi?”
Vĩnh Kì nhìn thấy Mộ Dung Hoa cũng không hề thu kiếm, đối mặt trực diện với hắn mà đáp lời.
“Tiểu Thất chết rồi.”
“Nói láo. Có phải Tiểu Thất bị Bạch Thái Thiên bắt đi rồi không? Tại sao đệ không cản hắn lại.”
“Sư huynh buông tha cho Tiểu Thất đi.”
“Đệ nói cái gì?”
"Huynh muốn ở bên Tiểu Thất sao? Huynh xứng không? Huynh làm tổn thương Tiểu Thất như vậy còn chưa đủ sao? Lục Thần đã chết, bị thuộc hạ dưới trướng huynh hại chết, chết rất thảm, chết ngay trước mặt Tiểu Thất.
Sư huynh, huynh nghĩ Tiểu Thất sẽ còn ngốc nghếch ở cạnh huynh như trước đây sao?"
“Câm miệng.”
Mộ Dung Hoa hung hăng đạp một cước vào người Vĩnh Kì rồi lại như muốn trốn tránh mà thúc ngựa chạy đi.