Thuyền lướt trên sông, mêng mang không thấy bờ, xa xa có một chiếc thuyền, buồm giương cao, hấp tấp hoảng loạn nhắm hướng đông mà chạy.
Trước mũi thuyền đã đứng mấy người đang giơ cao bó đuốc, chiếu sáng mũi thuyền như ban ngày. Trên bong thuyền có vết máu loang lổ nhưng lại không thấy một thi thể, chỉ có hai người mặc áo đen bị Cận Nam và thủ hạ dùng kiếm đặt ngang trên cổ.
“Các ngươi là người Phi Hồng bang sao?” Nguyệt Tịch đánh giá bọn họ, “Vì sao muốn leo lên thuyền của tiểu sư huynh ta?”
Lời nàng vừa ra khỏi miệng, lập tức cảm thấy mình hỏi sai rồi, vội cười nói tiếp: “Xin lỗi, xin lỗi, ta hỏi sai rồi, hỏi lại lần nữa. Các ngươi…Tại sao lại muốn cướp hàng của vị thương gia họ Cận này?” Nàng chỉ sợ người ta không biết tiểu sư huynh của nàng là ai, nên đặc biệt nhấn mạnh một chữ “Thương gia họ Cận.”
“Phi…” Một gã đại hán mặt vuông nhổ một ngụm nước miếng vào Tịch Nguyệt.
Nguyệt Tịch không mấy để ý, đưa tay ngọc lên xoa nhẹ thái dương, trầm tư nói: “Xem ra là một người rất nghĩa khí, không biết nên dùng biện pháp gì mới tốt đây?” Nàng bỗng chuyển mắt nhìn Cận Vi, cười duyên nói: “Tiểu sư huynh, ta nghe nói trong kinh ‘Trường tang’ có một loại dược hoàn, nếu người uống phải, muốn sống không được muốn chết không xong, toàn thân đau đớn suốt ba ngày ba đêm, ta nhớ đúng không nhỉ?”
“Ngươi nhớ rõ thật.” Cận Vi cười đáp lời Nguyệt Tịch, “Nếu chịu đựng quá ba ngày, kinh mạch nghịch chuyển, tứ chi tàn phế. Từ nay về sau không thể hành động, chỉ đành để mọi người mặc sức trêu đùa mua vui mà thôi.”
Khuôn mặt gã đại hán mặt vuông biến sắc, gã hán tử cao gầy bên cạnh cũng run rẩy. Đôi thu ba* của Nguyệt Tịch khẽ xoay, phụt cười nói: “Đừng sợ đừng sợ, nếu các ngươi vì quá đau đớn mà chết, hắn nhất định sẽ an táng các ngươi đàng hoàng; nếu không chết cũng sẽ thả các ngươi lên một con thuyền nhỏ cho phiêu đãng giang hồ, sẽ không lưu các ngươi lại nơi này để người khác hiếp đáp đâu.” (*thu ba: chỉ mắt long lanh của người con gái đẹp)
Lời nói tàn khốc là thế, nhưng thanh âm của nàng lại ngọt ngào dễ nghe, giọng nói mềm mại như đang dỗ dành hài tử.
“Thuyền các ngươi ngậm nước sâu, người sáng suốt chỉ cần nhìn qua liền biết ngay thuyền này chở đầy hàng hóa. Phi Hồng bang chúng ta xưa nay dựa vào sông nước mà sống, cho nên đơn giản muốn nuốt món hàng này thôi.” Gã đại hán mặt vuông run giọng nói.
“Tiểu sư huynh…” Nguyệt Tịch lại nhìn hai người này từ trên xuống dưới, hỏi Cận Vi, “Cướp hàng trên sông cũng phải mặc y phục dạ hành sao? Nếu bọn họ không muốn để người khác biết được thân phận của mình, vì sao còn tự báo danh?”
Cận Vi nghe vậy sững sờ một chút, Lữ Doanh cũng nhìn gã đại hán mặt vuông thêm mấy lần. Bỗng nhiên nàng quay người kéo Nguyệt Tịch, kêu lên: “Bọn họ không phải người của Phi Hồng bang…”
Nguyệt Tịch và Cận Vi ngẩn ra. Cận Nam nghiêm mặt, đang muốn mở miệng hỏi. Đột nhiên Lữ Doanh khẽ hô một tiếng nhào vào người Nguyệt Tịch, hai người đồng thời ngã xuống, chỉ nghe một tiếng “Vù”, một cây chủy thủ lướt qua vai Lữ Doanh cắm “Phập” vào trên vách khoang thuyền, ngập đến nửa cây, trên đoản chủy còn dính vết máu.
Thì ra gã hán tử cao gầy bên cạnh vốn vẫn một mực giữ im lặng, không đếm xỉa đến trường kiếm trên cổ mà móc một thanh đoản chủy từ trong ngực ra, ý đồ ám sát Nguyệt Tịch, song lại bị Lữ Doanh nhìn thấy phá hỏng chuyện. Mà Cận Nam thấy hắn xuất thủ ám sát, tay quýnh lên, hoành kiếm cắt qua, gã hán tử cao gầy không kịp ừ hử một tiếng, khí tuyệt thân vong.
