Tần Hi hành lễ: “Vị sư muội này, hữu lễ rồi.”
Hắn không nhận ra nàng là ai, mơ hồ đi lướt qua.
Nữ tu sĩ cũng không ngại, nhẹ nhàng nói: “Nguyên Hi sư huynh, đã mấy năm không gặp, huynh chẳng lẽ không nhớ nổi tên của ta? Ta là tu sĩ của Lương Châu Huyền Phượng Lâu, tên Thư Ngữ Liễu. Ba năm trước sư huynh đã cứu ta ở Thôn Lãng Nguyệt.”
Ba năm trước? Tần Hi cố gắng lục lọi trí nhớ để nhớ lại.
Chuyện có liên quan đến Thôn Lãng Nguyệt, hắn chỉ nhớ rằng mình vô tình đi vào đó khi bị lạc. Hắn ở lại vài ngày vì thấy thú vị, đúng lúc gặp trong thôn có yêu tìm cách gây rối nên đã bị hắn coi là yêu vật để thực tập. Sau đó, hắn bàng hoàng nhận ra nơi này không phải ở Lương Châu và phải tốn rất nhiều công sức mới hoàn thành kì thực tập thật sự.
Nhắc mới nhớ, hình như năm đó trong thôn đã có một số tu sĩ được cứu, trong đó hẳn là có vị nữ tu sĩ Huyền Phượng Lâu này.
Tùng Hoa thật sự không phải nói nhảm.
Hắn lập tức khiêm tốn nói vài câu khách khí, chợt nghe Thư Ngữ Liễu nói: “Vị sư muội này là?”
Nàng hiền hòa nhưng lại thận trọng khi nhìn về phía Lệnh Hồ Trăn Trăn.
Từ lúc ở Đông Lai Thành, nàng đã chú ý đến mỹ nhân vô cùng kiểu diễm bên cạnh Tần Nguyên Hi. Hiện giờ đứng ở khoảng cách gần càng cảm thấy nàng xinh đẹp đến kinh người, có điều là sắc mặt không được tốt, dường như vừa mới khỏi trọng thương.
Tần Hi nói: “Tỷ ấy là Tiểu sư tỷ của Nhất Mạch chúng ta.”
Thư Ngữ Liễu lập tức khom người hành lễ: “Hóa ra là Tiểu sư tỷ. Thất lễ rồi, ta vốn tưởng rằng là người yêu của sư huynh.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn nghe bọn họ nhắc tới mình, liền tận tâm tư giới thiệu bản thân: “Không phải người yêu, là sư tỷ. Ta tên Lệnh Hồ Trăn Trăn.”
Thư Ngữ Liễu cảm thấy Tần Hi thờ ơ, lo lắng không có cách nào lại gần hắn, đồng thời cũng lo lắng về quan hệ của bọn họ. Lúc này nghe thấy nàng phủ nhận nên trong lòng Thư Ngữ Liễu nhất thời yên tâm hơn một chút.
Nàng trò chuyện với Lệnh Hồ Trăn Trăn một lúc, thấy bộ dạng ngây thơ của nàng, liền nhẹ nhàng mỉm cười ôm cánh tay của Lệnh Hồ Trăn Trăn: “Lệnh Hồ sư tỷ là lần đầu đến Thôn Lãng Nguyệt phải không? Phía trong hành lang hoa tử đằng còn có rất nhiều nơi thú vị, không bằng ta dẫn sư tỷ đi dạo một chút nhé?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn luôn có ấn tượng tốt với các nữ tu sĩ. Từ Diệp Tiểu Uyển, Du Bạch, đến Khương Thư, ai cũng dễ nói chuyện hơn các nam tu sĩ nhiều. Vị tu sĩ trước mắt này quả nhiên cũng rất thân thiện nên nàng lập tức gật đầu không ngừng.
Thư Ngữ Liễu vừa đi vừa giới thiệu tỉ mỉ cảnh quan dọc hai bên đường. Khi đến một cửa hàng bán giấy đủ loại, giấy gì cũng có, ngay cả giấy vỏ cây Nhược Mộc hiếm thấy cũng có luôn, Lệnh Hồ Trăn Trăn lập tức đi vào như một làn khói.
Thư Ngữ Liễu nghiêng đầu nhìn Tần Hi, hắn không có ý định đi vào, chỉ lặng lẽ đưa tay ra sau nhìn chằm chằm vào hoa tử đằng rơi xuống. Ánh nắng vụn vặt chiếu vào một bên mặt hắn, nhìn có vẻ âu sầu nhưng rất anh tuấn. Dường như hắn cất giấu vô số bí mật và tâm sự, nàng đã phát hiện ra điều đó trong khoảnh khắc ngắn ngủi này.
