"Thanh Lê, hôm nay chúng ta đi chợ phiên đi."
Thiếu niên từ nhỏ tới lớn chưa từng đi chợ phiên mắt sáng lên, ngay cả bánh ngọt thích nhất cũng để mặc, phấn khích hỏi: "Thật sao? Chợ phiên là hội chợ đặc biệt đúng không, có phải rất lớn rất náo nhiệt không?"
Bị nuôi lâu ngày, Thanh Lê dần bỏ bớt câu nệ, bình thường giao tiếp với Vi Bắc Lâu đã tự nhiên hơn rất nhiều, cứ như trượng phu và thê tử ở chung, không còn tôn kính lạnh băng, càng thêm thân mật tùy ý. Đặc biệt là trải qua sự tình ở suối nước nóng, tấm màn ngăn cách nào đó đã bị phá vỡ.
Vi Bắc Lâu uống một ngụm trà, tinh thần thả lỏng, dạo này đối diện với thiếu niên hắn cũng nói nhiều hơn: "Thật, thay đồ đi, chọn bộ ít bắt mắt chút, chúng ta bí mật đi."
Thanh Lê cảm thấy háo hức cực điểm: "Là cải trang đi tuần sao? Thanh Lê biết rồi!"
Vi Bắc Lâu bị chọc vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: "Học nhanh đấy, ngày hôm qua vừa dạy là đã nhớ rồi, thế nhưng 'cải trang đi tuần' không có dùng trong tình huống này. Chúng ta chỉ đi chơi tận hứng thôi."
Tuy rằng không hiểu lắm nhưng Thanh Lê vẫn gật đầu, nhanh nhẹn chạy vào lục tủ quần áo.
So với khi vừa mới đến chỉ mang theo một cái bọc nhỏ thì bây giờ vật dụng của thiếu niên đã được Thái phó mua cho thêm một đống, tủ cũng không chứa hết, phải để vào rương. Bình thường thiếu niên quanh quẩn trong phòng cũng không có việc gì làm, lôi quần áo của y và lão gia ra đếm rồi xếp, cả việc hắn có bao nhiêu cái trung y Thanh Lê cũng nhớ rõ mười mươi...
Khôn tử vẫn chưa chính thức phát tình nhưng hương thơm ngày một đậm đà, trước đây chỉ có mình Vi Bắc Lâu ngửi được, đến nay thì tiết tử bình thường như Mặc Ngọc cũng đã phát hiện ra rồi. Thiếu niên ngày một khỏe mạnh lên, đã muốn trưởng thành.
Thiếu niên đã chọn xong quần áo, còn tìm cho hắn một bộ nữa.
Hai người đều mặc áo vải thô đơn giản, Vi Bắc Lâu hóa trang sơ sơ một chút cho gương mặt bớt bắt mắt. Thanh Lê học theo đại thím mua thức ăn ở trù phòng xách theo cái giỏ. Hai người hóa trang thành một đôi phu phu bình thường đi dạo chợ phiên.
Vì triều đình coi trong chợ phiên đặc biệt này, cố tình chi một số tiền trang trí khắp nơi xinh đẹp tinh xảo. Từng dải lụa đủ màu sắc treo khắp nơi trong chợ, mỗi gian hàng đều có đội tuần tra kiểm định phải sạch sẽ đẹp mắt mới được bày bán. Khắp chốn xung quanh đông đúc người đi đi lại lại, tiếng cười nói rộn ràng, tiếng thức ăn xèo xèo trong chảo, tiếng chày giã bánh dày đều đặn, tiếng hô rao hàng văng vẳng khắp nơi.
Thiếu niên như lạc vào cõi thần tiên, hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, bộ dáng vui vẻ tột đỉnh. Cuộc đời y có bao giờ được chứng kiến điều gì náo nhiệt như vậy, quả thật vô cùng hưng phấn. Người thì nhiều, nhưng đa số đều là dân chúng bình tử. Tiết tử không quá đông, mùi hương cũng không đến nỗi không chịu được, đa số tiết tử khi ra đường đều tự giác thu liễm tin tức tố của mình, đây được xem là phép lịch sự truyền thống. Người không khống chế được tiết ra mùi hương làm nhiễu loạn người khác sẽ bị người khác khinh bỉ, thậm chí tệ hơn có thể bị quan phủ bắt về. Chợ tuy đông, nhưng vẫn trong phạm vi chịu đựng của Thanh Lê.
