Liêu Dung vui vẻ mang một khay đầy bánh đến phòng của Thanh Vĩ. Dạo gần đây tâm trạng của y đặc biệt tốt. Thanh Vĩ tự nhiên lại rộng lượng hẳn ra, về đêm không còn trốn tránh chuyện ngủ chung với y.
Lạc quản gia đang dẫn theo một đám nô bộc đi làm việc, giữa đường gặp Liêu Dung nên cười hỏi: “Lại tìm Thanh Vĩ chơi với ngươi à?”
“Việc gì đến ông?” Liêu Dung lười trả lời nên hỏi vặn lại. Lạc quản gia cũng không ưa gì y, liền móc thêm một câu: “Tiếc thật, khi nãy ta thấy Thanh Vĩ ở ngoài cổng nói chuyện với một cô nương nào đó rồi đi chơi cùng cô ta, còn cưỡi chung một con ngựa nữa.”
Quả nhiên nghe xong, sắc mặt của Liêu Dung liền sa sầm xuống. Lạc quản gia cười cười bước qua hắn đi tiếp. Liêu Dung ở lại một mình giận sôi người lên, ném thẳng khay bánh xuống đất.
Buổi chiều, Liên Thành từ trong cung ngồi kiệu về đến phủ, trùng hợp thấy Thanh Vĩ và một cô nương đang cưỡi cùng một con ngựa đi tới theo hướng ngược lại. Lúc Liên Thành xuống kiệu, Thanh Vĩ cũng rời khỏi con ngựa, hướng cô nương đang ngồi cười nói: “Sau này muội cứ theo lời ta chỉ dẫn mà cưỡi nó. Con ngựa này kể ra cũng không khó tính lắm.”
Cô nương gật mạnh nói: “Vậy muội về đây, không phiền Thanh Vĩ ca ca nữa.”
Cô nương nói xong cưỡi ngựa bỏ đi. Liên Thành nhìn theo đầy ngưỡng mộ, quả nhiên là một cô gái thanh tú và hiểu chuyện.
Thanh Vĩ xoay lại chào hỏi hắn: “Trạng nguyên gia, à không…từ nay nên gọi ngài là Liên học sĩ mới đúng.”
Liên Thành phủi tay: “Cũng chỉ là một cách gọi thôi. Ta cảm thấy ngươi gọi thẳng tên ta càng đơn giản hơn, nếu như ngại thì chỉ cần gọi Liên công tử cũng được.”
Liên Thành và Thanh Vĩ sóng đôi bước vào cổng. Liên Thành tò mò hỏi: “Đó là cô gái sắp thành thân với ngươi đúng không?”
“Bọn ta có hôn ước từ trong bụng mẹ. Gần đây Ngạc nhi đến tuổi cập kê, cho nên phía bên Dương gia có ý hối thúc hoàn thành sớm mối hôn sự này. Nhưng mà, ta cùng Ngạc nhi đã nói rõ tạm thời vẫn nên hoãn lại.”
“Vì sao? Ta cảm thấy đó là một cô nương tốt.”
Thanh Vĩ gật đầu: “Phải, Ngạc nhi vô cùng tốt. Bất quá ta từ nhỏ chỉ xem muội ấy như muội muội, đột nhiên thành phu thê thì cảm giác sẽ rất xa lạ. Huống hồ…”
“Ngươi đã có người trong lòng?” Liên Thành nói ra điều lo ngại của Thanh Vĩ. Thanh Vĩ cười: “Liên công tử quả nhiên sáng mắt.”
Đi đến ngả rẽ, Thanh Vĩ đang định cáo từ trước thì Liên Thành chợt chặn y lại hỏi: “Lúc sáng ta thấy ngươi mang thuốc sang cho vương gia. Ta nghe nói bệnh của vương gia là tâm bệnh từ trên chiến trường để lại, đúng không?”
Thanh Vĩ cho rằng đứng ở đây nói chuyện không tiện. Y mời Liên Thành đến một mái đình gần đó mới trả lời: “Đúng là vậy. Bệnh này đã theo vương gia rất nhiều năm, thấm vào xương cốt, không thể chữa trị khỏi. Vì vậy Liên công tử đừng trách vì sao vương gia lúc nóng lúc lạnh. Người không thể tự kiềm chế được. Có lẽ nó đã trở thành một thói quen.”
“Thói quen của vương gia chính là nhìn thấy người khác chịu đựng giày vò sao?” Liên Thành có chút ấm ức, kèm theo chút khó tin hỏi lại.
Thanh Vĩ ngượng ngùng: “Đúng là có chút khó chấp nhận được, nhưng mà một khi ngài đã nhìn quen đủ cảnh sống chết, liền sẽ không còn tin vào đầu môi trót lưỡi mà ngài nghe được nữa. Chỉ có cảm giác đau đớn là thật nhất, nó thật còn hơn cả hạnh phúc, bởi vì đau đớn không biết gạt người.”
