Tần Hi ngạc nhiên nói: “Cứu Mặc Lan? Nhưng không phải ngươi và Thi Dương kia đều cùng một giuộc với Ánh Kiều Tiên Tử sao? Tại sao lại chia năm xẻ bảy rồi?”
Vạn Thử Yêu Quân vội la lên: “Nhảm nhí! Ai cùng một giuộc với Tiên Tử chứ?!”
“Yêu Quân đừng tức giận.” Tần Hi mỉm cười. “Như vậy đi, ta có một số vấn đề muốn hỏi ngươi. Nếu ngươi nói cho ta biết, có lẽ ta có thể giúp ngươi cứu Mặc Lan.”
Vạn Thử Yêu Quân nhìn chằm chằm hắn: “Thật sao?”
“Một chữ của Tu sĩ Thái Thượng Mạch đáng giá ngàn vàng,”
Vạn Thử Yêu Quân suy nghĩ một chút, gật đầu: “Được thôi, ngươi hỏi đi.”
“Tại sao hai người lại đến Trung Thổ?”
“Ta bị Nam Hoang Đế đuổi ra khỏi Đại Hoang, còn Mặc Lan là bị Ngu Vũ Linh đưa tới Trung Thổ để tu tâm dưỡng tính.”
Ngày đó Long Quần Phi Đao của Lệnh Hồ Trăn Trăn đã xé nát Trọng Âm Sơn thành từng mảnh. Xương Nguyên Yêu Quân cùng Tam công tử chết tại chỗ, còn Vạn Thử thì may mắn thoát được một kiếp và bị yêu binh đào lên khỏi đống đổ nát mấy ngày tiếp theo. Sau khi Nam Hoang Đế tước đoạt phong hiệu của Xương Nguyên cũng thuận tiện trục xuất lão ra Đại Hoang, vĩnh viễn không được vào nữa.
Trên đường đi đến Trung Thổ, lão đã gặp được Mặc Lan.
Bởi vì chuyện của linh nhân tiểu điệp yêu mà Mặc Lan ngày nào cũng khóc sướt mướt, làm sao có thể lên sân khấu hát được nữa. Trùng hợp Ngu Vũ Linh xuất thân từ Huyền Sơn Xà Tộc, huynh trường dường như còn làm tộc trưởng nên nàng đã để Mặc Lan đến Huyền Sơn, vừa giúp nàng tu tâm dưỡng tính vừa có thể nhờ huynh trưởng trông coi nàng.
“Ai ngờ khi chúng ta vừa đến Huyền Sơn, Mặc Lan lập tức bị tộc trưởng bắt giữ và ta bị đuổi ra ngoài. Nghĩ đi nghĩ lại, ta cảm thấy có gì đó không đúng nên đã bí mật quay trở lại. Lúc này ta mới phát hiện ra bọn họ đã nhốt Mặc Lan vào địa lao rồi, còn nàng đã bị hành hạ đến mức tóc đều bạc trắng cả đi!”
Vạn Thử Yêu Quân tức giận, đồng tử lại lần nữa chuyển sang màu xanh: “Sau này ta mới biết Huyền Sơn Xà tộc đã có tộc trưởng mới hai năm nay, nhưng sao hắn ta phải bắt Mặc Lan đi? Từ đó về sau, ta luôn nấp ở Huyền Sơn chờ cơ hội để cứu người, nhưng hai ngày nay Mặc Lan không ở địa lao. Vì không biết nàng đã đi đâu nên ta chỉ có thể tranh thủ mỗi lúc đổi ca gác ngục mà lén đến theo dõi.”
“Nàng đã bị Thi Dương đưa đến Thôn Lãng Nguyệt, nhưng hiện giờ đã quay lại rồi.” Tần Hi nhìn chằm chằm lão. “Không ngờ Yêu Quân còn có tấm lòng hào hiệp cứu người nha.”
Vạn Thử Yêu Quân cả giận nói: “Lão tử thích nàng! Hào hiệp chó má gì!”
Ồ, hóa ra là thích.
Tần Hi gật đầu: “Ta còn một câu hỏi nữa. Yêu Quân có biết về chuyện của Ánh Kiều Tiên Tử không? Nói nghe xem nào.”
