Từ buổi chiều đó thỉnh thoảng khi rảnh rỗi Phục Hy đều ghé thăm cùng ngắm hoàng hôn với Cố Tịch Lam. Cuộc nói chuyện của hai người dần dần nhiều thêm trong đó đa phần là nói về cung chủ Đồng Ấn người mà Phục Hy kính trọng từ tận đáy lòng. Theo lời kể vu vơ của Phục Hy thì Cố Tịch Lam cũng mường tượng được bản chất của cung chủ Trấn Yêu Cung như thế nào. Nếu Đồng Ấn đúng như kiểu người mà Phục Hy nói thì quả thật Cố Tịch Lam cũng tò mò muốn gặp được y một lần.
"Cung chủ của ta không hề xấu xí như mọi người tưởng tượng đâu. Nếu cô nhìn thấy cung chủ không mang mặt nạ một lần ắt hẳn sẽ không thể cầm lòng được."
Trông thấy gương mặt tự hào của Phục Hy khi nói về cung chủ của mình Cố Tịch Lam mỉm cười thoải mái trêu chọc y.
"Ta nghe nói người nào nhìn thấy gương mặt thật của cung chủ đều phải chết. Ngươi như thế nào vẫn còn sống lành lặn như này chứ!"
Phục Hy vỗ bồm bộp lên ngực mình cười khoái chí.
"Ta là do cung chủ nuôi lớn đó! Xem như là nửa nhi tử. Ngươi có từng thấy hổ giữ nào ăn thịt con chưa?"
Điều này làm Cố Tịch Lam thật sự không ngờ. Nghe giang hồ đồn Đồng Ấn chỉ tầm ba mươi mấy tuổi vậy mà còn có thể dưỡng ra một tên ngốc manh như Phục Hy thế này. Đây là loại quan hệ dây mơ rễ má gì đây.
"Thảo nào ngươi lại sùng bái y như vậy."
Sợ Cố Tịch Lam không tin mình Phục Hy lập tức la lên.
"Không phải vì y nuôi ta nên ta mới kính trọng y đâu. Mà do cung chủ của chúng ta thật sự rất tuyệt. Thôi! Ta nói ngươi cũng chẳng hiểu, đợi đến khi ngươi trở thành hộ pháp khi đó sẽ tự biết."
"Biết gì? Biết cung chủ dịu dàng với ngươi?"
Phục Hy bị chọc cho tức khí nếu là người khác thì lúc này kẻ đó đã bị y xử lý rồi. Nhưng Cố Tịch Lam này tính tình rất ổn, chỉ vừa tiếp xúc không lâu Phục Hy đã cảm thấy tin tưởng cô rồi. Vì thế mới thân cận nói chuyện nhiều như vậy.
"Cô muốn bị đánh hả? Không được nói xấu cung chủ."
Thấy sắp chạm trúng vẩy ngược của Phục Hy cô bèn gật đầu lấy lệ.
"Được rồi! cung chủ của ngươi là nhất!"
Phục Hy lập tức sửa lời Cố Tịch Lam.
"Cung chủ của chúng ta!"
Cố Tịch Lam đáp theo cho có lệ.
"Ngươi nói sao thì là vậy."
Hai người đang nói chuyện thì Miêu Tuyết bạn cùng phòng của Cố Tịch Lam chạy đến nhưng vừa trông thấy Phục Hy thì khựng lại, lời nói đến miệng trở thành ấp úng.
"A Lam ta nghe nói cung chủ.."
Phục Hy phủi quần áo đứng dậy lạnh nhạt không nhìn tới người mới đến chỉ nói với Cố Tịch Lam.
"Ta về đây!"
Đợi Phục Hy đi rồi Cố Tịch Lam cũng đến gần Miêu Tuyết.
"Tỷ nói tiếp đi cung chủ làm sao?"
Ánh mắt Miêu Tuyết vẫn đang ghim chặt bóng lưng của Phục Hy.
