Có thể đừng khóc nữa được không?
Tần Hi quay đầu nhìn nàng, mỉm cười như thường lệ, dùng giọng điệu ôn hòa nói: “Đúng là có chút không vui, còn chưa thăm thú hết Đại Hoang đã phải về rồi.”
Nói thật? Trong lòng hắn dường như không phải đang cười.
Lệnh Hồ Trăn Trăn đi đến bên cạnh hắn, cũng nhìn chằm chằm nhìn hồ nước đóng băng. Qua một lúc lâu, chợt nghe hắn thấp giọng hỏi: “Nếu như lần này cô thật sự bị đưa đến Thái Thượng Mạch, vậy có tính đây là lần đầu tiên cô đến Trung Thổ không?”
“Tính.”
Hắn nheo mắt: “Thật sao?”
Không lẽ là giả. Nàng gật đầu.
Hắn bỗng nhiên cúi đầu lại gần, gần hơn bao giờ hết, dùng đôi mắt đen láy nhìn nàng chăm chú, khiến Lệnh Hồ Trăn Trăn có chút rùng mình.
“Cô nhìn ta này.” Thanh âm của Tần Hi rất thấp. “Là lần đầu cô đến Trung Thổ?”
“Ừ.” Lệnh Hồ Trăn Trăn vô cùng bình tĩnh, lại có chút khó chịu. “Nếu ngươi hỏi thêm lần nữa, ta sẽ thu phí hỏi thăm đấy.”
Phí hỏi thăm?
Mặc dù chỉ cách một ngày, Tần Hi lại có cảm giác như đã lâu không gặp. Hắn nhìn nàng thật chăm chú: “Ta hỏi một câu cuối cùng. Long Quần Phi Đao… là đại bá của cô dạy sao? Ông ấy cũng biết dùng sao?”
Hắn cảm thấy mình giống như mình đang mắc kẹt trong trên một sợi chỉ, cứ ôm lấy chút hy vọng cuối cùng không chịu buông ra.
Thế nhưng, câu trả lời của nàng đã cắt đứt sợi chỉ: “Đại bá không biết. Ông ấy từng nói chỉ có mình ta biết dùng phi đao, những người khác cho dù có học cũng không biết.”
Thật sao? Chỉ có nàng.
Tần Hi hít một hơi, xoay người thong thả bước đi: “Vừa vặn rảnh rỗi, ta sẽ kể cho cô nghe một điển cố về thần linh ở Trung Thổ, có muốn nghe không?”
Ừm, được thôi.
Lệnh Hồ Trăn Trăn đi theo hắn, liền nghe hắn nói: “Trong truyền thuyết Thượng Cổ có một vị Bàn Thần, sau đó ông ấy chết rồi.”
Nếu như đây gọi là kể điển tích, vậy nàng cảm thấy mình có thể kể cho hắn nghe từ sáng đến tối, giới thiệu một lượt về Đại Hoang, hoàn toàn không cần tiền.
“Sau khi ông chết, toàn bộ thân thể đã hóa thành linh khí của núi, sông, hồ, biển, trời, và đất, chỉ để lại một sợi tóc. Nếu có duyên biết được phương pháp truyền thừa, thì có thể dùng nó để thay đổi quy luật nhân quả.”
Thấy nàng nghe nhưng không hiểu, Tần Hi tốt bụng giải thích: “Ví dụ ta không thích lá rụng vương vãi trên mặt đất, nên muốn ngăn chúng rơi vào mùa thu. Vậy thì từ ngày mai trở đi, cây cối trên thế gian này không bao giờ rụng lá nữa, và bất kỳ người nào cũng sẽ cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn bối rối, thật sự có vật này trên đời sao? Nếu vậy thì toàn bộ thế gian này chỉ là một cục bùn nhão có thể tùy ý nhào nặn à?
“Nhưng đó là chuyện chỉ thần linh mới có thể làm được.” Nhìn ra nàng đang suy nghĩ gì, Tần Hi vừa nghịch một lọn tóc vừa nói. “Nếu ta là một tu sĩ có tu vi như thế —— có thể biến cô từ Tiểu sư muội thành kẻ thù, đã là cực hạn rồi.”
Dứt lời, hắn khẽ cười.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy thú vi: “Thật sự có sợi tóc này sao?”
