Hai bóng người chậm rãi bước ra từ sau đám cây thường xanh rậm rạp trên bờ, một nam một nữ, không ai khác chính là Trầm Quân đứng thứ sáu và Lâm Anh đứng thứ tám.
Trầm Quân dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn Lệnh Hồ Trăn Trăn, giọng nói đáng sợ như một vũ khí sắc bén: “Tại sao không tiếp chiêu của ta? Mau đến đây đánh với ta một trận!”
Du Bạch cau mày: “Tình hình của tỷ ấy hôm qua sư tôn đã nói rõ ràng rồi, đệ vậy mà một tiếng “Tiểu sư tỷ” cũng không thèm gọi?”
“Thắng được ta mới là sư tỷ.” Vẻ ngoài của Trầm Quân rất tuấn mỹ, nhưng biểu tình lại không tuấn mỹ chút nào, thậm chí còn rất cay nghiệt. “Thật buồn cười, Nhất Mạch còn rảnh rỗi đi quan tâm đến tình nghĩa riêng.”
Ở đây cãi nhau với hắn quả thật không thú vị chút nào, Du Bạch dứt khoát không để ý tới hắn nữa mà chỉ nhìn về phía Lâm Anh bên cạnh: “Hệ Tâm, đỡ đau đầu chưa?”
Lâm Anh từ trước đến nay vẫn hay bị đau đầu, nghe nói trước khi nhập môn từng trúng yêu độc. Trước khi Du Bạch đi Đại Hoang, đầu của nàng đau rất dữ dội, nhưng hôm nay vừa nhìn thấy sắc mặc đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Lâm Anh xấu hổ cười một tiếng: “Nhờ có Lục sư huynh châm cứu nên đã đỡ hơn rồi. Ta còn đang nhờ huynh ấy dạy ta phương pháp châm cứu này đấy.”
Lão Lục thành thạo châm cứu từ khi nào? Du Bạch vô cùng kinh ngạc.
Để nói trong chín vị tu sĩ Nhất Mạch người nào có duyên không tốt nhất thì phải nhắc đến Lão Lục Trầm Quân, Trầm Bất Bình. Tính tình của hắn hết sức cao ngạo, và thường phớt lờ mọi người, nhưng khi tức giận, hắn sẽ không ngần ngại khiêu khích đồng môn, từ sư huynh đến sư đệ sư tỷ hay sư muội đều bị hắn đến làm phiền, hở một tí liền bất ngờ tấn công, hay gọi hoa mỹ hơn là “đấu pháp”.
Ba người mới đến sau hắn, Thất, Bát, Cửu đều bị hắn tra tấn rất nhiều vì hắn khăng khăng muốn kiểm tra tu vi của bọn họ. Lâm Anh bị gây khó dễ đến mức bệnh đau đầu phát tác suốt nửa tháng, từ đó không thèm nhìn hắn nữa, và phải mất hai năm mới trở nên hòa hợp hơn một chút.
Ở Đại Hoang chỉ lo lắng hắn sẽ gây phiền toái cho Lệnh Hồ, cuối cùng điều gì đến cũng đã đến, hắn đang bày ra bộ mặt chanh chua cay nghiệt, gây khó dễ đủ điều: “Ta không thừa nhận cô làm Tiểu sư tỷ gì cả, trừ phi cô đến đánh với ta một trận.”
Chu Cảnh lạnh nhạt nói: “Lời này huynh đi tìm sư tôn nói.”
“Ta sẽ đi.” Trầm Quân không nhượng bộ chút nào. “Nhưng ta muốn thử Long Quần Phi Đao của cô ta trước.”
Hắn muốn thử thế nào? Long Quần Phi Đao là sát chiêu, là muốn lấy mạng hắn ra thử sao? Nhưng nếu không đồng ý thì hắn sẽ trở nên vô cùng khó đối phó.
Năm đó Chu Cảnh cũng tức giận vì bị bám lấy nên cuối cùng hai người đã đánh một trận thật lớn. Nguyên Hi còn thảm hại hơn, vì hắn lười phản ứng mà bị Trầm Quân suốt ngày canh chừng bên ngoài động phủ, không cho hắn ăn uống suốt một tháng nên lúc Tần Hi không thể không đi ra mặt mày đã đói đến mức xanh mét.
Thủ đoạn gây rắc rối cho người khác của vị Lục sư huynh này luôn là thủ đoạn mềm và cứng kết hợp, rất xảo quyệt.
