Khi sắp tỉnh dậy, mơ hồ nghe thấy tiếng hát khe khẽ của ai đó.
Tiếng hát kia rất trong trẻo và du dương, là một bài hát hắn rất quen thuộc: “Ngọn núi cao, trăng lên dần. Trăng đã lên, sao lấp lánh*…”
*Đây là hai câu thơ trong bài “Núi Cao Chương 3” của tác giả Trương Ngọc Nương
Chu Cảnh từ từ mở mắt ra, cả phòng tràn ngập ánh mặt trời, Diệp Tiểu Uyển đang ngồi bên cửa sổ chải tóc trước gương đồng, vẫn nhỏ giọng ngâm nga: “Người ta thương đang ở nơi xa. Một ngày không thấy trong lòng xót xa.”
Hắn nghe một hồi, không nhịn được hỏi: “Đây là bài hát gì?”
Động tác chải tóc của Diệp Tiểu Uyển vẫn tiếp tục: “Đây là bài hát dì nhỏ đã dạy ta.”
“Ta đã từng nghe một yêu linh nhân vô cùng ác độc ở Đại Hoang hát những lời y hệt như vậy.”
Diệp Tiểu Uyển dịu dàng nói: “Đây là bài mà bất kỳ linh nhân nào cũng đều biết hát nên việc yêu linh nhân biết cũng không phải điều gì hiếm lạ. Huynh đã không thích thì ta đổi bài khác vậy.”
“Đừng hát nữa.” Chu Cảnh xoay mình ngồi dậy, vẫy vẫy tay. “Đến đây.”
Nàng nhanh chóng đến gần, nhưng chỉ cúi xuống mép giường, tựa đầu trên đùi hắn, dùng giọng rất nhẹ nhàng nói: “Hôm qua ta đã kể Tùng Hoa sư huynh nghe nhiều chuyện như vậy nên ta cũng muốn nghe chút chuyện về Tùng Hoa sư huynh nữa.”
Chu Cảnh chậm rãi dùng ngón tay vuốt mái tóc dài dày dặn của nàng: “Muốn nghe chuyện gì? Ta tên Chu Cảnh, tự Tùng Hoa, là tu sĩ đứng thứ bảy của Thái Thượng Nhất Mạch. Tính tình không tốt, thích uống rượu, tất cả nàng đều biết rồi.”
“Huynh là người ở đâu? Trước khi vào Thái Thượng Mạch đã làm gì?’
Chu Cảnh im lặng một lát, tựa như không muốn nói về chuyện này, nhưng cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Ta là người Kinh Châu, sinh ra ở trong một thôn nhỏ trên núi, chỉ là một đứa trẻ vô cùng bình thường. Sau đó, sau đó… cửa nát nhà tan…”
Hắn đột nhiên im bặt, không nói thêm nữa.
Diệp Tiểu Uyển hôn lên cổ tay hắn: “Ta cũng là một đứa trẻ vô cùng bình thường. Quê hương ta là một ngôi làng nhỏ ven biển ở cực đông Thanh Châu. Nơi đó nghèo khó và rách nát, nhưng vì có dì nhỏ nên ta cũng chẳng chịu nhiều khổ cực. Mấy năm nay ta vẫn không có dũng khí trở về, sợ nhìn rồi lại đau lòng, nhưng mà bây giờ có huynh rồi, ta không sợ nữa.”
Chu Cảnh thấp giọng hỏi: “Dì nhỏ của nàng đã qua đời rồi sao?”
“Ta không biết.” Nàng thấp giọng nói. “Nhưng cho dù còn sống, cũng sống không bằng chết.”
“Tại sao?”
Nàng lắc đầu, một lúc sau mới đột nhiên nói: “Tùng Hoa sư huynh, ta muốn cùng huynh quay về quê hương một lần. Chỉ hai chúng ta, ngay bây giờ.”
Chu Cảnh sửng sốt một chút: “Bây giờ? Nhưng còn Nguyên Hi và những người khác…”
Nàng ngẩng mặt lên, ánh sáng mơ hồ xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu vào mắt nàng. Đôi mắt mắt biết nói lúc này dịu dàng như nước, muốn nói lại thôi.
Hắn nuốt xuống những lời còn lại, rồi gật đầu một cái.
*
Sau khi Thư Ngữ Liễu tỉnh lại vào ngày hôm sau, việc đầu tiên làm chính là vô cùng lo sợ tìm mọi người để tạ lỗi.
“Hôm qua ta đã quá hoang đường rồi, chỉ uống chút rượu mà đã nói nhiều lời điên rồ như vậy!” Nàng khom người cuối đầu thật thấp, cả cổ và đôi tai đều đỏ bừng vì ngượng. “Chư vị sư huynh và sư tỷ mời ta đi cùng vốn là chuyện may mắn, lại bị ta làm mất hết hứng, ta đúng là điên rồi!”
