Khoảng giờ Thìn, sương sớm mờ mịt bị ánh nắng trong trẻo quét đi, Cố Thải đang sánh bước trên đường núi cùng một nữ tử cao gầy đội mịch ly trắng như tuyết. Gió thỉnh thoảng thổi qua tấm lụa mỏng trắng, qua khe hở có thể mơ hồ nhìn thấy dung mạo diễm lệ tuyệt trần, thật sự xinh đẹp đến kinh người.
Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn chằm chằm hồi lâu, luôn hoài nghi người này không phải Chu Cảnh.
Hắn liên tục bày ra dáng vẻ “không được chú ý đến mặt của lão tử”, nhưng lại vô cùng giống nữ tử khi chỉ giả trang mà thôi. Ngay cả dáng vẻ đi lại cũng phong tình vạn chủng, còn giống nữ tử hơn bất kỳ nữ tử nào nàng đã gặp.
Trên đầu nàng bỗng nhiên xuất hiện thêm mịch ly, Tần Hi ung dung chỉnh lại tấm lụa đen: “Tỷ cũng che lại đi, đừng lộ mặt.”
Kế hoạch là Tùng Hoa dẫn dụ tu sĩ, không phải nàng. Người bọn họ phải đối phó là ma đầu chuyên làm hại nữ tử nên các nữ tu sĩ của Linh Phong Hồ đều tránh đi chín mươi dặm để khỏi rước họa vào tiên môn. Theo lý không nên dẫn nàng theo, nhưng nếu để nàng một mình dường như còn nguy hiểm hơn, không bằng cứ khăng khăng giữ bên cạnh vậy.
Thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn còn đang ngơ ngác nhìn chằm chằm Chu Cảnh, hắn lập tức nhắc nhở: “Những năm trước đã trải qua rất nhiều lần thực tập, Tùng Hoa đã từng giả trang nữ tử rất nhiều lần. Đây là một trong những thủ đoạn bảo vệ tính mạng của huynh ấy, cùng lắm mới dùng, nên tâm tình lúc này chắc chắn không tốt chút nào. Nếu huynh ấy phát hiện tỷ nhìn chằm chằm huynh ấy như con khỉ thì có tức giận ta cũng không cản đâu.”
Tâm tình thật sự không tốt sao?
Theo Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn thấy, nhìn giống như đang hưởng thụ hơn. Mịch ly không đứng yên được mà luôn tung bay, khó tránh khỏi thu hút sự chú ý của người khác. Trên con đường này du khách tới lui không dứt, đa số đều không nhịn được muốn nhìn hắn thêm vài lần.
Khi đến Hà Vân Đài ở lưng chừng núi thì đã gần trưa. Hôm nay thời tiết đẹp, bầu trời trong xanh, trên Hà Vân Đài đầy ắp người, lượng du khách nhiều gấp ba lần so với ngày hôm qua.
Advertisement
Đây là một trong những thắng cảnh nổi tiếng của Linh Phong Sơn, không chỉ bởi vì trên đó có cây mai nghìn năm tuổi mà còn bởi vì dưới đài tràn ngập những cây đào, mận, anh đào với nhiều màu sắc khác nhau, trải dài khắp lối đến ven hồ dưới chân núi. Hoa nở rộ như mây như ráng như mây nên mới có tên Hà* Vân.
*hà (霞): ráng mặt trời hoặc ráng mây mù
Lệnh Hồ Trăn Trăn tìm một góc hẻo lánh ít người, lặng lẽ ngắm nhìn cây mai nghìn năm từ phía xa. Khi gió thổi qua, những cánh hoa trắng như tuyết cũng theo đó mà bay đi, vô cùng thơ mộng đẹo mắt, tiếng cười nói của các du khách cũng náo nhiệt hơn.
Nàng không khỏi nhớ đến hoa lê trên sườn đồi trước sư môn đại trạch. Hiện giờ đang là tháng Ba, chắc hẳn những bông hoa lê đó đã nở rộ cả rồi. Nơi đó vốn là sườn đồi phủ đầy hoa lê tuyết, có nắng gió nhảy múa, còn rực rỡ và đẹp hơn cây hoa mai trước mắt này.
Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên bên cạnh: “Cô nương đang ngắm hoa trước mặt, nhưng lại đang nghĩ đến một cảnh tượng khác có phải không?”
Nàng vội vàng nghiêng đầu, nhưng lại không thấy người nào, chỉ nghe được giọng nói trầm trầm sau tai, cười nói: “Ở đây.”
Dứt lời, mịch ly lụa đen bị một bàn tay không chút khách khí nào vén lên. Hôm nay người đó đã thay một chiếc áo khoác lông màu xanh lam, chiếc chuông bạc trên khuyên tai của hắn đang phát ra những âm thanh vô cùng mỹ miều. Đó là tu sĩ hôm qua nàng gặp ở quán trà.
