Suy cho cùng, việc các tu sĩ trong Nhất Mạch tụ tập lại uống rượu, trò chuyện, và cười đùa là điều hiếm thấy vì sau khi ăn uống vui vẻ thì mọi người vẫn phải bận rộn tiếp tục tu hành.
Thái Thượng Nhất Mạch nghe rất khí thế, nhưng không có chuyện ngồi ngả lưng thư giãn sau khi bước vào. Trong những năm qua, không phải một ngàn thì cũng có vài trăm tu sĩ không lên nổi Nhất Mạch bởi vì tu vi không đủ. Quy tắc của tiên môn trước giờ luôn đơn giản và tàn nhẫn, không tiến tất sẽ lùi.
Lệnh Hồ Trăn Trăn rất đồng ý với quy tắc dễ hiểu này, nếu đã đến thì phải học cho tốt. Làm thợ thủ công cũng vậy, mà làm tu sĩ cũng thế, nàng luôn luôn tận tâm với bổn phận của mình.
Vì vậy, để sớm ngày học được Hành Chi Pháp, nàng quyết tâm đi tìm Nhị Mạch Chủ.
Nơi tọa lạc của Thái Thượng Mạch được gọi là Cửu Thanh Sơn, còn có tên khác là Cửu Mạch Thanh Nguyên, nghe nói tất cả linh khí hung vĩ nhất trên trời đất này đều tập trung ở nơi dây. Chín ngọn núi khổng lồ được bao bọc từng lớp một, như thể được gắn kết với nhau bởi sức mạnh của thiên thần. Ngọn núi ở trung tâm cực kỳ cao, trên đỉnh là Thiên Trọng Cung rộng lớn tráng lệ.
Theo lời của Tần Nguyên Hi, tu sĩ giữa chín Mạch Thái Thượng không thể tùy ý đi đến Mạch Sơn của nhau. Nếu muốn tìm Nhị Mạch Chủ thì không thể đến Nhị Mạch Sơn được mà chỉ có thể đến những nơi như Thiên Trọng Cung. Đây là nơi quan trọng mà những người đứng đầu chín Mạch cùng vô số các trưởng lão xử lý tiên môn sự vụ và các Mạch Chủ luôn đến đó ba hoặc bốn ngày một lần.
Có thật là ba bốn ngày một lần không? Lệnh Hồ Trăn Trăn rất hoài nghi.
Nàng đã đến đây liên tục năm ngày, từ giờ Mẹo đến giờ Tuất. Chưa kể Nhị Mạch Chủ, ngay cả một bóng ma cũng không thấy đâu. Trên tuyết đọng chỉ có dấu chân của nàng, cả thể xác lẫn tinh thần đều rất mệt mỏi.
Muốn học được điều gì đó ở Thái Thượng Mạch quả thật không dễ dàng chút nào.
Từ đứng bằng chân trái đến đứng bằng chân phải, từ khoanh tay đến bước đi chậm rãi, ngay lúc Lệnh Hồ Trăn Trăn cảm thấy hôm nay Nhị Mạch Chủ có lẽ sẽ không tới, một giọng nói đột nhiên vang lên cách đó không xa: “Ô? Tiểu cô nương này sao lại chạy đến Thiên Trọng Cung rồi?”
Rốt cuộc cũng đợi được ông rồi!
Lệnh Hồ Trăn Trăn kích động trong lòng, vội vàng quay người lại, liền nhìn thấy Nhị Mạch Chủ dẫn theo hai tu sĩ trẻ tuổi, mỉm cười hiền từ với nàng.
Nàng vừa định đề cập đến chuyện Giấy Thông Thần, liền nhớ đến Tần Nguyên Hi từng nói phải gặp riêng mới được, nên tạm thời đổi lại: “Nhị Mạch Chủ, ngài có rảnh không?”
Ông dường như không bất ngờ chút nào mà chỉ dặn dò hai tu sĩ phía sau: “Các con vào trước rồi đợi ta ở bên trong.”
Dứt lời, ông ra hiệu: “Đến đây, tiểu cô nương, sang bên này nói chuyện.”
Ông chậm rãi bước vào nơi cuồng phong bão tuyết, không đợi nàng mở miệng đã nói: “Con đến tìm ta là để học Giấy Thông Thần sao?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn không hề ngần ngại mà gật đầu: “Đúng vậy.”
Nhị Mạch Chủ cười nói: “Con đã báo với Đường Đại Mạch Chủ chưa? Việc tu sĩ Nhất Mạch đến tìm Nhị Mạch Mạch Chủ học thuật pháp, về tình về lý đều không thích hợp. Nếu nghiêm trọng hơn, có thể phải đến Băng Ngục Phong để suy ngẫm đấy.”
Còn phải báo cáo nữa sao? Nàng có chút bối rối.
