Sư đệ mới là người tham lam nhất, Tiểu sư tỷ đừng trách ta. Nếu nàng thật sự trách ta, dùng phi đao đâm vào tim ta, hoặc dùng thiên lôi địa hỏa đánh ta đều được, nhưng nàng không thể rời xa ta.
Sương Nguyệt Quân chỉ nhìn nàng một cái, rồi nói: “Say đến mức này, giáo huấn của sư tôn muội để đâu rồi? Có chút chuyện đã thương tâm đến vậy, làm sao xứng đáng là một tu sĩ Nhất Mạch.”
Nàng khó chịu nên mới khóc, nếu không khóc mới là không xứng đáng làm tu sĩ Nhất Mạch.
Du Bạch không để ý đến lời lẽ lạnh nhạt của bà mà đến ngồi bên cạnh, rồi cứ thế òa khóc.
Các sư huynh đệ khác trong Nhất Mạch tuy rất kính trọng Đại sư tỷ, nhưng không mấy ai thích gần gũi với bà. Có lẽ do tuổi tác chênh lệch quá nhiều và bà luôn thân thiện nhưng không thân mật, như mây trên trời vậy. Tùng Hoa từng nói đệ ấy thường xuyên cảm thấy Đại sư tỷ cách bọn họ rất xa.
Nhưng Du Bạch rất thích bà, khóc bên cạnh bà suốt một lúc lâu cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, tiếng nức nở dần nhỏ đi.
“Đại sư tỷ sao lại ở đây một mình?” Nàng khịt mũi, giọng lí nhí.
Sương Nguyệt Quân khẽ chỉnh lại tay áo: “Hôm nay ánh trăng sáng đẹp nên ta ra đây uống một chút.”
Du Bạch tuy thích gần gũi với bà, nhưng hiểu biết về bà lại không nhiều vì vị Đại sư tỷ này chưa bao giờ nhắc đến chuyện của bản thân. Nàng cảm thấy trống trải và chỉ muốn có người để nói chuyện, bèn hỏi: “Đại sư tỷ có người nhớ thương sao?”
Sương Nguyệt Quân khẽ mỉm cười: “Có hoặc không, thì có liên quan gì đến việc ta muốn uống rượu?”
Du Bạch im lặng nhìn bộ y phục trắng như tuyết của bà phát ra ánh sáng mờ ảo dưới ánh trăng. Nàng luôn cảm thấy cái tên Sương Nguyệt Quân rất phù hợp với Đại sư tỷ vì dù chỉ tựa vào thành giếng cầm bình rượu uống, bà cũng lạnh lùng như sương, tĩnh lặng như trăng.
Trong lòng nàng lại sinh ra một chút ngưỡng mộ, khẽ nói: “Đại sư tỷ đẹp như vậy, chắc chắn trong tình cảm luôn thuận lợi, ta hỏi câu thật ngu ngốc.”
Sương Nguyệt Quân vẫn mỉm cười: “Nếu chỉ là sắc dục, có nhan sắc đẹp đúng là vô cùng thuận lợi, thậm chí còn rước họa vào thân. Còn nếu là tình cảm, đó là chuyện trong lòng, chỉ có thể dùng tấm lòng nói chuyện thôi.”
Du Bạch thở dài: “Nhưng trông như ta thế này, căn bản không đến lượt nói chuyện bằng tấm lòng.”
“Ta luôn cảm thấy muội xứng đáng đảm đương trọng trách to lớn.” Sương Nguyệt Quân liếc nhìn nàng. “Tâm tư muội minh triết khoan dung, tư chất cũng tốt, nếu rèn luyện thêm một chút, chắc chắn sẽ là người thích hợp nhất để làm Mạch Chủ. Ngoại hình trông như thế nào có ai sống chết yêu muội hay không, những điều đó còn lâu mới là tất cả, ít nhất không nên là tất cả của một tu sĩ Nhất Mạch.”
Đây là lần đầu Du Bạch được Đại sư tỷ khen ngợi như vậy, nên nàng ngượng ngùng gãi đầu: “Đại sư tỷ hóa ra nghĩ về ta như vậy. Hôm nay ta chỉ là lảm nhảm thôi, chứ không dám lơ là tu hành.”
Sương Nguyệt Quân lạnh nhạt nói: “Tu hành chỉ là chuyện bề ngoài mà thôi, còn lòng muội không ổn định, cứ lấn cấn chuyện tình ái. Tiểu Cửu hiện tại đã có cảnh giới cao hơn muội, vậy mà muội còn muốn làm Tam sư tỷ.”
“Hả? Lúc Tiểu Cửu rời Nhất Mạch Sơn, rõ ràng là cùng đẳng cấp với ta mà.” Du Bạch vội vàng biện hộ cho mình.
Sương Nguyệt Quân không muốn nói thêm, bà từ từ đứng dậy, bộ y phục trắng như tuyết khẽ lay động theo gió, một lúc lại nói: “Trong cả đời của một tu sĩ, tình yêu chỉ như hạt cát giữa biển khơi mà thôi. Muội không còn điều gì khác để mong muốn sao?”