Triệu Chấn khách khí an ủi mấy câu, lại nhớ đến dáng vẻ khác thường của nàng đêm qua, rốt cuộc không nhịn được cười khan: “Thư sư muội sau này tốt nhất vẫn nên uống ít thôi.”
Thư Ngữ Liễu ngượng ngùng rất lâu không nói nên lời.
Thật không hiểu tại sao mà chỉ một ngọn lửa oán giận nhỏ lại chợt bùng lên hừng hực như thế, sau khi nàng tỉnh lại cảm thấy mình dường như bị điên rồi. Trước kia khi say rượu mình cũng chưa từng như vậy bao giờ, nhưng hiện giờ giải thích cũng chẳng có tác dụng gì nên nàng chỉ biết cúi đầu nhận lỗi.
Triệu Chấn thấy nàng như thế nên chỉ hỏi: “Thư sư muội, sau khi muội rời khỏi rạp hát đã đi đâu vậy? Gặp phải chuyện gì? Có còn nhớ không?”
Thư Ngữ Liễu kể lại chuyện tối qua, nhưng có chút bối rối: “Lúc rời khỏi rạp hát ta đã quá say rồi, vốn muốn đi đến khu rừng hải đường ở sườn núi hóng gió để bình tĩnh lại, nhưng lại ta nghe có người gọi tên mình… chuyện sau đó ta không nhớ rõ nữa…”
Gọi tên? Triệu Chấn không thể hiểu gì cả: “Thư sư muội không gặp mị yêu sao?”
Thư Ngữ Liễu dường như còn không hiểu nổi hơn y: “Cho dù ta có say, cũng không đến nỗi không đối phó được mị yêu… Ta là bị mị yêu đánh ngất sao?”
Cái này phải hỏi Diệp Tiểu Uyển vì ngày hôm qua là nàng cõng Thư Ngữ Liễu đi ra khỏi hành lang hoa tử đằng. Thế nhưng, cho đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng nàng và Tùng Hoa đâu. Cửa phòng chưa từng mở ra, gõ cửa cũng không có phản ứng gì, chắc chắn là tìm nơi nào nói chuyện yêu đương rồi.
Triệu Chấn không khỏi hâm mộ ghen tị, chua xót thở dài nói: “Cho dù có chuyện gì xảy ra thì người không sao là tốt rồi. Ta đã đề cập chuyện hôm qua với chấp sự của tán tu trong thôn rồi, cũng không biết kết quả sẽ như thế nào. Đúng rồi, Thư sư muội có muốn ăn chút gì không?”
Thư Ngữ Liễu lắc đầu: “Đa tạ Triệu sư huynh, ta không cần.”
Dứt lời, nàng nhìn về phía Tần Hi vẫn chưa lên tiếng, chậm rãi nói: “Nguyên Hi sư huynh, ta có lời muốn nói riêng với huynh. Xin huynh nhất định phải cho phép ta.”
Tần Hi suy nghĩ một chút, rồi lập tức đồng ý: “Được thôi, ta ở ngoài hành lang đợi Thư sư muội.”
Triệu Chấn lập tức biết biết điều cố ý đưa những người khác ra khỏi phòng. Nhìn thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn vẫn luôn quay đầu lại nhìn, y liền nói nhỏ: “Lệnh Hồ sư tỷ, nghe lén tuyệt đối không phù hợp với lễ phép của Trung Thổ. Nguyên Hi đã muốn tránh hiềm nghi như thế, tỷ cũng nên tin đệ ấy một chút. Đi thôi, sư đệ chúng ta dẫn tỷ đi ăn trước.”
Việc nàng tin tưởng Tần Nguyên Hi có liên hệ gì đến việc nàng vô cùng để ý Tần Nguyên Hi nói chuyện gì với nữ tu sĩ? Người Trung Thổ suốt ngày lôi lễ phép của Trung Thổ ra nói, nhưng nàng là người Đại Hoang cơ mà, lễ phép Trung Thổ thì liên quan gì đến nàng.
Lệnh Hồ Trăn Trăn mượn cớ quay về phòng lấy đồ, sau đó lặng lẽ rẽ hướng khác, trốn thật xa ở cuối hành lang, căng tai lắng nghe.
Bóng cây đung đưa, tay áo của hai người trên hành lang cuộn vào nhau. Thư Ngữ Liễu chỉ vào cây trâm trên tóc, lời đang nói đến một nửa: “… Cây trâm vẫn còn ở trong sào huyệt yêu tộc nên ta lo lắng đến mức không ngừng khóc. Là huynh đến hỏi ta, sau đó đưa ta quay về sào huyệt một chuyến. Huynh sau đó, sau đó còn hỏi ta đường đến Lương Châu, chẳng lẽ không phải là vì muốn đến Huyền Phượng Lâu gặp ta sao?”
