Thời tiết tốt vô cùng, từ khi sáng sớm, ba người Từ đại thúc đã xuống ruộng bắt đầu xới đất, đều là người làm nông thành thành thật thật, không cần trông coi, Thẩm Nghiên Bắc xem một chút rồi lại về nhà.
Chu Dục đúng hạn tới báo danh, Cố Trường Phong một bên nhìn nhóc luyện khóa cơ bản một bên lại ngó Thẩm Nghiên Bắc bận rộn.
"Huynh đang làm gì vậy?"
"Chọn hạt giống." Thẩm Nghiên Bắc vừa nói vừa lựa những hạt bắp tròn mẩy đặt vào cái sàng. Tám mẫu ruộng nước trong nhà đều trồng lúa nước rồi, lương thực xuất ra cũng đủ cho hai đại nam nhân ăn. Sáu mẫu ruộng cạn còn lại hắn tính toán trồng bắp, đậu phộng, khoai lang, vừa dễ chăm sóc, cũng là một loại nông phẩm ngon bổ. Còn rau xanh ấy hả, sân nhà người làm nông lúc nào chả to, nuôi gà nuôi heo trồng rau không thành vấn đề. Thời điểm cha mẹ nguyên chủ còn tại thế, hậu viện đã có đất trồng rau, trước đó hai ngày tức phụ hắn có giúp nhỏ cỏ dọn dẹp một phen, hắn cũng gieo chút hạt giống rau quả.
Cố Trường Phong sau khi nghe xong, cũng ngồi xuống giúp hắn lựa hạt giống.
Chu Dục nhìn hai người an an tĩnh tĩnh ngồi cạnh nhau, cảm thấy cái nhìn của mình lại thay đổi chút. Thẩm Nghiên Bắc sau khi thành gia, nhóc thấy Thẩm Nghiên Bắc hiện tại và Thẩm tú tài trong quá khứ khác một trời một vực, nhóc thấy người này đối nhân xử thế đều vô cùng khôn khéo, tinh tế. Không phải dùng phương thức ngông cuồng của người đọc sách, mà luôn dùng trí, dùng lý để hành xử.
Ban đầu nhóc cũng không có nghĩ nhiều như thế, nhưng ai bảo sư phụ nhóc là người ít nói, mỗi lần đều bị Thẩm tú tài bắt nạt. Nhưng mà đây cũng không phải chuyện xấu, Thẩm tú tài tuy thích trêu chọc y nhưng cũng thương y lắm. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nhóc cũng không tin nổi Thẩm tú tài văn nhã tuấn tú thế sẽ coi trọng sư phụ hơi "khác người" một chút của nhóc. Trong thôn ngoài thôn, nhóc chưa từng thấy một nhà nào hán tử lại cùng tức phụ của mình giống bọn họ cứ chơi đùa, dính nị với nhau.
Cơ mà nếu đây là tình thú giữa bọn họ thì có thể lý giải rồi.
"Được rồi." Thẩm Nghiên Bắc sẩy cái sàng một vòng, đổ hạt bắp lựa được vào một bình thủy tinh.
"Ngâm nước ư?" Cố Trường Phong có chút tò mò. Y chưa từng xử lý giống, chỉ trực tiếp gieo hạt vào đất thôi.
"Không phải, đây là nước tiểu đồng tử." Thẩm Nghiên Bắc khẽ cười nói.
Nghe vậy, Chu Dục đang đứng tấn một bên run rẩy, thiếu chút nữa quỳ xuống.
"Nước tiểu đồng tử?" Cố Trường Phong nhíu mày, "Có lợi gì ư?"
"Hạt giống ngâm trong nước, làm cho hạt giống hút đủ hơi nước, sẽ đẩy nhanh tốc độ nẩy mầm, tăng số lượng hạt giống nẩy mầm, bảo đảm hạt giống sau khi nảy mầm sẽ đồng đều nhau. Đây là chính là quá trình thúc mầm." Thẩm Nghiên Bắc giải thích nói, "Mà ngâm nước tiểu, có thể khiến hạt giống bắp càng thêm to mọng, gia tăng sản lượng sau khi thu hoạch." Thổ địa bên này phì nhiêu, nhưng sản lượng không cao lắm, hắn từng suy nghĩ, bỏ qua vấn đề phân bón, có lẽ còn có vấn đề trực tiếp từ hạt giống. Không có phân bón hiện đại hóa, hắn chỉ có thể sử dụng phương pháp dân gian làm gia tăng sản lượng sau này mà thôi.
Hơn nữa hắn cũng không tính dùng phương pháp bình thường để gieo trồng bắp.
Chu Dục đứng nghe nửa buổi sửng sốt không thôi, Thẩm tú tài không phải là người đọc sách sao? Vì sao đột nhiên thông suốt việc đồng áng vậy?