Theo Tần Nguyên Hi, Lệnh Hồ Vũ trước kia là tu sĩ Nhị Mạch. Đối với đệ tử mà nói, một người thấy tốt là điều rất khó gặp và ngược lại cũng giống vậy. Nhị Mạch Chủ đương nhiên rất nhớ một đệ tử có tư chất như Lệnh Hồ Vũ, nếu không ông cũng không bị Đại Mạch Chủ lừa đến Đại Hoang, cho nên nếu nàng đến xin ông thì gần như chắc chắn có thể thành.
Nhưng tình hình trước mắt không giống “có thể thành” chút nào.
Lệnh Hồ Trăn Trăn thấp giọng nói: “Con chưa báo cáo, vậy ngài không thể dạy sao?”
Ông nghiêng đầu nhìn nàng một hồi, có chút xúc động: “Hoàn toàn không giống với phụ thân của con. Nếu là nó, nó chắc chắn sẽ phải thuyết phục ta dạy cho bằng được.”
Bọn họ dường như rất thích so sánh nàng với Lệnh Hồ Vũ, nên nàng nói: “Con là con, ông ta là ông ta.”
Nhị Mạch Chủ cảm thấy thú vị: “Ta hiểu ý con, nhưng trên đời này không thể thoát khỏi cái gọi là quan hệ huyết thống này. Con không thích lúc nào cũng bị nhắc đến Lệnh Hồ Vũ, nhưng con đã phải dựa vào nó mới có thể vào Thái Thượng Mạch, mới có thể dùng Long Quần Phi Đao.”
Nàng dường như hoàn toàn không bị những lời đó xoay chuyển: “Ông ta cho con tu vi, còn con phải gánh chịu những rắc rối của ông ta.”
Nhị Mạch Chủ chạm vào chòm râu hoa râm của mình: “Không nhìn ra tuổi con còn nhỏ như thế mà tâm trí không dễ bị lay động chút nào. Vậy con định dùng cách gì để thuyết phục ta dạy con Giấy Thông Thần đây?”
Việc này nàng không giỏi chút nào.
Lệnh Hồ Trăn Trăn không thể làm gì hơn là hỏi: “Ngài muốn cái gì?”
Nhị Mạch Chủ dở khóc dở cười: “Xin học mà lại bị con coi giống như mua bán, cũng không biết đức tính này là ai dạy cho con.”
Đó là do đại bá nàng dạy. Ông luôn dặn dò không nên bị thế giới bên ngoài trói buộc, các ân huệ phải được giải quyết bằng tiền. Nàng cảm thấy dùng tiền để giải quyết là nhanh nhất, không rườm rà.
Nếu có thể bỏ tiền ra là học được thuật pháp của Thái Thượng Mạch thì thuận tiện nhanh chóng biết bao.
Nhị Mạch Chủ nhìn nàng mấy lần, đột nhiên hỏi: “Con đã đợi ở đây mấy ngày rồi?”
“Năm ngày.”
Ông bất đắc dĩ thở dài: “Thôi vậy, đường đường là Nhất Mạch tu sĩ lại chạy đến thỉnh giáo ta Giấy Thông Thần, không lẽ ta còn có thể không đáp ứng sao? Đường Đại Mạch Chủ thật là lợi hại, người đã bị hắn dẫn đến Nhất Mạch, hiện giờ còn đến tìm ta học thuật pháp. Điều gì tốt đều đã bị hắn chiếm cả rồi, thật lời cho hắn quá.”
Dứt lời, ông đưa tay vào tay áo lấy ra một con phượng hoàng bằng giấy màu xanh lá cây lớn cỡ lòng bàn tay, sau đó ném ra ngoài. Khi gặp gió, nó lớn thêm vài trượng, nhẹ nhàng khéo léo đáp lên vách đá, sống động tựa như con thật vậy.
“Ta chỉ dạy cho phụ thân con một lần.” Ông búng ngón tay, Thanh Phượng Giấy bắt đầu bay lên. “Ta cũng chỉ dạy con một lần. Có học được hay không thì phải xem khả năng của con rồi.”
…
Một giờ sau, Lệnh Hồ Trăn Trăn cưỡi Phi Long Giấy, không nhanh không chậm quay về Nhất Mạch Sơn.
Hơi ấm từ lòng bàn tay của Nhị Mạch Chủ dường như vẫn còn lưu lại trên đầu nàng. Thấy nàng có thể học nhanh như vậy, ông có vẻ rất vui mừng, thậm chí còn đưa tay xoa đầu nàng, chân thành khen ngợi: “Rất thông minh, rất tốt.”
Nàng không khỏi nghĩ đến đại bá, nắng chiều đẹp đẽ phản chiếu trên lưng ông, còn có hơi ấm từ lòng bàn tay của ông.
Thế sự vô thường, nàng rời khỏi Đại Hoang đến Trung Thổ. Hiện giờ chưa rõ ngày về, càng không biết lúc nào mới có thể gặp lại đại bá.
Phi Long Giấy thành thục hạ xuống, uốn lượn dọc theo sông Linh Uẩn đóng băng. Trong cơn cuồng phong bão tuyết trung, Lệnh Hồ Trăn Trăn cảm thấy ơ phía xa xa dường như có Chu Cảnh đang gọi mình: “Lệnh Hồ!”