Vạn Thử Yêu Quân có chút cảnh giác: “Ta chỉ biết Xương Nguyên trước khi chết thường dùng chum đồng nói chuyện với một nữ tiên tử nào đó. Xương Nguyên là một tên rất xảo quyệt, nhưng lại rất nghe theo lời của vị Tiên Tử này. Điều này cho thấy nàng ta thật sự là một nhân vật lớn nào đó, nghe nói còn là thủ lĩnh của một môn phái tà đạo nào nữa…. Tóm lại Tiên Tử này không dễ chọc vào đâu, nhưng ta chỉ muốn đi cứu Mặc Lan, không quan tâm những chuyện khác.”
Tần Hi bất mãn: “Ngươi chỉ biết nhiêu đây thôi?”
Vạn Thử Yêu Quân vội la lên: “Ta có biết nàng ta là ai đâu! Nếu ngươi vẫn muốn hỏi về chuyện của tiên tử thì đợi cứu được Mặc Lan ra, ta sẽ đưa ngươi đến gặp cựu tộc trưởng! Hắn biết rất nhiều!”
“Cựu tộc trưởng? Là huynh trưởng của Ngu Vũ Linh sao? Ngươi làm sao quen biết? Nghe lời nói của ngươi, không lẽ ông ấy vẫn còn ở lại Huyền Sơn?”
Vạn Thử Yêu Quân tức giận: “Tu sĩ Trung Thổ xảo quyệt vô cùng, lão tử không bị mắc câu đâu! Vẫn câu nói đó, khi nào cứu được người ra thì sẽ được gặp cựu tộc trưởng!”
Tần Hi thở dài: “Yêu Quân, một nửa yêu đan của linh nhân Mặc Lan đã bị người khác lấy đi nên cho dù ngươi có cứu nàng ra, nàng vẫn phải quay về thôi. Nói không chừng người lấy yêu đan chính là Ánh Kiều Tiên Tử đó, không biết rõ lai lịch mà tùy tiện hành động thì chẳng phải sẽ chỉ tốn công tốn sức sao?”
“Yêu đan?! Có ý gì hả?!” Vạn Thử Yêu Quân kinh hãi. “Yêu đan của nàng đã bị lấy đi một nửa rồi sao?! Chuyện này đã bao lâu rồi?”
“Trước kia ở Đại Hoang có nghe Ngu Vũ Linh nói yêu đan của nàng đã bị lấy mất nên tất nhiên là uy hiếp nàng làm việc. Nếu Thi Dương đang giam cầm Mặc Lan, mà sau lưng của lão lại là Ánh Kiều Tiên Tử thì chuyện này làm sao không liên quan đến Tiên Tử cho được?”
Vạn Thử Yêu Quân không khỏi nhớ tới Mặc Lan thường xuyên âm thầm rơi lệ, nhưng có hỏi thế nào cũng không nói. Còn có mái tóc bạc trắng của nàng nữa, dĩ nhiên là bị người khác cưỡng ép làm chuyện không tình nguyện nên đã kích động đến yêu đan và bị hành hạ.
“Được, ta dẫn ngươi đi gặp cựu tộc trưởng.” Lão trầm giọng nói.
Đang lúc nói chuyện thì Lệnh Hồ Trăn Trăn đã thay y phục xong và bước ra khỏi bụi cây. Khi thấy Vạn Thử Yêu Quân, nàng sửng sốt một chút rồi nhìn xung quanh một vòng nhưng lại không tìm thấy con hồ ly kia, lập tức hít một hơi: “Hồ ly của ta đâu?”
Tần Hi nhận lấy áo lông cừu mặc vào, rồi đẩy nàng đi về phía trước: “Hồ ly chính là vị Vạn Thử Yêu Quân này mượn đồ trang sức để che mắt thôi. Tiểu sư tỷ đừng chọc tức lão ta, sư đệ sẽ giúp tỷ xả giận sau, nhưng hiện giờ lão tạm thời đứng về phái chúng ta.”
Nàng chỉ thay một bộ y phục khác mà thôi, nhưng hồ ly lại biến thành Lão Thử Yêu Quân, lại còn đứng về phe của bọn họ nữa. Đúng là trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra.
“Thật đáng tiếc, lần tới ta nhất định sẽ bắt cho ngươi một con hồ ly thật.” Lệnh Hồ Trăn Trăn chân thành hứa hẹn.
