Sở Tu Nhiên và Liên Thành đẩy cửa vào trong. Đồ đạc như cũ, bụi bám rất dày, thậm chí trong không khí còn nặng mùi ẩm mốc. Liên Thành phải chạy đi mở thêm các cánh cửa sổ cho thoáng đãng hơn.
Sở Tu Nhiên nhắc nhở: “Đừng mở nhiều cửa. Nơi này hoang vu, cẩn thận mấy loại có độc bò vào.”
Liên Thành gật đầu. Ngôi nhà này đã lâu không có người ở, sinh ra rắn rết bọ cạp cũng chẳng có gì lạ. Hắn bèn đóng bớt cửa lại.
Sở Tu Nhiên ném hai bọc đồ lên cái bàn bụi bặm. Y mở một bọc lấy ra mấy cây nến to và đá lửa đốt lên, căn nhà tức thì sáng sủa lên.
Không biết có phải vì không khí đang tốt, hay vì ánh nến bừng sáng giữa màn đêm khiến tâm trạng con người xúc động, Liên Thành đột nhiên cảm thấy Sở Tu Nhiên ở trước mặt hắn vào lúc này rất dễ gần. Đôi mắt y mềm mỏng như nước, không mang theo sát khí, chậm rãi đốt tiếp vài cây nến nữa. Liên Thành đến gần Sở Tu Nhiên, giành lấy cây nến trên tay y: “Vương gia, để ta làm cho.”
Sở Tu Nhiên trao cho y, đi mở bọc còn lại đựng giỏ thức ăn và một bầu rượu. Liên Thành thắp hết nến thì đến xem thức ăn, nhận ra có rượu Trạng Nguyên Hồng mà hắn yêu thích nên vội vàng cầm lấy như bảo vật.
“Sao vậy? Sợ bản vương giành với ngươi?”
Liên Thành cười nói: “Không phải. Đây là loại rượu ta thích, đã lâu lắm rồi chưa có uống lại, cho nên đặc biệt háo hức.”
“Ngẫu nhiên mua thôi. Nếu ngươi đã thích thì uống hết đi.”
“Vương gia không uống?”
“Không hứng thú.”
Sở Tu Nhiên đã nói vậy, Liên Thành cũng không khách sáo khui ra uống thử ngụm đầu tiên. Hắn khà một tiếng, cảm thấy vị rượu cay nồng thật dễ chịu. Chỉ có ở Hứa Đô này, mùi vị của Trạng Nguyên Hồng mới đích thật là thượng phẩm, khiến người khó quên.
“Sao lại thích đến vậy?”
“Mùi vị rất tuyệt, ý nghĩa cũng rất hay.”
“Ý nghĩa gì?”
“Mẫu thân ta nói người vùng quê bọn ta có tập tục. Lúc mỗi một đứa trẻ được sinh ra đời sẽ ủ một vò rượu. Nếu là con trai thì gọi Trạng Nguyên Hồng, cầu mong cho đứa trẻ sau này đỗ đạt thăng quan. Nếu là con gái thì gọi Nữ Nhi Hồng, đợi lúc gả đi sẽ đem ra thết đãi họ hàng.”
Sở Tu Nhiên mỉm cười: “Cũng xem như có ý nghĩa.”
Hiếm khi nhìn thấy Sở Tu Nhiên cười mà không mang theo ẩn ý nhạo báng người khác, Liên Thành thoáng ngây ra rồi rất nhanh thu liễm lại.
“Ngươi ăn đi. Bản vương vẫn chưa đói.” Sở Tu Nhiên quay đi, Liên Thành hỏi với theo: “Vương gia, ngài đi đâu vậy?”
“Lúc nãy bản vương có nhìn thoáng qua khắp nơi, chân giường đã mục không nằm được, đêm nay chỉ đành lấy rơm trải ra mặt sàn nằm đỡ.” Nói xong Sở Tu Nhiên chợt phát hiện lỡ lời, dứt khoát đi thẳng.
Liên Thành lúc đầu nghe cũng không phát hiện gì, uống hết bầu rượu mới sực nhớ lại. Vào đúng căn nhà cũ của hắn là ngẫu nhiên. Mua đúng loại rượu hắn thích là ngẫu nhiên. Lẽ nào biết cả vị trí đặt rơm trong nhà hắn cũng là ngẫu nhiên?
Đợi khi Sở Tu Nhiên đem rơm quay lại trải ra một khoảng đủ cho hai người nằm, Liên Thành vẫn chỉ im lặng quan sát chứ không hỏi câu nào. Sở Tu Nhiên làm như không có gì, thậm chí cũng không đối mặt với Liên Thành, nói: “Ăn nhanh rồi đi nghỉ. Bản vương nghỉ trước.”