Tần Hi nói: “Trung Thổ có vô số thần vật, một sợi Bàn Thần Ti cũng chẳng là gì. Người có duyên có thể cầm giữ thần vật trong tiên môn không phải là hiếm.”
“Người có duyên?”
“Người vô duyên với thần vật, hoặc là không thấy, hoặc là thấy nhưng không thể chạm vào. Chỉ có một số ít người có duyên mới có thể cầm nắm. Duyên phận như thế nào, chỉ có thể tự tìm hiểu mà thôi, và chúng hầu hết đều khắc nghiệt và khó tin. Nhưng cho dù có duyên phận, chỉ cầm giữ thần vật mà không có phương pháp truyền thừa thì cũng chỉ mang đến tai họa mà thôi.”
Nàng nghe rất tập trung: “Tai họa gì?”
Tần Hi khẽ mỉm cười: “Giống như Bàn Thần Ti, hơn trăm năm trước mới được phát hiện, dẫn đến không có người nào biết phương pháp truyền thừa. Một người tu sĩ vô tình cầm nó lên, lại gây ra lở đất và núi nứt ở Đại Hoang, khiến Đại Hoang và Trung Thổ bùng nổ trận chiến trăm năm trước kia.”
Hóa ra trận đại chiến trăm năm trước còn có nguyên nhân như thế.
“Sau đại chiến, những người đứng đầu tiên môn lợi hại nhất đã dành hàng thập kỷ để cố gắng tìm ra một phương pháp để truyền thừa, nhưng không biết vì lý do gì mà bọn họ không công khai. Điều này cũng gây ra nhiều cuộc đấu tranh đẫm máu ở Trung Thổ.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn nghe vô cùng nhập tâm: “Vậy sau này có người lấy được nó không?”
Tần Hi lạnh nhạt nói: “Bàn Thần Ti lưu lạc bất định, mấy năm nay mới có tin đồn nó xuất hiện ở khu vực Đông Hải, vô tình bị người có duyên nhưng không chuẩn bị kỹ càng nắm giữ, gây ra một trận sóng thần cực lớn.”
Hắn dường như đã đi mệt rồi nên xoay người bước vào một lương đình* tĩnh lặng bên hồ nước, sau đó gọi gió đến thổi bay bụi bặm, tựa vào lan can mà nói: “Những lúc như thế này, cần những tu sĩ có duyên đã học được phương pháp truyền thừa đi tranh đoạt.”
*lương đình: chòi nghỉ mát, đình nghỉ mát
Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn chằm chằm hắn, tò mò hỏi: “Ngươi biết nhiều như vậy, có phải là người có duyên hay không? Ngươi đã từng đi tranh rồi à?”
Tần Hi nghiêng đầu nhìn lại nàng: “Cô thật sự tin lời của ta sao? Lỡ như ta toàn nói nhảm thì sao?”
Hả? Nói nhảm? Nàng nhìn hắn một lúc: “Nghe không có vẻ gì là nói nhảm cả.”
Rõ ràng nàng ban đầu không thể phân biệt đâu là nói thật đâu là nói dối. Hẳn là nàng tiếp xúc với bên ngoài nhiều rồi nên càng ngày càng thông minh, ngay cả việc phán đoán cũng càng ngày càng bén nhạy.
Thật ra thì câu hỏi này của nàng rất hay. Hắn có phải là người có duyên hay không? Đã từng tranh đoạt hay chưa?
Đương nhiên là rồi. Hắn đã lấy được Bàn Thần Ti từ Đông Hải và gặp phải vụ ám sát kỳ lạ đó khi quay trở lại Trung Thổ. Mà người đã dùng phi đao đâm vào ngực hắn, cướp đi Bàn Thần Ti lại đang đứng bên cạnh dùng đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào hắn, tựa như nghe một câu chuyện nào đó.
Tần Hi không khỏi nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua khi chạy đến Trọng Âm Sơn, điều đầu tiên nhìn thấy là Long Quần Phi Đao đã khiến hắn khiếp sợ thế nào.
Phi đao ba tấc chỉ dài bằng một nửa phi đao thông thường, nhẵn bóng và trong suốt. Bởi vì nó gắn liền với ý niệm của người thi thuật nên nhanh đến mức đáng sợ.