"Muội quen cả hộ pháp Phục Hy hả? Có khi nào y phải lòng muội không?"
Từ khi dọn vào ở chung với nhau tuy chỉ một thời gian ngắn nhưng Cố Tịch Lam đã hiểu rõ tính tình của người trước mặt này. Miêu Tuyết trời sinh gương mặt bình thường nhưng dáng người rất đẹp nẩy nở cái nào cần đều có nên dựa vào điều đó mà Miêu Tuyết vượt qua các cửa ải khó khăn để tiến vào vòng hai mươi người như bây giờ. Cố Tịch Lam chẳng chê trách gì điều đó nhưng thâm tâm vẫn bài xích thân cận với cô nàng này.
Cuộc thi nào cũng có gian dối, nhưng vị trí hộ pháp thì chỉ có một. Hiện tại còn chưa tới phút cuối cùng nên Cố Tịch Lam cũng lười quản. Miêu Tuyết muốn làm gì cô không quan tâm chỉ đừng động tới mình là được.
"Lúc nãy tỷ muốn nói gì?"
Rõ ràng Cố Tịch Lam không hề muốn trả lời câu hỏi của mình nên Miêu Tuyết cũng biết nhìn sắc mặt mà không nhắc đến vấn đề này nữa.
"Trưởng lão nói ngày thi đấu có lẽ cung chủ sẽ đến xem!"
Dạo này bị Phục Hy nói về cung chủ hoài giống như bị ảnh hưởng từ y mà Cố Tịch Lam bắt đầu trông mong nhìn thấy cung chủ mà mở miệng ngậm miệng Phục Hy đều nhắc đến. Dù như thế ngoài mặt cô tỏ ra chẳng bận tâm chút nào.
"Muội biết rồi!"
Bởi vì chuẩn bị cho thi đấu nên Si Cuồng tổ chức trước một cuộc đấu thử để kiểm tra thực lực từng người. Lão cho mọi người bốc thăm chia cặp chiến đấu với nhau. Không đến nỗi một mất một còn nhưng mà phải đánh đến khi nào đối thủ không thể đứng dậy mới được công nhận là người thắng cuộc.
Đây chính là năm thứ năm mà Cố Tịch Lam đến nơi này, cô đã lột xác hoàn toàn từ tiểu thư tay yếu chân mềm để trở thành một người mạnh mẽ độc lập với một thân võ công cao cường. Nhưng mà đối thủ hôm nay của cô là Mạch Thiếu Lăng người luôn đứng đầu trong các cuộc đấu ngay từ ngày đầu tiên gia nhập nơi đây vì thế Cố Tịch Lam luôn cẩn thận tính toán chi tiết từng đòn tấn công của mình.
Mặc dù như thế hai người vẫn trong tình thế giằng co, trên người Cố Tịch Lam đã bị vô số vết thương máu hòa theo đó chảy ra lẫn với mồ hôi làm cho khắp cơ thể đau rát.
Mạch Thiếu Lăng xưa nay chưa từng khinh địch nhưng cũng không thể đoán được rằng Cố Tịch Lam lại có thể đánh ngang hàng với mình. Cố Tịch Lam bị thương mà Mạch Thiếu Lăng cũng chẳng lành lặn gì kẻ tám lạng người nửa cân khiến cho ai nấy đều phải trầm trồ thán phục. Cuối cùng tình thế giằng co cũng kết thúc với phần thắng nghiêng về phía Mạch Thiếu Lăng.
Không ngoài dự liệu của Si Cuồng rõ ràng chức vụ hộ pháp chín phần mười sẽ rơi vào tay tên này. Vì thế sau cuộc đấu lão ân cần với Mạch Thiếu Lăng hơn, cho y ở một phòng riêng còn ưu ái dẫn đại phu đến trị thương.