Chu Cảnh phiền não đạp một cái nặng nề lên thuyền, tấm lưới đen ngăn thân thuyền lại dưới nước bị Phong Lôi Thuật xé nát. Thuyền trôi đi xa theo dòng nước, nhưng ai ngờ bóng người màu đen của Trầm Quân bỗng nhiên bay lên giữa không trung nhanh như chớp, vài lưỡi phi kiếm đen nhánh phát ra âm thanh rất chói tai và sắp xé con thuyền thành từng mảnh.
Nương nó, không xong rồi!
Chu Cảnh tùy ý vung tay lên, kim quang như thủy triều đánh tung phi kiếm vào vách đá, không biết đụng vào cái gì mà vang lên tiếng sấm đinh tai nhức óc một hồi lâu, vô số tuyết đọng lại rơi xuống.
Trầm Quân làm sao chịu buông tha, đang định triệu hồi phi kiếm, nhưng lại thấy trước mắt có một luồng ánh sáng xanh lóe lên. Vài thanh Phong Lôi Phi Kiếm lao về phía hắn như những bóng ma, buộc hắn phải lùi lại trên bờ.
Một bóng người mặc y phục có hoa văn trúc nguyệt nhanh như chớp đáp xuống, chính là Tần Hi.
Hắn chắc chắn là bị thanh thế của phi kiếm cắt ngang việc tĩnh tu, hiện giờ đang nhìn Trầm Quân từ trên xuống với vẻ mặc chán ghét, giọng nói lạnh như băng: “Lục sư huynh thật có nhã hứng, chơi phóng phi kiếm trước cửa động phủ của ta.”
Trầm Quân cười lạnh: “Không sai, chính là ta đó, đệ muốn làm gì?”
Tần Hi gật đầu nói: “Vậy để ta chơi cùng huynh nhé?”
Này? Cố ý kêu Nguyên Hi ra cũng không phải để bọn họ thật sự đánh nhau! Lão Cửu làm sao thế? Tính khí cũng bị phóng ra theo rồi?
Chu Cảnh vội vàng ngăn cản: “Để ta!”
Nguyên Hi từ trước đến giờ vẫn không chịu được thua thiệt. Năm đó đệ ấy bị Trầm Quân làm phiền suốt một tháng, sau đó cùng hắn đánh nhau cho đến khi hồ nước trên đỉnh Nhất Mạch Sơn bị xáo trộn, khiến cho cá bên trong chết hơn một nửa. Điều này đã chọc tức sư tôn đến mức phong ấn đỉnh núi lại và hạ lệnh nghiêm cấm hai người họ đấu pháp lần nào nữa. Hiện giờ đã qua nhiều năm, tu vi hai người đã khác với năm đó, nếu ra tay lần nữa thì chưa kể đến việc phá bỏ lệnh cấm của sư tôn, Nhất Mạch Sơn này sẽ bị bứng lên mất thôi, hắn không thể để bọn họ làm bậy được.
Trầm Quân vẫn kiêu ngạo khiêu khích: “Cả hai người đều lên càng tốt! Tiết kiệm thời gian cho ta!”
Lời còn chưa dứt, hắn đã nghe thấy một loạt tiếng rít kỳ lạ. Những lưỡi phi đao vừa giống như một tia sáng, vừa giống như một cơn gió nhanh, chốc lát đã bay đến đỉnh mây. Hắn theo bản năng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy những lưỡi phi đao như con rồng khổng lồ di chuyển chẫm rãi trên bầu trời trong xanh.
Mây trắng tựa tơ trên bầu trời, từ phía xa nhìn thấy những lưỡi phi đao giống như một con rồng phát sáng bay xuyên qua những đám mây. Lúc đầu bay rất chậm, nhưng dần dần càng lúc càng nhanh, một khắc trước vẫn còn ở phía Tây, chớp mắt một cái đã ở phía Đông rồi.
Trầm Quân không khỏi cảm thán: “Đây chính là Long Quần Phi Đao!”
“Ừ.” Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn hắn. “Cho ngươi nhìn rồi phải thu tiền, một lượng bạc.”
Trầm Quân khó hiểu: “Một, một lượng bạc…”
“Ân huệ này, một lượng không nhiều.”
Nàng không nhìn hắn nữa, chỉ khoanh tay ngắm nhìn con rồng phát sáng đang cuộn tròn bay lượn trong nắng.
Bên kia, Du Bạch vừa trừng mắt nhìn Lâm Anh trên bờ, vừa cố gắng giảng hòa: “Bất Bình, đệ không phải còn muốn thảo luận việc châm cứu với Hệ Tâm sao?”