Nhìn ánh mắt phát xanh của thiếu niên nhưng không có lệnh của mình chỉ dám dùng ánh mắt trông mong nhìn vào cổng chợ, Vi Bắc Lâu chợt thấy trái tim như bị đâm một cái, rõ ràng một đứa trẻ ngoan ngoãn dường này nhưng lại không có ai trân trọng, mười mấy năm đều nhìn sắc mặt người khác sống. Vi Thái phó nhịn không được xoa đầu người ta: "Đi, vào chợ chơi."
Mắt Thanh Lê sáng lên, nhoẻn cười: "Dạ."
Hai người chen qua cổng chợ. Người tổ chức còn dựng lên cả một cái cổng cao lớn như tòa nhà bằng trúc, trang trí bằng lụa màu, sơn đỏ khí phách. Bước qua cổng chợ là từng gian từng gian hàng đủ mọi kiểu dáng bày ở hai bên. Có gian lợp bằng lá tranh, có gian đóng bằng trúc, có gian chỉ đơn giản bày một cái bàn gỗ, vật phẩm trang sức thủ công bày lên cũng có một phen mới lạ... Mùi đồ ngọt, đồ chiên bay phảng phất khắp chợ, như dụ ra cái bụng đói trong lòng người dạo chơi, làm càng nhiều càng nhiều người không nhịn được đi thật nhanh để nhanh chóng tìm món ngon nếm thử.
Trước tiên Thanh Lê bị một hàng bán đồ thủ công nhỏ thu hút, người đứng bán là một thiếu phụ mập mạp. Đồ vật được trưng trên những cái sàng nhỏ, kết bằng chỉ đủ mọi màu sắc, tay nghề của người làm hết sức khéo tay, làm thành hình các loại động vật đáng yêu. Vi Bắc Lâu cười khẽ, con nít đúng là thích những thứ sặc sỡ nhỉ.
Đại nương nhìn thấy thiếu niên tiến đến sạp hàng của mình, vui vẻ đón chào: "Tiểu công tử có hứng thú với mấy đồ chơi này sao? Mua đi mua đi, chỉ năm đồng một cái, tiểu công tử lớn lên thật tuấn tú, mua cái này về treo ngang hông có phải thật mới lạ không? Đẹp mắt như treo ngọc bội nha..."
Đại nương thấy khách đến ăn mặt bình thường cũng không đeo trang sức gì thì nhai người cũng không phải người quyền quý. Nhìn thiếu niên chưa hết nét trẻ con cùng ánh mắt vẫn luôn dính chặt vào người y của nam nhân cao lớn bên cạnh, đại nương bừng tỉnh: "Ấy, phu lang và phu quân thật xứng đôi nha, hai người mua một cặp cùng đeo đi, ta giảm năm mươi xu cho!"
Mặt Thanh Lê đỏ lên, y cũng muốn mua lắm, thế nhưng, y không có tiền.
Vi Bắc Lâu thấy thiếu niên trông mong nhìn hắn, cười khẽ: "Đại nương lấy cho chúng ta hai cái. Quân Nhi, chọn cái ngươi thích đi."
Vì ra ngoài nên họ thay đổi xưng hô một chút, Vi Bắc Lâu đơn giản gọi thiếu niên là Quân Nhi, đây là tên gọi thân mật của người thân đối với tiểu khôn tử. Trước kia chưa xuất giá thì đại ca, phụ mẫu có thể gọi, sau khi xuất giá rồi thì phu quân tới gọi.
Thanh Lê được lão gia cho phép mua thì vui vẻ, lại thêm đỏ mặt khi nghe đến xưng hô 'Quân Nhi'. Mười đồng kì thật không rẻ, các tiểu thương đều nhân dịp chợ phiên có thêm mấy trăm người Đông quốc tham dự thành dịp kiếm tiền hiếm có, giá đồ vật đều tăng lên chút đỉnh. Thái phó chẳng có khái niệm gì, nhưng Thanh Lê thì quá rõ mấy giá tiền này, mười đồng có thể ăn hai bữa cơm, mua bánh bao chay có thể mua tận năm cái! Y có hơi tiếc, nhưng đây là đồ vật y và lão gia mua cùng nhau nha. Nghĩ vậy liền không tiếc nữa, Thanh Lê chọn hai tua trụy hình con mèo màu lam, ánh mắt lấp lánh nhìn lão gia.
