Trong động bỗng sáng bừng lên, một quả cầu nhỏ sáng tựa ánh trăng từ tay Đại Mạch Chủ mặc trường bào màu xám nhẹ nhàng bay ra, chiếu sáng bốn phía.
Cơn gió nâng đỡ ông đáp xuống nhẹ nhàng, phía sau còn có hai vị trưởng lão của Thiên Trọng Cung theo sát.
Nhìn thấy Sương Nguyệt Quân bị chân ngôn trói buộc không thể động đậy, một trong hai vị trưởng lão không nhịn được bước lên một bước, giận dữ mắng: “Sương Nguyệt! Ngươi là Đại sư tỷ của Nhất Mạch, thế mà lại ra tay độc ác với các sư đệ sư muội cùng môn phái?!”
Bà không nói gì, sắc mặt dần trở nên bình tĩnh, lặng lẽ nhìn về phía Đại Mạch Chủ.
Thế nhưng, Đại Mạch Chủ không hề nhìn nàng. Ông tiến tới chỗ Tần Hi trước, thấy hắn vẫn an toàn mới liếc nhìn Lệnh Hồ Trăn Trăn một cái mà không nói gì, sau đó quay sang chỗ Chu Cảnh, đưa tay dùng Kén Thần Linh bao bọc Lâu Hạo. Tiếp theo, ông đặt tay lên trán Du Bạch đang hôn mê, thở dài: “Cánh Tay Thông Thiên không phải thuật pháp tầm thường. Nó có thể làm lay động thần hồn mà tu vi của Lão Tam không thể chống đỡ nổi nên thần hồn đã bị tan vỡ.”
Giọng Chu Cảnh khàn khàn: “Ý của sư tôn là Tam sư tỷ đã chết rồi?”
“Thân thể vẫn chưa chết. Nếu mang về sử dụng Tụ Hồn Đăng, có thể tỉnh lại hay không thì phải chờ ý trời.”
Vẻ mặt Đại Mạch Chủ u ám, ánh mắt đầy giận dữ, vẫn không nhìn Sương Nguyệt Quân, mà quay sang Phí Ẩn và Ôn Tấn.
Khi mọi người đều nghĩ ông sẽ nói điều gì đó, thì ông chỉ vung tay áo một cái. Cơn gió dữ dội đẩy hai người họ vào góc, va chạm mạnh vào nhau.
“Canh chừng bọn họ.” Ông ra lệnh cho trưởng lão phía sau.
Lần này, cuối cùng ông mới chậm rãi nhìn về phía Sương Nguyệt Quân.
Ánh mắt ông tràn đầy đau thương, tiếc nuối, cùng sự giận dữ sâu sắc. Ông khẽ gọi bà: “Ngân Tước Nhi, bao nhiêu năm qua, cuối cùng con vẫn làm ta thất vọng.”
Giọng nói của Sương Nguyệt Quân rất nhẹ: “Sư tôn có từng kỳ vọng vào ta sao?”
Đại Mạch Chủ nhìn chằm chằm vào bà: “Con thật sự nghĩ vậy sao?”
Sương Nguyệt Quân cười nhạt: “Từ khi ta đến Thái Thượng Mạch cho đến nay, ngày ngày nghe giáo huấn, siêng năng tu luyện, giữ đúng quy củ, nhưng sư tôn vẫn không thèm để mắt đến. Người lại dốc hết sức bồi dưỡng Lệnh Hồ Vũ mới nhập môn để trở thành Mạch Chủ. Ta thách đấu hắn công bằng, nhưng lại bị sư tôn ngăn cản, còn đánh ta bị thương. Đây là kỳ vọng của sư tôn sao?”
Đại Mạch Chủ lạnh nhạt nói: “Khi đó con nhập môn đã được được gần mười năm, nhưng Lệnh Hồ Vũ mới chỉ mười mấy tuổi. Nếu con đấu pháp với nó thì còn cái gì gọi là công bằng không?”
“Vậy sư tôn làm vậy thì công bằng à?” Giọng nói của Sương Nguyệt Quân trở nên mỉa mai. “Đáng tiếc, cuối cùng hắn lại trở thành một đại ma đầu, làm còn nhiều chuyện ác hơn ta. Mắt nhìn của sư tôn đúng là chẳng ra sao cả.”
Đại Mạch Chủ nhìn bà đầy suy tư: “Vậy là con đang trách ta?”
Sương Nguyệt Quân nói: “Nhờ sư tôn đánh ta lần đó, ta mới tỉnh ngộ ra nhiều. Người ngăn cản ta tiến lên, vậy ta chỉ có thể đi ngang mà thôi.”
“Vì cái gọi là đi ngang của ngươi mà người dân Nam Chi Hoang mấy năm này lầm than, còn tu sĩ tà đạo của Ánh Kiều Nhất Phái ngập trong nợ máu. Nếu ta không đến kịp thì hôm nay, một nửa đệ tử của Nhất Mạch sẽ bị ngươi giết sạch.”
