Edit & Beta: Yuuki
(Mình đang beta lại từ đầu, chương nào có chữ beta là đã xong!)
- --
"Mày lặp lại lần nữa cho tao?" Người đàn ông mặc tây trang nét nghiêm mặt hét lớn, vô cùng bất mãn với thái độ tưng tửng của thanh niên.
Thẩm Nghiên Bắc cười giễu, cà lơ cà phất nói: "Đừng nói là một lần, dù phải lặp lại một trăm lần, một vạn lần, tôi vẫn nói như thế!"
"Ông đây không cưới!!"
"Nực cười!"
Lão tức tới mức đỏ hết mặt mày, "Tiểu thư Lý gia xinh đẹp thuỳ mị, lại thích mày như vậy, mày còn không hài lòng cái gì?"
"Đương nhiên không hài lòng rồi!" Thẩm Nghiên Bắc nhìn ông một cách châm chọc, "Tôi không thích cô ta!"
"Tình cảm có thể bồi dưỡng sau!" Lão cố gắng đè cơn giận nơi đáy lòng, muốn thuyết phục hắn, "Lý tiểu thư là con cưng mà Lý tổng hết mực yêu thương, chỉ cần con cưới cô ấy, Lý gia..."
"Ha ha ha... Tình cảm có thể bồi dường sau?" Thẩm Nghiên Bắc cười lớn đánh gãy lời lão, chỉ thẳng vào người phụ nữ vẫn luôn im lặng nãy giờ đứng phía sau lão: "Giống như ông và bà ta? Lâu "ngày" sinh tình sao?"
(*)日 – Nhật (Ngày/mặt trời) Nhưng dân mạng (người dân) bên đó thường dùng từ này để ám chỉ việc chịch
Thẩm Nghiên Bắc nhấn mạnh từ "ngày", nghe vô cùng mỉa mai.
"Mày..." Nhất thời sắc mặt trên khuôn mặt lão lúc xanh lúc trắng, mấy cái gân bên huyệt thái dương giật giật liên tục. Người phụ nữ nọ cũng xấu hổ đến mức đỏ cả mặt. Thực ra ả chỉ là tình nhân của lão, sau khi vợ lão chết mới có thể chiếm lấy vị trí hiện tại. Việc này trên dưới trong ngoài đều tỏ, nhưng bị đứa con trai của vợ trước nói trắng ra như vậy, da mặt ả có dày hơn nữa cũng không chịu được.
Thẩm Nghiên Bắc tiếc nuối làm bộ dửng dưng: "Có lỗi quá, cái tính này của ông tôi học không nổi!"
"Thằng mất nết! Có đứa nào nói chuyện với người lớn như mày hay không?" Lão thẹn quá thành giận chửi ầm lên.
Thẩm Nghiên Bắc chậc chậc hai tiếng, không mặn không nhạt nói: "Còn chẳng biết ai là đồ mất nết ấy. Lúc nghèo đói người yêu thương ông cũng không bỏ ông, sau khi dựng cơ ngơi thành công rồi thì nổi tà tâm. Vừa ghét bỏ vợ mình, lại vừa sợ làm hỏng thanh danh, vì vậy mà khăng khăng không chịu ly hôn, còn gian díu với ả đàn bà khác ở ngoài. Cuối cùng vợ ông cũng tức mà chết, ông thì mèo khóc chuột, nhỏ vài giọt nước mắt cá sấu, chuyện chưa hạ nhiệt đã cưới ngay ả vào cửa..."
Hai người lão bị cà khịa tới mức mặt đỏ bừng nhưng chẳng thể nào phản bác nổi nửa câu, bởi lẽ lời hắn nói là toàn bộ sự thật.
Người đàn ông trung niên hít sâu một hơi, siết chặt tay, nhẹ giọng nói: "Cha thừa nhận việc này là cha có lỗi với mẹ con, nhưng cha không có lỗi với con mà?" Thấy hắn nhất quyết chống đối, lão đành đổi một phương thức khác để khuyên nhủ.