Lữ Doanh quỳ rạp trên đất, ôm vai gắng gượng đứng dậy, vừa rồi tình thế cấp bách, nàng vô ý thức cứu Nguyệt Tịch một mạng. Bây giờ nghĩ lại mới thấy sợ, lại thấy gã hán tử cao gầy trước mặt đã bị giết, lập tức hét to một tiếng, sợ đến mức lại ngồi bệt xuống đất.
Nguyệt Tịch vẫn ngồi dưới đất, mắt nhìn chăm chú vào thanh chủy thủ của gã hán tử cao gầy một lát mới đưa tay rút ra rồi đứng dậy, dưới ánh đuốc, chủy thủ bóng loáng hệt như vừa mới được tôi ra từ lò lửa. Nàng chế trụ cổ tay của lữ Doanh, hỏi: “Sao cô biết bọn họ không phải người của Phi Hồng bang?”
“Người của Phi Hồng bang giết người nhà tôi, trang phục bọn họ tôi còn nhớ rõ.” Lữ Doanh vẫn chưa tỉnh hồn, “Bọn họ dựa vào sông nước mà sống, chân chỉ mang giày bồ thảo, nhưng hai người này chân lại mang giày vải, mặt trên còn dính bùn.”
Nàng luôn điềm đạm đáng yêu, không ngờ lúc cấp bách suy nghĩ lại tỉ mỉ như vậy, thật khiến người ta phải nhìn nàng với cặp mắt khác xưa. Nguyệt Tịch và Cận Vi nhìn lại chân của hai người kia, quả nhiên là giày vải, gã hán tử cao gầy nằm trên mặt đất, đế giày lộ ra, đúng là có đóng một lớp bùn dày.
Người quanh năm ở trên sông đánh cướp, sao có thể dính bùn trên cạn?
Nguyệt Tịch đến trước mặt gã đại hán mặt vuông, nói: “Các ngươi đến giết ta đúng không?”
Lời nàng chưa dứt, “Xoẹt” một tiếng, chủy thủ trong tay đã rạch một đường trên má trái gã đại hán mặt vuông: “Nói, là ai muốn giết ta?”
Cận Vi cười lạnh một tiếng, đến bên cạnh Nguyệt Tịch, đưa tay tiếp nhận chủy thủ, cũng rạch một đường lên gương mặt phải gã ta: “Là ai phái các ngươi tới, rốt cuộc vì cớ gì?”
Gã đại hán mặt vuông đau đớn tru lên, nét mặt Nguyệt Tịch và Cận Vi mang theo ý cười, mắt lạnh nhìn gã. Cận Nam và mọi người sớm đã thành thói quen; chỉ có Lữ Doanh ở một bên đưa tay che mắt, cả người run rẩy.
“Mấy ngày trước ta từng gặp quá một gã sát nhân, là hắn sai các ngươi đến giết ta diệt khẩu ư?” Nguyệt Tịch mỉm cười nói.
Cả người gã đại hán mặt vuông run lên, kêu lớn: “Cô nương, nếu cô đã biết thì cần gì hỏi nữa. Ta rơi vào tay các ngươi, cuối cũng cũng chết, chỉ mong cô nương cho ta chết một cách thống khoái.”
“Được, sẽ cho ngươi chết thống khoái.” Nguyệt Tịch chỉ đưa mắt lạnh nhìn hắn, Cận Vi lại lên tiếng đáp ứng. Hắn tiến lên kéo tay của Lữ Doanh, nàng ta mở mắt ra, lại “A” một tiếng nghiêng đầu qua không dám nhìn.
Cận Vi đặt chủy thủ vào trong tay Lữ Doanh: “Giết hắn…” Hắn lạnh lùng cười, ánh mắt Lữ Doanh mờ mịt, tiếp nhận chủy thủ, kinh ngạc nói: “Tôi…Vì sao…Tôi không dám…”
“Cô không dám?” Cận Vi cười nói, “Phi Hồng bang không ai không dám giết người.”
Lữ Doanh nghe vậy, thân thể nhất thời chấn động, nàng ngẩng đầu nhìn Cận Vi, khuôn mặt hắn chỉ mang theo nụ cười lạnh. Nàng lại nhìn Nguyệt Tịch, Nguyệt Tịch cau mày, mặc dù không lên tiếng nhưng vẻ mặt cũng hết sức kinh ngạc, hiển nhiên không rõ vì sao Cận Vi phải bức bách Lữ Doanh như vậy.
Lữ Doanh cúi đầu, run rẩy nghĩ muốn nhìn rõ hình dạng thanh chủy thủ trong tay, nhưng nước mắt tuôn rơi, trước mắt mơ hồ khiến cái gì cũng không nhìn thấy. Cả người nàng run rẩy, chủy thủ tưởng như muốn rơi xuống, bỗng nghe tiếng Cận Vi nói bên tai nàng: “Phi Hồng bang giết người nhà cô, cô không muốn báo thù ư?” Nhất thời lòng nàng tràn ngập hận ý, cắn răng một cái, mắt nhắm chặt, chủy thủ nắm trong tay nhằm hướng gã đại hán mặt vuông mà đâm tới.
Nhưng mắt thấy chủy thủ sắp chạm vào ngực gã, nàng lại rụt tay lại. Cận Vi hừ một tiếng, nắm tay nàng đâm vào.