Tần Hi bất giác cười: “Sư đệ vô cùng cảm kích tấm lòng này của sư tỷ, nhưng tỷ vẫn là tha cho những chú hồ ly vô tội kia đi.”
*
Huyền Sơn Xà Tộc vốn là yêu tộc vừa khiêm tốn vừa ôn hòa vì nghe nói cựu tộc trưởng yêu thích phong hoa tuyết nguyệt và rất ghét tranh đấu.
Hẳn cũng là vì nguyên nhân đó nên mới bị Thi Dương lợi dụng rồi âm thầm cấu kết đồng đảng rồi nhanh như chớp chiếm lấy vị trí tộc trưởng trong vòng hai năm.
Điều kỳ lạ là Thi Dương vốn giết người thành thói quen lại không giết cựu tộc trưởng, không những bằng lòng cho phép ông ở lại chỗ cũ mà còn cho phép mỗi tháng đi ra ngoài một lần như trước và khi đến thời gian thì quay trở lại.
“Trước đó vài ngày ta đã đào một đường hầm, trong lúc vô tình đã đào đến viện của cựu tộc trưởng. Vị trí địa lao là hắn nói cho ta biết.” Vạn Thử Yêu Quân vừa bước nhanh vào trong đường hầm nhỏ hẹp vừa nói: “Hắn là một xà yêu rất dễ nói chuyện, nhưng có chút kỳ lạ, muốn hỏi hắn cái gì, nhất định phải kể cho hắn một câu chuyện thú vị, là chuyện phong hoa tuyết nguyệt gì đó thì càng tốt.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn lập tức tiếp lời: “Ta có. Ta sẽ kể cho ông ta nghe chuyện của Lệnh Hồ Vũ và sủng phi.”
Vạn Thử Yêu Quân từ sau khi nhìn thấy nàng luôn có chút khiếp sợ, nói chuyện vô cùng cẩn thận: “Chuyện đó ta đã kể rồi.”
Nàng có chút ngạc nhiên: “Ngươi cướp chuyện của ta.”
Vạn Thử Yêu Quân cười khan: “Cô cũng có thể kể những phiên bản khác như yêu phi vì quyền lực mà cấu kết với Nam Hoang Đế, sau đó lại rơi vào tình yêu với Lệnh Hồ Vũ…”
Không nhìn ra vị Yêu Quân này còn có khả năng tạo ra mấy câu chuyện cẩu huyết như thế. Tần Hi không nhịn được liếc lão một cái.
Ai ngờ Lệnh Hồ Trăn Trăn lại lắc đầu: “Bà ấy không phải yêu phi.”
Vạn Thử Yêu Quân thuận miệng nói: “Nhưng tin đồn bên ngoài luôn nói…”
“Bà ấy không phải.”
Vạn Thử Yêu Quân nhớ ra mẫu thân ruột của nàng là sủng phi nên đương nhiên sẽ không thích nghe mấy lời này, lão lập tức ngập chặt miệng lại.
Tần Hi hỏi: “Tiểu sư tỷ biết chuyện của mẫu thân mình sao?”
“Không biết. Là Nam Hoang Đế nói với ta rằng bà ấy không nợ ai cả, còn nói bà ấy từng là thần tử của ông ấy.”
Thần tử? Hoang Đế chỉ coi yêu là bề tôi mà thôi, mẫu thân nàng là yêu sao? Thế nhưng, người với yêu hoàn toàn không thể có đời sau, vậy làm sao Cô Liên Thác Sinh được?
Nói đến đây, Lệnh Hồ Vũ tại sao lại chọn sủng phi làm mẫu thể của Cô Liên Thác Sinh? Ông ta chắc chắn vì biết trước chuyện gì đó nên mới đến Đại Hoang tìm bà. Tin đồn về Lệnh Hồ Vũ rất nhiều và phức tạp, khó mà điều tra rõ ràng. Thay vào đó, không bằng bắt đầu từ sủng phi, có lẽ có thể tìm ra được một số sự thật về quá khứ, cũng như người đứng sau Trăn Trăn.
Tần Hi hỏi Vạn Thử Yêu Quân: “Yêu Quân đã từng gặp vị sủng phi của Nam Hoang Đế kia chưa?”
Lão lắc đầu: “Sủng phi của Hoang Đế làm sao có thể tùy tiện để người khác thấy được.”