"Không làm tôi thất vọng bao giờ thì làm sao cần phải xin lỗi chứ?" Thẩm Nghiên Bắc đút tay vào trong túi áo, lười biếng nói, "Mua cho tôi xe thể thao, lại mua cả biệt thự, hiện tại còn tìm cả đàn bà cho tôi nữa. Quả thật ông không hề làm tôi thất vọng!"
Nói tới đây, Thẩm Nghiên Bắc dừng lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào cha mình, sự chế giễu trong mắt không thể nào che giấu nổi.
"Ai bảo ông cố gắng nhiều năm như vậy, vẫn chỉ có một đứa con chứ?"
"Mày!!!" Lão tức đến hộc máu, giận dữ hét, "Thẩm Nghiên Bắc, tao nói cho mày biết, cuộc hôn nhân này mày không muốn cũng phải kết!"
Thẩm Nghiên Bắc ngoáy tai: "Ông nói cái gì? Gió lớn quá tôi nghe không rõ."
Lão nghe thấy lời này, tức thời lửa giận bị nghẹn trong cổ họng.
Khi còn nhỏ, lão từng đánh Thẩm Nghiên Bắc, kết quả khiến một bên tai của hắn bị điếc.
Lão hít một hơi, làm mặt lạnh nói: "Mối hôn sự với Lý gia cứ thế đi, nếu sau khi kết hôn mày không thích Lý tiểu thư, muốn ly hôn tao không ý kiến."
Thẩm Nghiên Bắc cười lạnh: "Xin lỗi Thẩm tổng, con ông giới tính nam, xu hướng tính dục cũng là nam."
Năm hắn mười lăm tuổi, phát hiện bản thân không thích những nữ sinh mang theo hơi thở thanh xuân, ngược lại hắn vô cùng hứng thú với những bạn học nam cơ bắp, chơi thể thao, lúc này hắn mới biết mình và bạn học nam khác không giống nhau.
Sau khi lén lút đi hộp đêm chơi vài lần, hắn xác định mình cong rồi, hơn nữa chỉ có hứng thú với giai cơ bắp.
Người đàn ông trung niên sửng sốt, không thể chấp nhận nổi trừng lớn mắt: "Mày, mày vừa nói gì?"
"Tôi thích đàn ông!" Thẩm Nghiên Bắc cười xấu xa, "Người ta đều nói, làm nhiều việc xấu ắt gặp báo ứng, Thẩm tổng nè, ông xem, báo ứng của ông tới rồi này! Thẩm gia tuyệt hậu rồi đó!"
Lão đen mặt, lão không tin nổi điều này.
Dường như Thẩm Nghiên Bắc còn sợ chưa đủ kích thích, lại cười nói: "Quên nói cho ông biết, tôi từng gọi điện cho Lý tổng nói, nếu con gái ông ta thích tôi như vậy thì để cô ta đi phẫu thuật chuyển giới đi. Tuy rằng tôi chỉ thích đàn ông, nhưng người chuyển giới tôi còn chưa thử bao giờ đâu..."
Lão phục hồi tinh thần, khó thở quát: "Ai cho mày nói hươu nói vượn với Lý tổng? Mày mau đến xin lỗi Lý tổng đi!"
Thẩm Nghiên Bắc nhướng mày: "Tôi nói toàn là sự thật mà, sao lại phải xin lỗi nhỉ?"
"Mày!" Lão không nhịn nổi nữa, vơ lấy cái gạt tàn trên bàn, ném thẳng về phía Thẩm Nghiên Bắc.
"Không xin lỗi thì mày biến đi cho tao! Cút!!!"
Thẩm Nghiên Bắc không tránh đi.
Máu tươi dọc theo thái dương chảy xuống, Thẩm Nghiên Bắc yếu ớt chớp mắt: "Ai nói hổ dữ không ăn thịt con? Ông ta mà ích kỷ lên thì thủ đoạn nào cũng muốn dùng..."