Cố Trường Phong không tiếp tục hỏi nữa, bởi y chỉ cần nhìn Thẩm Nghiên Bắc làm thế nào là được.
Hôm sau tiết xuân ấm áp, hai bên bờ đồng ruộng xuất hiện thật nhiều thân ảnh người dân đang cày bừa vụ xuân chuẩn bị canh tác. Các thôn dân gieo giống, cấy mạ, khí thế ngất trời.
Trên ruộng cạn của Thẩm gia, Từ Đại Dũng cầm cuốc, trên mặt đầy nghi hoặc.
"Bắp loại này, mấy luống cách nhau không cần xa như vậy chứ?"
"Ừ nếu là bắp thì không cần để luống xa như thế, nhưng ta tính trồng xen kẽ cả đậu nành." Thẩm Nghiên Bắc khoa chân múa tay miêu tả đại khái cách gieo trồng cho Từ đại thúc, "Ba hàng bắp trồng xen ba hàng đậu nành. Hai hàng bắp cách nhau hai thước, bắp với đậu nành cách nhau một thước, đậu nành với đậu nành..."
Loại này phương thức này ông chưa từng nghe qua, Từ Đại Dũng hoài nghi liệu có thể xảy ra chuyện không, nhưng Thẩm Nghiên Bắc là chủ nhà yêu cầu thế nào, ông chỉ có thể làm theo như vậy.
Người trong thôn nghe nói Thẩm Nghiên Bắc muốn trồng bắp như vậy đều cảm thấy có lẽ Thẩm Nghiên Bắc đọc sách đến điên rồi, nói xằng nói bậy, trưởng thôn Thẩm Đức Trung vì thế cũng tìm tới cửa nói chuyện với hắn.
"Thẩm Yến, cái cách trồng bắp với đậu nành của ngươi tên là gì vậy?" Nếu không phải Thẩm Nghiên Bắc không còn dùng mũi nhìn người, Thẩm Đức Trung cũng hoài nghi Thẩm Nghiên Bắc đang làm bậy, nhưng gần đây Thẩm Nghiên làm việc gì cũng thỏa đáng, ông cảm thấy đây không phải là do trẻ tuổi làm bừa. Vậy nên ông mới đến tìm hiểu cho kỹ.
Thẩm Nghiên Bắc cười cười, pha trà cẩu kỷ táo đỏ cho trưởng thôn.
Thẩm Đức Trung nhìn nhìn, nghĩ thầm trà của tú tài đúng là khác biệt mà. Ngửi thử, có một loại hương nhàn nhạt, uống vào vị ngọt vương trên đầu lưỡi!
"Không dối gạt Trung thúc, phương pháp này của ta là ở trong một quyển sách cổ." Thẩm Nghiên Bắc bình tĩnh mà chém gió, dựa vào tên tuổi của người đọc sách mà nói, "Người viết sách này đã từng vào Nam ra Bắc, đã chứng kiến nhiều hiện tượng kỳ quái. Ta trùng hợp được nhìn thấy, cho nên nghĩ muốn thử xem."
"Theo như lời trên sách viết, dùng phương pháp gieo trồng như vậy, bắp không giảm sản lượng, lại có thể tăng sản lượng đậu nành lên mấy trăm cân (*)."
(*) Cân: 1 cân TQ = 1/2 kg
Thẩm Đức Trung có chút dao động. Người nhà nông ai chả mong chờ vào mấy lương thực trồng dưới đất, ai mà không mong sẽ thu hoạch được nhiều thêm chút nữa? Đậu nành giá không cao, nhưng mấy trăm cân lương thực kia cũng là tiền! Hơn nữa đậu nành có thể làm đậu hũ, đậu hũ non!
Thẩm Nghiên Bắc uống một trà, chờ cho đối phương bình tĩnh lại.
"Khụ khụ, Thẩm Yến nè, ngươi làm như vậy có mạo hiểm quá hay không?" Thẩm Đức Trung dè dặt hỏi. Ông dao động, nhưng cũng chỉ dừng ở việc đó mà thôi, nếu Thẩm Nghiên Bắc không đi đầu tạo thu hoạch trước, ông cũng không dám làm xằng làm bậy.
Thẩm Nghiên Bắc không cho là đúng chỉ cười, hắn đặt chén trà xuống bàn, "Chỉ là làm thử nghiệm hai mẫu đất mà thôi, nếu không được mùa, sáu tháng cuối năm có thể thay đổi."
Thẩm Đức Trung sửng sốt, trong lòng thầm than: Uổng cho chính ông ăn muối còn nhiều hơn hắn hắn cơm, vậy mà không nghĩ được thoáng bằng một người trẻ tuổi.