Tần Hi rất bình tĩnh trả lời: “Ngày đó là một tu sĩ khác được cứu nói với ta Thôn Lãng Nguyệt không phải ở Lương Châu. Hắn còn nói cho ta, trong sào huyệt yêu tộc có một tấm bản đồ vẽ Cửu Châu vô cùng cặn kẽ. Ta là vì muốn lấy nó nên mới quay về, lại sợ không biết đường đi, đúng lúc muội lại có vật muốn tìm về nên đã đi cùng, còn về chuyện hỏi đường đi Lương Châu là để vì hoàn thành kỳ thực tập.”
Sắc mặt Thư Ngữ Liễu bỗng nhiên trở nên tái nhợt, thanh âm run rẩy: “Cho nên, cho nên huynh hoàn toàn không phải vì ta…”
Tần Hi chậm rãi nói: “Tu sĩ Thái Thượng Mạch luôn ủng hộ công lý, thân thiện giúp đỡ người khác là chuyện đương nhiên. Thư sư muội, thật xin lỗi, để muội hiểu lầm rồi.”
Thư Ngữ Liễu kinh ngạc nhìn hắn hồi lâu, thấp giọng nói: “Cứ cho là do ta hiểu lầm đi, nhưng tấm lòng của ta là thật. Nguyên Hi sư huynh có thể cho ta một cơ hội không? Ta chẳng qua… chỉ hy vọng huynh hiểu ta nhiều hơn một chút, ta cũng muốn biết nhiều hơn về sư huynh.”
Tần Hi lui hai bước, chắp tay hành lễ: “Xin lỗi, ta không quan tâm đến chuyện này, chỉ muốn chuyên tâm tu hành mà thôi.”
Thư Ngữ Liễu thất thần cười một tiếng: “Ta cũng nhìn ra Nguyên Hi sư huynh rất chuyên tâm tu hành. Hôm qua gặp sư huynh, linh khí vẫn rất bình lặng, hôm nay gặp lại đã thấy dấu hiệu đột phá cảnh giới. Ra ngoài vẫn không quên tu hành, sư huynh đúng là không hổ nhân tài của Thái Thượng Nhất Mạch. Nhưng mà, e là huynh không phải không để tâm đến chuyện tình cảm, Lệnh Hồ sư tỷ chắc hẳn sẽ khác với ta đúng không?”
Nhắc đến nàng?
Lệnh Hồ Trăn Trăn ngừng thở, tiếp tục căng tai ra nghe. Không ngờ, trong tay nàng bỗng nhiên truyền đến tiếng leng keng không ngừng của Truyền Tin Thuật. Nàng bỗng nhiên chột dạ khó hiểu, cầm lấy phong thư rồi chạy một mạch ra khỏi khách điếm, sau đó mới phát hiện đó là thư của Diệp Tiểu Uyển.
Trong thư có viết nàng ấy và Chu Cảnh dự định tạm thời đến chỗ khác du ngoạn, bọn họ không cần phải lo lắng, đợi đến khi thần tích xuất hiện vào tháng Tư sẽ gặp lại ở Đông Lai Thành.
Oản và Thông Hoa vậy mà đột nhiên rời đi. Hai người họ trước đây rõ ràng rất có hứng thú với suối thần ở Thôn Lãng Nguyệt mà, hiện giờ suối thần còn chưa đổ xuống đã đi mất rồi.
Lệnh Hồ Trăn Trăn thu hồi thư, vừa quay người lại đã nhìn thấy Thư Ngữ Liễu chẳng biết lúc nào đã đứng ở cách đó không xa, chắp tay hành lễ với nàng.
“Lệnh Hồ sư tỷ.” Nàng gọi Lệnh Hồ Trăn Trăn. “Sư môn tạm thời có chuyện quan trọng nên ta phải cáo từ rồi. Hôm qua ta đã đắc tội nhiều người, nhất là Diệp sư tỷ. Tỷ ấy có lòng muốn an ủi mà ta lại làm ra chuyện thất lễ như thế. Cảm phiền sư tỷ chuyển lời lại rằng Thư Ngữ Liễu muốn tạ lỗi với Diệp sư tỷ.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn gật đầu: “Được.”
Vẻ mặt của Thư Ngữ Liễu có chút phức tạp: “Tha thứ cho sự lỗ mãng của ta, xin cho ta biết Lệnh Hồ sư tỷ nghĩ thế nào về Nguyên Hi sư huynh?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn trả lời rất lưu loát: “Tần Nguyên Hi vô cùng tốt.”
“Nếu có một ngày, Nguyên Hi sư huynh có giai nhân khác bầu bạn, ngày đêm đều không rời khỏi nàng ấy thì sư tỷ định làm thế nào?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn không đợi nàng nói xong, đã không khỏi lo lắng: “Ai?”
Thư Ngữ Liễu bừng tỉnh cười một tiếng: “Sư tỷ ngây thơ như thế cũng tốt, nhưng không thể cứ như vậy được. Sư muội phải đi đây, cáo từ.”