Nói đoạn, Thẩm Nghiên Bắc ngẩng đầu nhìn về phía lão, thanh âm lạnh lùng nói: "Tôi cút giờ đây! Ra khỏi cái cửa này, Thẩm Nghiên Bắc tôi và ông không còn quan hệ!"
Dứt lời cũng không quay đầu lại mà đi về phía cổng lớn, đi chưa được hai bước, bỗng nhiên cả người mất sức, mắt tối sầm, lập tức ngất đi.
Đến khi Thẩm Nghiên Bắc mở mắt một lần nữa, khung cảnh xung quanh đã trở thành ngôi nhà gạch ngói còn bị hở gió, quanh nhà còn có một ít đồ dùng làm bằng gỗ. Thẩm Nghiên Bắc hoảng hốt nhảy dựng lên.
Lão già Thẩm tàn nhẫn thế này á? Vậy mà lại ném hắn tới nông thôn?
Nhưng mà hắn còn chưa đứng vững, đầu Thẩm Nghiên Bắc bắt đầu nặng dần, hắn vội vàng vươn tay chống lên cái bàn bên cạnh, sắc mặt khó coi thì thầm: "Chắc là mất nhiều máu lắm..."
Lời nói còn chưa nói xong, Thẩm Nghiên Bắc đã ngây ngẩn cả người.
Hắn thấy được chân mình.
Đó là đôi chân nhỏ nhắn, có lẽ bởi vì thường xuyên đi giày tất, hai bàn chân đều rất trắng, ngón chân tròn trịa, nhìn qua còn có vài phần đáng yêu.
Sao lại thế này? Hắn có bàn chân to giống lão già họ Thẩm cơ mà. Vì sao lại bé đi thế này?
Phát hiện không đúng, Thẩm Nghiên Bắc lắc đầu muốn bản thân tỉnh táo một chút.
Nhưng càng tỉnh táo, Thẩm Nghiên Bắc càng nguội lòng.
Nơi này nào phải nông thôn gì! Nói đúng hơn, đây là nông thôn thời cổ đại!
Thân thể hắn nhỏ hơn còn mặc bộ quần áo cổ đại, nơi này tuy nghèo khó nhưng lại đầy đồ vật cổ xưa.
Móa nó! Thẩm Nghiên Bắc nghĩ, hắn chỉ muốn đoạn tuyệt với lão già họ Thẩm, nhưng không đến mức phải đoạn tuyệt một cách sạch sẽ như vậy chứ? Triều đại thay đổi, cũng cho hắn đổi xác luôn?
Thẩm Nghiên Bắc muốn hôn mê vl.
Không được, hắn vẫn nên nằm thêm một lúc nữa...
Thẩm Nghiên Bắc lần mò nằm lại lên giường, thân thể vừa mới chạm đến ván giường, một cơn đau đã mạnh mẽ tập kích.
"A..."
Hít lạnh một hơi, trán Thẩm Nghiên Bắc tuôn đầy mồ hôi, một đoạn ký ức không đầy đủ lấp đầy não.
ĐCM!
Lúc này, trong lòng Thẩm Nghiên Bắc chỉ còn mấy chữ này.
Trước khi ngất xỉu hắn mới cự tuyệt mối hôn sự cha mình sắp xếp, thế mà hai ngày trước thân thể này mới thành thân!
Khoan đã! Nguyên chủ cưới một nam nhân?
Thẩm Nghiên Bắc đứng hình mất năm giây.
Thế giới này ngoại trừ nam nhân và nữ nhân, còn có một nhóm người khác, gọi là song nhi!
Bề ngoài song nhi giống nam nhân, chỉ là trên ấn đường có dựng chí, có thể sinh nhi dục nữ, ngoài ra thể trạng nhỏ xinh, sức lực cũng không bằng nam tử. Phần lớn song nhi có tình cách giống nữ tử, thích trang điểm, thích xinh đẹp...
Lúc đầu Thẩm Nghiên Bắc còn thấy khiếp sợ, sau đó thì lại thành buồn bực.