“Năm xưa Yêu Quân có từng nhìn thấy yêu thần quái dị nào ở trong phủ Nam Hoang Đế? Theo kiểu mà để lại ấn tượng rất sâu sắc đó?”
Vạn Thử Yêu Quân có chút không nhịn được: “Lão tử trước kia chỉ lăn lộn ở Đông Chi Hoang thôi, chuyện của Nam Hoang Đế ta làm sao biết chứ! Nếu ngươi đã hiếu kỳ như vậy thì phải xem tộc trưởng có cho phép ngươi vào Thư Cung hay không. Ở trong đó truyền kỳ gì cũng có, tất cả đều là những câu chuyện hắn sưu tập được từ Đại Hoang đến Trung Thổ suốt trăm năm qua, đến lúc đó thì cứ thỏa thích mà xem!”
Chuyên tìm kiếm những truyền kỳ khắp nơi, vị tộc trưởng này đúng là một nhân vật huyền thoại.
Vì là nhân vật huyền thoại nên chỗ ở đương nhiên phải không giống với những người khác, vừa rộng rãi lại vừa uy nghi, không hề thua tòa phủ đệ kia của Triệu Chấn ở Đông Lai Thành. Tuy nhiên, phần lớn các viện đều được khóa kín và duy trì kết giới, chỉ có một tiểu lâu ở phía Đông mở toang cửa, trên đó có một bức hoành đề hai chữ “Tỉnh Trai” theo lối cuồng thảo.
Lệnh Hồ Trăn Trăn “A” một tiếng: “Cựu tộc trưởng chính là người tuyển thư đồng lúc trước, vị Tỉnh Trai Tiên Sinh bao ăn ở, chu cấp tiền đi đường, và mỗi tháng còn trả mười hai lượng sao?”
“Cũng là vị Tỉnh Trai viết về yêu hận tình thù ân oán nam nữ kia.”
Một giọng nói không mấy ôn hòa vang lên trước tòa lâu, ngay sau đó một bóng người mặc đồ màu xám bước ra. Người đó khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt rất tuấn tú, nhưng tóc rất dài và bù xù, chân để trần, nhìn dáng vẻ có vẻ như mới ngủ dậy.
“Mới sáng sớm đến đây làm gì?” Tỉnh Trai trừng mắt nhìn Vạn Thử Yêu Quân. “Không phải đã nói cho ngươi vị trí của địa lao sao? Đi mau! Ta còn phải viết thoại bản nữa! Đừng làm phiền ta!”
Vạn Thử Yêu Quân càng không khách khí hơn: “Mau kể chuyện Ánh Kiều Tiên Tử cho chúng ta! Yêu đan của Mặc Lan đã bị lấy mất một nửa rồi! Ngươi có phải muốn nghe kể chuyện hay không? Để lão tử tùy tiện bịa ra hai câu chuyện cho ngươi!”
Tỉnh Trai đỡ cái đầu đang đau nhìn lão: “Ai muốn nghe chuyện ngươi bịa chứ.”
Thấy Tần Hi vả Lệnh Hồ Trăn Trăn đang nhìn chằm chằm mình, ông liền cau mày: “Hai vị có chuyện gì sao?”
Tần Hi chắp tay hành lễ: “Nghe nói tiên sinh là huynh trưởng của Ngu Vũ Linh?”
Tỉnh Trai không hề quan tâm: “Ừ, ngươi muốn nói ta không giống với muội ấy chứ gì? Chúng ta là huynh muội cùng cha khác mẹ nên tất nhiên không giống. Hóa ra các ngươi có quen biết Tiểu Ngu, muội ấy ở Đại Hoang sống có tốt không?”
Ngu Vũ Linh tài sắc vẹn toàn, vũ kỹ hơn người, là đệ nhất linh nhân của Đại Hoang.
“Thế thì tốt rồi.”
Nói xong, ông lại nhìn nhìn chằm chằm Tần Hi một lúc rồi sau đó nhìn Lệnh Hồ Trăn Trăn, lộ ra vẻ mặt hài lòng: “Chuyện về Ánh Kiều Tiên Tử ta không có, nhưng lại có chuyện về Ngân Tước Nhi. Ta thấy các ngươi đều có tư thái của tiên nhân nên hẳn là đã trải qua rất nhiều chuyện. Nói ta nghe đi rồi ta sẽ kể cho các ngươi nghe câu chuyện của Ngân Tước Nhi.”