Giống như đêm khuya trăng như lưỡi câu cách đây hơn nửa năm, vẫn là tiếng rít kỳ lạ đó, vẫn là lưỡi phi đao đó.
Hắn thậm chí không thể diễn tả được tâm trạng của mình lúc đó. Bừng tỉnh? Ngạc nhiên? Sợ hãi? Oán hận?
Đường đường là tu sĩ của Thái Thượng Nhất Mạch, lại bị một người Đại Hoang lừa gạt suốt cả một đường. Nàng rốt cuộc làm sao lại làm được thế? Không có dấu vết của việc tu hành và ánh mắt vô cùng thẳng thắn, hắn thật sự không thể tin thế gian này lại có người có thể ngụy trang đến mức này.
Tần Hi xoa xoa trán. Bây giờ, hắn đã có thể tỉnh táo hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện.
Lệnh Hồ Vũ năm đó ở Trung Thổ đã nhốt vô số nam nữ rồi buộc bọn họ phải mang thai và sinh con, điều đó tưởng chừng như khó tin, nhưng giờ hắn đã hiểu rồi. Ông ta là định chế tạo một người có duyên có thể nắm giữ Bàn Thần Ti. Cuối cùng, e rằng ông ta không phải chạy trốn đến Đại Hoang mà mục đích là đã chọn trúng sủng phi của Nam Hoang Đế làm mẫu thể. Cô Liên Thác Sinh, ông ta là muốn biến mình thành người có duyên, quả thật quá lợi hại.
Những hình lông vũ trên tường nhà đá ở Trường Cự Cốc và Vân Vũ Sơn lúc đó trông có vẻ quen mắt, nhưng hiện giờ hắn đã hiểu đó là ấn ký của Lệnh Hồ Vũ.
Năm đó Lệnh Hồ Vũ bắt đi sủng phi của Nam Hoang Đế, từ Nam Chi Hoang đã chạy tới Tây Chi Hoang, chạy ròng rã ba năm, và nhá đá đương nhiên là được xây trên đường trốn chạy. Nghe nói bọn họ cuối cùng bị Nam Hoang Đế bắt được ở Định Vân Thành, và cả hai đều chết ở vùng núi hoang bên ngoài thành.
Hai Hoang Nam Tây, thâm cốc vi lăng. Đến Định Vân, tư nữ vô hậu —— lời tiên tri không phải đang ẩn dụ điều gì mà chỉ đơn giản kể lại thân thế của Lệnh Hồ Trăn Trăn, đều là những chuyện cha mẹ của nàng đã từng trải qua.
Lời tiên tri đã nói cho hắn biết, thần vật đang ở trên người nàng.
Tuy vẫn không hiểu được vế “tư nữ vô hậu”, nhưng đã không còn quan trọng, không còn quan trọng nữa.
Hiện giờ Bàn Thần Ti đang bị Lệnh Hồ Trăn Trăn nắm giữ, chẳng trách không phát hiện được dấu vết tu hành của nàng, chẳng trách Huyễn Hương Tồi Hồn Trận có đầy đủ ba pháp nhưng vẫn không có tác dụng nào với nàng. Mà lần đó ở Dao Sơn, nàng cũng không phải lên cơn sốt, mà chắc chắn vì tâm trạng kích động nên đã gợi dậy năng lực của Bàn Thần Ti, khiến nàng nhớ lại cách để kích hoạt phi đao.
Nàng rõ ràng không biết cách điều khiển Bàn Thần Ti, nhưng lại không hề gây ra bất kỳ tai họa nào. Thay vào đó, nàng dường như đã mất đi một phần trí nhớ, toàn bộ dao động linh khí đều bị Bàn Thần Ti áp chế nên mới trở thành một người bình thường.
Bàn Thần Ti có thể đáp ứng được mong muốn tột cùng và đơn giản nhất của lòng người, nhưng nàng lại mong muốn làm người bình thường?
Không, bỏ đi, hắn không muốn nghĩ thêm về điều này. Chẳng có ý nghĩa gì cả.
Cho dù nàng bị uy hiếp, hay vô tình cướp đoạt, thì điều đáng kinh ngạc là thế lực sau lưng nàng lại biết hắn đoạt được Bàn Thần Ti từ Đông Hải và có thể sắp xếp con gái của Lệnh Hồ Vũ là nàng đến để ám sát. Thật khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Dù thế nào đi nữa thì Bàn Thần Ti không thể đưa nàng được, hắn phải lấy lại ngay bây giờ.