Vi Bắc Lâu một lão nam nhân lớn tuổi không hiểu lắm sở thích của mấy đứa nhỏ, gật bừa: "Ừm, lấy cái này."
Đại nương cười đon đả: "Hay là hai vị đeo lên luôn đi, lão nương nhìn hai vị là biết ngay một cặp phu phu ân ái. Trông nhan sắc này thật là xứng đôi! Tất cả hết chín đồng năm mươi xu!"
Vi Bắc Lâu không do dự lắm đã tiếp nhận đồ vật trông như đồ chơi con nít trong tay thiếu niên, cầm lật qua lật lại xem một lát. Xem xong hắn thả con mèo lam lại vào tay Thanh Lê, trong ánh mắt khó hiểu của y chỉ chỉ dây áo mình. Thanh Lê đỏ mặt đeo vào giúp hắn, cẩn thận thắt một cái nút kết thật đẹp.
Nam nhân sau đó cũng giúp Thanh Lê đeo cho y, chỉ là tay nghề quá vụng về, bị thắt thành nút chết, thiếu niên đỏ bừng hết cả mặt, ân ái ngay giữa chốn đông người làm y rất thẹn thùng. Vi Bắc Lâu trả tiền xong liền kéo thiếu niên đi tiếp, hòa lẫn vào dòng người.
Nói rằng chợ đông người, kì thật cũng không đến nỗi chen chúc với nhau, hai người đi dạo vẫn thoải mái. Chỉ là Thanh Lê xấu hổ không chịu ngẩng đầu lên. Vi Bắc Lâu nhìn xoáy tóc tròn vo trên đầu y, không nhịn được ngẫm nghĩ, Quân Nhi hẳn nên mua tiểu quy, thẹn thùng giống y hệt...
Đứa nhỏ vẫn còn đang thẹn thùng đây, Vi Bắc Lâu nhìn quanh, kéo người đến khu vực bán thức ăn, vừa nãy hai người chưa ăn được bao nhiêu, bây giờ vừa vặn nếm thử món ăn dân gian.
Vi Bắc Lâu nói: "Chúng ta đi ăn nhé?"
Xoáy tóc nhỏ gật gật.
Bất tri bất giác hai người đã theo dòng người rẽ vào khu dành riêng cho ẩm thực, trời đã trưa nên người tập trung bên này vô cùng đông đúc, tiếng nói ồn ã vang lên khắp nơi. Vi Bắc Lâu hiếm khi cảm thấy bình thản ở nơi lắm tiếng ồn như vậy, nếu đặt việc này vào một năm trước, nghĩ cũng đừng nghĩ, thị nữ chỉ dọn dẹp ồn ào một tí hắn đã cáu gắt không thôi, bệnh đau đầu cùng mất ngủ làm hắn vô cùng nóng nảy, cả người tiều tụy, hành xử khắc nghiệt, thế nên danh tiếng vẫn luôn không tốt. Tính ra nửa năm nay hắn đã đổi tính nhiều rồi, cái gì qua được liền cho qua. Thái phó nhìn thiếu niên bên cạnh mình, xung quanh cũng không gọi là ồn ào vô vị, mà là có hương vị cuộc sống.
Hai người như một cặp phu phu bình thường đi chợ tìm đồ ăn. Ở đây có bán quá nhiều món, còn có cả gian hàng của người Đông quốc. Để kỉ niệm ngày hai nước thông thương, triều đình đã mời người Đông quốc cùng tham gia buôn bán ở chợ, trước tiên bán một ít đặc sản vùng biển. Một võ tướng bên người Liễm đại nhân xuất thân bán cá bèn mở luôn một sạp cá nướng ở khu ẩm thực, buôn bán đắt nhất cả khu! Quần chúng Trần quốc ai cũng muốn nếm thử món ngon Đông quốc, nô nức đến thử.
Vi Thái phó không rõ ràng lắm về việc này, hắn nhìn tiểu khôn tử đang ngó đông ngó tây, hỏi: "Muốn ăn cái gì?"