Về phần Cố Tịch Lam nếu hôm nay là trận chiến thật sự thì cô đã bị loại rồi. Vì thế chẳng ai để ý đến Cố Tịch Lam nữa. Lê lếch một thân bị thương về giường của mình cô tự múc một thau nước dùng khăn sạch lau rửa vết thương của mình. Cơn đau làm cho mày liễu của Cố Tịch Lam nhăn lại thật chặt nhưng trong đầu cô chỉ toàn mường tượng lại những chiêu thức lúc nãy của Mạch Thiếu Lăng. Bọn họ được Si Cuồng chia cho sách võ công ngay từ lúc đầu gia nhập, trước đây Cố Tịch Lam cũng dành nhiều thời gian quan sát Mạch Thiếu Lăng nhưng rõ ràng chiêu thức cuối cùng hôm nay y sử dụng để đánh bại mình rất lạ lùng cô chưa từng thấy y dùng bao giờ.
Mãi suy nghĩ đến tận khi một bàn tay trắng nõn quơ đến trước mặt mình Cố Tịch Lam mới hoàn hồn giật thót người lập tức tung một chưởng về phía đối phương. Nhưng vì sức lực tiêu hao cho trận đấu quá nhiều nên chưởng phong này nhẹ như một cơn gió mùa hè chỉ đủ để làm cho sợi tóc người phía trước rung nhẹ. Ấy vậy mà cả cơ thể Cố Tịch Lam lại lung lay chực đổ ập về phía thau nước may mắn Tiêu Hạc Vân đã nhanh nhẹn vòng tay giữ cô lại.
Vừa phát hiện tư thế mập mờ của hai người Cố Tịch Lam lập tức lấy lại thăng bằng đẩy Tiêu Hạc Vân ra rồi bối rối chỉnh lại y phục của mình. Tiêu Hạc Vân rất biết điều y quay mặt đi nơi khác giả vờ đang nhìn ngắm khung cảnh tối đen ngoài cửa sổ. Sau khi xác định mình không có chỗ nào thất lễ Cố Tịch Lam mới làm như bình thường nói với Tiêu Hạc Vân.
"Huynh sao vào đây được vậy? Có kinh động đến trưởng lão Si Cuồng không?"
Khoảng thời gian đào tạo người mới Si Cuồng hầu như sinh hoạt tại nơi này, tuy vẫn trong khuôn viên của viện nhưng biệt viện này khá lớn lưng dựa vào núi nên chỗ lão ở cũng là một khu riêng tuy không ai dám béng mảng đến đó nhưng với công phu của lão người ngoài muốn đột nhập vào nơi này cũng khó chưa kể thủ hạ thay phiên canh gác liên tục. Nhưng vị thần y này chẳng hề coi lão ra gì y dùng giọng nói dở tệ của mình trả lời Cố Tịch Lam.
"Lão già đó thì làm được gì ta. Muội yên tâm ta đi hái thuốc ngang đây sẵn tiện ghé vào thăm muội nên chẳng ai biết chuyện này đâu. Muội bị thương hả? Nào ngồi xuống đây ta giúp muội xử lý."
Tiêu Hạc Vân thuộc trường phái hành động nhanh hơn lời nói. Y chưa dứt câu thì Cố Tịch Lam đã bị ấn ngồi xuống ghế rồi thành thạo lau rửa vết thương cho cô. Những vết xước khắp người Cố Tịch Lam không sâu duy chỉ có một vết chém xéo ngang bả vai là phải băng bó. Cho dù Cố Tịch Lam ngại ngùng nhưng dưới con mắt của Tiêu Hạc Vân nhìn cô tràn đầy lòng từ ái của thần y thì cô đành cắn răng quay lưng về phía y rồi kéo nhẹ cổ áo mình xuống để hở khoảng cách vừa phải đủ để Tiêu Hạc Vân tiện xử lý vết thương và không nhìn thấy thứ nhạy cảm.