Lâm Anh hiểu ý ấn tay lên trán, cau mày nói: “Lục sư huynh, ta dường như lại có chút đau đầu, kỹ thuật châm cứu kia của huynh rốt cuộc…”
Còn chưa nói hết, bóng đen đó lập tức đáp xuống bên cạnh nàng, duỗi ngón tay ấn nhẹ vào đỉnh đầu nàng, lạnh lùng nói: “Không cần phải giả vờ với ta, Tiểu sư tỷ thì Tiểu sư tỷ, ta biết rõ tình hình đặc thù của tỷ ấy. Được rồi, không nên động.”
Lâm Anh không khỏi cười khan.
Một trận đánh bị dập tắt một cách khó hiểu, Chu Cảnh cũng không biết mình thất vọng hay nhẹ nhõm, khi nhìn thấy Tần Hi đứng chắp tay sau lưng bên bờ vực nhìn về phía này, hắn liền dùng sức vẫy tay: “Nguyên Hi! Đến đây đưa Tiểu sư tỷ của đệ đi tham quan Nhất Mạch Sơn đi!”
Hắn còn đặc biệt hét hai chữ “của đệ” vô cùng to.
Không ngờ, Lão Cửu chỉ chậm rãi lắc đầu, làm động tác ra hiệu bọn họ nên rời đi, sau đó quay trở lại động phủ, lôi vân lần nữa bao phủ vách núi.
Là đang cố gắng tu hành sao?
Lệnh Hồ Trăn Trăn nhớ đến trước kia ở sư môn đại trạch, Nhị sư tỷ Vu Yến Quân khi nghiên cứu tay nghề cũng sẽ đóng cửa không ra ngoài. Thời điểm này tốt nhất không nên quấy nhiễu.
Đám phi đao khổng lồ bay phía trên đám lôi vân xoay một vòng, tiếng rít kỳ lạ từ xa truyền đến giống như tiếng rồng gầm. Đột nhiên, đám phi đao tỏa ra như pháo hoa, những đốm sáng dày đặc rơi xuống như mưa từ bầu trời.
Giống như thiên hỏa ở Dao Sơn.
Nàng nhớ Tần Nguyên Hi rất thích ngắm thiên hỏa và sao rơi kia, cho nên muốn để hắn nhìn một chút, để hắn vui lên một chút.
Du Bạch ở phía sau lặng lẽ kéo tay áo Chu Cảnh: “Đệ suốt ngày cứ nói nhảm, Lão Cửu và Lệnh Hồ sao có thể giống như đang quyết định chuyện chung thân đại sự được?”
Nguyên Hi có thể nói cười vui vẻ với mọi người, nhưng rất khó đoán được suy nghĩ thực sự của đệ ấy là gì, nên nàng hoàn toàn không phát hiện đệ ấy cách đối xử với Lệnh Hồ có gì khác biệt.
Chu Cảnh cười nói: “Tam sư tỷ nên nhìn kỹ hơn mới có thể biết được bọn họ có gì mờ ám. Ta không tin hai người họ sẽ luôn không biết gì như vậy.”
Du Bạch liếc hắn một cái: “Đệ cho là mình rất thông suốt sao?”
“Haiz, ta…” Chu Cảnh định tâng bốc mình đôi câu.
Du Bạch lại ngắt lời hắn: “Đại Hoang đã xảy ra nhiều chuyện như vậy nên sợ là một năm rưỡi nữa cũng không thể đến đó được. Năm nay đệ có ý định xuất môn không? Muốn đi Thanh Châu hay Dự Châu?”
Hiện giờ, các tu sĩ Nhất mạch đều là người trẻ tuổi, nên đa số đều muốn đi ra ngoài. Thái Thượng Mạch chú trọng việc thông thoáng nên chỉ thuận theo tự nhiên mà không áp đặt thêm hạn chế nào.
Tu sĩ muốn tăng tu vi, có thể tĩnh tu hoặc xuất môn đi khắp núi sông Cửu Châu, tìm kiếm và khám phá thiên tài dị bảo, và cũng để mở rộng tầm nhìn và tôi luyện tâm tính. Các tu sĩ Nhất Mạch thường lựa chọn phương pháp sau cùng vì thế nên xuất môn là chuyện thường.
Chu Cảnh không chút do dự: “Dương Châu đi, chưa từng đến bao giờ.”
Dương Châu ở phía Đông Nam, có Linh Phong Hồ.
Du Bạch im lặng.