Ra khỏi khe núi dưới chân Dị Thiên Nhai, thấy gương mặt Loan Loan vẫn vương nét sầu, Lâu Dự đảo mắt, vỗ cổ Truy Phong, cất tiếng cười thoải mái: "Truy Phong và đại Hồng vẫn không phục nhau. Anh cũng rất muốn biết rốt cuộc con nào chạy nhanh hơn. Không bằng hôm nay cứ để cho chúng so đấu một phen, em thấy thế nào?"
Dường như nghe hiểu tiếng người, đại Hồng ngẩng đầu ưỡn ngực, lắc đầu phun phì phì, dáng vẻ rất đắc ý.
Truy Phong dù sao cũng đã được huấn luyện bài bản, bị đại Hồng khiêu khích mà vẫn đứng yên không hề nhúc nhích, chỉ có đôi mắt to như chuông đồng chớp chớp, dường như cũng cực kì háo hức với đề nghị này.
Thấy Loan Loan cúi đầu không nói, Lâu Dự liền dùng phép khích tướng: "Sao? Không dám à? Hay là lần trước tỉ thí trên thảo nguyên bị thua nên sợ rồi? Không ngờ tiểu bá vương thảo nguyên cũng biết sợ cơ đấy!"
Loan Loan dù sao vẫn là trẻ con không chịu được khiêu khích, nghe vậy liền lập tức nổi giận: "Ai sợ chứ? Riêng tốc độ thì đại Hồng không thể thua được".
Lâu Dự vui vẻ cười nói: "Tốt! Vậy khởi đầu từ Dị Thiên Nhai, chạy vào thảo nguyên Dã Tây. Ai tới con dốc chúng ta gặp nhau lần đầu tiên trước là thắng, được không?"
Có gì mà không được? Loan Loan xắn tay áo lên: "Người thắng sẽ được cái gì?"
Thấy Loan Loan có vẻ háo hức, Lâu Dự buồn cười trong lòng: "Nếu em thắng, anh sẽ điều đầu bếp của Thiên Bảo trai đến chỗ em, muốn ăn bánh gì cứ việc bảo hắn làm".
Đôi mắt đen láy của Loan Loan xoay tròn: "Nếu em thua thì sao?"
Lâu Dự cười tủm tỉm: "Nếu em thua thì phải đóng giả con gái một lần cho anh xem".
Lại là nụ cười đáng ghét này. Mỗi lần muốn lừa người khác là gã này lại cười như vậy, mình bị hắn lừa bao nhiêu lần rồi, mười đầu ngón tay cũng không đếm hết được. Chẳng lẽ hắn biết mình là con gái rồi? Không thể như vậy được, rõ ràng mình không để lộ bất cứ sơ hở nào cơ mà.
Chuông báo động réo vang trong lòng Loan Loan. Cô bé cảnh giác quay sang nhìn, Lâu Dự nhếch môi cười khiêu khích để lộ hàm răng trắng: "Có đấu không?"
"Đấu thì đấu chứ sao?" Loan Loan hạ quyết tâm, vuốt lông bờm đại Hồng, nói: "Đại Hồng, mày nhất định phải thắng trận này cho tao".
Đại Hồng đắc ý lắc đầu vẫy đuôi với Truy Phong, ý khiêu khích cực kì rõ ràng.
Hai người ghìm ngựa kéo cương đứng ngang hàng nhau. Loan Loan liếc Lâu Dự một cái, đột nhiên hô to một tiếng: "Bắt đầu!"
Lời còn chưa dứt, cũng mặc kệ Lâu Dự đã chuẩn bị xong hay chưa, cô bé lập tức kẹp bụng ngựa thúc đại Hồng lao đi, còn không quên quay lại nhìn Lâu Dự phía sau, đắc ý cười khanh khách như cáo con mới bắt được gà, tiếng cười như chuông bạc vương đầy thảo nguyên.