Sương Nguyệt Quân đột nhiên cười lớn: “Ta vốn là người như vậy, chẳng phải người đã biết từ đầu sao? Sư tôn đã già, dễ trở nên tự phụ, nhưng ngươi thật sự xem ta như một con chim sẻ nhảy nhót mua vui sao? Nhưng có những chuyện, ngươi quá cố chấp rồi! Bàn Thần Ti là cái gì chứ mà ngay cả Thái Thượng Mạch cũng phải tranh giành! Ta đã làm Đại sư tỷ hơn bảy mươi năm, nhưng lại phải nhìn một đứa nhóc dựa vào số phận bi thảm lợi dụng Bàn Thần Ti đè đầu ta, còn được ngươi bồi dưỡng thành Mạch Chủ! Buồn cười là tuy nó không giữ được Bàn Thần Ti, nhưng vận may lại không tệ. Lệnh Hồ.…”
Lời nói của bà bị ngắt đột ngột, Phong Lôi chân ngôn xanh biếc siết chặt quanh cổ bà khiến mặt bà đỏ bừng.
Ánh mắt của Đại Mạch Chủ trở nên lạnh lùng: “Vậy ngươi thực sự đang trách ta. Ở Thái Thượng Mạch, có cầu thì phải có làm, ngươi đã làm gì cho Thái Thượng Mạch? Ngay cả hướng dẫn sư đệ sư muội ngươi cũng không làm được mà luôn chỉ nghĩ cho bản thân mà thôi. Ngươi nói đúng, ta đã tự phụ. Khi đó ta quý trọng tài năng và tư chất của ngươi, nhận ngươi vào môn hạ tưởng rằng có thể dạy ngươi đi đúng đường, nhưng không ngờ dã tâm của ngươi đã quá lớn, ngươi đã thành ma rồi.”
Phong Lôi Chân Ngôn nới lỏng một chút, Sương Nguyệt Quân ho khan dữ dội, rất lâu sau, bà khẽ nói: “Từ khi ta bước lên con đường tu hành, những lời trách móc như vậy vẫn chưa từng dứt.”
Hơn một trăm năm rồi, trong lòng bà luôn ẩn giấu một con đường, phải tiến lên mãi, muốn có được nhiều hơn, muốn đứng cao hơn, không ai có thể ngăn cản. Bà đã từng có những người bạn đáng tin cậy, cũng từng có những người tình yêu mình cuồng dại, nhưng tất cả những điều đó không thể bằng con đường đó, con đường duy nhất sáng rực trong bóng tối.
Tim vì nó mà rung động, thần hồn vì nó mà lạc lối.
Vì để đứng trên đỉnh cao nhất, cách nào cũng có thể dùng, làm điều thiện hay ác chỉ là phương tiện mà thôi.
Có thành ma cũng không sao cả.
Bà nhìn về phía Đại Mạch Chủ, khẽ cười: “Cuối cùng ta vẫn thua bởi Bàn Thần Ti. Đại Mạch Chủ, ngươi muốn giết muốn phế cứ việc, Hướng Ngân Tước ta đều chấp nhận.”
Đại Mạch Chủ lùi lại hai bước, nghiêm mặt nói: “Ngân Tước Nhi, tội ác của ngươi chồng chất, không gì có thể bào chữa, hôm nay ta sẽ trục xuất ngươi khỏi Thái Thượng Mạch. Vì ngươi đã trở thành tu sĩ tà đạo, để tuân theo chính đạo, ta sẽ thi hành hình phạt phế chu thiên và cắt kinh mạch với ngươi.”
Hai vị trưởng lão phía sau từ từ tiến lên, trong lòng bàn tay của cả ba người đều xuất hiện ánh sáng lạnh lẽo.
Ôn Tấn thấy bọn họ thật sự muốn phá hủy con đường tu hành của Sương Nguyệt Quân, không khỏi hít một hơi lạnh: “Phí tiên sinh, tiếp theo có phải đến lượt chúng ta không?”
Phí Ẩn vô cùng bình tĩnh: “Sẽ không, sắp có biến.”
Tiên Thánh luôn làm việc tinh tế, không để lại chút sơ hở. Khi xưa để hóa Nhị Kiều thành người, lão đã chôn theo cả một ngôi làng gần đó, biến nơi này thành phế tích gió lạnh, nhưng cuối cùng vẫn để lại mối tai họa ngầm. Phí Ẩn trước đây không hiểu, nhưng giờ thì đã hiểu.
Gã thì thầm: “Tiên Thánh xưa nay vốn thông thạo thiên lý vận toán nên đã tính toán được nơi này sắp biến mất. Khi đó, hãy theo sát ta.”
Hình phạt phế chu thiên cắt kinh mạch luôn rất nhanh, chỉ xảy ra trong chớp mắt. Sương Nguyệt Quân đã ngã gục xuống đất, máu từ miệng bà chảy ra ào ạt, đến khi hôn mê, bà vẫn không thốt ra một lời.
Đại Mạch Chủ im lặng nhìn bà rất lâu, cuối cùng thở dài một hơi.