Nàng nghiêng đầu tìm hồi lâu, nhưng chỉ nhìn thấy những tảng đá lởm chởm bên bờ sông. Lệnh Hồ Trăn trăn lập tức nhớ ra gần đây hẳn là Cự Lộc Quán để các tu sĩ đấu pháp. Hiện giờ đang có bốn người đứng trên mấy tảng đá đó mà nhiệt tình vẫy tay với nàng, ai nấy cũng đều mới vừa kết thúc đấu pháp, trên đầu vẫn còn đầy mồ hôi.
Quý Viễn và Đoan Mộc Duyên khoa trương đến mức cởi cả ngoại y, hò hét vung tay, nhưng rất nhanh đã bị Du Bạch đá một cước, không dám nhúc nhích nữa.
Trong khoảng thời gian này, Tần Nguyên Hi mỗi ngày đều bận rộn tĩnh tu nên bốn người bọn họ thường xuyên tụ tập cùng nhau.
Phi Long Giấy lúc này chuyển hướng, mới vừa bay một đoạn, lại nghe Du Bạch hét lên: “Cẩn thận!”
Lệnh Hồ Trăn Trăn sững sốt, đột nhiên cảm giác được phía trên đầu có một luồng ánh sáng chói mắt, tựa như đang ở gần mặt trời vậy. Nàng theo bản năng che mắt lại, thân thể giống như bị gió thổi bay, lay động như lá cây. Ngay sau đó, có vài cơn gió mạnh đuổi theo để che chắn cho nàng khỏi ngã, Chu Cảnh vội vàng lên tiếng: “Đại sư tỷ! Hai vị trưởng lão! Hạ thủ lưu tình! Tiểu sư tỷ chưa học được đằng phong!”
Một giọng nữ nhẹ nhàng tao nhã chậm rãi nói: “Chưa học được đằng phong, nhưng là đã lén học Giấy Thông Thần từ Nhị Mạch Chủ. Thái Thượng Mạch có quy tắc như vậy từ khi nào thế?”
Trong lòng Du Bạch cảm thấy không lành rồi. Bình thường Nhị Mạch Chủ rất hẹp hòi, nhưng hôm nay lại không hẹp hòi chút nào; bình thường muốn gặp Đại sư tỷ và trưởng lão vô cùng khó, nhưng hiện giờ lại được gặp đầy đủ cả. Đây là sự trùng hợp kỳ quái gì đây?
Nàng miễn cưỡng trả lời: “Thưa trưởng lão, Tiểu sư tỷ mới vừa đến còn chưa hiểu rõ quy tắc của chín Mạch.”
Một vị trưởng lão khác với mái tóc bạc và bộ râu thưa thớt nói: “Không biết quy tắc của chín Mạch mà lại biết tìm Nhị Mạch Chủ học Giấy Thông Thần?”
Các tu sĩ không khỏi có chút giật mình, tại sao các trưởng lão đột nhiên xuất hiện như vậy? Dựa theo khuynh hướng này, tiếp theo chắc chắn sẽ hỏi là ai xúi giục. Vậy thì Lão Lục và Lão Cửu nói không chừng sẽ đều phải đến Băng Ngục Phong một lần.
“Là tự ta đi học.” Lệnh Hồ Trăn Trăn ngước mắt nhìn về phía Sương Nguyệt Quân và hai vị trưởng lão một nam một nữ đang đứng giữa không trung. Nàng không có vẻ gì là sợ hãi cả. “Bởi vì Lệnh Hồ Vũ học được, nên ta cũng phải học được.”
Vị nữ trưởng lão có mặt hiền lành lãnh đạm nói: “Hắn biết thì ngươi phải học. Vậy mấy chuyện ác hắn làm ra, ngươi cũng muốn học theo sao?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn nói: “Tu hành là tu hành, làm người là làm người. Chẳng phải đưa ta đến Thái Thượng Mạch là để khôi phục tu vi cao cường của Lệnh Hồ Vũ sao?”
Không phải để bảo tồn tuyệt học của Lệnh Hồ Vũ, chẳng lẽ là vì nuôi dưỡng ma đầu đời tiếp theo sao? Đệ tử nghề thủ công học nghề, còn tu sĩ học thuật pháp là điều vô cùng bình thường, nhưng chỉ có Thái Thượng Mạch là có rất nhiều nội quy và quy định, mang đến rất nhiều phiền toái.
Sương Nguyệt Quân có chút quở trách nhìn nàng, giống như nhìn một đứa bé nghịch ngợm: “Tiểu sư muội không thể nói chuyện với các trưởng lão như vậy. Không có quy tắc, không thể làm gì được. Muội trước tiên phải báo cáo với sư tôn trước, sau đó đi học Giấy Thông Thần, như thế mới hợp với quy củ. Hiện tại muội đã sai rồi nên phải đến Băng Ngục Phong tự ngẫm ba ngày.”