Liên Thành không giở giỏ thức ăn mà bọc lại, đến chỗ đống rơm nằm xuống cạnh Sở Tu Nhiên. Sở Tu Nhiên nằm nghiêng quay mặt ra phía cửa sổ, còn Liên Thành nằm ngửa, đặt hai tay lên bụng, thỉnh thoảng lén nhìn sang xem y đã ngủ thật hay chưa. Hắn đoán y chắc chắn chưa ngủ, bởi vì đang trong hoàn cảnh trơ trọi nguy hiểm thế này, lỡ có người tập kích thì còn phản ứng kịp. Nhưng mà, chỉ là đoán vậy thôi, hắn cũng không dám làm phiền nếu như y thật sự ngủ rồi.
Cứ nằm suy đoán, Liên Thành lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Khi ánh nắng ngày hôm sau lên cao chói thẳng vào khuôn mặt, hắn mới dụi mắt tỉnh dậy. Vừa dậy đã nghe được một âm thanh êm tai réo rắc không ngừng.
Liên Thành đi ra cửa, nhìn thấy Sở Tu Nhiên ngồi trên tảng đá to dưới một bóng râm cầm chiếc lá thổi. Không biết là do hắn nhìn lầm, hay là dáng vẻ lúc thổi của Sở Tu Nhiên thật sự dịu dàng, khiến nhịp tim hắn có chút bấn loạn không lý do. Bất chợt, hắn buột miệng gọi khẽ một tiếng: “Hỏa ca ca!”
Bỗng dưng, Sở Tu Nhiên ném lá đi, ngẩng đầu đứng lên. Liên Thành nhìn theo hướng mà Sở Tu Nhiên đang nhìn. Rừng lá xào xạc, một toán ảnh vệ hung hăng lao ra, nói ít không ít, nói nhiều không nhiều, tầm khoảng hơn hai mươi người.
“Thật sự làm bản vương mất hứng mà.” Sở Tu Nhiên rút thanh kiếm mỏng từ trong thắt lưng ra, trực tiếp nghênh chiến.
Liên Thành nhìn khắp nơi tìm kiếm thứ có thể cầm lên làm vũ khí nhưng không tìm được gì. Hắn nhặt đại một cục đá to cầm chừng. Có kẻ trong toán ảnh vệ nhìn thấy hắn định lao lên nhưng bị mũi kiếm của Sở Tu Nhiên chặn lại. Sở Tu Nhiên hét lên: “Vào nhà đóng cửa lại!”
Liên Thành không đánh lại ai, không thể ở lì làm vướng tay vướng chân Sở Tu Nhiên, cho nên gấp gáp chạy vào đóng chặt cửa, tay vẫn cầm chắc cục đá không buông. Hắn ở sau lớp cửa âm thầm cầu nguyện. Vì bản thân cũng được, vì Sở Tu Nhiên cũng được, hắn chỉ còn cách cầu cho Sở Tu Nhiên bình an. Nếu y xảy ra chuyện gì, đám ảnh vệ kia cũng sẽ không tha cho hắn.
Bên ngoài náo loạn càng lúc càng lớn. Tiếng kiếm khua, tiếng đao chém tới, thậm chí cả tiếng dây xích quăng xa cũng có, rối rắm thành một đám tạp nham. Độ thời gian cháy hết một nén hương, bốn bề mới hơi thanh tĩnh lại. Liên Thành đang định mở cửa thì cánh cửa đột ngột bị đá vào, Sở Tu Nhiên xiểng niểng đi tới nắm lấy tay hắn: “Đi ngay, không thể ở lại nữa.”
Liên Thành gật đầu ném cục đá đi.
Sở Tu Nhiên kéo Liên Thành ra cửa, chặt đứt dây kéo xe trên thân con ngựa rồi bảo hắn trèo lên, sau đó y cũng trèo vội ở phía sau cầm cương ngựa thúc đi. Liên Thành chỉ kịp nhìn thấy ngổn ngang xác chết nằm chắn thành một núi. Sở Tu Nhiên ra tay rất quyết liệt, một đường lấy mạng, không chừa lại bất cứ ai sống sót.
Sở Tu Nhiên và Liên Thành đi qua biên giới Hứa Đô thì có truy binh đuổi theo phía sau. Liên Thành rất muốn hỏi phải làm sao bây giờ, nhưng mà trong tình huống này có hỏi cũng vô ích. Truy binh rất đông, đã vượt xa con số hai mươi mấy người khi nãy, rõ ràng không phải đến với thiện ý. Ngoài việc chạy ra thì có lẽ không còn đường nào khác.
“Ngồi cho vững.”
Sở Tu Nhiên bình tĩnh giật cương ngựa chạy hối hả về phía trước, được một đoạn thì bỗng kéo mạnh con ngựa dừng gấp. Phía trước cũng có truy binh tiến tới, bọn họ giống như bị kẹp ở giữa, tiến không được mà lui cũng chẳng xong.