Nàng không kiềm được lặng lẽ kéo tay áo của hắn, nhẹ giọng nói: “Nguyên Hi sư huynh, ba năm trước được huynh cứu giúp nên ta vẫn ngày đêm cảm kích, không dám quên. Ta….. mỗi tháng đều đến Thôn Lãng Nguyệt chỉ mong được gặp lại huynh một lần. Hôm nay may mắn được gặp lại nên trong lòng ta vô cùng vui mừng…”
Vừa nói, nàng không nhịn được len lén ngước mắt lên, nhìn thấy đôi mắt đen láy của hắn đang nhìn mình. Mặt nàng không khỏi từ từ đỏ lên, vội vàng cúi đầu xuống.
Ai ngờ, hắn lại ngạc nhiên nói: “Thư sư muội nếu có chuyện quan trọng thì có thể truyền tin, hoặc cũng có thể đến Thái Thượng Mạch tìm ta. Tại sao lại đến Thôn Lãng Nguyệt hàng tháng làm gì?”
Thư Ngữ Liễu muốn nói chuyện thẳng thắn hơn với hắn nhưng lại do dự hồi lâu, cuối cùng mới có dũng khí thấp giọng nói: “Nguyên Hi sư huynh không nhớ sao? Ba năm trước, trâm cài của ta bị mất, là chính huynh dẫn ta đi tìm. Sau đó ta đến Thái Thượng Mạch, cũng từng đề cập với huynh rằng mỗi tháng ta sẽ chờ huynh ở Thôn Lãng Nguyệt… Nguyên Hi sư huynh không phải vì nhận ra cây trâm kia nên mới đến Thôn Lãng Nguyệt sao?”
Trâm cài? Tần Hi chợt nhớ tới chiếc xe bay thấp và cây trâm rơi xuống ngày hôm qua, lập tức lấy nó ra khỏi tay áo, bình tĩnh nói: “Thì ra là trâm cài của Thư sư muội. Xe bay thấp trong thành lại còn ném xuống vật nặng, hành động này e là không ổn.”
Thư Ngữ Liễu không ngờ đến việc hắn trách cứ mình nên nhất thời xấu hổ không chịu nổi.
Ba năm trước, nàng được vị tu sĩ Thái Thượng Mạch này cứu giúp. Hắn khôi ngô tuấn tú, rất có phong thái của một tiên nhân, tu vi lại còn rất xuất chúng. Tuy đến từ một danh môn tuyệt thế như Thái Thượng Mạch, nhưng hắn cũng không tỏ vẻ kiêu ngạo mà nói chuyện rất thân thiện và thích cười. Thêm nữa, bởi vì hắn không biết đường nên còn thêm vào chút ngây ngô dễ thương.
Lúc đầu, nàng chỉ có một chút hảo cảm mơ hồ, cho đến khi nàng phát hiện ra trâm cài mẫu thân để lại cho mình không còn nữa nên vô cùng lo lắng, chính hắn là người đưa nàng quay về sào huyệt của yêu tộc để tìm về cây trâm.
Từ đó về sau, nàng không thể kiềm lòng được. Nàng biết rõ Thái Thượng Mạch có rất nhiều kỳ thực tập và có thể sẽ không đến đây nữa, nhưng nàng không thể buông bỏ tấm lòng thiếu nữ nên hàng tháng đều quay lại chốn cũ để ôn lại quá khứ tươi đẹp một mình.
Ở trong lòng nàng, Tần Nguyên Hi dịu dàng chu đáo, hiểu sâu biết rộng, nhưng ai ngờ lần này gặp lại hắn lại giống như một người khác. Sự dịu dàng và hiểu biết trong trí tưởng tượng không thấy đâu nữa, thậm chí còn muốn quở trách nàng.
Thư Ngữ Liễu cố gắng tìm lại giọng nói của mình, giọng nói run rẩy: “Là vì ba năm rồi mới gặp lại Nguyên Hi sư huynh…. nên… ta quá kích động, vô tình là rơi trâm cài… Sau đó, ta đã xin lỗi các cư dân ở Đông Lai Thành rồi. Nguyên Hi sư huynh đừng trách ta, được không?”
Vừa dứt lời, liền nghe một người cười nói: “Nguyên Hi sư huynh muốn trách ai?”
Vừa dứt lời thì có một tu sĩ trẻ tuổi đi tới, chính là Chu Cảnh.