Du Bạch suy nghĩ một lúc lâu: “Ta muốn ở lại Nhất Mạch thật lâu, muốn trở thành tu sĩ Ly Hỏa lợi hại nhất. Còn Đại sư tỷ thì sao?”
“Ta đương nhiên cũng có.” Sương Nguyệt Quân không phủ nhận. “Tâm động vì điều gì, thần hồn sẽ bị chi phối bởi điều đó.”
“Là muốn làm Mạch Chủ sao?” Du Bạch đầy ngạc nhiên, “Nhưng Đại sư tỷ rõ ràng sớm đã có thể đến Cửu Mạch làm mạch chủ, ta tưởng tỷ nguyện ý sống cuộc đời tu hành bình dị nên mới ở lại bên sư tôn chứ.”
Sương Nguyệt Quân chỉ mỉm cười, đưa chiếc bình rượu bạc nhỏ trong tay cho nàng: “Trong này ta đã thay bằng thuốc giải rượu, quay về khách điếm sớm đi. Uống xong thì ngủ một giấc thật ngon, nếu lần sau còn nói mấy chuyện nhảm nhí này thì phạt muội đến Băng Ngục Phong.”
Du Bạch cùng bà nói chuyện đã lâu nên trong lòng thoải mái hơn nhiều, liền ôm cánh tay bà nũng nịu: “Đại sư tỷ đỡ ta về đi, ta không nhúc nhích nổi nữa.”
Sương Nguyệt Quân xoa đầu nàng, đang định nói, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng gió lạnh gào thét.
Bà là người từng trải nên vô cùng bình tĩnh, không để lộ chút biểu cảm nào, từ từ xoay người, chỉ thấy dưới ánh trăng sáng chói, một nam nhân áo xanh đứng sừng sững trên mái nhà dân, trông chừng hơn năm mươi, gương mặt lạnh lùng. Hắn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu với nàng, giống như khiêu khích, lại giống như hành lễ chào hỏi.
Sắc mặt Sương Nguyệt Quân biến đổi một cách cực kỳ tinh tế.
*
21 tháng Ba, gió to mưa lớn.
Lệnh Hồ Trăn Trăn đứng trên bãi đá vụn ven biển, màn mưa dày đặc cùng biển xám mênh mông trước mắt làm nàng mờ cả mắt.
Nàng nghiêng đầu nhìn Tần Hi, Tần Hi cũng đang nhìn nàng, cả hai nhìn nhau hồi lâu, sau đó hắn hắn vô tội giang tay ra: “Sư đệ không biết đường, tất cả đều đi theo Tiểu sư tỷ.”
Nàng đành thừa nhận: “Đường ở Trung Thổ ta cũng không rành, trong sách không phải nói là ngôi làng nhỏ phía Đông Thanh Châu sao? Ta đã đi về hướng Đông rồi, không đi sai mà.”
“Hay chúng ta vượt qua biển này thử xem?” Tần Hi đưa ra đề nghị vô cùng bất bình thường.
Cũng có khi là chưa tìm được làng, đã trở về Đại Hoang rồi.
Lệnh Hồ Trăn Trăn đành quay lại, phàn nàn: “Sao không để mấy người Triệu Ngư Phi đến đây? Ngươi không phải bảo đi cùng nhau sao?”
“Mấy người Vu Phi huynh, nhất thời không qua được.” Tần Hi giải thích một cách nhẫn nại, “Hay là thế này, chúng ta về lại Nhất Mạch Sơn, đợi ta lấy bản đồ Trung Thổ Cửu Châu ra, rồi tìm tiếp?”
“Ta đã không còn nhớ hướng về Thái Thượng Mạch nữa.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn đau khổ xoa mặt, hai người không biết đường tụ lại một chỗ thật đáng sợ.
Tần Hi thả Hồ Ly Giấy xuống chân nàng, nó lập tức biến lớn hơn rồi nâng nàng lên. Hắn ngồi phái sau lưng nàng, trấn an nói: “Đi vòng vòng tìm, rồi cũng sẽ thấy làng mạc thấy. Ta biết tiểu sư tỷ đói rồi, ráng chịu thêm chút nữa.”
Thấy nàng đói đến nằm ra sau, Tần Hi khẽ dịch sang bên, để đầu nàng gối lên chân mình, nhẹ nhàng nói: “Tiểu sư tỷ không thể nhịn đói được, vậy sư đệ lần sau sẽ mua thật nhiều đồ ăn mang theo bên mình, không để tỷ đói nữa.”
Nàng mở to mắt nhìn hắn: “Ta thích món lần trước ăn ở Thôn Lãng Nguyệt. Trong bụng dê nhét con gà, trong bụng gà lại nhét con cá, trong bụng cá thì…”
“Chỉ có bánh bao thôi.” Tần Hi phũ phàng từ chối mong muốn xa xỉ của nàng.
Được rồi, khi đói muốn chết thì bánh bao thật ra cũng được.
