Vi Bắc Lâu bước đến chính viện, từ xa đã thấy trước cửa một nha hoàn nhỏ tuổi đang níu tay thị vệ, nàng khóc đến nước mắt đầm đìa, miệng không ngừng này nỉ: "Thị vệ ca ca...ngươi làm ơn, làm ơn gọi Mặc Ngọc tỷ tỷ ra đây được không...ta không thể bước chân vào viện của lão gia, nhưng mà... Mặc Ngọc tỷ a, ta phải gặp Mặc Ngọc tỷ tỷ... Ta dập đầu ở đây với thị vệ ca ca, xin ngươi hãy gọi Mặc Ngọc tỷ giúp ta, công tử, công tử sắp chết cóng rồi..."
Thị vệ kia vô cùng khó xử, nét mặt vẫn không đổi nhưng ánh mắt không nhìn thẳng nàng: "Có dập đầu cũng vô dụng, thị vệ không thể rời nơi công tác, càng không thể để ai bước vào viện này."
Nữ tỳ kia nghe thấy thế tiếng khóc to hơn, dám chừng đã tuyệt vọng: "Coi như ta xin ngươi, thật sự, chỉ đi vào gọi không được sao,... như vậy ta đứng bên ngoài gọi có được không? Mặc Ngọc tỷ tỷ!!"
Vừa nói đến cuối câu nàng liền hét lên thất thanh, thị vệ kia thấy thế liền bịt miệng nàng lại: "Trước cửa chính viện nào có đạo lí để một nô tỳ hô to gọi nhỏ." Nghĩ lại từ nãy đến giờ cũng đã gần một canh giờ nàng đứng ở đây năn nỉ, khóc sắp mất cả tiếng, thị vệ kia cũng mềm lòng: "Tiểu nha đầu à, thực sự không thể vào đâu, ngươi có gọi Mặc Ngọc cũng không thể nghe thấy, khoảng cách từ sân đến chính viện xa lắm. Ngươi mau trở lại đi, còn nếu quấy rối nữa đừng trách ta không lưu tình!" nói rồi đưa tay sờ vào bội đao bên người.
Thúy Nhi hoảng hốt đờ đẫn, tâm trí đã tuyệt vọng; lúc này Vi Bắc Lâu đã đi đến gần rồi. Thị vệ kia vừa nãy giả vờ đe dọa nàng vì đã trông thấy Vi Bắc Lâu từ xa, sợ lão gia trách tội nữ tỳ làm việc hoang đường này, thế nên hù dọa nàng để nàng biết khó mà tránh. Ai ngờ Thúy Nhi một chút cũng không sợ uy thế của Vi Bắc Lâu, vừa nhìn thấy hắn liền quỳ cái bịch xuống đất.
"Lão gia, lão gia, xin ngài hãy cứu Thanh Lê công tử đi! Công tử biết sai rồi, thế nhưng không có lệnh của phu nhân, không thể đứng dậy; xin ngài, hãy để Mặc Ngọc tỷ đi cùng nô tỳ một chuyến, cứu công tử với!" giọng Thúy Nhi khàn đặc nhưng vô cùng khẩn thiết, nàng dập đầu liên tục ba cái, luôn miệng nói một tràng dài.
Thị vệ kia không kịp ngăn nàng, cũng quỳ xuống bên cạnh: "Thuộc hạ tắc trách, để nô tỳ này cản bước chủ tử!" Nói rồi nắm lấy khuỷu tay Thúy Nhi, muốn buộc nàng nhường đường.
Thúy Nhi gấp gáp, đột nhiên nghe tiếng lão gia hỏi: "Ngươi vừa nói ai?"
Vừa nãy Thúy Nhi đã khóc lóc liên tục hai tiếng, giọng bị khàn, nói năng không rõ, Vi Bắc Lâu không nghe thấy được, nhưng tự đáy lòng hắn cảm thấy bất an, càng cấp thiết muốn biết đáp án trong miệng Thúy Nhi.
"Hồi lão gia, là Thanh Lê công tử!"
Thúy Nhi vẫn luôn dập đầu nên không nhìn thấy vẻ mặt thất thố của Thái phó, chỉ nghe một giọng nói cất lên: "Người đang ở đâu?"
Thúy Nhi thấy có hy vọng thì mừng rỡ không thôi: "Hồi lão gia, ở Tầm Mai viên trước cửa Đông viện..."
Nói chưa dứt lời, Vi Bắc Lâu đã bước nhanh đi mất, Trúc Lĩnh đi sau lưng hắn thấy thái độ gấp gáp của chủ nhân, trong lòng hiểu rõ, vội phân phó tiểu tư đi cùng: "Chuẩn bị nước nóng, đốt chậu than ở phòng bên cạnh lão gia thật ấm, rồi gọi Hoàng đại phu đến đây." Nói rồi chạy vội theo Vi lão gia đã khuất bóng.
Trúc Lĩnh chạy đến hụt hơi mà không dám gọi với theo, Vi Bắc Lâu bình thường có luyện một ít võ công, đủ cường kiện thân thể, mấy bước đầu còn là bước nhanh, về sau đã biến thành chạy. Trúc Lĩnh thở hồng hộc đuổi theo lão gia, đến cửa Đông viện đã hơi choáng váng. Hắn vịn cửa lần vào sân, nhìn thấy một cảnh tượng tuy có dự cảm trước vẫn thập phần khó tin.
Vi lão gia quỳ một gối dưới đất, hai tay nâng một người, người kia dường như đã hôn mê, thân thể cứng đờ vì tuyết lạnh. Tuyết rơi lên áo đọng người kia thành một bức tượng băng, Vi Bắc Lâu dùng tay gạt tuyết xuống, cố chấp mà đem người ôm vào trong ngực.