Thanh Lê quan điểm: chỗ nào đông nhất chỗ đó bán ngon mà hồi xưa được bà vú kể lại mỗi khi đi chợ, nhìn quầy bán cá xếp hàng dài dặc, do dự chỉ: "Hay là... chỗ kia?"
Vi Bắc Lâu nhìn một hàng dài người kia, rồi ngay trước khi có người mới xếp hàng kéo thiếu niên chen vào đứng.
May mắn đông người nhưng bếp lửa một lần nướng được mười con cá, không tính là chậm. Cá được mua ở Trần quốc, nhưng gia vị là từ Đông quốc mang đến, làm ra hương vị thơm rất đặc biệt, ngoài ra còn có bán khô cá chiên giòn, khô mực nướng kèm theo, đều là đặc sản từ Đông quốc đem đến. Người nào đến cũng mua hai con ăn thử, khắp nơi đều là mùi đồ nướng thơm lừng.
Cá khá to, Thanh Lê mua một con, chọn loại sốt hơi cay, vì đầu bếp nói ăn cay một chút mới ngon miệng. Trả tiền xong người bán liền đưa miếng cá đã được lóc xương cho y, cá nướng xốp giòn, bên trên đẫm nước sốt tiêu ớt thơm ngon. Gian hàng tri kỉ dùng lá chuối xếp thành hình cái dĩa nhỏ đựng cá, Thanh Lê bỏ dĩa cá vào giỏ, thầm cảm thấy may mắn mình đã mang đồ đựng theo.
Hai người tranh thủ đi tìm một chỗ ngồi ăn, bởi vì khu ẩm thực đã khai trương được một ngày, nhiều người ăn tại chỗ quá, ban tổ chức bèn mượn bàn ghế những tửu lâu khắp kinh thành lắp thành một khu vực riêng cho thực khách trưng dụng. Trên đường đi hai người còn mua thêm bánh nướng nhân rau củ, thịt gà nướng mật ong, chè ông táo... đủ làm một bữa thịnh soạn.
Tìm được một bàn trống đem thức ăn bày lên, một bữa tiệc nhỏ sắc hương vị đầy đủ. Món ăn hôm nay không đủ tinh xảo dưỡng sinh như trong phủ nhưng thắng chỗ đậm đà lạ miệng, đặc biệt là cá nướng tiêu ớt, lớp ngoài xốp giòn, bên trong mềm mại đẫm nước sốt, ăn mà không dừng miệng được. Thanh Lê thích vô cùng, cứ nhằm món cá mà gắp. Hai người đem một bàn thức ăn vào bụng xong thì no căng, Vi Bắc Lâu cũng hiếm khi buông thả mà ăn nhiều món 'dân dã' như vậy.
Đặt tình huống này mấy năm trước, có nói cũng không ai tin. Thái phó thâm trầm nội liễm sẽ có một ngày đi dạo chợ phiên, cùng một khôn tử nói cười, gương mặt ánh lên vẻ dịu dàng hiếm thấy.
Ăn xong hai người lại dạo chơi đến ngả chiều, mua thêm rất nhiều thứ mới lạ. Thái phó mua được tiểu quy đáng yêu đúc bằng đồng, Thanh Lê mua hai cuộn vải, muốn làm túi tiền cho lão gia. Vi Bắc Lâu còn mua cho thiếu niên một đôi trâm gỗ khắc hoa mai, cười cười cài lên tóc y.
Chiều tà làm đất trời như nhuộm lên một màu vàng ruộm, chút ánh nắng còn sót lại tinh nghịch xuyên qua khe tóc, ánh lên từng vệt sáng đủ sắc trong ánh mắt thiếu niên, sạch sẽ, mến mộ, quyến luyến... Vi Bắc Lâu sửa sang tóc y, vuốt ve suối đen suôn mượt. Được người chăm sóc mấy tháng, tóc thiếu niên đã trở nên óng ả, mềm mại, một đầu tóc đen điểm xuyết trâm gỗ, xinh đẹp không cách nào tả xiết.
Ánh mắt Thái phó chưa từng dịu dàng đến thế.