Đám truy binh này ai nấy đều đeo mặt nạ, cung tên trang bị đầy đủ. Một là không muốn Sở Tu Nhiên nhận ra mặt thật. Hai là quyết phải dồn y vào đường chết.
Sở Tu Nhiên hít sâu, đoán thầm mỗi bên ít nhất năm chục, tổng cộng có trên trăm người. Y hét lớn: “Lúc ra trận giết địch lại không thấy các ngươi hăng hái như vậy, giết bản vương thì rất nhiệt tình nhỉ?”
Đám người ở hai phía hoang mang nhìn nhau, cứ như sợ Sở Tu Nhiên đã nhận ra bọn họ. Sở Tu Nhiên nói tiếp: “Sao nào? Còn không dám lên tiếng sao?”
Liên Thành không nghĩ tới mấy lời này của Sở Tu Nhiên lại hữu dụng đến vậy. Rõ ràng bọn người kia vừa muốn giết y, vừa rất sợ y.
Sở Tu Nhiên tranh thủ lúc bọn họ rối loạn, quay nhanh đầu ngựa về bên phải, phóng qua một tảng đá lớn đi vào hướng rừng. Cung tên vùn vụt lao tới đều bị y rút kiếm gạt đi hết. Đáng tiếc, trời tuyệt đường của người. Con ngựa chạy thẳng tới mép núi thì không còn đường lui nữa.
Sở Tu Nhiên đỡ Liên Thành xuống ngựa, lúc này hắn mới phát hiện y bị trúng một mũi tên trên bả vai, sắc mặt hơi tái lại. Sở Tu Nhiên cắn chặt răng tự rút tên rồi nhìn đầu tên nói: “Là Tiết Thù Du.”
Liên Thành không hiểu hỏi: “Là độc sao?”
“Không phải độc nhưng cũng không thua kém độc. Tiết Thù Du có tác dụng ăn mòn, trong chiến đấu bôi nó lên tên bắn sẽ khiến vết thương của đối thủ lan rộng ra, rất khó chữa lành.”
Liên Thành chưa kịp nói tiếp đã nghe tiếng truy binh đuổi tới rất gần. Bao nhiêu nỗi sợ hãi của hắn đều hiện cả trên mặt. Sở Tu Nhiên sờ vào thắt lưng, định rút còi lệnh ra nhưng nửa chừng khựng lại. Y nhìn Liên Thành sợ hãi như vậy, chợt đi ra phía mép núi nói: “Cùng nhảy xuống.”
Liên Thành tưởng rằng mình nghe lầm, hỏi lại: “Vương gia nói nhảy sao?”
“Còn đỡ hơn lát nữa bọn chúng đến, loạn tiễn xuyên tâm.” Sở Tu Nhiên nắm tay Liên Thành. “Ngươi chỉ có hai con đường. Hoặc là ngươi nhảy cùng bản vương, hoặc là ngươi ở đây chờ loạn tiễn.”
Liên Thành hoang mang. Hắn không dám nhảy xuống. Hắn là văn nhân, đối với những chuyện mạo hiểm thế này chưa từng có trải nghiệm. Lần mạo hiểm nhất trong đời mà hắn từng làm chắc chỉ là cầm kiếm đòi tự sát trước mặt Sở Tu Nhiên.
Sở Tu Nhiên không cho hắn có thời gian chuẩn bị, kéo mạnh hắn nhảy vụt xuống núi. Liên Thành nhắm chặt mắt không dám nghĩ tới kết quả, nhưng chín phần mười đã đinh ninh là chết chắc. Vậy mà, trái ngược với những gì hắn nghĩ. Bọn họ rất nhanh đã tiếp đất.
Sở Tu Nhiên trong giờ phút nguy cấp đã chắn ở phía dưới thay cho Liên Thành, bị Liên Thành đè lên bụng, hừ một tiếng rõ đau. Liên Thành lúng túng tìm chỗ chống tay ngồi dậy, rối rít hỏi y: “Vương gia, ngươi có sao không?”
“Suýt bị ngươi đè chết rồi.”
Liên Thành nghe đến câu này, từ trong hoảng loạn chợt bật cười đến mức bản thân hắn còn chẳng hiểu lý do. Hắn đỡ Sở Tu Nhiên đứng lên, nhìn về vách núi nói: “Núi này thực ra cũng không cao lắm.”
“Vừa nãy nhìn là biết rồi.”
“Làm sao vương gia biết?”
“Bản vương chinh chiến quanh năm trong rừng núi, nhìn địa thế rừng núi còn nhiều hơn ngươi ăn cơm mỗi ngày.”
Liên Thành gật đầu ngây ngốc, lại nghe Sở Tu Nhiên hối thúc: “Bọn họ sẽ đến nhanh thôi, mau tìm chỗ núp lại.”