Hắn mỉm cười nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng: “Cô nương, lại gặp mặt rồi.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn cố gắng kéo tấm lụa đen lại, nhưng hắn không buông tay, đây là nhất quyết muốn đối đầu với nàng rồi. Nàng ước lượng khoảng cách thực lực… Không đúng, hôm nay không thích hợp ra tay, phải khiêm tốn.
Nàng nhíu mày: “Buông ra.”
Hắn có vẻ hơi ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của nàng: “Tại hạ Ôn Tấn, đang dạo chơi tứ hải, cũng là một tu sĩ lang thang khắp Cửu Châu. Nếu cô nương nói cho ta phương danh, trả lời câu hỏi lúc nãy của ta thì ta sẽ lập tức buông tay.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn trả lời: “Ta không có phương danh, cũng không nghĩ đến cảnh tượng nào cả.”
Nụ cười của hắn sâu hơn: “Người làm sao không có tên được? Hơn nữa, ngay cả sợi tóc của cô nương nương cũng nhuộm đầy màu hoài niệm, nếu nhìn kỹ sẽ thấy ngay, có gạt ta cũng vô ích thôi.”
Nàng không lên tiếng, chỉ dùng chút sức kéo tấm lụa đen lại. Không ngờ Ôn Tấn đột nhiên buông tay, nhìn về cây mận cách đó không xa.
Những bông hoa trắng muốt nặng trĩu nở rộ trên cành, dưới hoa có một vị tuyệt thế giai nhân đội mịch ly trắng như tuyết, đang vén màn lụa lên nhìn về phía họ. Cảm nhận được ánh mắt của họ, trong mắt giai nhân liền hiện lên một nụ cười khinh thường, như thể đang mỉa mai hắn dám khinh bạc một nữ tử giữa thanh thiên bạch nhật.
Phía xa có người gọi, nàng lập tức khép mịch ly lại rồi xoay người đi về người nam tử trường thân ngọc lập* —— là một nữ tử đã có phu quân.
*trường thân ngọc lập: ý muốn miêu tả một dáng người cao lớn
Ôn Tấn không khỏi khen ngợi: “Hoa đẹp, cảnh đẹp.”
Hắn không chút do dự đi theo phía sau, chậm rãi đi theo cặp phu thê tựa bích nhân* về phía bờ hồ dưới chân núi.
*bích nhân: khen người đẹp như ngọc bích
Đây là tình huống gì vậy? Lệnh Hồ Trăn Trăn sững người, đó không phải là Thông Hoa và Cố Tiên Chi sao? Muốn dụ dỗ Ôn Tấn sao? Không trùng hợp đến vậy chứ? Bỗng dưng nhân vật chính lại đổi thành nàng?
Nàng đang muốn đuổi theo thì đột nhiên có người nắm lấy cánh tay mình, là Tần Hi mới vừa rồi không biết đã đi đâu.
Nàng bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi có thấy không, người đó…”
Sắc mặt hắn vô cùng khó coi, chỉ kéo nàng đến một chỗ vắng vẻ, trầm giọng nói: “Đừng lên tiếng.”
Rừng hoa trải dài, liễu đào đua nở, cảnh hoa ngày xuân quyến rũ đến chói mắt. Mịch ly lụa đen của Lệnh Hồ Trăn Trăn luôn bị vướng vào cành cây, hắn còn đi vô cùng nhanh, nên nàng chỉ có thể vừa vén lụa đen vừa chạy theo, cũng không biết đã xé nát bao nhiêu đóa hoa. Hắn đột nhiên dừng lại trước một cây hồng hoa, đưa tay giữ mịch ly của nàng.
Hai vai căng thẳng, mười ngón tay của hắn đang giữ chặt phía trên, nhìn nàng chằm chằm, nói nhỏ: “Ta hỏi cô, cô gặp người đó khi nào?”
Hắn đã nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ và rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Lệnh Hồ Trăn Trăn không khỏi kinh ngạc: “Ngày hôm qua ở quán trà… thật sự là gã sao?”
Ngón cái của Tần Hi khẽ cẩn thận lướt qua hình thêu trên vai nàng —— cũng giống như hôm qua, vô số cánh hoa mai tạo lại thành hình hoa cẩm tú cầu được dán lên y phục của nàng. Toàn bộ hình thêu trên chiếc váy đều bị dán đầy, không hề sót một cái nào.
Trong giọng điệu của hắn có chút lành lạnh: “Là gã, hơn nữa còn rất lợi hại. Không che giấu chút tu vi nào, linh khí không ngừng chuyển động.”
Vừa đến Hà Vân Đài, bọn họ đã phát hiện động tĩnh của tu sĩ kia rồi. Ánh mắt của Ôn Tấn chỉ tập trung vào các đôi nam nữ nên hắn liền cố ý tránh xa Lệnh Hồ, dù sao Thượng Thanh Hoàn cũng đang ở trên người nàng, tìm được nàng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Nhưng hóa ra kẻ dán hoa và dụ dỗ các nữ tử đã gả đi đều cùng một người, tu sĩ tà đạo đã để mắt tới nàng từ ngày hôm qua.