Tầm Mai viên vắng hoe không một bóng người, giờ này Phó thị nghỉ trưa, tất cả nô tài trốn việc ở trong phòng ấm, bỏ mặc người này trong tuyết lạnh một mình.
Trúc Lĩnh chưa bao giờ thấy lão gia hành xử như thế, hắn lại gần thì thấy Vi Bắc Lâu một tay ôm người kia, một tay toan cởi áo choàng, nhưng có chút vướng víu, Trúc Lĩnh vội cởi nút thắt cho hắn, giúp đỡ lão gia bọc người đang hôn mê lại.
Vi Bắc Lâu run rẩy dò hơi thở của y, Trúc Lĩnh liền nói: "Lão gia, còn thở ra khói nhẹ, vẫn còn sống..."
Vi Bắc Lâu ôm người đứng dậy, hắn kề sát Thanh Lê vào ngực mình, đem người về chính điện của mình.
Về đến nơi lại một đợt gà bay chó sủa, Mặc Ngọc đã biết được tình huống, cũng đã an bày tốt cho Thúy Nhi, nhìn thấy lão gia ôm người về liền bẩm báo: "Lão gia, gian phòng bên cạnh đã chuẩn bị xong."
Vi Bắc Lâu nhíu mày: "Không cần, để y ở phòng ngủ của ta." Phòng của hắn đốt địa long suốt cả mùa đông, lúc nào cũng ấm áp như xuân.
Các nàng nghe vậy, không dám hỏi lại nữa, trong lòng đã biết địa vị Thanh Lê, vội đi thu thập dụng cụ cần thiết. Vi Bắc Lâu đặt Thanh Lê lên giường thì Lam Ngọc đi mời đã dẫn Hoàng đại phu trở lại.
Hoàng đại phu bắt mạch cho Thanh Lê xong, liền nói: "Khí lạnh nhập thể, nhiễm phong hàn nặng, hiện tại bệnh tình... nếu để lâu hơn hơn sợ rằng vô phương cứu chữa. Lão nô bất lực, hiện tại y vẫn chưa qua khỏi tình trạng nguy hiểm, nếu cầm cự được đến sáng mai thì còn một đường sinh cơ, nhưng vẫn để lại bệnh căn."
Vi Bắc Lâu ngồi bên giường nhìn y, thoáng chốc sắc mặt âm trầm: "Ngươi phải gắng hết sức lực."
Hoàng đại phu run rẩy lấy giấy bút: "Là, nô tài sẽ kê đơn... trước tiên lấy rượu lau người, làm ấm cơ thể cho công tử."
Vi Bắc Lâu nghiêng mặt làm Hoàng đại phu không nhìn được biểu tình của hắn, nhưng ông vẫn rùng mình khi nghe thấy giọng nói không chút cảm xúc của Thái phó: "Đi sắc thuốc đi." Hoàng đại phu vâng dạ rồi cáo lui.
Vi Bắc Lâu nhìn người trên giường, một gương mặt tái nhợt như tờ giấy, lông mi cũng thoáng rung rẩy, thần sắc hắn phức tạp khôn lường; cảm giác trong tim cực độ trống rỗng làm hắn vô cùng xa lạ. Nghĩ đến biểu hiện thất thố vừa nãy, Vi Bắc Lâu có chút không tin người đó là mình, hắn vô thức đưa tay sờ lên ngực.
Hắn không nghĩ đến một ngày Thanh Lê sẽ rời đi đột ngột như thế, không nghĩ đến, chưa bao giờ nghĩ đến. Vi Bắc Lâu nhìn y, trong lòng ngũ vị tạp trần, nghe đoạn Hoàng đại phu bảo 'vô phương cứu chữa', phản ứng đầu tiên là vô thức bác bỏ.
Vi Bắc Lâu nhớ lại đôi mắt hắc bạch lúng liếng lúc nào cũng chăm chú, đôi môi hay nở nụ cười... giờ đây y chỉ nằm yên tĩnh như thế, môi hơi hé, hơi thở khe khẽ đến không thể nghe thấy.
Đợi thêm một khắc thì Mặc Ngọc bưng chén thuốc đến bên giường, nàng cầm muỗng ngọc từng chút rót cho Thanh Lê. Thiếu niên sắc mặt trắng bệch như giấy, khóe miệng mím chặt, thuốc từng giọt chảy xuống cằm, trong không khí phảng phất mùi thuốc đắng.
Trong bóng tối Thanh Lê cảm nhận có ai cạy miệng mình, rót vào chất lỏng vừa nóng vừa đắng, Thanh Lê muốn mím môi thật chặt thì có một vật trơn tuột ùa vào, cạy mở khớp hàm của y, buột y nuốt xuống chất lỏng đắng nghét kia. Lặp lại vài lần thì Thanh Lê vô cùng khó chịu, trong mộng cũng không an ổn liền cắn thật mạnh, thoáng chốc trong miệng ngập mùi máu tươi.
Một bàn tay vỗ nhẹ lên tóc y, hết sức dịu dàng, Thanh Lê thấy dần yên lòng, cả khoang miệng vẫn còn đắng cũng dịu hẳn đi. Có một sức mạnh nhẹ nhàng nắm cằm y, rồi vật trơn tuột kia lại trườn vào, liếm đi hết vị đắng trong miệng. Thanh Lê muốn mở mắt nhưng mi mắt nặng như chì, y lại không chịu được mà chìm vào bóng tối thêm lần nữa.
Trong mơ dường như có một vật thể ấm áp đến gần, khăn tay nồng nặc mùi rượu lau khắp thân thể y, Thanh Lê cảm thấy cả người ấm áp, trong mộng cũng cảm thấy thoải mái, y dần dà ngủ say.