Một chiếc lá khô chứa đầy nước mưa rơi trên tóc Lệnh Hồ Trăn Trăn, Tần Hi dùng đầu ngón tay chạm lên, nhưng không hề rút tay ra.
Khi đầu ngón tay chạm vào mái tóc lạnh ngắt của nàng, hắn chợt nhớ ra ngày hôm qua nàng nàng đã nôn ra rất nhiều máu.
Là bởi vì hắn. Khi nhìn thấy phi đao, phản ứng đầu tiên của hắn chính là muốn lấy lại Bàn Thần Ti.
Tuy nhiên, chỉ cần chân khí chạm nhẹ vào một chút, nàng đã phun ra máu và ngất đi. Hắn hiểu được nỗi đau khủng khiếp mà nàng phải chịu đựng vào lúc đó, vì hắn cũng đã từng trải qua, thậm chí còn nhiều hơn cả nàng.
Trước khi đến Đại Hoang, Tần Hi đã tưởng tượng vô số lần. Khi tìm được người cướp đi Bàn Thần Ti, hắn nhất định phải trả lại nỗi đau này chậm hơn vô số lần, khiến người kia có thể trải nghiệm nó một cách cẩn thận.
Thế nhưng khi nhìn thấy nàng phun ra máu, hắn lại giật mình. Hắn lại nhớ đến dáng vẻ nàng nằm trong Địa cung của Vạn Thử Yêu Quân, còn nhớ đến khuôn mặt tái nhợt không thể che đi bởi phấn hồng sau khi nàng dùng máu vẽ phù.
Hắn theo bản năng nhảy xuống bế nàng lên, như thể việc ôm lấy nàng để chữa thương lúc đó là điều hiển nhiên.
Thật hoang đường.
Như muốn chống lại chính mình, lòng bàn tay Tần Hi nặng nề đặt trên đầu của Lệnh Hồ Trăn Trăn.
Tiếp theo sẽ rất đau, nàng sẽ lại nôn ra rất nhiều máu, thế nên, hắn sẽ không nhìn nàng nữa. Nếu nàng khôi phục trí nhớ, thì hãy quay lại nơi mình thuộc về, làm tà đạo tu sĩ cũng được, mai danh ẩn tính quay về Thâm Sơn cũng được, hắn không muốn gặp lại nàng nữa.
Lệnh Hồ Trăn Trăn nghiêng đầu, dường như đang mong đợi hắn tiếp tục vuốt xuống.
Giọng của nàng rất thấp: “Nghe nói ngươi đã giúp Nhị sư tỷ nối lại ngón cái.”
Hắn không khỏi hơi giật mình. Nàng thật sự coi chuyện Bàn Thần Ti như một câu chuyện rồi, nói đổi đề tài liền đổi đề tài. Giúp Nhị sư tỷ nàng chữa thương thì sao? Tiếp theo hắn nên đưa tiền cho nàng hay đào thêm trái cây đây?
Nàng hơi nghiêng mặt, không biết do trời mưa hay do không khí ẩm ướt mà đôi mắt nàng trông rất u ám, khóe môi tuy đang cười nhưng thật ra rất buồn bã.
“Mặc dù tỷ ấy đã không còn là Nhị sư tỷ của ta nữa, nhưng cảm ơn ngươi.”
Tần Hi vỗ vỗ trán nàng, nhưng nàng không hề sốt. Vậy mà lại biết nói “Cảm ơn”! Học từ ai thế?
Lòng bàn tay rất ấm, có hương thơm ngọt ngào như hoa và cây khô.
Lệnh Hồ Trăn Trăn theo bản năng đè tay của hắn lại. Tạm thời đừng rời đi, ở lại thêm một lát.
“Tần Nguyên Hi.” Nàng chậm rãi gọi tên hắn. “Sư phụ không cần ta nữa, ta không còn là đệ tử Thần Công Quân, không thể làm thợ thủ công được nữa.”
Vậy thì sao? Có liên quan gì đến hắn à? Nàng đang muốn kể khổ với hắn? Hắn không muốn nghe.
“Ta có đúng là sắp phải làm tu sĩ rồi không? Rời khỏi Đại Hoang, đến Trung Thổ?”