Từ lúc tham gia vào nơi này Cố Tịch Lam đã thay đổi rất nhiều nhưng phần tính cách bảo thủ của tiểu thư khuê cát là không mảy may suy giảm, đối với cô thân thể của mình chỉ có người mình yêu mới được nhìn thấy. Còn lại những người khác có mơ cũng đừng nghĩ đến. Nắng gió làm cho cả gương mặt và một phần cổ lộ ra của Cố Tịch Lam biến đen nhưng phần còn lại đều giữ lại làn da vốn có của cô trắng ngần như ngọc.
Tiêu Hạc Vân là kiểu người cực kỳ quân tử y chỉ tập trung xử lý vết thương cho cô ánh mắt chẳng hề không an phận mà nhìn vào những thứ khác. Vừa làm y vừa kiếm chuyện nói để phân tán tư tưởng của Cố Tịch Lam giúp cô giảm đi một phần đau đớn nhưng đến khi rải thuốc vào vết thương thì tiếng rên khẽ của Cố Tịch Lam mới phát ra ngoài làm cho động tác trên tay y nhẹ nhàng thêm vài phần.
"Sắp xong rồi! Tiểu Lam ngoan không đau không đau."
Nói rồi y còn kết hợp thổi phù phù vào vết thương giống như đang dỗ con nít khiến cho Cố Tịch Lam dù đang đau cũng phải bật cười.
"Huynh thật là! Ta đâu phải tiểu cô nương chứ."
Băng bó xong Tiêu Hạc Vân xoa đầu Cố Tịch Lam giống như huynh trưởng đang dỗ dành tiểu muội của mình.
"Muội vất vả rồi!"
Hành động đó cùng ánh mắt cưng chìu khiến cho Cố Tịch Lam thấy khóe mắt cay cay. Từ lúc phụ mẫu bị giết hại rồi cửa nát nhà tan chỉ sau một đêm Cố Tịch Lam đã dặn lòng phải trở nên mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho đệ đệ cho nên dù cực khổ đau đớn thế nào cô cũng chẳng hề than vãn hoặc có ý dựa dẫm vào bất kỳ ai. Nhưng hôm nay lại nảy sinh cảm giác thân cận giống như gia đình với Tiêu Hạc Vân vì thế lời nói ra như đang làm nũng.
"Muội không sao mà!"
Tiêu Hạc Vân kéo một chiếc ghế ngồi đối diện Cố Tịch Lam sau đó thì thầm nói nhỏ với cô.
"Trận đấu lúc chiều ta có xem qua rồi. Chiêu thức tên đó sử dụng là của một môn phái khác trên giang hồ. Muội chưa ra đời nên không đỡ được là đúng rồi."
Quả thật không ngoài dự đoán của mình, Cố Tịch Lam không thấy gì ngạc nhiên chỉ lấy làm lạ khi Mạch Thiếu Lăng lại biết võ công của môn phái khác.
Rõ ràng khi vừa gia nhập vào nơi này mọi người đều từ con số không đi lên. Cũng giống như cô Tiêu Hạc Vân nhấn mạnh điểm này.
"Đây là tuyệt chiêu của phái Tuyệt Tình khả năng cao là môn phái đó đã cử người trà trộn vào nơi này chỉ dạy cho hắn."
"Sao huynh không nghĩ Mạch Thiếu Lăng chính là người của phái Tuyệt Tình?"
Câu hỏi ngô nghê của Cố Tịch Lam đổi lại một tràn cười của Tiêu Hạc Vân. Cười đã đời y mới gõ nhẹ lên trán của cô.
"Ngốc quá! Phái Tuyệt Tình này chỉ thu nhận đệ tử là nữ lấy đâu ra một tên nam nhân vai u thịt bắp như gã Mạch Thiếu Lăng chứ."
Bất ngờ được khai sáng Cố Tịch Lam gật gù đang muốn nói thêm thì phát hiện có người đến gần. Vừa muốn quay sang cảnh báo cho Tiêu Hạc Vân biết thì người mới vừa ha ha nói chuyện với mình đã không thấy bóng dáng.
Có ai biết thần y Thanh Vân Cốc lại còn là một cao thủ không?