Ông quay người lại, khi nhìn thấy trên vách đá gần đó có một vệt máu đen của yêu quái, ông không khỏi hỏi: “Từng có yêu đến đây sao?”
Tần Hi lúc này đã có thể đứng dậy, lập tức trả lời: “Đúng là có một hoa yêu, nhưng không làm hại ai, đã chạy mất rồi.”
Không ai để ý rằng Diệp Tiểu Uyển đã rời đi từ lúc nào, cũng không rõ lúc đó nàng thực sự muốn giết Tùng Hoa hay không. Nàng chỉ để lại một vũng máu lớn rồi biến mất không một dấu vết, không một tiếng động.
Đại Mạch Chủ đưa tay nắm lấy một luồng gió, đưa lên mũi ngửi kỹ, chân mày ông nhíu lại: “Tại sao không cảm nhận được yêu khí?”
Ông bỗng nhận ra điều gì đó không ổn, nhanh chóng bấm ngón tay tính toán, sắc mặt đột nhiên trở nên nặng nề: “Không xong rồi! Mau rời khỏi đây!”
Thần tích Cửu Lão Trượng Nhân vốn không nổi tiếng, nên không ai cố ý tính toán thời điểm cụ thể nó xảy ra. Nhưng thần tích cuối cùng vẫn là thần tích, phi thường khó lường, điều đáng sợ hơn là nó lần này đến sớm hơn dự kiến, mang theo thế lực của sao Phá Quân. Toàn bộ bờ biển kéo dài sáu mươi dặm sắp sửa bị san bằng thành tro bụi.
Tuy nhiên, đến lúc này mới nói rời đi, thì đã quá muộn rồi.
Tiếng rồng gầm vang vọng từ trên trời, hòa quyện với tiếng rền rĩ từ dưới lòng đất. Mọi người chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ trong chớp mắt, những cơn sóng bạc đầu như những con rồng bạc vô tận gào thét, ập đến phá tan Hoán Ma Nhai.
Đại Mạch Chủ kích động linh khí, dùng sức gió bao bọc chặt chẽ mọi người. Giữa biển cả dữ dội, đột nhiên có một tia sáng gương lóe lên, giống như ánh sao rơi xuống trán Sương Nguyệt Quân. Cơ thể bà bỗng nhiên biến mất như một làn khói.
Đại Mạch Chủ chủ liếc mắt đã nhận ra đây là thuật pháp của Tử Hư Phong. Ngay lập tức ông búng tay, một tia sét nhỏ bay ra nhanh gấp mấy lần ánh sáng từ gương, định phá nát chiếc gương đồng trong tay Ôn Tấn, nhưng bị một bức tường vô hình chặn lại, rồi còn bị phản ngược về.
Đây là tuyệt học “Nhất Xích Tường “ của Thần Hòa Cung vùng Ung Châu, tại sao hai tu sĩ tà đạo nay biết được?”
Ông ngạc nhiên, tiện tay bắt lấy luồng sét mình phóng ra, lại thấy Phí Ẩn ném ra một lá bùa xanh thẳm rồi hóa thành một con rồng nước nhỏ, lao vào cơn sóng biển cuồng nộ, lập tức biến mất không dấu vết—đây là tuyệt học Thủy Long Độn của phái Ỷ Hà Môn ở Dương Châu, bọn họ cũng biết sao?
“Đại Mạch Chủ, cáo từ!”
Phí Ẩn nắm lấy Ôn Tấn, lại có một con rồng nước nâng đỡ hai người bọn họ, trong nháy mắt biến mất trong biển sóng cuồn cuộn.
Đại Mạch Chủ biết rõ Thủy Long Độn rất khó ngăn cản, huống hồ lại thi triển giữa sóng biển thần tích khổng lồ này, nên ông quyết định không truy đuổi. Không ngờ, con rồng nước mà Phí Ẩn thả ra trước đó đột nhiên vọt tới, lao thẳng về phía Lệnh Hồ Trăn Trăn.
Dù đang được luồng gió nâng đỡ, nhưng giữa cơn sóng cuồng phong dữ dội, nàng vẫn bị cuốn đến chóng mặt hoa mắt. Lệnh Hồ Trăn Trăn chỉ biết ôm chặt lấy Tần Hi như một con hổ đói vồ mồi. Để tránh bị trật khớp cổ, hắn đành phải nghiêng đầu, dùng hai tay ôm chặt lấy nàng.
Thấy rồng nước xông thẳng đến, Tần Hi nhanh tay chặn lại, nước bắn tung tóe, khi cơn sóng tan đi, một tờ giấy nhỏ rơi xuống tay hắn.
Trên đó viết một hàng chữ: “Tiên Thánh có lời muốn nhắn đến cô nương, thời điểm đại bá của cô nương rời núi là vào mùa hè năm ngoái.”
Tần Hi không hiểu, liền đưa tờ giấy cho nàng: “Nghĩa là gì?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn thoáng qua tờ giấy, sắc mặt đột nhiên biến đổi, vội vàng giật lấy.