Ban đêm chợ vẫn chưa vãn, những gian hàng bán đồ thủ công thu dọn chỗ nhường cho người bán đèn, bán hoa đăng, chơi đố chữ, chơi ném phi tiêu. Thanh Lê có hơi thấm mệt, y chưa từng đi bộ nhiều như vậy trong một ngày, thể lực sắp chống đỡ hết nổi, nhưng vẫn không muốn về phủ chút nào. Ngay trước mặt một ông lão có chòm râu dài đang bày hàng chơi đố chữ thưởng đèn. Khi ánh nến được thắp, giữa sắc trời tối mịt, cả gian hàng như sáng rực lên, trở thành tiêu điểm trong mọi ánh mắt xung quanh. Thiếu niên không nén nổi tò mò: "...Lão gia, kia là cái gì vậy?"
Vi Bắc Lâu đáp: "Chơi đố chữ, ai đoán đúng sẽ được phần thưởng là những đèn lồng xung quanh."
Đèn lồng được làm bằng giấy màu, vải màu, tinh xảo đẹp mắt. Hàng quán của ông lão đã dần có nhiều người vây lấy. Buổi tối, cũng là buổi hẹn hò tình nhân, không ít phiên phiên công tử áo gấm lụa là, tiểu thư đoan trang mặc váy dài nô nức. Đủ sắc màu xanh hồng vàng tía cùng xuất hiện trên con phố đã lên đèn, dưới ánh hoa đăng lộ ra một vẻ phong tình lãng mạn.
Bởi vì tiết tử xuất hiện hơi nhiều, Thanh Lê hơi khó chịu. Vi Thái phó đố chữ thắng một cái đèn nhỏ rồi đưa cho y. Thanh Lê vui sướng dùng ngón út móc móc tay nam tử. Sự hỗ động của hai người không phải thân mật nhất, nhưng cảm giác không ai có thể chen vào giữa họ được.
Vi Bắc Lâu biết y mệt, nắm tay nhỏ cùng quay trở về Vi trạch. Dưới sự yểm hộ của ban đêm, dường như những đôi uyên ương càng thêm can đảm, làm ra vài hành động thân mật hiếm thấy. Cử chỉ vô cùng tự nhiên, cứ như dùng sợi lông vũ phất vào lòng, hai tay cứ thế đan xen mười ngón, quấn quýt như hoa sen tịnh đế. Gò má Thanh Lê dần đỏ lên, tin tức tố của lão gia rất nhạt nhưng y có thể cảm nhận được sự yêu thích đến từ ngài ấy.
Cho dù Thái phó không cười, nhưng bản năng nói cho y biết, ngài ấy đang vui vẻ.
Mình cũng rất vui vẻ, thiếu niên nắm chặt bàn tay to lớn kia, đổi lại, nam nhân cũng tăng lên lực đạo.
Tóc xanh chuyển thành bạc, cây già khô hóa mục, bãi bể nương dâu chuyển.
Lòng người không đổi thay.
**
Xung quanh có tiếng nô nức: "Miếu Tam Đồ thật sự linh như vậy sao? Tối đến thế này vẫn có vô số người muốn đi bái!"
"Ngươi thì biết cái gì! Miếu Tam Đồ không cầu gì không có... Ta muốn sớm cùng chàng định nhân duyên, miếu này chỉ đi mấy lần, là lấy được chỉ cầu phúc, buộc vào tay ý trung nhân sẽ giúp chúng ta bên nhau vĩnh viễn!"
Thanh Lê được dắt tay đi cả đoạn đường, vừa vui vẻ vừa mơ màng nghĩ: thật sự linh như vậy sao... sao lại có cảm giác muốn đi bái thử một cái. Thế nhưng hiện tại ước nguyện cũng đã thành hiện thực...
Vi Bắc Lâu như đọc được suy nghĩ của y, nói: "Hôm nay mệt mỏi rồi, để dịp khác."
Thanh Lê liền vâng dạ, hai người cũng không để ý đoạn nhạc đệm này, những người bàn bạc về miếu thờ thần kỳ kia cũng vội vã lên đường, để lại một câu tan đi trong gió.
"Miếu Tam Đồ thần kỳ ở chỗ sẽ làm người ta biết được miền cực lạc bên kia thế giới, thoát ly khỏi khổ ải nhân gian..."