"Biện pháp này mặc kệ có dùng được hay không, sau khi ta thử nghiệm sẽ cho ra kết quả thôi." Thẩm Nghiên Bắc nghiêm mặt nói: "Nếu thực hiện được, có thể để bà con làng xóm quan sát thử trồng thêm các loại khác." Các thôn dân trước kia cũng coi như có quan tâm chiếu cố nguyên chủ, nếu không với tình hình chỉ nằm chờ ăn của nguyên chủ chắc chết đói trong nhà lâu lắm rồi.
Hắn chiếm được thân thể của nguyên chủ, vậy sau này hắn cố gắng giúp đỡ mọi người tăng thêm chút sản lượng lương thực coi như báo đáp phần ân tình này.
Thẩm Đức Trung vui mừng khôn xiết: "Nếu là như thế, ta trước tiên thay mặt mọi người trong thôn cảm tạ ngươi."
Thẩm Nghiên Bắc vội vàng nói: "Trung thúc nói quá rồi, chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi."
Mấy đời trước nhà hắn đều làm nông, đầu đội trời chân đạp đất cả, trước khi nhà hắn làm theo ngành sản xuất ẩm thực, nhà hắn cũng trồng trọt mà thôi, hắn cũng từng trải nghiệm sự vất vả lúc vụ mùa, nếu có thể giúp đỡ người nơi này một chút thì hắn cũng không ngại.
"Tốt, tốt!" Thẩm Đức Trung cả khuôn mặt đều hiện nét cười, nhưng dường như lại nghĩ đến việc gì tươi cười trên mặt nhạt đi, mặt già phát sầu. Ông nhìn Thẩm Nghiên Bắc do dự hồi lâu, cuối cùng khuyên nhủ, "Thẩm Yến, chờ cày bừa xong vụ xuân này, ngươi vẫn nên tiếp tục đi đọc sách đi, việc làm ruộng nên để phu lang nhà ngươi lo liệu!"
"Người trẻ tuổi trong thôn không có sự nghiệp, không thi đậu công danh, lứa trẻ trong thôn chúng ta cũng không có ai đạt thành tựu gì lớn..." Vùng này của bọn họ có vài cái thôn lớn bé, mỗi năm tới thời điểm thu hoạch sẽ tổ chức một buổi sum họp dân dã, đây là việc trọng đại trong thôn, đáng tiếc Thẩm gia thôn bọn họ mấy năm nay đều xuống dốc, quyền tổ chức lễ hội này đã lâu bọn họ chưa được cầm.
Năm trước lễ này tổ chức ở Lý gia thôn, Lý gia thôn năm nay lại còn có thêm một vị cử nhân, quyền tổ chức lễ năm nay lại rơi vào tay bọn họ thôi.
Nghĩ đến mấy người bên Lý gia thôn toàn làm mấy việc đáng ghét, Thẩm Đức Trung tức giận không chịu được.
Người nghèo bị người khinh! Ai bảo Thẩm gia thôn bọn họ không có người quyền thế chứ?
Nhưng cục tức này ông nuốt không trôi!
"Thẩm Yến, cả thôn đều trông cậy vào ngươi!"
Đối diện với ánh mắt tha thiết của Thẩm Đức Trung, tuy trên mặt Thẩm Nghiên Bắc vẫn duy trì nụ cười nhưng trong lòng đã mệt mỏi không thôi, không muốn yêu nữa.
Hắn là Thẩm Nghiên Bắc, nhưng mọi người vẫn cứ gọi hắn là Thẩm Yến, hắn vẫn chưa thể quen nổi. Nếu ở thời khắc quan trọng nào đó tức phụ gọi hắn như vậy...
Nghĩ lại tức không thôi.
Nhìn Thẩm Nghiên Bắc không dao động, Thẩm Đức Trung tận tình khuyên bảo nói: "Thẩm Yến, ngươi năm nay đã hai mươi, tuy nói chưa làm lễ cập quan, nhưng cũng đã thành gia rồi, làm gia chủ ngươi phải lấy công danh chứ! Ông của ngươi, cụ của ngươi đều là người tài, ngươi..."
Thẩm Nghiên Bắc ngẩn người, bỗng nhiên vỗ tay cười rộ lên: "Trung thúc ngài nói đúng!" Nam nhân cổ đại cứ hai mươi tuổi sẽ trải qua lễ cập quan, sau khi làm lễ chính là người trưởng thành, để cho tiện xưng hô, sẽ lấy một cái tên, gọi là tên tự, nguồn gốc của nó đây rồi.
Người làm nông không có thói quen này, nhưng hắn là người đọc sách mà! Người đọc sách lấy tên tự lại hết sức bình thường!
"Lời này ta đều nhớ kỹ." Thẩm Nghiên Bắc biểu tình thành khẩn, "Sau khi xử lý xong vụ mùa xuân, còn muốn nhờ Trung thúc giúp ta trong lễ cập quan." Thẩm Đức Trung thân là trưởng thôn, cũng đủ trọng lượng giúp hắn tiến hành rồi.
Sau khi làm lễ cập quan, hắn có thể dùng tên của mình!