Hắn vốn muốn cùng Diệp Tiểu Uyển đi xem suối thần, nhưng chưa đến đêm trăng tròn nên suối thần chưa hiện ra. Hai người quyết định đi đến hành lang hoa tử đằng để tham quan, ai ngờ gặp được đào hoa ngày xưa của Nguyên Hi, lại còn dây dưa bên kia một hồi lâu, thật giống như muốn khóc đến nơi.
Chu Cảnh xưa nay luôn sợ thiên hạ không loạn nên làm sao chịu bỏ qua cho chuyện thú vị như vậy. Cộng thêm quan hệ kỳ quặc của Lão Cửu và Lệnh Hồ, hắn muốn tận dụng lúc này để làm bọn họ tỉnh táo lại.
Hắn lập tức bổ sung: “Sư muội nghĩ nhiều rồi, Nguyên Hi tuyệt đối không phải là người nghiêm khắc đâu. Sư muội một mình đến Thôn Lãng Nguyệt sao? Vậy thì không thú vị chút nào cả, chi bằng cùng đi dạo chung một chút đi?”
*
Nói là đi dạo, nhưng lần đi dạo này cũng quá kỳ lạ rồi.
Chu Cảnh không biết bị làm sao mà cứ đẩy Tần Hi về phía Thư Ngữ Liễu bên kia, nhất quyết không cho hắn đến gần Lệnh Hồ. Không biết hắn đang muốn khuấy đục vũng nước nào.
Thư Ngữ Liễu bên kia vô cùng thẹn thùng, nhưng lại chủ động không rời xa Tần Hi, thỉnh thoảng nói với hắn vài câu, tựa như đang muốn dò xét suy nghĩ của hắn.
Lệnh Hồ Trăn Trăn ở bên này hoàn toàn không biết gì, trong tay cầm một bó hoa tử đằng, vừa đi vừa ngửi.
Diệp Tiểu Uyển bối rối một lúc lâu, rồi quyết định đi về phía Lệnh Hồ.
Cách Tần Hi đối xử với Lệnh Hồ rõ ràng là rất khác, đến ánh mắt hắn nhìn nàng cũng thay đổi, nhất là sau khi Lệnh Hồ bị thương nặng. Tuy chỉ cách đó một bước, nhưng hắn không hề tiến lên và cẩn thận hơn ngày xưa rất nhiều, cũng không hiểu vì lý do gì nữa. Chỉ nhìn thôi cũng đã vô cùng mất kiên nhẫn nên Diệp Tiểu Uyển quyết định phải giúp đỡ một tay.
Diệp Tiểu Uyển đi đến gần Lệnh Hồ Trăn Trăn, cười híp mắt thấp giọng nói: “Trăn Trăn, cô có cảm thấy vị nữ tu sĩ Huyền Phượng Lâu kia đối xử với Tần sư đệ rất đặc biệt, có phải nàng rất thích đệ ấy hay không?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn lại nói: “Tần Nguyên Hi không phải người xấu, nàng ấy dĩ nhiên sẽ không ghét hắn.”
Diệp Tiểu Uyển cố ý lắc đầu than thở: “Vậy chẳng phải cô tình nguyện tác hợp cho họ thành một một hay sao? Không phải vậy chứ? Ta còn tưởng rằng cô rất thích đệ ấy kìa.”
Tác hợp thành đôi?
Lệnh Hồ Trăn Trăn ngẩng đầu nhìn, vừa vặn nhìn thấy Tần Hi đang cúi đầu nói gì đó với Thư Ngữ Liễu. Vài tóc đen như mực xõa xuống gò má, hàng mi dày khẽ run lên, tựa như đang cười.
Diệp Tiểu Uyển vẫn còn nói: “Hai người bọn họ đứng cùng nhau trông thật xứng đôi. Đúng không?”
“Không có.” Lệnh Hồ Trăn Trăn theo bản năng cự tuyệt. “Một chút cũng không.”
Diệp Tiểu Uyển nín cười: “Đã như vậy, nếu nam chưa vợ nữ chưa gả mà cô còn thấy không được, vậy thì mau chóng đi lên giành lại Tần sư đệ đi nha.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn kinh ngạc nhìn nàng: “Chỉ có đồ vật mới có thể giành, người không thể.”
Haiz, thật lãng phí khuôn mặt thông minh và mê hoặc này.
Diệp Tiểu Uyển cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác bứt rứt của Chu Cảnh. Thế nhưng, nàng không có sức lực đi tìm phiền toái như hắn nên dứt khoát không nói nữa.
Trăn Trăn với Tần Hi có hai ông bà mai uy tín quá :)))