Không hề. Mặc dù không biết sau khi nàng khôi phục trí nhớ sau sẽ đến nơi nào, nhưng nếu nàng không ngốc sẽ phải biết rằng nếu đến Thái Thượng Mạch, nàng sẽ trở thành sự tồn tại gượng gạo như thế nào.
“Ta vốn rất muốn đến Trung Thổ.” Thanh âm của nàng rất nhỏ. “Ta chẳng qua…Ta…”
Chẳng biết tại sao, nàng đột nhiên nhớ đến lần trước Nhị sư tỷ uống say quá, có nói tỷ ấy vốn có thể đã xuất sư* từ lâu, nhưng lại không muốn rời đi.
*xuất sư: theo thầy học nghề, mãn kì học xong gọi là xuất sư
“Tính tình sư phụ kỳ quái, một khi ta rời đi, bà ấy sẽ không cho ta vào sư môn đại trạch nữa.” Vu Yến Quân lúc đó nói rất nghiêm túc. “Ta ở bên ngoài một mình, cảm giác rất trống trải, giống như không có nơi nào để đi. Ta thà tiếp tục làm đệ tử của sư phụ, đợi đến khi ta trưởng thành hơn, lòng dạ trở nên sắt đá rồi sẽ cân nhắc đến chuyện rời đi sau.”
Lòng dạ sắt đá là cái gì thế? Khi đó nàng không hiểu lắm.
Nhưng bây giờ nàng đột nhiên hiểu rồi.
Hóa ra lòng dạ nàng chưa hề sắt đá chút nào.
“Thái Thượng Mạch vui không?” Lệnh Hồ Trăn Trăn hỏi, lần đầu tiên nói đúng tên môn phái.
Tần Hi lẳng lẽ nhìn nàng một lúc, bàn tay đang che trán nàng chậm rãi mở ngón cái ra, khẽ vuốt khóe mắt nàng —— một giọt lệ rất nhỏ, chưa kịp rơi xuống.
“… Tại sao?”
Hắn đột nhiên cảm thấy hoảng sợ không thể giải thích được, vội vàng xoa xoa chỗ ẩm ướt trên đầu ngón tay, như thể mình đã làm sai điều gì và cảm thấy áy náy vô cớ.
Nàng bối rối: “Cái gì?”
Hắn đặt ngón cái dưới hàng mi nàng, lần này là những hạt lệ lớn.
Lệnh Hồ Trăn Trăn dùng sức chớp chớp mắt, lắc đầu: “Không biết, có thể là quá lạnh chăng?”
Làn gió nóng hổi lại nổi lên khiến nàng nóng đến chảy mồ hôi, nhưng đây không phải điều nàng muốn.
Lệnh Hồ Trăn Trăn chậm rãi buông bàn tay của hắn ra, nhưng hơi ấm mà nàng thích không hề rời đi mà chỉ nhẹ nhàng từ trên trán trượt xuống, phủ trên gò má nàng.
“Chỉ như vậy thôi, khoan hẵng đi, thêm một lúc nữa.”
Nàng nhắm mắt, áp chặt má vào tay hắn. Hoa điền trên trán chắc hẳn vừa rồi bị ấn vào nên đã nhòe đi, nhưng lại trông đẹp hơn so với khi nó còn nguyên vẹn.
Tần Hi do dự giúp nàng lau đi giọt lệ cuối cùng, gần như bất lực mà cau mày.
Hắn không ngừng hồi tưởng về đêm bị ám sát đó, phi đao rít lên không thương tiếc xuyên qua ngực, máu chảy xuống. Nỗi đau khi thần vật đột rời khỏi cơ thể hắn và sát ý khó quên mà hắn đã tích lũy trong nửa năm qua.
Đều là nàng làm.
Thế nhưng, cả người từ đầu đến chân đều không hề nghe lời hắn. Hắn từ không thể nhìn thấy nàng chảy máu, đến không thể thấy nàng rơi lệ, có lẽ hắn đã điên rồi.
Một lúc lâu sau, Tần Hi mới lên tiếng, tựa như đang than thở: “Thái Thượng Mạch tổng cộng có chín Mạch, cũng có rất nhiều thứ thú vị, cô nhất định sẽ thích.”
Vì vậy, có thể đừng khóc nữa được không?