Nghe những lời giải thích này của Thanh Vĩ, Liên Thành bất chợt hiểu ra vì sao đêm qua Sở Tu Nhiên có thái độ như vậy. Chữ “tin” trong khái niệm của Sở Tu Nhiên chỉ là nghe rồi, biết rồi, chứ không có nghĩa là hiểu rồi.
“Liên công tử, nhân vô thập toàn, ai cũng sẽ có hai mặt tốt và xấu. Có chuyện này hẳn là vương gia sẽ không nói với ngài, xem như ta nhiều chuyện nói thêm vậy. Vương gia cũng xem như là đứng đầu võ quan, nhưng về văn quan thì người không kết giao với bất kỳ ai. Được lòng bọn họ thì không có một người, mất lòng thì vô số người. Thế nên khi vương gia đích thân tiến cử ngài vào vị trí này, toàn bộ văn quan đều phản đối. Vương gia lại không muốn ngài chưa làm quan đã bị thiên hạ chê cười. Người đặc biệt tổ chức một buổi tiệc trọng hậu thết đãi đám văn quan đó. Trong buổi tiệc, có một người lấy cớ say rượu nhắc lại chuyện Mạnh Dã năm xưa. Lúc đó vương gia thật sự rất tức giận, nhưng vì nghĩ cho quan lộ của ngài nên mới không làm gì hắn.”
Liên Thành vẫn luôn muốn biết về chuyện của Mạnh Dã, nay nghe Thanh Vĩ tự nhắc đến nên sẵn tiện hỏi luôn: “Rốt cuộc tên quan đó đã nói những gì?”
“Hắn nói bên ngoài đồn đại vương gia hãm hại Mạnh Dã.”
“Cái này ta cũng có nghe, không biết thực hư bên trong thế nào?”
“Đầu mối bên trong rất phức tạp, có liên quan đến thân thế của vương gia nên ta không thể nói ra. Liên công tử chỉ cần biết, Mạnh Dã cũng chẳng phải kẻ tử tế gì, hắn chết là thích đáng. Vương gia rất kiêng kị nhắc đến hắn, bởi vì mỗi lần nhắc lại người đều tức giận, cho nên nếu Liên công tử muốn hỏi, cũng phải lựa lúc vương gia tâm tình cao hứng mà hỏi.”
Thanh Vĩ chỉ kịp nói đến đây, liền nghe Liêu Dung từ xa chạy tới hét lớn tên y. Dáng vẻ của Liêu Dung như muốn ăn tươi nuốt sống thịt người, do đó Liên Thành không tiện nán lại. Hắn biết điều bỏ đi trước.
Liêu Dung sấn tới ngang nhiên nắm cổ áo Thanh Vĩ kéo lên: “Ngươi vừa đi đâu về?”
Thanh Vĩ cau mặt, gỡ mạnh tay Liêu Dung ra: “A Dung, ngươi rốt cuộc có biết lịch sự là gì không? Ta và Liên công tử đang nói chuyện với nhau, ngươi đột nhiên chạy đến phá rối, dọa công tử ấy bỏ đi.”
Liêu Dung ngửi khắp cổ áo Thanh Vĩ, lại nói: “Ta mặc kệ. Ta hỏi ngươi vừa đi đâu?
“Ta đi cùng Ngạc nhi.” Thanh Vĩ lãnh đạm trả lời.
“Ngươi ngủ với cô ta?”
“Hàm hồ.” Thanh Vĩ trừng mắt với Liêu Dung: “Ngạc nhi là danh môn khuê tú, không cho phép ngươi nói năng linh tinh.”
Liêu Dung nghe cách gọi thân thiết của Thanh Vĩ càng thêm nổi cáu: “Danh môn khuê tú thì không ngủ với nam nhân chắc?”
Thanh Vĩ giận dữ vì Liêu Dung đã sai còn cố cãi, vung tay tát một cái vào mặt Liêu Dung. Liêu Dung ôm mặt chới với nhìn lại y: “Ngươi vì nữ nhân đó mà đánh ta? Trên người ngươi rõ ràng có mùi của nữ nhân, ta nói sai sao?”
“Ta dạy cho Ngạc nhi cưỡi ngựa, cho nên phải có tiếp xúc, nhưng tuyệt đối không có đen tối như ngươi nghĩ. Mà kể cả khi ta có gì đó với nữ nhân khác thì ngươi cũng không có quyền xen vào. Ngươi chỉ xem ta như bạn tình, ta đáp ứng ngươi rồi còn gì? Những chuyện khác ngươi đừng can thiệp.”