Lâu Dự cười khổ, trong lòng lại hết sức vui vẻ. Thấy em cười tươi như hoa thế kia, cho dù lần nào đua ngựa cũng thua em thì cũng đã làm sao?
Cất tiếng cười vang, Lâu Dự giơ roi thúc ngựa theo sát phía sau.
Truy Phong và đại Hồng đều là vua trong loài ngựa, lần này có thể mặc sức chạy không cần e dè, tốc độ quả thật nhanh như gió, thoáng cái đã chạy ra vài dặm, chỉ để lại hai vệt tàn ảnh một đỏ một đen.
Gió lạnh vù vù tạt vào mặt như đao sắc. Cái lạnh thấu xương có thể thổi tan tất cả mọi thương cảm phiền muộn trong lòng mọi người. Loan Loan chạy rất thoải mái, tinh thần phấn chấn, đột nhiên rời bàn đạp nhảy lên, đứng trên lưng ngựa dang rộng hai tay, như cành liễu đón gió lắc lư mà không bị ngã. Cô bé khẽ nâng cằm, hít sâu một hơi không khí trong lành mát lạnh, trong lòng cảm thấy khoáng đạt bao la, thoải mái không nói nên lời, như chim bay trên trời, cá về biển rộng.
Lâu Dự thúc ngựa chạy bên cạnh, nhìn Loan Loan không chớp mắt, trong lòng cũng thoải mái tự tại chưa từng có. Trên đời luôn có một người như vậy, chỉ cần người đó ở bên cạnh mình, dù chỉ nhìn người đó cũng có thể cảm thấy vô cùng bình yên.
Hai con ngựa chạy nhanh như sao băng, đúng lúc này phía trước xuất hiện một hố nhỏ, đại Hồng đột nhiên tung người nhảy lên. Loan Loan không đứng vững, kêu một tiếng sợ hãi, ngã từ trên lưng ngựa xuống.
Lâu Dự đã thấy bản lãnh đứng trên lưng ngựa của Loan Loan nên trước đó không hề lo lắng, lúc này quay sang nhìn lại thấy cô bé đang rơi từ trên lưng ngựa xuống. Chàng cả kinh tái mặt, đạp chân vào bàn đạp, tung người bay ra khỏi lưng ngựa, ôm lấy Loan Loan trước khi cô bé rơi xuống đất rồi che chở vững vàng trong lòng.
Hai người từ không trung rơi xuống, đập người xuống tuyết. Lâu Dự ôm Loan Loan vào lòng, sau khi rơi xuống tuyết vẫn tiếp tục lăn tròn hóa giải đà rơi, cứ thế lăn xuống theo triền dốc.
Tuyết đọng dày như một tấm đệm mềm tự nhiên, ngã xuống không hề cảm thấy đau. Hai người lăn một quãng dài, đến tận lúc lăn vào một bãi cỏ phủ đầy tuyết mới dừng lại.
"Em thế nào rồi?" Bất chấp trên mặt trên đầu vẫn bám đầy tuyết, Lâu Dự vội vàng nhìn Loan Loan trong lòng mình.
Loan Loan tuyết bám đầy người, hai má đỏ bừng, nhắm nghiền hai mắt không hề nhúc nhích. Quan tâm quá sẽ bị loạn, Lâu Dự cảm thấy người trong lòng mình chân tay mềm oặt mà không hề trả lời, vội vã đặt tay dưới mũi thăm dò. Hình như không thở, trong lòng Lâu Dự lập tức cực kì bối rối, định bế Loan Loan chạy ngược lên đỉnh dốc. Đang cực kì sốt ruột chợt nghe thấy tiếng cười khúc khích, Loan Loan đột nhiên mở mắt ra, vơ một nắm tuyết trét lên mặt Lâu Dự. Lâu Dự bất ngờ không phòng bị kịp, bị Loan Loan bôi đầy tuyết vào mặt. Loan Loan nhìn rất thích thú, ôm bụng lăn lộn trên mặt đất, cười không thở nổi: "Anh mắc lừa rồi, ha ha ha ha, anh cũng bị em lừa!"