Tuyệt đối không thể để Lệnh Hồ rơi vào tay Ôn Tấn, tuyệt đối không được. Thân thế của nàng vốn đã ly kỳ, nếu bại lộ trong giới tà đạo thì sẽ gây nên không biết bao nhiêu gió tanh huyết vũ. Sẽ chẳng sao nếu Bàn Thần Ti không có trên người nàng, nhưng oái oăm thay thần vật này lại bị trói chặt vào người nàng.
Xem ra, hắn thật sự không thể lơ là cảnh giác, Lệnh Hồ Vũ cùng Bàn Thần Ti đều là phiền toái trí mạng.
Tần Hi đột nhiên hỏi: “Thượng Thanh Hoàn ngày hôm qua ta đưa cho cô đâu?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn lấy từ trong túi tay áo ra chiếc nhẫn ngọc nặng trịch tựa phỉ thúy. Nàng nhớ chiếc nhẫn ngọc của hắn lúc trước có màu trắng, tuy nhiên sau mấy tháng không gặp, chiếc nhẫn ngọc lại thay đổi rồi.
“Cái này không giống cái trước kia.” Nàng đưa nhẫn ngọc cho hắn. “Là cùng một cái sao?”
“Trước kia là Ngọc Thanh Hoàn, đây là Thượng Thanh Hoàn.”
Tần Hi không giải thích hai cái có gì khác nhau, chỉ nắm chặt nhẫn ngọc. Ánh sáng màu xanh lục mơ hồ lóe lên, một lúc sau, hắn mở lòng bàn tay ra, trên chiếc nhẫn ngọc có bỗng nhiên xuất hiện mấy vết cháy đen.
Hắn mở sợi tơ mỏng màu đen đang buộc chiếc nhẫn ngọc ra, thay bằng một sợi dài hơn, sau đó buộc lại thật cẩn thận. Hắn trở tay đeo lên cổ nàng, rồi nhẹ nhàng bỏ nó vào trong cổ áo, trịnh trọng dặn dò: “Không được lấy xuống bất cứ lúc nào.”
Là muốn tặng cho nàng? Tại sao đột nhiên lại tặng món quà quý giá như vậy?
Lệnh Hồ Trăn Trăn ngước mắt nhìn hắn, nhưng trong đôi mắt đen tràn đầy sự cẩn trọng, không hề có chút đùa giỡn.
Nàng chầm chậm gật đầu: “Được rồi, ta nhận. Đổi lại, ngươi muốn cái gì?”
Lần đầu tiên, Tần Hi cảm thấy tính tình thích thanh toán của nàng dễ chịu như vậy, lập tức nói rõ ràng: “Nếu đã đi ra ngoài thì phải luôn đi theo ta, nghe lời ta, đừng để cho bất kỳ người nào phát hiện cô biết thuật pháp, cũng đừng để cho bất kỳ người nào biết thân phận của cô.”
Nàng ngạc nhiên hỏi: “Tại sao ta luôn phải đi theo ngươi? Lúc ngươi tắm ngủ ta cũng phải ở bên cạnh sao?”
Tần Hi đang hất bay cánh hoa mai dính trên hình thêu trên vai nàng, bị câu hỏi này làm cho sửng sốt trong chốc lát.
Hắn chưa từng nghĩ đến mấy chuyện này, vẫn nên suy nghĩ lại thật cẩn thận, thế nhưng, rắc rối bất ngờ không cho hắn thời gian để nghĩ. Khoảnh khắc những cánh hoa trên người nàng bị phủi đi, chúng lập tức tạo thành một lốc xoáy tựa như có ai dùng tay nhào nặn vậy.
Khắp nơi đều nghe thấy những tiếng gió kỳ lạ, những cánh hoa lại đột nhiên tản ra, sau đó đánh về phía Lệnh Hồ Trăn Trăn nhanh như chớp. Nàng theo bản năng đưa tay lên đỡ, chỉ cảm thấy trên mu bàn tay lạnh thấu xương, chữ “tâm” đã khảm vào da thịt nàng, rất nhỏ mà ngay ngắn.
Máu tươi hóa chữ, đây là huyết tự Triệu Hoán Lệnh chỉ có tà đạo tu sĩ mới biết dùng. Ôn Tấn kia chắc chắn muốn kéo nàng vào sào huyệt của mình.
Tần Hi cưỡng ép ngăn hai chữ còn lại, chi thấy máu tươi đầm đìa, hóa ra là hai chữ “tư mộ”.
Tâm tư mộ*? Rõ ràng là bắt cóc thì có.
*tâm tư mộ: lòng nhớ mong
Hắn ôm lấy nàng tựa như gà mẹ đang bảo vệ đàn con, cảm thấy cơ thể bị một sức mạnh to lớn tóm lấy, ánh sáng và bóng tối xung quanh đột nhiên thay đổi. Trong chớp mắt, cả hai đã bị kéo từ trong rừng đến một hành lang dài và rộng.