Thanh Vĩ phất tay áo đi thẳng. Liêu Dung dốc cả tâm phổi ra hét toáng lên: “Đồ khốn kiếp! Đê tiện. Lần nào cũng nói chưa xong đã bỏ đi.”
Liên Thành đang đi đến Phần Hương Viện, nửa đường bị một cánh tay từ trong lùm cây nhỏ lôi vào, nhìn kỹ là Yến Can cho nên mới không hét lớn lên.
Yến Can vận một thân hắc y khiến cho Liên Thành phòng hờ hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”
“Ta vừa lẻn vào nơi ở của vương phi, bị một đám thị vệ phát hiện và đuổi theo.”
Liên Thành hoang mang: “Thế…thế ngươi có bị thương không?”
Yến Can lắc đầu, nói: “Vương phủ này thực sự rất kỳ lạ. Ngươi có biết vương phi đã qua đời rồi không? Bên ngoài đồn đại là bệnh chết, nhưng ngay cả một tang lễ cũng không hề có.”
Nhìn sắc mặt ngỡ ngàng không biết gì của Liên Thành, Yến Can lại nói tiếp: “Hình như nàng ta biết gì đó. Trước khi bệnh chết, nàng ta luôn ở suốt trong viện của mình. Có lời đồn là vương phi không thích giao du, nhưng ta nghĩ có lẽ đang bị Kính vương biệt giam. Ngay cả lúc phụ thân nàng ta chết, nàng ta cũng không ra ngoài để tang.”
Liên Thành ngẫm lại. Kể từ khi hắn hồi phủ tới nay, quả thực không hề thấy Văn Linh xuất hiện lần nào. Hôm nọ nghe được những lời đối thoại giữa Sở Tu Nhiên và Lạc quản gia, có thể đoán quan hệ giữa y và Văn Linh đang căng thẳng vô cùng. Nếu như Văn Linh thực sự biết gì đó, thì có khi nào là liên quan đến từ “nghiệt chủng” mà nàng ta từng mắng? Sở Tu Nhiên đối với từ này cũng vô cùng căm phẫn. Còn cả lời Thanh Vĩ nói Mạnh Dã có liên quan đến thân thế của Sở Tu Nhiên. Mạnh Dã lại là nghĩa huynh của Văn Linh, điều mà Văn Linh biết được chắc chắn ít nhiều được gợi ý từ Mạnh Dã. Cả ba người này rốt cuộc đang che giấu chuyện gì?
Liên Thành cảm thấy bất kể là chuyện gì, thì hẳn đó cũng là chuyện tày trời. Hắn không muốn Yến Can tự sa chân vào rắc rối.
“Yến Can, ai lại không có bí mật của riêng mình. Ngươi bỏ mặc đi được không? Nếu ngươi cứ liều lĩnh điều tra tiếp, ta sợ ngươi sẽ mất luôn cái mạng này. Vương gia tuyệt đối không phải là người sẽ nương tay với kẻ địch của mình.”
“Ta vì phụ thân của mình, sớm đã không tiếc cái mạng nhỏ này nữa. Huống chi Kính vương ở Kinh Triệu Châu ép buộc Hằng vương tự chặt tay. Hằng vương có ơn tri ngộ với ta. Ta cũng phải thay ngài ấy đòi luôn món nợ này.”
Nếu như chưa từng nghe qua những lời của Sở Tu Nhiên, Liên Thành chắc cũng sẽ suy nghĩ ngây thơ như Yến Can rằng Hằng vương chặt tay đã là vô cùng đáng thương.
“Ngươi sai rồi. Những ân oán đó chẳng liên quan gì ngươi, ngươi còn chẳng hiểu được nội tình bên trong. Người ta gặp phiền phức liền tránh, sao ngươi cứ cố chấp đâm đầu vào tự rước lấy phiền phức?”
Yến Can hoài nghi hỏi lại: “Ngươi rốt cuộc cùng Kính vương có quan hệ gì? Sao lại cứ luôn bao che cho hắn?”
Liên Thành nói nhiều như vậy đều vì lo lắng cho an nguy của Yến Can, không hiểu sao lại bị Yến Can nghe ra là hắn đang bao che cho Sở Tu Nhiên.
“Ta và y…là người yêu.”
Có lẽ trước giờ hắn chưa từng nghĩ đến đáp án này, nhưng nếu đã có người hỏi, vậy thì hắn cũng chỉ nghĩ được đáp án này. Hắn dám nói thì tuyệt nhiên sẽ không sợ có ai chê cười.
Yến Can ngây ngốc không lời. Thật lâu sau y mới nói ra mấy chữ tuyệt vọng: “Ta nhìn nhầm ngươi rồi.”