Lệnh Hồ Trăn Trăn ngả đầu lên chân hắn, rồi đưa tay ra. Gần đây nàng đã có thể vận chuyển chu thiên, hôm qua còn học Ngũ Hành Thuật từ hắn, ngón tay nàng khẽ lướt, bỗng hiện ra một đốm lửa nhỏ.
“Có vẻ triệu hồi lửa dễ hơn các thứ khác.” Nàng thích thú dùng ngón tay lượn quanh ngọn lửa rực rỡ.
Tần Hi thổi tắt ngọn lửa trong một hơi: “Lệnh Hồ Vũ chuyên tu Lôi Hỏa nên Tiểu sư tỷ học được hành Hỏa dễ dàng hơn. Đợi đến khi tỷ tinh thông ngũ hành, có thể học các thuật như Phong Lôi, đến lúc đó sư đệ sẽ tận tình truyền thụ Phong Lôi Thuật.”
“Nhưng ta muốn học Thuật Trị Thương trước.” Nàng ngước nhìn hắn. “Ngươi đã nói sẽ dạy ta mà.”
“Giờ học luôn sao?”
“Ừ.”
Dạy vị Tiểu sư tỷ này học rất thoải mái vì nàng luôn học rất nhanh, thường chỉ cần hắn chỉ dẫn một lần là đã làm được rồi. Nhìn ánh bạc của Thuật Trị Thương đang ẩn hiện trong lòng bàn tay nàng, Tần Hi không nhịn được cảm thán: “Dạy một người có thiên tư xuất chúng như thế này, sau này sao ta có thể nhận đệ tử được nữa. Chẳng trách Nhị Mạch Chủ bao năm qua vẫn nhung nhớ Lệnh Hồ Vũ.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn rất ân cần trấn an hắn: “Ngươi có thể luôn coi ta là đệ tử mà dạy, nhưng ta sẽ không gọi ngươi là sư phụ đâu.”
“Ý của tỷ là sư đệ dù làm tròn bổn phận của sư phụ, nhưng vẫn phải cung kính gọi một tiếng Tiểu sư tỷ sao?”
“Ngươi lúc nào đã từng cung kính chứ?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn rút đoản đao ra , định rạch vào cánh tay mình một nhát, Tần Hi đã kéo tay áo lên, chìa cánh tay về phía nàng: “Cứ rạch lên cánh tay sư đệ đi, đừng ngại, cứ rạch thật mạnh vào.”
Nàng chỉ nhẹ nhàng rạch một đường, trên cánh tay trắng nõn của hắn chỉ hiện lên một vệt đỏ mờ, ánh sáng của Thuật Trị Thương vừa chạm nhẹ thì vết thương đã tan biến.
“Quả nhiên hiệu nghiệm.” Lệnh Hồ Trăn Trăn đầy phấn khởi. “Nếu lần sau ngươi có bị thương, ta đã có cách rồi.”
Tần Hi lặng lẽ thu tay lại, bỗng cúi đầu, dùng trán nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu nàng: “Sư đệ đã bao giờ bị thương đâu? Mỗi lần bị thương đều là nàng.”
Lại bắt đầu nữa rồi.
Lệnh Hồ Trăn Trăn giả vờ đến gần cổ hắn ngửi, nhưng lần này hắn không lùi, ngược lại còn đưa tay ôm lấy đầu nàng kéo vào lòng, nói: “Tiểu sư tỷ ngửi đủ rồi nhớ báo sư đệ một tiếng là được.”
Nàng thật sự không ngại ngùng mà hít hà quanh cổ hắn một hồi, bất chợt gọi: “Tần Nguyên Hi, ngươi sau này sẽ luôn ở lại Trung Thổ chứ?”
Lúc hắn nói chuyện, giọng nói vang lên trong lồng ngực, ấm áp chạm vào má nàng: “Nếu Tiểu sư tỷ mời ta đến Đại Hoang chơi, sư đệ sẽ đi.”
“Chúng ta có thể luôn bên nhau chứ?”
“Nếu Tiểu sư tỷ nguyện ý.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn lại ngẩng đầu nhìn hắn: “Tại sao ta lại không nguyện ý?”
Tần Hi cúi đầu, môi gần như chạm vào hàng mi của nàng: “Cái đó phải hỏi Tiểu sư tỷ rồi, sao ta biết được?”
Nàng chớp chớp mắt: “Vậy nếu ta thật sự không nguyện ý thì sao?”
Hắn im lặng một lúc, cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng: “Sư đệ sẽ cố gắng thay Tiểu sư tỷ mà nguyện ý.”
Hắn nói gì vậy? Nàng thật sự không hiểu.
Tần Hi siết chặt cánh tay, lại khẽ hôn lên mái tóc nàng, giọng thì thầm: “Sư đệ mới là người tham lam nhất, Tiểu sư tỷ đừng trách ta. Nếu nàng thật sự trách ta, dùng phi đao đâm vào tim ta, hoặc dùng thiên lôi địa hỏa đánh ta đều được, nhưng nàng không thể rời xa ta.”