Cho nên nguyên chủ cưới một thụ ẻo lả về nhà? Bây giờ hắn trở thành trượng phu của nương thụ?
Nhưng sao mãi mà hắn không thấy nổi hình dáng của người này trông ra sao?
Lúc này rèm cửa bị xốc lên, một người cao lớn xuất hiện ở trước cửa, người mới tới thấy Thẩm Nghiên Bắc đau đớn cuộn tròn người trên giường, vội vàng chạy đến hỏi.
"Gia chủ, ngài làm sao vậy?"
Âm thanh trầm thấp của nam nhân vang lên bên tai, Thẩm Nghiên Bắc đột nhiên sững lại.
Âm thanh như vậy, song nhi này...
Thẩm Nghiên Bắc không kiềm nổi tưởng tượng ra khuôn mặt tươi cười như hoa, rùng hết cả mình.
Khó trách ở trong ký ức nguyên chủ tìm mãi không thấy hình ảnh của người này, nhất định là rất khó coi!
"Gia chủ!" Nam nhân nôn nóng nâng hắn dậy, bàn tay to lớn ở phía sau lưng hắn vuốt ve.
Một dòng nước ấm từ bàn tay nam nhân chảy ra, khuếch tán khắp cơ thể hắn. Dòng nước ấm thấm vào da thịt, toàn thân trở nên ấp áp, giống như được nằm trong ôn tuyền. Thẩm Nghiên Bắc thoải mái tới mức suýt rên thành tiếng.
Ở trong ký ức nguyên chủ, Thẩm Nghiên Bắc mới biết được, thế giới này ngoại trừ song nhi đã vượt qua nhận thức của hắn, còn có một thứ hắn không tưởng tượng nổi cũng tồn tại.
Đó chính là võ công!
Đây chính là thế giới có cao thủ võ lâm bay tới bay lui!
Nguyên chủ cưới một cao thủ ư? Thẩm Nghiên Bắc nghi hoặc trong lòng, cái chiêu vừa rồi, người không có nội lực làm sao mà làm được.
"Gia chủ, ngài còn khó chịu không? Nếu không chúng ta đi khám đại phu nhé?"
Trong giọng nói nam nhân tràn ngập sự quan tâm, Thẩm Nghiên Bắc cắn môi.
Tức phụ xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng! Nếu thật sự không tiếp thu được, hắn sẽ tìm cho y một nhà thật tốt để gả đi!
Ôm ý nghĩ như vậy, Thẩm Nghiên Bắc ngẩng đầu nhìn.
Ngay sau đó, Thẩm Nghiên Bắc lập tức cảm thấy trái tim không còn là của mình nữa, trái tim không chịu nằm yên cứ liên tục nhảy nhót, đập loạn liên hồi!
Nam nhân trước mắt có thân hình cao lớn, nhìn rất khỏe mạnh, làn da màu mật ong, ngũ quan tuy thô kệch lại không mất đi vẻ anh tuấn, lộ ra một đoạn cánh tay cơ bắp. Nếu không phải trên ấn đường nam nhân có dựng chí, Thẩm Nghiên Bắc đã cho rằng nam nhân gọi sai người.
"Gia chủ?" Thấy Thẩm Nghiên Bắc ngây ngẩn nhìn mình không nói tiếng nào, nam nhân càng lo lắng. "Ta dẫn ngài đi khám đại phu!"
Dứt lời, y vòng tay xuống, dùng chút lực đã có thể bế công chúa Thẩm Nghiên Bắc.
Nằm ở trong lồng ngực co giãn đang phập phồng của đối phương, cảm nhận được hương vị đầy nam tính trên người y, trong đầu Thẩm Nghiên Bắc giống như trải qua một trận gió lốc.
Tình yêu tới quá nhanh tựa như cơn gió, khiến hắn không kịp trốn chạy.
Hắn không tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng!
Không... Không cái c*t!
Thẩm Nghiên Bắc nuốt nước miếng, khó khăn gọi khẽ: "Tức... Tức phụ..."