Đầu mày khóe mắt tràn đầy nét cười, chỉ thấy lông mày không thấy mắt, Loan Loan há miệng cười to để lộ hàm răng trắng đều đặn.
Lâu Dự cực thích nụ cười trẻ con của Loan Loan, chăm chú thưởng thức một hồi, khóe miệng lộ ra một nụ cười xảo quyệt, đưa tay lau tuyết bám trên mặt rồi bôi lại vào mặt Loan Loan.
Quả báo đến thật là nhanh.
Tiếng cười của Loan Loan nghẹn trong cổ họng, gương mặt loang lổ như mặt mèo, vừa nhổ tuyết trong miệng ra vừa nói giận dữ: "Anh chơi xấu!"
Rốt cuộc là ai chơi xấu? Lâu Dự ngồi dậy, cười tủm tỉm nắm vai Loan Loan như huynh đệ thân thiết: "Lần này anh thắng rồi chứ?"
Loan Loan hừ một tiếng: "Còn lâu. Chúng ta đã chạy qua con dốc, đại Hồng đến trước một thân ngựa. Em thắng, anh phải thực hiện lời hứa!"
Lâu Dự không nhịn được bẹo má Loan Loan, cười mắng: "Nếu em không đột nhiên ngã xuống thì chắc chắn anh đã đuổi kịp. Làm anh sợ thót tim mà còn đòi tiền cược nữa, em có tham quá không đấy?"
Loan Loan mặc kệ, lao tới như một con báo đẩy Lâu Dự ngã xuống tuyết, tay nắm chặt vạt áo chàng, nói hung dứ: "Anh dám nuốt lời à?"
Người đẹp tự nhiên nhào vào trong lòng, Lâu Dự vui mừng nhân cơ hội kéo Loan Loan vào trong lòng, ôm ngang hông cô bé, cười rất thỏa mãn: "Chắc chắn anh sẽ giữ lời, quay về sẽ mua cả Thiên Bảo trai cho em".
Mua cả Thiên Bảo phải tốn bao nhiêu bạc? Điều này hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi tưởng tượng của Loan Loan nên cô bé không thể tin được, vẫn tiếp tục cố gắng vùng vẫy trong lòng Lâu Dự.
Cả người Lâu Dự đột nhiên cứng lại. Chàng hít sâu một hơi, cười khổ tự giễu, đúng là tự rước tội nợ vào người. Không nỡ buông Loan Loan ra, Lâu Dự đành phải ôm Loan Loan ngồi dậy, đưa tay giữ vai cô bé: "Loan Loan, đừng động".
Loan Loan không nghe, vẫn tiếp tục vùng vẫy.
Lâu Dự nhìn vào mắt Loan Loan: "Loan Loan, anh phải về Thượng Kinh rồi".
Loan Loan sửng sốt. Cái gì? Anh phải đi rồi sao?
Trong mắt lộ ra sự thất vọng mất mát nồng đậm, trong lòng dường như trống rỗng rét lạnh. Suýt nữa mình quên mất anh ấy vốn không phải người Lương Châu, thành Thượng Kinh mới là nhà của anh ấy. Ở đó có cha mẹ và người thân của anh ấy, anh ấy sớm muộn gì cũng phải trở về, làm sao có thể ở bên mình mãi được?
Thấy Loan Loan buông mí mắt hồi lâu không nói, tâm tình thoáng cái đã chìm xuống tận đáy khe núi sâu, trong lòng Lâu Dự hết sức vui vẻ, thì ra em cũng không nỡ rời xa anh.
Lâu Dự nhẹ nhàng ôm Loan Loan vào lòng, nói dịu dàng: "Loan Loan, cùng anh về Thượng Kinh nhé!"
Loan Loan bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Anh muốn đưa em đi cùng?
Lâu Dự khẽ thở dài: "Nơi đó là nhà của tía em. Anh biết em rất muốn đến xem một lần cho biết".
Hết quyển 4